Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 80: Khuôn mặt trắng



Tôi sững sờ lấy thứ từ trong vỏ trứng gà ra, phôi thai kia đã khô như sợi bông, còn lưu lại một cái khuôn hình gà con.

Nghĩ đến hắc khí xoay chuyển lúc ban nãy Trường Sinh lật tay, trong lòng tôi căng thẳng, chỉ cảm thấy cả cơ thể không phải của mình, đột nhiên nặng thêm mấy chục cân.

“Trương Dương! Cô nghe tôi nói…” Trường Sinh ở ngoài cửa hình như rất sốt ruột, vỗ mạnh cửa, nói.

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua thi thể và linh hồn kỳ quái sau tấm vải, tôi bỏ quả trứng đó vào trong túi, hít sâu một hơi rồi mới như không có chuyện gì xảy ra mà mở cửa, nói: “Tôi cũng không thay đổi nhé?”

Nói xong thì giơ hay tay trống trơn về phía Trường Sinh, ý bảo không có gì.

Trường Sinh sửng sốt, lập tức lại bình tĩnh cười nói: “Không ngờ Trương Dương cũng biết ảo thuật!”

“Trương tiểu tiên sinh giấu ở đâu thế?” Lão đạo Diêu cũng ló ra từ sau lưng Trường Sinh, bí mật đánh giá tôi từ trên xuống dưới.

Tôi vừa thấy thần sắc trên mặt ông ta thì biết ông ta cũng phát giác có chuyện không đúng, vội chỉ chỉ mặt ông ta, nói: “Ban nãy đạo trưởng Diêu suýt nữa bóp ch ết chính mình!”

Quả nhiên lão đạo Diêu sửng sốt ngay lập tức, sau đó sờ sờ cổ mình, sắc mặt trắng bệch, nặng nề lùi về sau hai bước, nói: “Mau đóng cửa! Nhanh lên!”

Tôi nhất thời không hiểu sao ông ta lại thay đổi nhanh như vậy, chỉ thấy sắc mặt ông ta tái mét, hai tay đang run rẩy, sau đó đôi tay kia vậy mà từ từ đưa phất trần lên trên.

Vừa nhìn bộ dáng lại muốn siết chết mình, tôi cũng không dám náo loạn với Trường Sinh nữa, vội quát một câu, hai tay lập pháp ấn đặt lên trán ông ta.

Trường Sinh thì cố gắng đẩy ông ta ra ngoài, trở tay đóng cửa phòng mẫu vật lại.

Đóng cửa một lúc lâu, lão đạo Diêu mới thở hổn hển, lau mồ hôi rồi nói: “Thứ kia càng ngày càng ngang ngược, không ngờ ngay cả bần đạo cũng nói!”

Tôi vừa nghe đã hiểu rằng lão gia hoả này nhất định cũng biết gì đó, xoay người nhìn cửa phòng mẫu vật đã đóng lại kia, khoát tay với Trường Sinh.

Lấy từ trong túi ở sau lưng ra mấy lá bùa, niêm phong cửa lại trước rồi nói.

“Vô dụng thôi!” Lão đạo Diêu lắc đầu với tôi, chỉ vào cầu thang rồi nói: “Vẫn nên ra khỏi toà nhà thí nghiệm rồi nói.”

Ở trên hành lang, tôi mấy lần há miệng muốn hỏi, lại phát hiện sắc mặt lão đạo Diêu âm trầm tới mức có thể vắt ra nước, Trường Sinh cũng không ngừng nháy mắt với tôi.

Mãi cho đến khi ra khỏi toà thí nghiệm, vẻ mặt lão đạo Diêu mới thả lỏng hơn một chút, nói với chúng tôi: “Thứ kia vẫn luôn ở trong phòng mẫu vật, pháp nhãn của Trương tiểu tiên sinh có thấy được không?”

