Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 64: Thần thông của Âm Long



Tôi không ngờ tên Viên Uy này lại có bản lĩnh lớn như vậy, bằng một cuộc điện thoại đã giải quyết được một tên thượng tá. Tôi vội vàng vẫy tay với thượng tá kia: “Đào chỗ này ra trước đi!”

“Chuyện này…” Thượng tá sầm mặt lại, ngượng ngùng nói: “Việc này cần phải xin chỉ thị của lãnh đạo cấp cao!”

Cơn giận trong tôi bùng lên, quát to vào mặt anh ta: “Chẳng phải đã nói là do tôi quyết định sao! Còn kêu cái gì nữa, đào đi! Nếu không tôi sẽ gọi điện thoại tiếp đấy!”

Thượng tá tái mặt, chỉ đành cắn răng dặn dò binh sĩ phía sau đi đào.

Những binh sĩ kia thỉnh thoảng liếc nhìn tôi, rồi liếc mắt quan sát thượng tá, trên mặt ai cũng mang vẻ chẳng hiểu mô tê gì.

Tôi biết chắc chắn trong lòng bọn họ đang thắc mắc, một đứa mới tốt nghiệp tiểu học thì tìm đâu ra mối quan hệ, khiến cho một thượng tá phải tuân theo. Nhưng tôi chẳng buồn đếm xỉa đến họ, chỉ hy vọng bọn họ đào được những bức tượng kia càng sớm càng tốt.

Nhưng chưa đào nổi hai nhát xung quanh bức tượng thì lớp đất phía dưới đã toát ra từng luồng khí lạnh, trong chốc lát, mấy anh lính không phòng bị đã bị đông cứng ngã xuống đất ngay lập tức.

Sắc mặt của thượng tá kia cũng tái nhợt, cuống quít gọi nhân viên y tế đến đây.

Tôi vội vàng nhặt Âm Long từ dưới đất lên, vuốt v e cái cổ rắn của nó rồi chỉ vào luồng khí lạnh toát lên từ dưới đất kia, ra hiệu cho nó nhanh lên.

Thứ này gật gật đầu, cơ thể mạnh mẽ nhanh chóng bành trướng ra, chỉ trong chốc lát đã to ra gấp mấy lần.

“A…” Những anh lính kia bắt đầu đào bới ở bên cạnh, thỉnh thoảng còn chọc phải Âm Long đang hút âm khí, trông thế nào cũng thấy con hàng cả người trắng như tuyết cùng hai hốc mắt đen kịt như nó không lợi hại mấy.

Kết quả là thoáng cái, Âm Long đã phình to bằng cái bát ăn cơm, nó há to miệng thè lưỡi rắn, hút khí lạnh trên mặt đất.

Những người kia sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, quăng hết đồ vật trong tay xuống, loạng choạng chạy về phía tôi nhưng đến tôi cũng chết đứng người, Âm Long có thần thông này từ bao giờ thế.

Nhưng rồi tôi vội vàng hóa mấy tấm bùa cho những anh lính thi công kia uống xuống, tôi cũng không muốn vì mạng sống của một người bạn mà gây tổn hại đến người khác.

Chỉ trong chốc lát, trên vảy của con hàng Âm Long kia bắt đầu tích tụ sương trắng, trong lúc thứ này cuống quýt, vảy trên toàn thân đột nhiên dựng đứng lên, nó lăn lộn trên mặt đất.

Khí lạnh kia từ trong lòng đất dâng lên, lao về phía vảy rồng của Âm Long dưới dạng sợi trắng mà mắt thường cũng nhìn thấy được. Bên khác, ở trên mặt đất, Âm Long lăn lộn tạo thành một cái hố to bao quanh các bức tượng, cuối cùng cái đuôi nó khẽ quấn quanh bức tượng kia, thân rắn dồn lực quấn lấy toàn bộ bức tượng, ném nó sang bên cạnh.

