Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 306: Búp bê rơm



Tôi nghe Chu Lượng nói với vẻ mặt chán ghét, trong lòng cũng hiểu đại khái, từ miệng sư thúc nói ra, giống như chị dâu nhà họ Lục đã bị rận mu – chính là kiểu không thể rời khỏi đàn ông, cho nên ngay cả cháu trai của mình bà ta cũng không bỏ qua!

“Sao con lại nói chuyện như vậy! Bố đã dạy con nhiều như thế mà con vẫn không làm được!” Chu Tiêu trừng mắt nhìn Chu Lượng, lắc đầu với chúng tôi nói: “Mấy năm nay nhà họ Lư thật sự tà môn, đặc biệt là vị tổng giám đốc Lư kia…”

“Tà môn như thế nào?” Hai mắt đầu bếp Ngụy sáng ngời, nhìn Chu Tiêu đầy hứng thú hỏi.

Tôi nhìn người đầu bếp từng trải này từ một người đàn ông si tình thành một người thích hóng hớt, bất lực nhìn lại nói: “Không biết Đại Hồng ngủ một mình ở đó, tổng giám đốc Lư và những người khác…”

“A!” Đầu bếp Ngụy từ trên sô pha nhảy dựng lên, chạy nhanh tới.

“Đại Hồng là ai?” Chu Lượng nhìn đầu bếp Ngụy chạy đi như thể phía sau mông bị cháy, cực kỳ tò mò hỏi.

Tôi cười với cậu ta, chỉ hỏi: “Vợ của quản lý Lư kia làm sao vậy?”

Chu Lượng bị tôi hỏi đến, mặt đỏ bừng lên, cậu ta cúi đầu nhìn chằm chằm màu sắc và hoa văn trên bàn trà không nói nữa.

“Khó nói sao? Tôi muốn biết tiền căn hậu quả mọi chuyện, xem có thể tìm mấy người quen biết tìm được cách cứu cô Mao Phán!” Tôi biết Chu Lượng tuy là nói chuyện khó nghe, nhưng tâm địa không xấu, từ chuyện vừa rồi cậu ta giúp tôi đẩy tay tổng giám đốc Lư ra là thấy được.

“Haizz!” Chu Tiêu thở dài thườn thượt, ông ta liếc nhìn Chu Lượng nói: “Thằng nhóc này ngại ngùng cũng là chuyện bình thương! Gần đây nhà họ Lư đã xảy ra một chuyện rất mất mặt!”

“Chuyện gì mất mặt?” Tôi dứt khoát giả bộ như không biết gì, chớp mắt nhìn Chu Tiêu.

Chu Tiêu thở dài xong mới kể rõ ngọn nguồn sự việc cho tôi, ông ta ở Hoài Hóa trong một thời gian dài nên cũng biết nhiều, hơn nữa ông ta làm ăn tốt, mặt mày hớn hở kể cho tôi nghe như diễn thuyết, đại khái khá giống với chuyện mà tôi biết.

Ông chủ Lư lúc còn sống là một người không đứng đắn, nếu không cũng sẽ không bị bức tượng mặt mũi hung tợn hút đến chỉ còn một bộ da. Nhưng trước khi ông ta chết, bà Lư cũng có tình nhân ở bên ngoài, cho nên cũng mặc kệ ông ta làm chuyện bậy bạ ở bên ngoài, sau khi ông ta chết thì càng không kiêng nể gì, dẫn cả mấy người lung tung rối loạn về nhà.

Khi đó tổng giám đốc Lư cũng không biết là không thể nhìn được mẹ mình như thế hay là vì điều gì, anh ta bỏ đi hơn một năm, sau khi trở về thì tự mình kinh doanh, hơn nữa làm cái gì cũng kiếm được tiền.

