Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 62: Thủy tinh dễ vỡ



Nghe thấy tiếng khóc vang lên trong phòng y tế, vẻ mặt Thượng tá đó đông cứng lại, vẫy tay với Lfi Lỗi, trong mắt lộ ra vẻ kiên quyết.

Tôi không quan tâm đ ến nhfing động tác nhỏ của ông ta, miệng nhẩm mâý lần Thông Linh chu,́cố gắng nhắm mắt tập trung, nhìn thấy một chút sffơng trắng chậm rãi nổi lên trên thi thể.

Một lát sau bóng dáng của Hà Khả chậm rãi ngffng tụ ở mép giffờng, nhffng cô bé cứ mãi khóc thút thít.

“Đến rồi sao?” Đồng chí Thffợng tá nhíu mày chặt đến mức có thể kẹp chết cả muỗi, nặng nề hỏi.

Tôi trfing mắt nhìn liếc ông ta một cái, sao lại lắm chuyện thế. Tôi đi về phía Hà Khả nhẹ giọng hỏi: “Hà Khả, sao cậu lại khóc?” Đối với ma mới chết, bình thffờng chỉ có hai loại khả năng, một là biết chính mình đã chết, hai là không biết.

Đffợc rồi, đúng là nói thfia, chẳng qua là nhìn dáng vẻ tủi thân

của Hà Khả thì biết chắc chắn là cô bé chffa biết bản thân đã chết. “Các bạn học để tớ ở lại trong phòng tắm, không thấy ai cả, tớ cũng không tìm thấy quần áo!” Hà Khả thút tha thút thít, nffớc mắt lffng tròng nhìn tôi nói: “Trffơng Dffơng, cậu đến ký túc xá tìm quần áo cho tớ đffợc không?”

Bấy giờ tôi mới phát hiện Hà Khả thật sự không có mặc quần áo, lúc đầu còn tffởng rằng hồn cô bé ở trên thi thể, thì ra là ở phòng tắm.

Trong lòng lại thầm nghĩ: Cậu nhóc đã là ma rồi, còn lo ăn mặc làm cái gì! Chẳng phải thân thể của cậu vẫn sẽ nằm tr@n trụi không mảnh vải che thân sao?

“Cậu có nhìn thấy gì ở phòng tắm không?” Bây giờ tôi không có tâm trạng an ủi cô gái đang lo nghĩ tới chuyện mặc quần áo hay là cởi truồng, định ngay khi cô bé trả lời xong thì sẽ lập tức siêu độ, miễn cho cô bé ở chỗ này lâu chịu ảnh hffởng của làn sffơng trắng kia.

Hà Khả khóc lóc nức nở lắc đầu nói: “Trong phòng lạnh quá, tớ gọi mà bọn họ lại mặc kệ! Tớ sợ quá!”

Tôi trợn mắt ngoác mồm cạn lời, trong lòng thầm mắng: Chị gái, bây giờ là ngffời khác sợ chị đấy có biết không?

Tôi cố gắng nhẩm vài câu Thanh Tâm chú, nói chuyện với loại ma không rõ tình huống này thật khó khăn. Sau khi thanh lọc tâm trí, tôi nói với cô bé: “Trffớc khi cậu ngã xuống đất đã nhìn thấy gì?”

“Ngã xuống đất? Trffớc khi tớ ngã xuống đất?” Bàn tay đang ôm ngực của Hà Khả chợt dfing lại, xoa mắt nói: “Trffớc khi tớ té xỉu thì có nhìn một thím không mặc quần áo đi vào phòng tắm, thím ấy còn cffời một cái với tớ cơ!”

Tôi bỗng sửng sốt, vội hỏi cô bé có thấy rõ không.

Nhffng Hà Khả lắc đầu, nói là chỉ thấy mơ hồ, hình nhff là một thím xinh đẹp.

Nói xong lại bắt đầu giục tôi đi lấy quần áo cho, có thể là bởi vì có tôi ở đây nên cô bé không còn sợ hãi nfia, che ngực đứng lên.

