“Nó” đồng ý rồi.
Lâm Dị nghĩ, cũng vì thế nên quy tắc 4-4 mới xuất hiện cách một năm một lần ở trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên.
Cậu cũng biết rất rõ vì sao Viên Viện lại đưa ra điều kiện như vậy.
Tuyến chính của Thế giới Quy tắc 4-4 không khó, thứ khó chính là vòng lặp thời gian. Vòng lặp thời gian khép kín đương nhiên sẽ tuỳ vào mỗi một đợt người tham gia tiến vào mà thiết lập kịch bản, giống như cuộc gặp gỡ lần này của bọn họ, toàn bộ quá khứ trong vòng lặp thời gian khép kín diễn ra dựa trên hành động của người tham gia.
Như vậy, cho dù có tuyến chính thì cũng còn tồn tại rất nhiều điểm không xác định, chỉ cần bị quái vật 4-4 cuốn vào vào Thế giới Quy Tắc 4-4, tỷ lệ tử vong sẽ lớn hơn nhiều so với tỷ lệ sống sót.
Để quái vật 4-4 không còn xuất hiện trong trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên nữa là điều không thể, Tần Châu từng nói, người tham gia là thức ăn cho quái vật, không thể nào có chuyện quái vật 4-4 chỉ vì một ngày sinh nhật mà từ bỏ thức ăn, vì vậy điều kiện Viên Viện trao đổi thực sự rất hợp lý.
Dù biết “nó” chắc chắn đã đồng ý với yêu cầu của Viên Viện, nhưng Lâm Dị vẫn lo lắng nhìn “nó”, nếu một thiện ý cần có điều kiện tiên quyết, thì độ chân thành của thiện ý đó giảm đi rất nhiều.
Quái vật được sinh ra từ cái ác, để bọn chúng cảm nhận được thì thể nào cũng toang luôn.
Lâm Dị lo lắng cho Viên Viện.
Ánh mắt cậu kiên định nhìn vào “nó”, Lâm Dị rất sợ “nó” sẽ làm Viên Viện bị thương, thân là một khán giả, cậu không thể làm gì khác ngoài việc đứng xem.
Nếu vậy thì thực sự rất dày vò.
Trong tầm mắt, “nó” ngẩng đầu lên nhưng vẫn không lên tiếng gì cả.
Có lẽ Viên Viện vẫn chưa biết “nó” đồng ý hay từ chối, cho nên định mở miệng lặp lại yêu cầu của mình.
“Đổi lại, tôi muốn cậu…”
Đúng lúc Viên Viện định lặp lại, cuối cùng “nó” cũng lên tiếng: “Vĩnh viễn.”
Sắc mặt Lâm Dị bỗng nhiên tái nhợt.
Lâm Dị lập tức hiểu được ý của “nó”, “nó” có thể hứa với Viên Viện rằng sẽ giảm tần suất xuất hiện ở trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên xuống, nhưng đổi lại, Viên Viện phải ở lại Thế giới Quy tắc 4-4 vĩnh viễn.
Trong lòng Lâm Dị trở nên hoảng sợ, Viên Viện vươn một tay ra, giơ ngón út lên, làm động tác nghéo tay: “Vốn dĩ tôi đã định ở lại đây với cậu rồi, không đơn giản chỉ là để chúc mừng sinh nhật cậu vào năm sau, mà hàng năm đều sẽ như vậy, nếu không thì không công bằng với cậu còn gì. Nếu cậu đồng ý thì nghéo tay treo ngược một trăm năm không được thay đổi nha.”
“Nó” cụp mắt xuống, nhìn bàn tay trước mắt: “Vĩnh viễn.”
“Nó” lặp lại lần nữa, sau đó ngẩng đầu nhìn Viên Viện: “Vĩnh viễn ở lại đây với tôi, không phải cả đời, mà là vĩnh viễn.”
Con người có sinh mệnh, nhưng quái vật thì không có, vĩnh viễn mà “nó” muốn là thứ vượt qua giới hạn thời gian sinh mệnh của Viên Viện.
Viên Viện hơi giật mình, nhưng cô đã nhanh chóng điều chỉnh lại bởi “nó” vẫn luôn theo dõi cô, bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào hiện lên trên gương mặt cô đều có thể khiến thỏa thuận thất bại.
“Được thôi.” Viên Viện do dự nữa, đưa tay về phía “nó”: “Vậy thoả thuận thế đi, chúng ta nghéo tay nha.”