Chu Tiêu nói điều kỳ lạ nhất là chỉ cần tổng giám đốc Lư nhìn trúng một miếng đất, chỉ cần người đó không chịu bán thì nhà đó sẽ xảy ra chuyện, sau đó trong nhà cực kỳ thiếu tiền, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải bán nhà cho anh ta, nhưng những chuyện đó đều ngoài ý muốn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 66: Nguy To, Yêu Ma Ăn Thịt Người (1)

Ví dụ như năm trước, anh ta vừa ý một miếng đất muốn xây thành tiểu khu, có hai nhà không chịu bán, kết quả là trong vòng ba tháng, vợ của một nhà kiểm tra ra nhiễm trùng đường tiểu, mỗi tuần phải đi chạy thận một lần, một nhà khác ở bốn tháng sau, người đàn ông được chẩn đoán mắc bệnh ung thư gan và phải nằm viện trong thời gian dài.

Kết quả hai nhà đều phải bán cho tổng giám đốc Lư, còn bán với giá thấp hơn giá mua ban đầu, điều này mang lại danh tiếng tốt cho anh ta.

Chuyện như vậy không chỉ có một, tổng giám đốc Lư chỉ cần coi trọng mặt tiền của cửa hàng, ông chủ cửa hàng ban đầu không chịu chuyển nhượng, trong nhà lập tức xảy ra chuyện, không phải là mẹ chết thì con gặp tai nạn, dù sao đều là làm ăn không được chỉ có thể bán.

Quá nhiều chuyện như vậy xảy ra, cũng có người đi tìm hiểu, có điều tất cả những chuyện đó đều không liên quan gì đến tổng giám đốc Lư, như thể ngay từ đầu chúng đáng lẽ phải xảy ra như vậy.

Cứ như vậy việc kinh doanh của tổng giám đốc Lư diễn ra cực kỳ suôn sẻ, ngày càng lớn mạnh.

Mẹ anh ta cũng ngày càng ra vẻ, từ bắt đầu nhân tình và tiểu bạch kiểm tự mình tìm tới cửa, bà ta không chút kiêng dè, bỏ ra rất nhiều tiền nuôi dưỡng cả đống tiểu bạch kiểm.

Mãi đến một năm trước mới có người dần dần phát hiện bà Lư có điều gì đó không ổn, nghe nói bà ta đã rất lâu không xuống lầu, hơn nữa những tiểu bạch kiểm đó cách một thời gian tới tìm bà ta, sắc mặt đều cực kỳ khó coi, ở trên lầu ngây người hồi lâu sau đó thì cả đám lo lắng sốt ruột rời đi.

Đối với loại phú bà như bà Lư, người bình thường chỉ cảm thán có tiền thật tốt, bất kể nam hay nữ đều có thể nuôi.

Sau đó trong số những người lên lầu dần dần có thêm mấy cháu trai cháu gái của nhà họ Lư, lúc này những người ở gần xem náo nhiệt cũng cảm thấy không xong rồi.

Loại chuyện này xảy ra mãi cho đến khi bà Lư xảy ra chuyện trong vườn, sau đó tự sát mới ngừng lại được.

Nhưng sau đó mấy tiểu bạch kiểm đó cả đám phải vào bệnh viện, đầu tiên là phần dưới bị ngứa, sau đó những người phụ nữ từng ở cùng những người này cũng bắt đầu có triệu chứng, hơn nữa nghiêm trọng giống như Mao Phán, bị ngất xỉu, đến bệnh viện kiểm tra không ra nguyên nhân, còn tưởng là AIDS hay gì đó, kiểm tra một hồi lại không phải, chỉ bảo bọn họ ở bệnh viện quan sát thêm.

Người nhà của đám tiểu bạch kiểm đó ngày nào cũng đến nhà họ Lư gây sự, làm cho mọi người xem được cảnh tượng náo nhiệt, có điều cũng không được cái gì.

Người thanh niên vừa rồi chính là như vậy, tuy nói anh ta và tổng giám đốc Lư là anh em họ, nhưng gia cảnh lại kém xa, không tránh được muốn dựa vào tổng giám đốc Lư, cho nên…

Tôi nghe Chu Tiêu nói xong, chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, theo như Vương Uyển Nhu nói thì rận mu thuộc về cổ, có điều mẫu cổ đã chết, tử cổ cũng chết theo, như vậy thì bà Lư vừa chết, những người khác không có việc gì mới là lạ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 16: 16: Lận Vũ Lạc Sợ Hãi Bật Khóc

Sao lại giống như bọn họ gặp nhau và bùng nổ như mất kiểm soát? Giống như một bệnh truyền nhiễm?