“Xì! Xì!” Sau khi Âm Long lăn lộn xong, nó rít lên dữ dội, nhanh chóng trườn ra khỏi hố, trong nháy mắt đã quấn cái đầu rắn của nó trên cổ tôi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 228

Tôi nhất thời không phòng bị, bị nó đập mạnh xuống mặt đất , đầu bị va đập đến mức kêu ù ù. Con hàng này đang to bằng cái miệng bát, lao về phía tôi theo cách nhào bổ vào thì tôi thật sự không chống đỡ được.

Lần này Lữ Lỗi và thượng tá cùng sửng sốt, họ mở miệng muốn đưa tay dìu tôi nhưng lại không dám.

“Xì!” Âm Long thè đầu lưỡi ra li3m mặt của tôi, vành mắt đen đảo hai vòng thì bấy giờ cơ thể mới chậm rãi thu nhỏ lại.

Tôi vừa nghĩ đến sức lực lăn lộn trong đất của tên này lúc nãy, vội vàng rút nó ra muốn ném thẳng xuống đất nhưng phát hiện ra vảy rồng trên người nó càng trắng hơn, cái nào cái nấy như thể băng tuyết trong suốt.

“Xì!” Âm Long thè lưỡi rắn ra, đảo đôi mắt đen rồi rít lên hai tiếng về phía cái hố kia, đầu rắn vô cùng sốt ruột cong xuống dưới.

Tôi nhìn kỹ hơn thì thấy ngay dưới bức tượng kia có một túi đồ được bọc bằng vải ni lông màu trắng, dưới đó đang bốc lên từng luồng khí lạnh.

“Đây là?” Thượng tá vẫn rất cứng rắn, giờ lại nhìn thấy dưới bức tượng mà cả trung đội luôn lấy làm tự hào có thứ đồ không rõ ràng thì lập tức trên mặt không nén được giận.

Anh ta vội vàng sai người đến mang thứ kia lên, tôi còn chưa kịp ngăn lại đã thấy bốn binh sĩ bước lên, tay còn chưa chạm vào bọc ni lông kia đã ngã xuống đất, tát hai cái không tỉnh.

“Mau! Cứu người!” Thượng tá hét lớn một tiếng, đẩy quân y vẫn luôn đi theo phía sau.

Quân y kia hiển nhiên có hơi khó xử, liếc nhìn một cái, mang vẻ mặt đau khổ cười cười với thượng giáo.

Ta đưa tay ném Âm Long trên cổ xuống chỗ túi nhựa, nín thở, vừa lấy ra ấm trúc đỏ, đi về phía cái hố, vừa niệm Khu Linh chú.

Nước trong ấm trúc đỏ vừa rơi xuống mặt đất, khói đen đã tỏa ra dày đặc, dọc đường đi còn phát ra tiếng xèo xèo.

“Đi theo sau tôi!” Tôi gật đầu nói với quân y.

Rõ ràng chỉ cách vài bước nhân nhưng tôi đã đổ mồ hôi đầm đìa, hơn nữa toàn là mồ hôi lạnh. Mặc dù còn cách bọc nhựa kia bài bước chân nhưng tôi có thể cảm nhận được toàn bộ bọc nhựa kia như một chiếc tủ lạnh đang mở, không ngừng tỏa ra khí lạnh.

Vừa bước vào, tôi để người ta đưa bốn anh kia ra ngoài trước chứ không lại đi thêm bốn mạng người nữa.

“Cầm xăng đến đây! Nhanh lên!” Thượng tá này cũng gấp đến tái mặt, quát to với người sau lưng, anh ta xắn ống tay áo muốn xông lên, vừa xông vừa kêu: “Ta phải xem trong này rốt cuộc là cái quỷ gì!”