Lòng tôi thầm nghĩ, linh hồn quỷ dị tự thưởng thức cái chết của mình thì thấy không ít, nhưng kẻ có quyền chân chính thì quả thật không thấy mà?

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Lão đạo Diêu thấy chúng tôi biến sắc, cho rằng chúng tôi thật sự nhìn thấy, cười khổ lắc đầu: “Quả nhiên thiên phú không giống nhau, ngay cả thái sư thúc làm pháp mấy lần cũng chưa từng thấy, Trương tiểu tiên sinh thì trời sinh có một đôi pháp nhãn.”

Bị ông ta nói như vậy, tôi ngay cả cơ hội giải thích cũng không có, chỉ đành hỏi ông ta lúc vừa tự siết mình thì có cảm giác gì.

Trường Sinh lại khoát tay áo với tôi, chỉ vào một người phụ nữ trung niên tóc tai bù xù ở xa xa đang được mấy đạo sĩ mặc bạch y đưa đến.

Tôi vội dừng lời, thấy người phụ nữ kia đến gần, nở một nụ cười đáng yêu nghênh đón bà ta: “Dì nén đau thương!”

“Có gì tốt mà nén đau thương!” Vẻ mặt người phụ nữ kia lại hung hãn, trừng mắt nhìn tôi rồi nói: “Người chết nhà tôi chỉ muốn kiếm cho trường học vài thi thể mới mẻ cho học sinh thí nghiệm, bây giờ anh ấy không làm được nữa, tôi nén bi thương cái gì! Nói mấy lời sáo rỗng này, không bằng mấy người để trường học bỏ thêm chút tiền an táng cho chúng tôi!”

Tôi chưa từng gặp ai thẳng thắn như vậy, mặt lập tức ngơ ngác.

“Làm sao, trường học lại không muốn bồi thường?” Người phụ nữ kia đánh giá cách ăn mặc của tôi từ trên xuống dưới một lượt, cười lạnh: “Hôm nay cô đến đây với những cấp trên kia, bây giờ lại đến ngoại giao à! Tôi có thể nói cho cô hay, phí an táng do tôi tính, nếu không nghe theo tôi, tôi sẽ tung hết những chuyện trường học đã làm mấy năm trước ra, xem cuối cùng ai không có quả tốt mà ăn!”

Người phụ nữ kia lạnh lùng trừng mắt nhìn tôi và Trường Sinh một cái rồi nói: “Đừng tưởng rằng quan nhị đại (*) hai người ăn mặc giản dị hơn một chút là có thể giả bộ làm dân thường lôi kéo thiện cảm!”

(*) như phú nhị đại thì đây là quan nhị đại

Tôi bị ánh mắt kia của bà ta liếc một cái, thật sự không tìm được cách giao tiếp với bà, người này não bổ quá nhanh, tôi còn nhỏ tuổi hoàn toàn không theo kịp được tiết tấu của bà ta!

“Hừ! Còn gì hỏi mau!” Người phụ nữ kia thấy tôi sững sờ, hừ lạnh một tiếng, đẩy tôi sang một bên rồi ngồi xuống ghế đá trước toà thí nghiệm.

Làm sao điều này có thể làm mọi người kết nối với goá phụ đầu tiên đập đầu xuống sàn trong phòng tiêu bản, tôi thất thần một lúc mới hiểu lượng tin tức trong lời nói của bà ta.

Đầu tiên là người chết đã làm một số chuyện vì trường học, hơn nữa nhất định có liên quan đến phòng mẫu vật, cho nên người phụ nữ này yêu cầu một khoản tiền an táng, nhưng cũng không biết rằng chuyện này nghiêm trọng cỡ nào, còn cho rằng chồng mình qủa nhiên cống hiến vì giáo dục.

Như vậy cũng tốt, có thể hỏi được sự tình càng thêm khách quan.

