Ngoài ba người họ, trong phòng họp chỉ còn lại một người.
Là một nam sinh trạng thái tinh thần hiển nhiên không được tốt chút nào, cậu ta co ro ở một góc trong phòng họp, cả người run rẩy.
Gã chủ biên vẫn chưa đến, Nhậm Lê hỏi cậu ta chuyện xảy ra tối qua, cậu ta chỉ ôm đầu im lặng, cho dù Tần Châu có hỏi cậu ta cũng không trả lời.
Nhậm Lê ngồi xổm xuống, đưa tay mở mí mắt của cậu ta ra nhìn thử, sau đó quay về phía Tần Châu và Lâm Dị lắc đầu.
Việc người tham gia không thể chịu đựng được áp lực hoàn cảnh, do đó hoàn toàn suy sụp cả về thể xác lẫn tinh thần là một điều thường thấy trong Thế giới Quy tắc, Tần Châu và Nhậm Lê cũng đã chứng kiến rất nhiều người tham gia sụp đổ, họ không thể làm được gì chứ đừng nói đến việc đưa họ theo. Những người bị suy sụp tinh thần sẽ mất kiểm soát, dễ dàng làm ra những điều cực đoan.
Nhậm Lê gật đầu với Tần Châu xong, bổ một phát vào sau gáy cậu nam sinh kia.
Lâm Dị ở bên cạnh quan sát, có thể thấy Nhậm Lê khá có kinh nghiệm trong việc đánh người khác. Chỉ với một nhát, cậu ta đã hôn mê, và cũng chỉ có cách này mới kiểm soát được tình hình.
Một lúc sau gã chủ biên tới, nhìn thấy Lâm Dị và Tần Châu thì lải nhải mấy câu kỳ quái, dù sao hai người đã hai ngày không đến làm việc.
Nội dung cuộc họp cũng chẳng khác những lần trước là bao, gã chủ biên vẫn ra lệnh cho bọn họ điều tra tin về Thuấn Tức.
“Chủ biên.”
Gã chủ biên nói xong, Lâm Dị không nhịn được bèn hỏi: “Có tin gì khác về người gửi bài không?”
Mối quan hệ trong vòng lặp khép kín của thời gian, đã có ba Thuấn Tức thật thật giả giả xuất hiện, cho nên, xét theo “thời điểm hiện tại”, Thuấn Tức thực sự rất khó nắm bắt, cũng chứng tỏ rằng cái tên Thuấn Tức luôn thay đổi.
Nhưng người đã gửi ảnh Thuấn Tức cho toà soạn báo chắc chắn là thật, bởi có một đoạn thời gian hồi tưởng, Thuấn Tức đã tới toà soạn báo để xoá tấm ảnh và bị bắt. Nếu bài gửi không chính xác thì Thuấn Tức đã chẳng mạo hiểm đi vào toà soạn báo như vậy.
Câu đố lớn nhất trong Thế giới Quy tắc 4-4 là Sầm Tiềm chính là Thuấn Tức. Chính vì câu đố này mà hầu hết mọi người đều không để ý tới vòng lặp thời gian của thời gian hồi tưởng. Bởi vậy, xét theo hành vi của người gửi bài, chắc chắn người gửi bài không phải NPC của Thế giới Quy tắc 4-4.
Nếu không phải là NPC, vậy thì chỉ có thể là người tham gia mà thôi.
Một người ngay từ đầu đã biết Thuấn Tức là Sầm Tiềm trong Thế giới Quy tắc 4-4, người gửi bài đó là ai, trong lòng Lâm Dị mơ hồ đã có đáp án rồi.
Nhưng vì nghịch lý ông nội của vòng lặp thời gian, người gửi bài cũng có thể là người đến từ “tương lai”, cho nên Lâm Dị muốn biết thêm thông tin về người này.
Gã chủ biên liếc nhìn Lâm Dị: “Không phải bảo các cậu tìm người gửi bài sao? Giờ còn đến hỏi ngược lại tôi à?”
Nói như vậy, nghĩa là không có.
Mặc dù Lâm Dị cũng chẳng mong đợi gã chủ biên sẽ cho cậu thêm manh mối, nhưng trong lòng vẫn có chút thất vọng, có điều trên mặt cậu cũng không lộ ra sự thay đổi nào, bây giờ trước mặt lại có thêm Nhậm Lê, nếu bị phát hiện ra gì đó thì rất phiền phức luôn.
Gã chủ biên nói vài câu xong thì rời khỏi phòng họp.