Tôi hít hai hơi thật sâu, hai mắt tập trung nhìn vào bọc nhựa to kia, nhìn từ màu sắc xám trắng thì chắc chắn đã có từ tương đối lâu rồi. Hơn nữa, Lữ Lỗi từng nói tượng này được khắc vào năm đầu tiên khi trung đội của bọn họ được phê duyệt là trung đội tiên tiến, tức là ít nhất cũng phải hai mươi năm trước rồi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 164

“Đổ lên đi!” Trong lúc tôi lấy hơi một lát, mấy anh lính đã quay lại với những thùng xăng, đồng chí thượng tá đỏ mắt quát lên.

“Đợi chút nữa!” Tôi vội vàng ra hiệu cho Âm Long đang nằm trên bọc nhựa há miệng hút âm khí, nhỡ đâu con hàng này cũng bị đốt cháy thì không ổn lắm.

“Xì!” Nhưng Âm Long lại đột nhiên ngóc đầu rắn lên, rít lên vài tiếng với tôi, đôi mắt đen xì chuyển động không ngừng, đuôi rắn của nó quật mạnh vào bọc nhựa to ở phía dưới.

Tôi sững sờ nhìn động tác của Âm Long, Âm Long tức giận không khỏi xì xì lè lưỡi, quay nhanh cái đầu rắn với đôi mắt đen kia một vòng.

Nói đi phải nói lại, đúng là tôi biết khá nhiều thứ nhưng trong đó thật sự không có ngôn ngữ rắn, bây giờ bị Âm Long làm thế này, tôi còn choáng váng đây.

“Kéo con rắn quái dị kia về, tôi phải hắt xăng rồi!” Thượng tá đẩy tôi ra phía trước, cầm theo một thùng xăng đã mở nắp định đi về phía trước.

Tôi vội vàng chạy lên, vừa rồi vì nóng lòng cứu người nên tôi vẫn chưa xem kỹ đồ bên trong cái bọc nhựa kia, bây giờ nhìn lại đã thấy cái bọc kia dường như phồng lên do không khí, một vài đồ vật nhỏ bé bên trong không ngừng va chạm vào cái bọc.

“Xì!” Âm Long xì lưỡi với tôi, cong người một cái đã nhảy lên cổ của tôi, đuôi rắn còn chỉ vào cái bọc to kia, quay đầu.

Nhìn chằm chằm một lúc lâu vào hai vành mắt đen kia của nó, tôi cẩn thận hỏi: “Không được đốt?”

Con Âm Long này hiểu được, xoay đầu rắn liên tục hai lần, chỉ vào đồ vật đang va chạm trong cái bọc, há miệng ch ảy nước miếng.

Hóa ra con hàng này cho rằng trong đó là đồ ăn ngon nên muốn giữ lại cho mình?

Tôi còn chưa quyết định, đồng chí thượng tá thấy tôi đứng ở đó không sao rồi nên từ xa cầm lấy thùng xăng hắt lên bọc nhựa kia, vừa hắt vừa kêu: “Trương Dương, mau tránh ra!”

Nhưng anh ta không đợi tôi lên tiếng, một anh lính ở bên cạnh đã châm một điếu thuốc ném vào.

“Ầm!” Một làn khói dày đặc bùng lên, bọc nhựa kia bị lửa bén nhanh chóng co lại thành một cục, để lộ ra một cái lỗ lớn, bên trong có một dải màu trắng to theo làn khói đen lao ra ngoài.

“A… A…”

Cách một làn khói đặc, tôi vừa muốn nhìn rõ xem thứ gì bay ra từ bên trong đó thì mấy anh lính bên cạnh đã bịt mặt, kêu r3n thảm thiết, lăn lộn trên mặt đất.

“Xì!” Âm Long lập tức bùng nổ vảy, vảy trên toàn thân nó lập tức phồng lên, nó thè cái lưỡi dài ra.

Lúc này tôi cũng không thèm nhìn xem trong bọc to kia có cái gì, chỉ vội vàng kéo Âm Long chạy ra bên ngoài.

