Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 291: Thất Sát Tỏa Hồn trận



Tôi nghe âm thanh từ phía xa, trong lòng biết ngay là không ổn rồi!

Ông lão vừa mới nói con đường ở trong thôn kia đã được xây hơn nghìn năm rồi, chính là để vây nhốt linh thể bên trong không cho chúng ra khỏi thôn, nói không chừng trong thôn này còn có lệ quỷ đã hơn nghìn năm đấy!

Đây đúng là gặp phải chuyện hay rồi, thôn người ta sống bình yên vô sự hơn nghìn năm, chúng tôi vừa mới đến thì đã vấp phải đủ thứ chuyện rồi.

“Mọi người mau tìm một chỗ trốn trước đi!” Sư công ở trên lưng lão Miêu nhanh chóng nhìn lướt xung quanh, đột nhiên ông ấy xách ông lão đang ngồi mất hồn dưới đất lên rồi quát lớn: “Mau tìm một chỗ trốn cho chúng tôi!”

“Vô dụng thôi, linh thể bị mắc kẹt ở nơi này càng ngày càng nhiều, trước kia có Lục Cô dẫn đường nên vẫn không xảy ra chuyện, bây giờ Lục Cô không có ở đây, những linh thể này sẽ không được kiểm soát nữa!” Trong tay ông lão kia còn ôm chặt hai khúc Kiến Mộc kia lẩm bẩm.

Lão Miêu vừa nghe ông ta nói như vậy thì lập tức vung tay lên tát cho ông lão một cái: “Chưa thử mà ông đã nói vô ích rồi hả, mau tìm một chỗ cho chúng tôi trốn đi, nếu không trong thôn của ông cũng không thể sống yên đâu!”

“Xem kìa!”

Lúc này, một con lệ quỷ miệng đầy răng nanh đột nhiên nhào về phía ông lão, tôi vội vàng đánh ra hai Chưởng Tâm Lôi. Trên con đường nhỏ chỉ rộng một bước chân này thật sự rất khó để tôi thi triển, hai bên đều là vách tường đá cao ngang đầu người, một linh thể đánh tới từ đối diện mà tôi cũng chỉ có thể để mặc nó xuyên qua thân thể tôi.

Chưởng Tâm Lôi của tôi mới đánh ra, tôi cũng cảm nhận được bên eo bị siết chặt, Trường Sinh dùng một cành liễu kéo tôi đi, sau đó một cây mây lập tức quấn lấy một linh thể có gương mặt đầy máu me, cậu ấy trầm giọng nói với tôi: “Cô trông chừng bản thân mình đi, bên này có tôi rồi!”

Tôi vội vàng gật gật đầu, lúc này, con đường nhỏ này đã không còn ổn định nữa, linh thể từ con đường mòn xung quanh nhào về phía chúng tôi như nước được mở van vậy, mà cơn gió tà kia cũng càng lúc càng mạnh rồi.

Bấy giờ, Ngụy Yến đã hoàn toàn không thể đứng thẳng được nữa, cô ấy liên tục lắc lư theo cơn gió tà, may mà Trường Sinh chướng mắt, vươn một cành liễu ra cuốn lấy cô ấy mới đứng vững được.

Ngược lại, Tiểu Bạch lại thuận buồm xuôi gió trong việc này, nó há miệng rồi phồng má, mạnh mẽ hút vào. Tất cả những linh thể có công phu tu luyện kém một chút đều vào bụng của nó, điều đáng giận là những thứ có công phu tu luyện cao cũng chỉ dám phô trương hung dữ ở xung quanh chúng tôi.

“Tóm lại ông nhanh lên chút đi!” Lão Miêu thấy ông lão kia còn chưa nhúc nhích, lại dồn sức nện một cái lên đầu ông ta rồi hét lớn: “Ông không muốn sống cũng không sao, nhưng người của cả cái thôn này cũng không muốn sống nữa à?”

Cũng không biết ông lão bị lão Miêu đánh đến phiền, hay là thật sự lo lắng cho tính mạng của mọi người trong thôn, ông ta đột nhiên ôm lấy hai khúc Kiến Mộc kia, há miệng ngâm nga một bài ca dao kỳ lạ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Giọng nói kia dường như có ma lực, trên con đường nhỏ đầy tiếng gió rít này lại có thể rõ ràng truyền vào trong tai tôi.