Nhậm Lê quay đầu nhìn Tần Châu: “Chủ tịch, bây giờ phải làm gì?”
Vốn dĩ Tần Châu và Lâm Dị định quay lại thời điểm Thuấn Tức 170 xuất hiện để xác minh, nhưng rồi Nhậm Lê lại nhắc tới người gửi bài.
Lâm Dị quay đầu nhìn Tần Châu.
Tần Châu xoay cây bút trong tay, ngước mắt nhìn nam sinh đang ngất xỉu ở góc phòng. Lâm Dị cũng nhìn theo ánh mắt của Tần Châu, tập trung vào cậu ta.
Tần Châu ném bút lên bàn, nói: “Thông cáo báo chí.”
Hiện tại còn lại một người, tính cả bọn họ thì chỉ còn bốn người tham gia, nếu đã biết được tuyến chính thì ép người kia ở lại trong Thế giới Quy tắc là một điều không công bằng.
Nhưng Tần Châu căn bản không thể bỏ qua chuyện của Viên Viện được, chuyện này rất có thể sẽ liên quan đến mạng sống của toàn bộ sinh viên trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên.
Thuấn Tức 170 có hai đoạn thời gian hồi tưởng, một là “con mèo”, một là “thông cáo báo chí”.
Nhưng trong đoạn thời gian hồi tưởng của con mèo, Thuấn Tức 170 chỉ xuất hiện trong nháy mắt, so sánh với thời gian hồi tưởng của “thông cáo báo chí”, thời gian xuất hiện của Thuấn Tức 170 lâu hơn, cũng có thể kiểm chứng xem có thật là cô đã dẫn dắt Chu Kỳ vi phạm quy tắc tử vong hay không.
Nhậm Lệ nhẹ nhàng gật đầu, Tần Châu nhìn Lâm Dị một cái, rồi lại nhìn Nhậm Lê: “Tôi và Lâm Dị sẽ đi.”
Hắn để ý Nhậm Lê muốn nói gì đó, nhưng lại nói trước: “Chú ý thời gian, khoảng bốn tiếng sau gọi bọn tôi dậy.”
Nhậm Lê không nói gì, chỉ ngước mắt nhìn Lâm Dị.
Tần Châu nghiêng người ngăn cản ánh mắt Nhậm Lê, không vui hỏi lại: “Nghe thấy không?”
Nhậm Lê quay đầu lại: “Vâng.”
Lâm Dị ở bên cạnh ngượng nghịu sờ mũi, tuy Tần Châu không trực tiếp nói cho Nhậm Lê biết quái vật 4-4 là ai, nhưng hiện tại cũng chẳng còn mấy người nữa, ba người bọn họ cộng thêm một người bị suy sụp tinh thần, Nhậm Lê không phải Trình Dương, anh có năng lực tìm quái vật.
Hẳn là Nhậm Lê đang nghi ngờ Lâm Dị.
Buổi chiều, bọn họ lại đi đến đoạn đường đang xây, địa chỉ IP của người gửi bài hiển thị ở gần đó, dù sao việc tiến vào thời gian hồi tưởng chỉ có thể thực hiện vào ban đêm, vì vậy họ đã dành cả buổi chiều ở đây để tìm kiếm xem có dấu vết nào không.
Thế nhưng trong lòng ba người đều biết rất rõ, từ khi Thế giới Quy tắc 4-4 vận hành đến nay, họ đã đi lại xung quanh chỗ này rất nhiều lần, nếu có manh mối thì lẽ ra họ đã phải tìm ra từ lâu rồi.
Quả thực là như vậy, sau một buổi chiều, bọn họ vẫn không thu hoạch được gì hết.
Nhìn sắc trời dần ảm đạm, Lâm Dị bắt đầu trở nên căng thẳng.
Họ đến nhà Sầm Tiềm, Lâm Dị giải thích với Sầm Tiềm lý do mấy hôm nay cậu không đến là do phải đi công tác.
Sầm Tiềm không nói gì, mở cửa cho họ vào.
Có lẽ do Lâm Dị không giữ hẹn đi ăn bánh sinh nhật như đã hứa nên Sầm Tiềm cư xử rất lạnh lùng với cậu, mặc dù cho ba người họ vào nhưng Sầm Tiềm không ở lại với họ mà quay trở về phòng luôn.
“Cạnh” một tiếng, cửa bị khoá trái.