“Đối với loại người này, cô không cần đồng tình, chết đi cũng sạch sẽ!” Chu Lượng đột nhiên ngẩng đầu lên, nặng nề nói với tôi.

Tôi nghĩ chờ Tường Sinh và sư thúc trở về thì kể lại việc này cho họ, xem có thể tìm ra được điểm gì hay không.

Thấy mấy năm nay Chu Lượng giống như đã trải qua rất nhiều chuyện, cau mày hỏi: “Câụ nói nhìn thấy ba búp bê rơm ở trong phòng khách nhà họ Lư là chuyện như thế nào?”

Sắc mặt Chu Lượng lập tức tối sầm, tuy rằng hai mắt dán chặt vào bàn trà, nhưng vai lại không ngừng run rẩy, tựa hồ rất khó mở miệng.

“Cái này có gì mà khó nói!” Chu Tiêu dùng sức đẩy Chu Lương, mặt dữ tợn run lên, mở miệng cười ha hả.

Tôi nhìn Chu Tiêu không thể hiểu được, nhất thời sững sờ, thấy đầu Chu Lượng dường như suýt chút nữa chui hẳn vào ngăn kéo dưới bàn trà, tôi chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Chuyện này rất buồn cười sao?”

“Ha! Ha!” Chu Tiêu giống như không nhịn được cười to, chỉ vào Chu Lượng nói: “Cũng là vì thằng nhóc này có sắc tâm lại không có can đảm, nếu không thì hôm nay tôi cũng hỏi cô!”

“Cậu ta?” Tôi nhìn Chu Lượng, người đã không gặp mấy năm nay, vừa rồi chỉ lo nhận người chứ không nhìn kỹ, bây giờ nghiêm túc đánh giá cậu ta thì thật sự một chút cũng không giống Chu Tiêu, cả người đẹp trai giống như mấy anh chàng đẹp trai hoa hoè ở trên TV.

Chẳng lẽ chị dâu nhà họ Lư vừa ý cậu ta?

“Bố! Đừng cười!” Chu Lượng đột nhiên ngẩng đầu từ dưới bàn trà lên, nhìn chằm chằm Chu Tiêu hét lớn: “Nếu như con đồng ý, bây giờ bố đã khóc chết rồi!”

“Đúng vậy!” Tôi cũng không nhịn được gật đầu muốn cười, không ngờ tới người hay tặng quà cho các cô gái nhỏ trong trường, lại có ngày bị một phú bà coi trọng muốn bao nuôi.

“Có mấy lần tôi và ba tôi đi bàn công việc thì gặp qua người phụ nữ này, bà ta còn lừa tôi bảo tôi đi qua một lát!” Mặt Chu Lượng đỏ như lửa đốt.

Dường như, thấp giọng nói: “Tôi không chịu vào phòng bà ta nên chỉ ngồi ở trong phòng khách, giống như…”

Tôi nghe Chu Lượng nói tới đây, thấy mặt cậu ta bắt đầu hiện lên vẻ sợ hãi, rặng đỏ trên mặt nhạt đi, ngẩng đầu nhìn tôi nói: “Người phụ nữ kia nói đi lấy rượu, một mình tôi ngồi ở trong phòng khách, luôn cảm thấy tuy rằng ánh sách tốt nhưng lại rất u ám, hơn nữa giống như lúc nào cũng có người chạy tới chạy lui, nhưng rõ ràng trong phòng khách chỉ có mình tôi.”

“Còn gì nữa?” Tôi ngồi thẳng người dậy, nhìn chằm chằm vào Chu Lượng.