Mà lúc ông lão vừa hát vừa đi về phía trước, những linh thể kia đều giống như không nhìn thấy ông ta, chỉ nhào về phía chúng tôi đang ở bên ngoài.

“Mau đi theo!” Sư công bị những linh thể kia chọc cho phiền, tuy rằng ra tay sử dụng đại chiêu, nhưng tiếng kêu thảm thiết ở phía xa kia lại càng ngày càng gần.

Tôi vội vàng ra sức kéo Tiểu Bạch vẫn còn đang há miệng hút lấy hút để kia, sau đó đề khí, đánh ra mấy đạo pháp ấn về phía sau, rồi nhanh chóng xoay người về phía trước. Nhưng không ngờ rằng, tôi vừa xoay người đã vừa vặn đâm phải một con lệ quỷ chui từ trong tường đá ra, nó được dịp cắn một ngụm lên cánh tay tôi.

Một tay tôi dắt Tiểu bạch, tay còn lại bị lệ quỷ cắn, tôi bèn dùng sức kéo mấy lần, chỉ cảm thấy đau như khoan vào tim, còn trông thấy trong miệng con lệ quỷ kia còn đang ngậm một miếng da thịt.

“Phù!” Tiểu Bạch thấy tôi không có cách nào thoát thân được thì há miệng phien ra một luồng khí về phía con lệ quỷ kia.

Chỉ thấy một luồng hắc khí quấn quanh lệ quỷ kia vừa xoay vòng, con lệ quỷ kia lập tức biến thành hắc khí bị Tiểu Bạch hút vào trong bụng.

“Chị ơi, đi thôi!” Sau khi hút một hơi kia, gương mặt của Tiểu Bạch xám như tro, ở sau lưng đẩy tôi về phía trước.

“Thu!”

Ngụy Yến được Trường Sinh kéo, cuối cùng cũng lấy chiếc quạt xếp kia liều mạng quạt về phía những linh thể kia, nhưng hiệu quả này của cô ấy cũng giống như Tiểu Bạch dùng miệng hút vật, chỉ có những thứ có công phu tu luyện thấp bị hút vào, có đôi khi những thứ có công phu tu luyện sâu hơn một chút bị cô ấy thu lại còn bắt đầu di chuyển về phía cây quạt một vài lần. Sau khi Ngụy Yến ổn định thân hình thì dứt khoát nhào về phía hai người dễ bắt nạt là tôi và Tiểu Bạch.

“Trứ!” Tay tôi không hề dừng lại, mau chóng kết ấn, dùng pháp chú đẩy mạnh về phía trước mặt.

Trông thấy mấy người lão Miêu ở đằng trước cũng chưa đi được bao xa, trong lòng tôi quýnh lên, sau đó kéo Âm Long ở bên hông ra rồi ném về phía trước.

“Vèo!” Âm Long rơi xuống đất còn xoay đầu mấy cái, nó thấy nhiều nhiều linh thể như vậy, đôi mắt nhỏ cũng cả kinh, sau đó lập tức trở nên vui mừng, thân rắn lập tức phóng to, nó đung đưa lưỡi rắn rồi gật đầu đắc chí với tôi.

Quả nhiên nhờ sự trợ giúp của Âm Long, tình hình đã khá hơn rất nhiều, Trường Sinh dùng cành liễu xử lý từng linh thể nhào đến trước mặt, còn tôi kéo Tiểu Bạch chạy theo Ngụy Yến về phía trước.

“Hu…” Tiếng nức nở thảm thiết kia càng ngày càng gần, mà gió tà trên con đường nhỏ càng khiến người ta khó chịu.

Sau tiếng nức nở kia, con đường nhỏ vốn đã được Trường Sinh và Âm Long dọn dẹp gần hết lại đột nhiên yên tĩnh lại, tất cả linh thể lập tức giải tán biến mất.

Tôi đứng trên con đường nhỏ trống rỗng, vội vàng quan sát xung quanh, vừa suy nghĩ đây sẽ không là cảnh tượng yên ắng lúc BOSS lớn xuất hiện đấy chứ?

Tham Khảo Thêm:  Chương 296: Sức mạnh không gian ý chí

“Ah!” Tiểu Bạch đi theo chỉ hét lớn một tiếng, chân lại dùng sức giẫm xuống mặt đất: “Ở dưới đất!”