Trong căn phòng vừa được khoá lại ấy có một chiếc hộp, trong hộp là đồ vật mà Thuấn Tức lấy từ người nạn nhân.
Lâm Dị liếc nhìn cánh cửa đóng lại, tuy cửa đã bị khóa nhưng Lâm Dị cũng chẳng vội. Ảnh hưởng của vòng lặp thời gian, “thời điểm hiện tại” không chỉ có một mà có tới hai bản thông cáo báo chí.
Một bản được Sầm Tiềm lấy trong “quá khứ” và được giữ đến tận bây giờ, cất ở chiếc hộp trong tủ quần áo.
Một bản là ở “hiện tại”, lúc Chu Kỳ tử vong đã siết chặt nó trong tay.
Bản này đang ở dưới gầm giường trong phòng của Lâm Dị sau khi cậu và Tần Châu tiến vào thời gian hồi tưởng lần trước.
Lâm Dị đi vào phòng lấy thông cáo báo chí, Tần Châu đợi Lâm Dị vào rồi quay sang Nhậm Lê nhỏ giọng nói: “Tôi biết cậu nghi ngờ em ấy, nhưng hiện tại em ấy không có vấn đề gì cả.”
Nhậm Lê ngồi ở trên ghế sô pha, anh không hiểu lắm về “hiện tại” trong câu “hiện tại không có vấn đề” của Tần Châu.
Trầm tư vài giây, Nhậm Lê nói: “Lần này rất nhiều người chết.”
“Tôi cam đoan những người còn lại có thể sống sót ra ngoài.” Giọng nói Tần Châu trầm xuống.
Nhậm Lê chỉ có thể lùi một bước: “Hiểu rồi.”
Tần Châu lại nhấn mạnh: “Bốn tiếng.”
Hiện tại đã có ba quy tắc tử vong, cho dù cái mà Nhậm Lê tìm được là đúng đi chăng nữa, thì vẫn còn một quy tắc nữa vẫn chưa biết được. Thời gian hồi tưởng mà bọn họ chuẩn bị tiến vào đêm nay, cả Thuấn Tức 170 và Thuấn Tức thực sự đều có mặt, cho nên càng ở lâu thì càng nguy hiểm, bởi vậy Tần Châu chỉ cho phép bốn tiếng.
Bốn tiếng sau, dù thế nào đi chăng nữa, sau khi thoát khỏi thời gian hồi tưởng, bọn họ phải tìm quái vật 4-4 phục bàn.
Nhậm Lê đồng ý.
Tần Châu vẫn khá an tâm về Nhậm Lê, giải thích xong thì đi vào phòng Lâm Dị.
Lâm Dị đã nằm trên giường, trong tay cầm thông cáo báo chí.
Trong phòng chỉ có một ngọn đèn nhỏ, Tần Châu nhìn về phía Lâm Dị đã nhắm mắt lại.
Hắn nghe thấy tiếng thở của Lâm Dị, dường như là đang ngủ.
Tần Châu liếc nhìn Lâm Dị, sau đó nằm xuống, đưa tay chạm vào tờ thông cáo báo chí đang cầm trong tay Lâm Dị.
Rồi nhắm mắt lại.
Gần mười phút sau, Lâm Dị mở mắt ra, cẩn thận nghiêng đầu nhìn Tần Châu. Sau khi xác nhận Tần Châu đã ngủ, cậu mới buông tay ra, không chạm vào thông cáo báo chí nữa.
Lúc cậu buông tay, tờ thông cáo báo chí đang cầm trong tay bị trượt xuống dưới, góc giấy quẹt qua cánh tay của Tần Châu, Lâm Dị nhìn thấy lông mày của hắn hơi nhíu lại.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Dị cảm thấy mình nên xin lỗi.
Trong lòng cậu thầm xin lỗi Tần Châu.
Sau đó Lâm Dị nhắm mắt, bắt đầu nhớ lại hình dáng của Viên Viện.
Cậu không biết phương pháp này có khả thi hay không, nhưng Lâm Dị vẫn muốn thử một lần.
Nếu “nó” vì để che giấu bí mật mà có thể tiết lộ cho Tần Châu biết về tuyến chính của Thế giới Quy tắc 4-4, thì nhất định Viên Viện có thể khiến “nó” dao động.
Lâm Dị cũng đoán được, “bốn tiếng” của Tần Châu là hắn dự định sau khi rời khỏi thời gian hồi tưởng thì sẽ phục bàn.