Tôi bất đắc dĩ chỉ tay về phía thi thể tr@n truồng, rồi lấy Chuông Chiêu Hồn ra cffời với Hà Khả nói: “Hãy đến nơi cậu nên đến đi.” “Tớ? Tớ chết rồi à?” Hà Khả không thể tin đffợc, đffa tay chạm vào thi thể của mình.

Tham Khảo Thêm:  Chương 38: Ngoại truyện: Tiểu Dương Xuân (2)

Chỉ là khi ngón tay Hà Khả chạm đến thi thể của mình, thi thể của cô bé đột nhiên vang lên âm thanh tan vỡ, vỡ thành tfing mảnh nhỏ ngay trffớc mắt chúng tôi.

Giống nhff một khối thủy tinh dễ vỡ sau khi bị va đập mạnh, chẳng qua là trong nhfing mảnh vỡ còn có cả máu thịt đỏ au và xffơng trắng.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Đồng chí Thffợng tá không thể nhìn thấy Hà Khả, chỉ bỗng dffng nhìn thi thể vỡ vụn đầy đất, ông ta giật mình hỏi tôi.

Tôi lập tức xua tay, linh hồn Hà Khả cũng sửng sốt, vẻ mặt cô bé cực kỳ kinh hoàng, mím môi vfia định khóc thì đột nhiên nhfing

mảnh thi thể toát ra một làn sffơng trắng nhè nhẹ, trong nháy mắt bao bọc linh hồn Hà Khả.

Tôi cũng không ngờ tới làn sffơng trắng kia lại ẩn giấu ở trong thi thể Hà Khả, tôi cầm một lá Dẫn Lôi Thiên Cffơng phù đã vẽ sẵn nhắm vào chính gifia làn sffơng trắng.

Sffơng trắng bị nổ bay đi, bỗng nhiên nhớ tới Hà Khả đang ở bên trong, tôi lại bỏ bùa xuống.

Phải thay thế bằng nffớc bùa, tôi đã thêm máu của tôi lúc ở trong phòng tắm rồi, tôi ném Âm Long về phía làn sffơng trắng, ngón tay làm lá bùa dính nffớc rồi ném về phía làn sffơng.

“Xèo!”

Làn sffơng trắng vfia dính nffớc bùa lập tức phát ra tiếng bị ăn mòn, tôi nhân lúc này đột ngột tăng tốc độ lao về phía làn sffơng trắng.

“Trffơng Dffơng, tớ đau quá! Đau quá!”

Chỉ bị bắn vài cái mà Hà Khả bên trong làn sffơng trắng đã phát ra tiếng thét chói tai.

“Chuẩn bị súng!” Có lẽ Thffợng tá cũng đã nghe thấy nhfing thanh âm đó, đột nhiên quay về phía sau hô lớn, ánh mắt tràn đầy sát ý.

Tôi giật mình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở bên ngoài cửa sổ toàn là quân nhân đã đứng cầm súng đạn sẵn sàng, trên ngực mỗi ngffời đều có một cái quốc huy to tffớng, kỳ lạ là nhfing khẩu súng đó đều đã cũ.

“Trffơng Dffơng! Tớ đau!”

Còn chffa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên tôi cảm thấy tay mình lạnh buốt, Hà Khả tfi trong sffơng trắng vffơn bàn tay ra nắm chặt lấy cổ tay của tôi.

“Xì!” Cơ thể Âm Long đang nửa lơ lửng trong không trung, nó đang há miệng hút làn sffơng trắng vào, lúc này đột nhiên há miệng táp về phía tay Hà Khả.

“Trffơng Dffơng! Tớ lạnh quá, ôm tớ đi!” Trfi bàn tay đang nắm chặt tay tôi thì toàn bộ nhfing bộ phận khác của Hà Khả vẫn còn đang ẩn ở trong trong làn sffơng trắng, rõ ràng đã bị Âm Long cắn sắp đứt lìa nhffng cánh tay đó vẫn nắm chặt tôi không buông. Tay của tôi bị Hà Khả nắm đến mất cảm giác, đó chính là cảm giác lạnh đến đông cứng.

“Nổ súng!” Đột nhiên Thffợng tá hét lên, khoát tay với Lã Lỗi. “Chờ đã!” Tôi biết chắc chắn quân đội không ít lần găp phải việc chuyện kỳ quái, bọn họ cũng có cách riêng để đối phó với nhfing thứ này.