Một cơn đau nhức lạnh như băng truyền đến từ trên chân tôi, một bàn tay trắng bệch từ dưới đất nhô lên, túm chặt lấy mắt cá chân của tôi.

“Thu!” Ngụy Yến lơ lửng giữa không trung nên không bị những linh thể này ảnh hưởng, cô ấy dùng quạt xếp quạt một phát về cái tay kia.

“A!” Lúc này, đến lượt lão Miêu thét chói tai, lão nhảy dựng lên suýt chút nữa đã hất sư công trên lưng xuống, sau đó kêu to: “Lão bất tử, những thứ này đến từ dưới chân, bây giờ chúng ta đều là châu chấu trên cùng một thuyền rồi, ông mau mau nghĩ cách đi!”

Sắc mặt của sư công cũng tái nhợt, hai tay liên tục kết pháp ấn, linh thể ông ấy nuôi đều đã bị lệ quỷ xé nát, trong chốc lát cũng chỉ còn sót lại bốn con có sát khí vô cùng nặng, những con khác không phải bị lệ quỷ xé thành mảnh vụn thì cũng bị ăn sạch.

Lúc này đây, ông lão trước mặt giống như sư thầy già đang ngồi thiền vậy, ôm Kiến Mộc, hát ca dao đi từng bước về phía trước.

“Lão già chết tiệt này thật quá đáng!” Lão Miêu cõng sư công, không rảnh một tay để xử lý linh thể, còn có thời gian mắng chửi ông lão đằng trước.

“Trứ!”

Tôi nghe lão Miêu mắng to, nhưng chỉ ngẩng đầu liếc nhìn, sau đó dưới chân truyền đến tiếng ầm ầm loạn xạ, bấy giờ trên còn đường nhỏ đã giống hệt như trồng đầy hành tây, tất cả những cánh tay trắng nõn, có cả lớn nhỏ lẫn dài ngắn vươn từ dưới đất lên, cào loạn xung quanh.

“Thu!”

Lúc tôi cho rằng chúng tôi lại phải bỏ mạng ở nơi này, thì chợt nghe thấy Ngụy Yến nặng nề quát một tiếng, lạnh lùng nói: “Quỷ sai làm việc, còn không nhường đường!”

“Hu!”

Lời của cô ấy vừa dứt, những lệ quỷ kia hệt như gặp phải nam châm, bị cô ấy hút từ dưới đất vào trong Tụ Âm châu, nhưng mà tiếng kêu ở phía xa kia lại càng gần.

“Đi mau!” Sư công nghe tiếng huýt sáo kia, mặt sa sầm quát lên.

“Mọi người vào đi!”

Lúc này, ông lão trước mặt đột nhiên đứng trước một cánh cửa gỗ màu xám tro, gật đầu với chúng tôi rồi lên tiếng.

Tôi không yên tâm nghiêng đầu liếc nhìn ra sau lưng, vẫn còn thấy được khúc quanh của con đường trong thôn, con đường nhỏ mà chúng tôi vào này cũng chỉ khoảng ba mươi bước chân mà đã gặp phải nhiều chuyện như vậy.

Một tay của tôi vội vàng nắm lấy tay Tiểu Bạch, tay còn lại vỗ mạnh Ngụy Yến, ra hiệu cho cô ấy nhanh chóng cất Tụ Âm châu đi, dưới chân còn không hề chậm trễ mà chạy về phía ông lão.

“Két!”

Chúng tôi vừa bước vào, ông lão lập tức dồn sức cài chốt của cánh cửa màu xám tro kia lại, Kiến Mộc trong lòng ông ta nặng nề rơi xuống đất.

“Hu!”

Tiếng kêu thê thảm ở ngoài cửa kia dường như dần dần đến gần hơn, quanh quẩn ở nơi nào đó trong thôn.

“Thứ mà Quỷ sai cầm vừa rồi là Tụ Âm châu sao?” Ông lão liếc nhìn Ngụy Yến, lại nhìn Âm Long lè lưỡi rắn trên mặt đất rồi nói: “Đây là Cầu Sỉ à?”

Tôi vội vàng quan sát ngôi nhà, cũng không rảnh trả lời ông ta, mà đang nghĩ tìm thứ gì để bày trận phòng ngự đây được chưa?