Cậu tới trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên là vì cha mẹ, vất vả lắm cậu mới tìm thấy manh mối về mẹ mình, lần mở ra tiếp theo của Thế giới Quy tắc 4-4 là cách một năm nữa, cậu không muốn đợi lâu như vậy nên muốn thử một lần, cố gắng nhớ lại gương mặt mẹ để có thể mở ra thời gian hồi tưởng.
Sắc trời càng ngày càng tối, Nhậm Lê ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tần Châu và Lâm Dị ở cửa ra vào.
Cùng lúc anh ngẩng đầu lên, Tần Châu và Lâm Dị đã nhìn thấy ánh sáng trắng tràn ra ở cửa ra vào.
Tần Châu mở cửa, Lâm Dị cũng mở cửa.
Trước mặt là một con hẻm tối tăm, tiếng bước chân dồn dập từ ngã rẽ trên đường truyền đến, Tần Châu ngẩng đầu nhìn, sắc mặt Chu Kỳ hoảng loạn từ ngã rẽ chạy tới, trong tay cầm bản thông cáo báo chí.
Sau đó Tần Châu quay sang hướng khác quét một lượt, nhưng không thấy Lâm Dị đâu cả.
Lần trước tiến vào khoảng thời gian hồi tưởng này, Lâm Dị cũng tới muộn.
Nhưng Tần Châu vẫn nhớ, rõ ràng Lâm Dị ngủ trước hắn cơ mà, theo lý mà nói, lẽ ra Lâm Dị phải tới trước hắn rồi.
Tần Châu khẽ cau mày.
Bên tai vang lên một âm thanh nho nhỏ, đó là âm thanh do lần tiến vào thời gian trước đó hắn tạo ra, âm thanh do núp sau thùng rác.
Tiếng động này đã bị tiếng chạy của Chu Kỳ che lấp, Tần Châu lại nghiêng người, lần này hắn trốn ở sau cột điện.
Nhìn từ góc độ của bản thân, hắn có thể thấy rõ một người đang đuổi theo Chu Kỳ, mặc một chiếc áo choàng lớn màu đen, mũ áo choàng rất rộng, gương mặt đã bị chiếc mũ che khuất hết.
Nhưng có điều đúng lúc này, gió chiều thổi qua, Tần Châu nhìn thấy dưới mũ là một chùm tóc dài.
Sau đó Thuấn Tức 170 rút ra một con dao, ánh trăng kéo dài bóng đen, Chu Kỳ chạy ở phía trước chắc chắn đã phát hiện ra vũ khí trong tay người phía sau nhờ bóng người in trên mặt đường, cậu ta hoảng loạn chạy vào trong con hẻm.
Thuấn Tức 170 cũng chạy theo, suy nghĩ một chút, Tần Châu xé góc quần áo, cúi người lấy hòn đá đè xuống chân cột điện, đây là ký hiệu hắn để lại cho Lâm Dị đến muộn, nghĩa là hắn chạy đi theo dõi rồi.
Muốn quan sát chuyện gì đang xảy ra, tất nhiên không thể lập tức đi theo Thuấn Tức 170 vào trong ngõ được, Tần Châu nhìn mặt tường của con hẻm, chống tay lấy đà, rồi nhảy lên.
Thuấn Tức 170 trong con hẻm dường như đã nghe thấy tiếng động, quay đầu quan sát.
Khoảnh khắc Thuấn Tức 170 quay đầu, Tần Châu ở bên phải phía sau cuối cùng cũng nhìn thấy mặt cô.
Là Viên Viện.
Trong đống tư liệu ở phòng lưu trữ, hắn tìm thấy tấm ảnh của Viên Viện.
Rất nhanh Tần Châu phát hiện, Viên Viện không phải nhìn vào vị trí phát ra tiếng động khi hắn trèo tường mà là nhìn vào thùng rác đối diện với con hẻm. Hắn nhìn theo tầm mắt của Viên Viện, tình cờ thấy “chính mình” của lần trước đang kéo “Lâm Dị” vừa mới xuất hiện trốn sau thùng rác.
Lúc quay ra, hắn vẫn có thể nhìn thấy một phần cánh tay lộ ra ngoài của Lâm Dị ở phía bên kia thùng rác.
Tần Châu chợt khựng lại.
Viên Viện lần đó căn bản đã phát hiện ra bọn họ rồi!
Nhưng Viên Viện lại không vạch trần, cô quay đầu, chỉnh lại mũ trùm, tiếp tục đến gần Chu Kỳ.