“Lúc đầu tôi còn cho rằng là điều hòa bật nên không để ý, nhưng tôi chợt phát hiện thứ kia… Đến khi bà ta rót nước, rõ ràng chỉ có hai người mà bà ta lại rót tới năm ly, còn ba ly khác đặt ở trên mặt tủ TV, hai ly còn lại mới mang đến cho tôi.” Môi Chu Lượng bắt đầu phát run, tay nắm chặt lại nói tiếp: “Tôi vốn không muốn ở lại lâu, vì vậy vừa uống một ngụm rượu xong thì xoay người muốn rời đi. Nhưng khi tôi đi tới cửa thì phát hiện…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 69: Điều Ước Sinh Nhật

“Phát hiện cái gì?” Lúc này sắc mặt của Chu Tiêu cũng bắt đầu trắng bệch, căng thẳng nhìn Chu Lượng nói: “Thằng nhóc chết tiệt này, sao lúc trước không nói!”

“Tôi phát hiện…” Trên trán CHu Lượng chảy ra một giọt mồ hồi, nhìn tôi không nói nên lời.

“Định!”

Tôi thấy Chu Lượng càng nói càng run mãnh liệt, vội dùng ngón tay chạm vào trán cậu ta, trong miệng niệm Thanh Tâm chú để làm cậu ta bình tĩnh lại trước rồi nói.

“Hô!” Một lát sau, Chu Lượng mới thở phào nhẹ nhõm nhìn tôi nói: “Lúc tôi tới cửa, người phụ nữ kia chẳng những không giữ tôi lại mà còn đi đến chỗ ba ly nước ở trên tủ TV kia, bà ta cắt ngón tay rồi nhỏ vài giọt máu vào ba ly đó. Sau đó tôi thấy ba hình nhân rơm từ trên TV bò xuống, vươn chiếc lưỡi dài đỏ rực của chúng để li3m thức uống trong cái ly đó, người phụ nữ kia còn không e dè quay đầu lại cười quỷ dị với tôi!”

“Vậy sau đó cậu có xảy ra chuyện gì không?” Tôi  suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra mấy con búp bê rơm kia là vật gì, nhưng thấy Chu Lượng có vẻ không có việc gì.

“Thằng nhóc chết tiệt này!” Chu Tiêu hung hăng tát vào đầu Chu Lượng quát: “Trở về ngày hôm đó buổi tối nó sốt cả một đêm, tôi còn tưởng là bị người phụ nữ kia dọa sợ! Thằng nhóc chết tiệt này nhìn thấy thứ đó mà không nói sớm!”

“Sốt một đêm không có việc gì là tốt rồi!” Tôi nhìn khuôn mặt không ngừng đổ mồ hôi của Chu Lượng.

Chu Lượng đưa tay lau mồ hồi trên mặt mình, lắc đầu nói: “Cũng không phải là không có việc gì!”

“Con làm sao vậy, mau nói với Trương Dương đi!” Chu Tiêu nhất thời nóng nảy, kéo Chu Lương qua, đẩy phía về tôi.

Tôi cũng hoảng theo, mắt nhìn Chu Lượng từ trên xuống dưới lại không phát hiện cái gì, tôi sợ nhãn lực của mình không tốt nên đưa tay ra muốn bắt mạch cho cậu ta, Chu Lượng đã nhanh chóng rụt tay về.

Cậu ta quát: “Không phải như mọi người nghĩ!”

“Vậy thì như thế nào!” Chu Tiêu gấp đến mức hai mắt bốc hỏa, nắm chặt tay Chu Lượng không buông.

Chu Lượng giật tay ra, vươn tay móc ra một sợi dây màu đỏ trên cổ ra đưa tới trước mặt Chu Tiêu nói: “Mặt dây chuyền ngọc bội mà con đeo từ nhỏ này đã xảy ra chuyện!”

Tôi nhìn kỹ nó, khối ngọc bội kia đã ngả sang màu xám, tượng Phật được khắc trên đó cũng bị nhòe đi, nếu không phải Chu Lượng nói đã đeo từ nhỏ, tôi còn không thể chắc chắn đây là ngọc bội phát ra kim quang mà tôi thấy ở trên ngực cậu ta ở lần đi xe buýt trung đội kia.

Ngày đó không phải chị dâu nhà họ Lư đã nhỏ vài giọt máu cho búp bê cỏ uống sao?

Tại sao Chu Lượng lai trúng thầu, con búp bê cỏ đó là cái quái gì vậy?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.