Chạy chưa được hai bước, tôi đã cảm thấy trên tay lạnh buốt, sau đó là cảm giác ngứa ran như thể có ai dùng gai băng đâm vào, thoáng cái đã ăn sâu vào da thịt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 155

“Xì!” Cảm giác đau đớn kia vừa qua đi, Âm Long xì một tiếng rồi từ cổ tôi trườn xuống, thè đầu lưỡi li3m tay tôi một cái.

Tôi lại cảm thấy tay mình đau nhói như thể thứ gai băng đâm vào kia lại bị rút ra.

Sau khi li3m một lần vào tay tôi, Âm Long lập tức đổi sang tay còn lại rồi nhanh chóng quay lại cổ tôi, li3m lấy li3m để mặt tôi.

Lúc này tôi đã chạy ra bên ngoài phạm vi của bức tượng, tôi kéo lấy một anh lính trên mặt đất, quan sát kỹ mặt của anh ta thì thấy trên đó lấm tấm sương trắng, từ những chấm nhỏ này tản dần ra bốn phía, chỉ trong chốc lát cả gương mặt anh ta bị sương trắng phủ kín.

Tôi không nhìn rõ đây là cái gì, Âm Long thè lưỡi li3m một cái lên gương mặt kia, những đốm sương trắng nhỏ đó đã biến mất hoàn toàn.

Thị lực của tôi không tốt lắm, tôi cố gắng nheo mắt quan sát xung quanh, chỉ thấy được vô số vật nhỏ màu trắng trôi nổi trong không khí, trông vừa giống những con bọ, vừa giống bông tuyết nhỏ.

“A! A!”

Đồng chí thượng tá cũng đang bịt mặt lăn lộn trên mặt đất, sự đau đớn trong tiếng kêu thì khỏi phải bàn.

Tôi vội vàng ném Âm Long lên người thượng tá rồi nhanh chóng vẽ ra một lá Dẫn Lôi Thiên Cương phù, đến lúc chuẩn bị cho nổ vào cái lỗ kia, tôi chợt nhìn thấy nơi cái bọc nhựa vốn phải cháy sạch sành sanh do bị đốt bằng xăng, giờ lại bị cháy đến mở ra, mà ngọn lửa cũng dừng lại một cái kỳ lạ.

Hơn nữa do đốt xăng nên trong không khí toàn là khói đen.

“Ôi! Lạnh quá…”

Tôi cầm lá bùa, nhìn bóng người màu trắng đang từ từ ngưng tụ tên bọc nhựa to kia, sự phẫn nộ trào lên trong lòng.

Thứ này muốn hại người cũng không phải ngày một ngày hai, Hà Khả đã bị ả hại chết, vừa nãy còn suýt nữa hại cả Chu Lượng.

Tôi đốt Dẫn Lôi Thiên Cương phù, định đánh về phía đó nhưng chưa kịp niệm chú ngữ, bóng người còn ở trước mắt đã đến ngay trước mặt rồi.

“Tôi đã rất lạnh rồi, sao cô còn muốn đánh tôi ra thành từng mảnh vậy? Vì sao lại muốn chèn ép tôi!” Dùng hai từ oán độc cũng không đủ để hình dung giọng nói đó.

Nhưng cuối cùng tôi cũng nhìn thấy gương mặt đó, cả khuôn mặt giống hệt với Hà Khả, mặt mũi phủ đầy sương trắng, chỉ là vẫn nhìn ra được đó là một nữ quỷ với ngũ quan thanh tú, nhưng hai mắt lại tràn đầy thù hận.

“Vì sao chứ!” Nữ quỷ kia đột nhiên hét lớn, há miệng phun ra một đống khí lạnh.

Tôi không biết nữ quỷ này còn có chức năng phun khí độc, nhất thời không phòng bị nên đã hít vào nửa hơi, trong nháy mắt cổ họng tôi như bị đóng băng từ bên trong, trong cổ họng đau buốt do bị đông lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.