“Nó” duỗi tay ra, bắt chước tư thế của Viên Viện, giơ ngón út của mình lên, Viên Viện chủ động móc ngón út của “nó”, vừa nghéo vừa nói: “Nghéo tay treo ngược một trăm năm… à không, vĩnh viễn không thay đổi.”
Sau đó Viên Viện dùng ngón cái ấn vào ngón cái của “nó”, dưới ánh mắt khó hiểu của “nó”, Viên Viện nhẹ nhàng giải thích: “Cái này gọi là đóng dấu á.”
“Nó” không nói gì nữa mà nhìn xuống con dấu đã được ước định.
Vào lúc “nó” giơ tay, rất nhiều khói đen toả ra, lúc tiếp xúc với tay Viên Viện, làn khói đen đó thi nhau tránh xa cô.
“Nó” mím môi, cụp mắt xuống để che giấu cảm xúc trong đáy mắt.
Là một con quái vật, “nó” tất nhiên biết làn khói đen bao quanh mình là gì, lúc “nó” trở thành quái vật, làn khói đen vẫn luôn đi theo “nó”. Chúng thích bám vào những nơi bẩn thỉu, nơi càng sạch sẽ thì càng khó để duy trì làn khói đen ấy.
“Nó” cúi đầu xuống, Viên Viện không chú ý cảm xúc hiện lên trong mắt “nó”, nhưng Lâm Dị ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào “nó” lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Lúc này làn khói đen đang vội vàng tránh xa Viên Viện, dường như “nó” cảm thấy thua chị kém em, trong mắt hiện lên vẻ mơ hồ nghi hoặc, như kiểu không biết vì sao bản thân lại như vậy.
Lâm Dị còn thấy được, dưới vẻ mơ hồ nghi hoặc ấy còn hiện lên tia tự ti.
“Nó” là thứ bẩn thỉu mà làn khói đen thích, nhưng Viên Viện lại là thứ sạch sẽ mà làn khói đen e sợ phải thi nhau tránh xa.
Bởi Viên Viện không nhìn thấy cảm xúc trong mắt “nó”, nên khi “nó” đột nhiên cúi đầu xuống, cô lo lắng, sợ “nó” đổi ý nên đưa tay ra búng trán “nó” một cái: “Quái vật nói lời phải giữ lấy lời đó.”
Toàn thân “nó” căng thẳng vì cử chỉ thân mật của Viên Viện.
Viên Viện mỉm cười nhìn “nó”, sau đó nhìn quanh một vòng kết cấu trong nhà: “Trong nhà hơi bẩn nha, mình cùng nhau dọn dẹp nhé. À, nhân tiện.”
Vừa nói, Viên Viện vừa chỉ vào một căn phòng: “Chắc đây là phòng cậu nhỉ, vậy…” Cô đưa tay chỉ vào một căn phòng khác: “Vậy kia là phòng tôi ha, dẫn tôi đi xem phòng nhá?”
Nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Viên Viện, “nó” hiển nhiên không biết phải ứng phó như thế nào.
Viên Viện vươn tay nắm lấy cổ tay “nó”, kéo “nó” đi tới căn phòng mình vừa chọn.
Cho nên phòng khách chỉ còn lại một mình Lâm Dị.
Đầu óc cậu bây giờ có chút hoảng loạn.
Ánh đèn trong phòng khách mờ mịt, Lâm Dị cúi đầu nhìn chằm chằm vào ngón chân mình.
Như vậy thì xem ra, nguyên nhân mà thi thể của Viên Viện biến mất hẳn là do thoả thuận lần này với Viên Viện. Về thỏa thuận, Lâm Dị nghe rất rõ, Viên Viện sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này…
Hơn nữa Lâm Dị lúc này đã xác định được một điều, dường như cậu không phải con ruột của Viên Viện.
Nhưng mà tại sao chứ?
Tại sao Viên Viện lại xuất hiện ở thế giới thực?
Tại sao Viên Viện lại trở thành mẹ cậu?
Tại sao cậu lại trông giống với quái vật 4-4?
Cơ thể này rốt cuộc thuộc về cậu, hay là thuộc về “nó”?
Vậy cậu thì sao?
Cậu là ai.
Là quái vật 4-4 ư?
Cậu còn có thể tên là Lâm Dị sao?