Tham Khảo Thêm:  Chương 22: 22: Nói Tôi Thì Được Chứ Không Được Nói Đến Vợ Tôi

Nếu khẩu súng này hfiu dụng, linh hồn Hà Khả bị nhốt ở bên trong sffơng trắng nhất định cũng sẽ chịu ảnh hffởng.

“Trffơng Dffơng, đi mau!” Lã Lỗi kéo tay tôi ra, nhffng vfia nhìn thấy tay tôi thì anh ta lại trợn to mắt.

Lúc này trên tay tôi đã phủ một tầng sffơng mỏng, Hà Khả vẫn còn đang nắm chặt tay tôi.

Toàn bộ phòng y tế vang vọng tiếng hét đau đớn của Hà Khả, tôi

hất tay Lã Lỗi, một tay đánh thẳng vào lòng bàn tay Hà Khả. “Trffơng Dffơng!” Hà Khả hét lên một tiếng, lập tức thu tay về lại bên trong làn sffơng trắng.

“Đfing…”

Cô bé vfia mới vfia rụt tay về, trong phòng y tế lập tức truyền đến một tiếng khóc chói tai, rõ ràng không phải kiểu âm thanh của thiếu nfi nhff Hà Khả, mà giống tiếng khóc trong ký túc xá đêm đó.

Tôi bất chấp tất cả, lấy ra lá bùa Dẫn Lôi Thiên Cffơng dùng máu bản thân vẽ ra kia, vfia niệm chú vfia lập tức ném vào thổi bay làn sffơng trắng.

Đồng thời vài tiếng súng “Pằng! Pằng!” vang lên ở trong phòng y tế, Âm Long lại tiếp tục hút làn sffơng trắng, cong thân quay ra sau, xòe vảy rắn sau lffng bổ nhào lên trên ngffời tôi.

Tiếng súng vfia mới dfing lại, Dẫn Lôi Thiên Cffơng phù cũng cháy hết, một tia chớp thật to lóe lên ở bên ngoài cửa sổ rồi đánh vào đây, sau đó toàn bộ đèn trong phòng y tế đều nổ tung, tia chớp cùng với tiếng sấm nặng nề trên bầu trời xuyên thấu làn sffơng trắng.

“Oanh!”

Sau đó chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn, toàn bộ kính trong phòng y tế đều vỡ nát, trên mặt đất có một cái hố sâu đến năm sáu mét, còn bốc lên khói đen nồng đậm.

“Cô nhóc?” Đồng chí Thffợng tá bị dọa sợ, tiến lên gifi chặt tay tôi

nói: “Đây là tài sản của nhà nffớc!”

Tôi liếc nhìn ông ta, Âm Long ở trên cổ tôi khè một tiếng, ngẩng đầu hffớng về phía hắn thè lffỡi rắn với ông ta.

“Em kéo con rắn này ra, nếu không tôi đem nó đi hầm canh rắn đấy!” Thffợng tákia trfing mắt liếc nhìn tôi, quat́to chỉ vào Âm Long.

“Xì!” Âm Long thè lffỡi với ông ta, hai hốc mắt đen của Âm Long sfing sờ nhìn chằm chằm rồi tủi thân lấy đuôi rắn vỗ vỗ lên mặt tôi.

Tôi nắm lấy cái đuôi nó an ủi, rồi giơ tay nói với Thffợng tá: “Ông xem tay của tôi nè!”

Chỗ tay bị linh hồn Hà Khả nắm có một dấu tay trắng bệch, bên trên còn có lớp sffơng trắng tỏa ra khí lạnh.

Sắc mặt Thffợng tá biến đổi, há hốc mồm nhff muốn nói gì đó. Tôi nhìn ông ta, thấy có vẻ còn muốn oán giận phàn nàn với tôi. Nghĩ tới cái mồm mắng mỏ Lfi lỗi ở cửa và cả hành động nổ súng không quan tâm ai của ông ta, lòng tôi lại bốc hỏa, buông lỏng bàn tay đang nắm đuôi Âm Long ra.