Tham Khảo Thêm:  Chương 404

“Đến cùng thứ bên ngoài là cái gì?” Ngụy Yến bị từng tiếng gào càng lúc càng cao dọa sợ, mặc dù cô ấy đã cất Tụ Âm châu vào, nhưng trên mặt vẫn còn nhợt nhạt giống như ma vậy, mặc dù cô ấy vốn chính là một con ma!

Sư công bảo lão Miêu thả ông ấy xuống đất, rồi nhìn Ngụy Yến nói: “Lệ quỷ nghìn năm!”

“Á!” Ngụy Yến chỉ thét lên một tiếng, sau đó lập tức túm lấy tôi: “Trương Dương cứu tôi!”

Tôi cười khổ nhìn cô ấy, lệ quỷ nghìn năm cũng không phải thứ mà loại tép riu như chúng tôi có thể xử được, mà còn là lệ quỷ nghìn năm mắc kẹt ở đài Vọng Hồn này.

“Cho nên vô dụng thôi!” Lời của ông lão vừa mới nói xong, chúng tôi lập tức nghe thấy cánh cửa gỗ kia bị gió thổi vào rào rào, chốt cửa bị kéo đến vang lên tiếng ken két, đinh gỗ dưới chốt cũng bị giật ra một nửa, chỉ thấy chốt cửa bị kéo ra cũng sắp rơi khỏi cánh cửa rồi.

“Định!” Sư công đột nhiên cắn rách ngón tay, một tay chống đỡ, ngón tay nhanh chóng vẽ một lá bùa lên cửa.

“Bày trận đi!” Tôi liếc nhìn căn nhà nhỏ bằng gạch bùn hình vuông bốn góc này, thật sự chỉ có hai gian.

“Hu!”

Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một trận nỉ non thảm thiết, cánh cửa gỗ kia càng kêu dữ dội hơn, nhưng chốt cửa bằng gỗ vốn đã rơi ra một nửa kia lại như thể được làm bằng sắt vậy, chẳng hề nhúc nhích tí nào.

Sư công nhìn về phía tôi, sắc mặt thoáng đỏ lên, nhưng ông ấy lại lập tức quay lại nói: “Được! Con nói nên bày trận gì?”

“Thất Sát Tỏa Hồn trận!” Tôi liếc nhìn sư công, không chắc chắn ông ấy có phải đang kiểm tra tôi hay không.

Nhưng tôi vừa dứt lời, sư công đã mau chóng vỗ tay một cái rồi lên tiếng: “Không sai, chúng ta kết trận này, nhóc Dương sắp xếp chỗ đứng cho mọi người đi!”

Tôi nhìn vẻ điềm nhiên trên mặt sư công, luôn cảm giác có chỗ nào bất thường, nhưng tiếng nức nở càng ngày càng cao ở ngoài cửa kia thật sự không cho tôi thời gian để suy nghĩ nữa.

Tôi lập tức cắn rách ngón tay, vẽ phù văn của Thất Sát Tỏa Hồn trận lên vách tường bên trong ngôi nhà, nhưng tôi chỉ mới vẽ được một nửa phù văn thì cái chốt cửa được sư công dùng lá bùa giữ chắc lại bắt đầu vang lên, trong lòng tôi nôn nóng, vội vàng cắn rách tay còn lại để vẽ bùa.

“Nhanh lên chút đi!” Sư công lại vẽ thêm một lá bùa, người vẫn luôn không sao như lão địa chủ lại bắt đầu thở hổn hển, rõ ràng là thứ ngoài cửa không dễ trêu vào.

Tôi mau chóng dứt khoát vẽ phù văn xong, thịt trên đầu ngón tay cũng sắp bị mài mòn, sau đó tôi mau chóng bảo Ngụy Yến đứng bên cạnh cửa, phụ trách lát nữa đóng cửa, Trường Sinh ở phía đối diện, còn tôi, sư công, Tiểu Bạch và lão Miêu mỗi người đứng một góc.

Mọi người đứng ngay ngắn vào chỗ rồi, tôi còn định nói về nhân tố quan trọng của Thất Sát Tỏa Hồn trận thì nghe thấy chốt cửa gỗ vang lên tiếng lộp bộp, sau đó một bóng đen lập tức nhào vào, có điều nó không vào thẳng trong nhà mà là cuốn lấy Ngụy Yến đang đứng cạnh cửa!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.