Lâm Dị cứ như vậy mà cúi đầu trông xuống đầu ngón chân mình, khóe mắt nhìn bóng mình phản chiếu trên sàn nhà. Thành thật mà nói, đầu óc cậu bây giờ có chút ngốc nghếch, nhưng Lâm Dị không dám suy nghĩ quá đà, “nó” vẫn còn ở trong cơ thể cậu. Trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Tần Châu và Nhậm Lê, nếu mà cậu không khống chế “nó”, để “nó” thoát ra ngoài, vậy thì sẽ khiến Tần Châu khó xử lắm.
Cậu hít một hơi thật sâu rồi lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách.
Sau vài lần tiến vào thời gian hồi tưởng, Lâm Dị đã rút ra kinh nghiệm, tốc độ dòng chảy trong thời gian hồi tưởng cùng với “thời gian hiện tại” đồng nhất với nhau, Tần Châu bảo Nhậm Lê đánh thức bọn họ sau bốn tiếng, nói cách khác cậu chỉ có thể ở chỗ này bốn tiếng mà thôi.
Lâm Dị nhìn thời gian, sắp hết bốn tiếng rồi
Biết rằng sau khi tỉnh dậy là tìm “nó” phục bàn rồi rời khỏi đây, Lâm Dị nhìn về phía Viên Viện ở đằng xa. Đã rất lâu rồi cậu mới nhìn thấy mẹ có thể hô hấp và nói chuyện bình thường như vậy, biết bản thân sắp rời đi, Lâm Dị nhấc chân đi về phía Viên Viện.
Cậu dự định sẽ chào Viên Viện một câu, giống như lúc ở thế giới thực, dù có đi đâu thì cậu cũng sẽ nói với cha mẹ mình một tiếng.
Vừa bước được một bước, Lâm Dị bỗng nhiên dừng lại.
Cậu đột nhiên cúi đầu, rồi nhìn xuống sàn nhà, cậu là người ngoài cuộc, đây là “thời điểm quá khứ”, tại sao bóng của cậu lại có thể phản chiếu trên sàn nhà được?
Trong tầm mắt, sàn nhà đang phản chiếu một cái bóng, Lâm Dị nhận ra cái bóng đó căn bản không phải bóng của mình, đường nét trên cơ thể cậu không khớp với cái bóng đó, mà trông giống với một con thú đang cuộn tròn người lại.
Điều quỷ dị là, cho dù hình dáng của cái bóng này không rõ ràng, nhưng Lâm Dị lại cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu.
Cậu lùi lại, cảnh giác nhìn cái bóng, nhưng cậu không có thời gian để kịp biết liệu cái bóng vốn dĩ là thuộc về thời điểm này hay nó đến đây từ một thời điểm khác giống với cậu. Lâm Dị nhìn thấy hai vòng sáng xuất hiện trên đầu bóng đen, tựa như đôi mắt của nó vậy.
Tuy nhiên, cái bóng không nhìn Lâm Dị mà lặng lẽ nhìn chằm chằm về phía Viên Viện.
Đột nhiên, cái bóng di chuyển về phía Viên Viện, giống như một con cá mập đang bơi trên mặt biển với vây lưng nhòn nhọn lộ ra.
Lâm Dị bỗng nhiên ngẩng đầu, Viên Viện căn bản không phát hiện ra, nhưng “nó” thì có.
Lâm Dị nhìn thấy vẻ mặt “nó” trở nên hãi hùng, giống như bị phát hiện đã làm chuyện xấu.
Nhưng “nó” kéo Viên Viện lại, rồi bảo vệ Viên Viện ở phía sau.
“Làm sao vậy?”
Viên Viện ở phía sau “nó” không biết chuyện gì, nhưng sau khi Viên Viện nhìn về phía “nó”, cô trông thấy một cái bóng tựa như đang bơi trên mặt biển, vẻ mặt cứng đờ: “Đây là cái gì?”
Vẻ mặt “nó” hoảng sợ, muốn dùng cơ thể của mình để ngăn lại: “Là…”
Cùng lúc đó, ánh sáng trắng mở ra thời gian hồi tưởng lại một lần nữa xuất hiện.
Bốn tiếng đã hết, ở “thời điểm hiện tại”, Nhậm Lê đánh thức cậu.
Là cái gì?
Ánh sáng trắng tới quá nhanh, nhưng vào khoảnh khắc ánh sáng trắng xuất hiện, những âm thanh xung quanh đều trở nên im bặt.
Lâm Dị chỉ nhìn thấy khẩu hình miệng của “nó”, sau đó sắc mặt Viên Viện lập tức thay đổi.
——
“Lâm Dị.”