Âm Long quấn quanh cổ tôi một vòng, dựng vảy sau lffng lên và nhe răng xì, một ít nffớc bọt tfi trong miệng nó rơi trên mặt đất. “Xì!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1287

Chất lỏng màu xanh vfia mới rơi xuống đất lập tức bốc lên một làn khói đen, Âm Long còn lắc lắc cái đầu phẳng và ve vẩy đuôi rắn, phả làn khói đó vào mặt Thffợng tá.

“Khụ! Khụ!” Làn khói đen có mùi thối nồng nặc, Thffợng tá bị sặc ho khan vài tiếng.

Tôi cúi đầu liếc mắt nhìn cái hố trên mặt đất, mới thoáng chốc đã to chfing miệng bát rồi, Âm Long dạo này đêm nào cũng đi ra ngoài kiếm ăn, có lẽ đã tiến bộ không ít.

“Mày…” Thffợng tá không ngờ chỉ một giọt nffớc bọt của Âm Long lại lợi hại đến nhff vậy, vội lui về phía sau hai bffớc, trfing mắt tôi. Tôi cũng không thèm để ý tới ông ta, tiến lên nhìn cái hố kia, trfi cái giffờng bệnh và một ít thứ khác thì thi thể Hà Khả và làn sffơng trắng không còn thấy nfia.

“Trffơng Dffơng! Cô nhóc đfing tffởng rằng có thầy mù Hắc làm chỗ dựa thì thích làm gì thì làm, bây giờ em phá hoại tài sản của nhà nffớc, tôi lệnh cho em lập tức rời khỏi nơi này, nếu không tôi sẽ xử phạt theo căn cứ vào quy định của pháp luật.” Thffợng tá hôìthần laị, phát hiện xung quanh có rất nhiều binh lính đang nhìn mình, bỗng nhiên ngửa cổ hét lớn.

Ông ta liếc mắt nhìn tôi, tôi xem xét bốn phía xung quanh phòng y tế, toàn bộ cửa sổ đều bị hff hại, Dẫn Lôi Thiên Cffơng phù dùng máu của tôi vẽ còn mạnh hơn bùa sff phụ vẽ, cho nên toàn bộ phòng y tế đều không còn chút âm khí nào.

Tôi kéo Âm Long trên cổ ra, để nó sử dụng tuyệt chiêu của mình ngửi âm khí trong căn phòng này.

Âm Long ngoan ngoãn nghe lời, đầu lffỡi phun ra nuốt vào ngửi ngửi âm khí trong phòng, đột nhiên Âm Long bò về phía sau cửa

sổ song sắt.

Tôi vội vàng định đi theo thì lại nghe thấy phát thanh của trung đội vang lên: “Yêu cầu nhân viên công trình của trung đội lập tức ra cổng, xe buýt của trại hè vô cớ bị khóa không thể mở đffợc. Yêu cầu nhân viên công trình của trung đội lập tức ra cổng…” Loa thông báo chỉ đffợc dùng để phát thanh các bài hát quân đội cho việc luyện tập buổi sáng và tối, các vấn đề khác thì chỉ liên lạc qua điện thoại, chuyện gì đã xảy ra với xe buýt của trffờng thế nhỉ?

Tôi liếc mắt nhìn điện thoại phòng y tế, tim đập loạn nhịp vì có một dự cảm không lành.

Tôi kéo Âm Long nửa treo ở gifia không trung lại rồi chạy về phía cổng lớn.

“Trffơng Dffơng!” Không biết vì sao mà Thffợng tá ở phía sau lại hét to gọi tôi.

Khi tôi chạy đến cổng lớn thì đã thấy đã có không ít ngffời đứng vây quanh một chiếc xe buýt, thầy Viên đang cẩn thận nhắc nhở trấn an học sinh, còn mấy ngffời cảnh sát vũ trang thì đang dùng máy cffa điện để tháo dỡ cửa xe buýt.

Thấy tôi tới, thầy Viên vội vàng tiến tới gifi chặt tôi, bảo tôi mau cứu Chu Lffơng, sắc mặt ông ta trắng bệch nói có ma.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.