Tham Khảo Thêm:  Chương 174: Ngoại truyện 5

Nhưng nhìn gương mặt kiêu ngạo của bà ta, tôi thật sự không muốn hỏi nữa.

Tôi liếc Trường Sinh một cái, ý bảo Trường Sinh đi qua hỏi.

Chỉ cần có thể hỏi rõ vì sao toà nhà thí nghiệm bị lư hương vây thành như vậy, mà người chết còn muốn vào phòng thí nghiệm là đủ rồi.

Đạo trưởng Diêu thấy tôi nháy mắt với Trường Sinh, cũng chỉ bất đắc dĩ gật đầu, đoán rằng có lẽ chúng tôi lại làm việc.

Trường Sinh thấy dáng vẻ tôi kìm nén, còn trộm cười một chút, bị tôi trừng mắt một cái mới gật đầu xoay người đi về phía người phụ nữ kia.

Tôi vội vàng đi theo, xem Trường Sinh có cách gì để hỏi xem có chuyện gì xảy ra trước mặt nhiều người như vậy.

“Làm sao? Cô bé kia không được thì đổi sang cậu à? Tất cả những gì cậu muốn biết tôi đã nói rồi, cậu đừng có lãng phí thời gian của tôi!” Người phụ nữ kia vẫn ngang ngược.

Trường Sinh lại chỉ nhẹ nhàng cười, gật đầu: “Chúng tôi không muốn hỏi bà cái gì, chỉ thay mặt cấp trên đưa cho bà chút tiền.”

Không chỉ người phụ nữ kia, mà ngay cả tôi cũng sửng sốt, lời Trường Sinh nói là thật hay giả vậy.

Quả nhiên người phụ nữ kia cũng cười lạnh một tiếng, liếc nhìn tôi và lão đạo Diêu rồi nói: “Đưa tiền cũng sẽ không để mấy kẻ chưa mọc đủ lông như hai người đến đưa!”

Nghe giọng điệu của bà ta, cơn giận của tôi bỗng dâng lên, nghĩ thầm cho dù bây giờ bà ta không nói, buổi tối tôi đến thẳng nhà bà ta giả làm chồng bà ta doạ bà ta sợ.

Nghe thấy tiếng cắn răng của tôi, Trường Sinh lại xoay người lắc đầu, chỉ chỉ ba lô của tôi.

Tôi còn chưa lấy lại tinh thần, cậu đã vươn tay lấy ba lô của tôi, cười với phụ nữ kia: “Không tin bà nhìn thử xem!”

Cậu kéo ba lô ra, thò tay vào trong, mỗi tay cầm mấy xấp tiền lớn đưa cho người phụ nữ kia, nói: “Chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu tình huống chân thật, chi tiết để đăng báo, tiền cũng đã chuẩn bị xong, tổng cộng 20 vạn!”

Trường Sinh nói xong lại vỗ cái ba lô nặng trịch kia, tỏ ve bên trong vẫn đầy.

Tôi thấy mà sửng sốt, tên Trường Sinh này dạo gần đây học mánh khoé lừa người từ lão Miêu à.

Trong tay cậu rõ ràng chỉ là hai tờ giấy vàng tôi dùng để vẽ bùa, nhưng mắt thường nhìn lại là đồng nhân dân tệ chói mù mắt.

Quà nhiên người phụ nữ kia nhìn thấy tiền thì hai mắt toả sáng, không nghi ngờ, đáp: “Quả nhiên vẫn là người bên trên hào phóng, tiểu tử cậu muốn hỏi cái gì?“

“Nói hết những gì bà biết ra đi!” Trong lòng tôi mười phần khinh bỉ người phụ nữ này, tức giận tiến lên, nói.

Người phụ nữ kia lại cẩn thận đánh giá những người khác một chút, há miệng khó xử.

Lão đạo Diêu này rất biết nhìn sắc mặt, nói với tôi một câu: “Bần đạo đi xem những chỗ khác một chút.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 491

Tôi gật đầu, thấy ông ta muốn đi, vội lấy từ trong balo ra hai tấm Định Hồn phù rồi đuổi theo đưa cho ông ta, nói: “Nếu ông lại gặp tình huống này thì ngậm bùa trong miệng, niệm to Kim Cương Kinh.”

Mặt lão đạo Diêu co rút, mím môi nói: “Bần đạo sẽ ngậm bùa!”

Lời nói rất miễn cưỡng, tôi ngẩng đầu nhìn, lại thấy buồn cười.

Trên đầu lão đạo này búi một búi tóc, trên cổ đeo một chuỗi phật châu, trong tay cầm cây phất trần, nếu như còn niệm Kim Cương Kinh, có lẽ sau này ông ta sẽ không vào được cửa Ngọc Hoàng cung nữa.

Vội nói: “Tình huống bây giờ đặc biệt, phật châu này đạo trưởng đừng lấy nữa, chờ chúng ta tìm được biện pháp khác rồi lại nói, nhất định không được để các đệ tử ngoại môn khác đến gần phòng mẫu vật kia, hình như có thứ gì đó sẽ lưu lại trong cơ thể mấy người.”

Nghĩ đến Hắc Xà của Trường Sinh hút ra hắc khí mà tôi cũng không thể nhìn thấy được từ trong người lão đạo Diêu, lòng tôi trầm xuống.

Vẻ mặt lão đạo Diêu còn đầy tức giận, khoát tay áo với tôi rồi rời đi.

Đoán chừng lão đạo này còn canh cánh trong lòng mấy đệ tử đã chết của Ngọc Hoàng cung giờ lại tìm tới ông ta, có lẽ cũng buồn bực tới mức hoảng hốt.

Vừa quay đầu, tôi thấy hai mắt người phụ nữ kia mơ màng, há miệng không ngừng nói gì đó. Trường Sinh càng nghe thì sắc mặt càng trầm trọng, mười ngón tay thả ra một đám hắc tuyến chạm lên đầu người phụ nữ kia.

Một lát sau, khuôn mặt người phụ nữ trầm xuống, đầu nặng nề rũ xuống.

“Đi!” Tôi vội vàng điểm một Mê Hồn chú lên đầu người phụ nữ kia, nhìn Trường Sinh, nói: “Anh lại dùng Dẫn Hồn, anh không biết đó là muốn mạng anh sao?”

“Không sao!” Trường Sinh mỉm cười, thu hồi hắc tuyến trong tay, nói: “Chuyện này rất kì lạ, thứ kia hình như có mục đích tìm một số người.”

“Ý là sao?” Tôi vừa nghe thấy tin tức, vội tiến lên hai bước, hỏi.

Trường Sinh chỉ người phụ nữ kia, nói: “Người vừa chết hôm nay, và người đã chết trước kia đều là người trông coi phòng mẫu vật này, hơn nữa bọn họ đều lấy cho trường không ít mẫu vật để thí nghiệm.”

“Mẫu vật?” Tôi cảm thấy lời này nói như không nói, chuyện này rõ ràng không tránh khỏi có liên quan đến những mẫu vật kia.

Có thể là thứ gì đó muốn giúp trường học đến phát điên, kéo tất cả mọi người đến phòng mẫu vật làm thành mẫu vật cho dù họ có nguyện ý hay không.

Trường Sinh thấy tôi lơ đễnh, kéo ngón tay tôi chỉ về phía phòng mẫu vật kia, nói: “Cô nhìn kỹ xem, ở đó có cái gì?”

Tôi khó hiểu nhìn theo ngón tay cậu, vừa nhìn, toàn thân giống như bị điện giật.

Chỗ phòng mẫu vật trong toà nhà thí nghiệm kia có một khuôn mặt trắng khổng lồ, ngũ quan quỷ dị hợp lại một chỗ, đang lạnh lùng nhìn chúng tôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.