Nhậm Lê lay tỉnh Lâm Dị, rồi lại lay Tần Châu nằm bên cạnh: “Chủ tịch.”
Lâm Dị bốc chốc trợn mắt, khung cảnh trước mặt đã biến mất, thay vào đó là căn phòng trong nhà Sầm Tiềm.
Nhậm Lê nhìn thấy biểu cảm của Lâm Dị có gì đó không đúng, lập tức hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
Lâm Dị sửng sốt một lát, sau đó lắc đầu: “Không… không có.”
Người cậu đã trở về “thời điểm hiện tại”, vì vậy cậu buộc mình phải rời khỏi “thời điểm quá khức”, nếu không cậu sẽ rất khó giải thích với Tần Châu.
Lâm Dị áp chế những suy nghĩ xao động trong đầu lại, nói: “Em không ngủ.”
Nhậm Lê liếc cậu một cái, không nói gì, sau đó lay Tần Châu dậy: “Chủ tịch.”
Lâm Dị xoay người xuống giường, sau đó cũng tới lay người Tần Châu.
Lúc này Tần Châu mới mở mắt.
Nhậm Lê nói: “Đến giờ rồi.”
“Ừ.” Tần Châu tỉnh lại một lúc rồi ngồi dậy.
Lâm Dị thấp giọng nói: “Đàn anh, em xin lỗi, em không ngủ được.”
“Tôi đoán được rồi.” Tần Châu dựa vào đầu giường xoa xoa sống mũi, Nhậm Lê hỏi: “Chủ tịch, thế nào rồi?”
Tần Châu nói: “Là cố ý.”
Nhậm Lê không nói gì.
Ngón tay của Lâm Dị giấu sau lưng không khỏi cong lên.
Cố ý sao?
Sao lại như thế được? Viên Viện tự nguyện ở lại đây vĩnh viễn để giảm tần suất xuất hiện của quái vật 4-4 trong Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên xuống, làm sao cô lại có thể cố ý dẫn dắt Chu Kỳ vi phạm quy tắc tử vong được?
Lâm Dị muốn hỏi Tần Châu liệu hắn có nhìn nhầm hay không, nhưng rồi lại nhịn xuống.
Tần Châu không thể sai được, hắn luôn tìm đến sự ổn định, giống như trong Thế giới Quy tắc 7-7, mặc dù đã nắm trong tay đại khái tuyến chính của Thế giới Quy tắc 7-7, nhưng Tần Châu vẫn muốn tìm thêm thông tin để bổ sung.
Nếu như tình huống không chỉ ra được Viên Viện cố ý dẫn dắt Chu Kỳ vi phạm quy tắc tử vong, Tần Châu sẽ không có kết luận như vậy.
Lâm Dị đột nhiên nghĩ tới bóng đen mà cậu nhìn thấy vừa nãy.
Sau đó cậu nghĩ tới những gì “nó” nói với Viên Viện vào thời khắc cuối cùng.
Lâm Dị chưa từng học qua cách đọc khẩu hình miệng bao giờ, thêm việc “nó” bị làn khói đen bao phủ, cho nên khẩu hình miệng không thực sự rõ ràng, rất mơ hồ.
Lâm Dị chỉ có thể đoán mò.
Nội dung của “nó” lúc mất tiếng là:
Là chủ nhân sao?
Chủ nhân ư?
“Nhóc thiên tài.” Tần Châu gọi cậu.
“A.” Lâm Dị nhanh chóng hồi phục tinh thần: “Đàn anh gọi em ạ.”
“Ừ.” Tần Châu nhìn thấy vẻ mặt Lâm Dị, nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ nói: “Tôi bảo Nhậm Lê ra ngoài rồi.”
Lâm Dị nhanh chóng đè nén suy nghĩ của mình xuống, gật đầu: “Vâng.”
Cậu biết Tần Châu muốn giúp cậu giữ bí mật về đa nhân cách nên đã yêu cầu Nhậm Lê ở bên ngoài trong quá trình phục bàn.
Tần Châu hỏi: “Bây giờ có thể cho nó ra ngoài được không?”
Lâm Dị không chắc lắm, “nó” rõ ràng không muốn cho cậu biết quá nhiều, bọn họ cũng không ở thời điểm phục bàn mà “nó” mong muốn, Lâm Dị không chắc hiện tại “nó” có thể ra ngoài không nữa.
“Để em thử.”
Đợi một lúc vẫn không có kết quả, Tần Châu lên tiếng.
Lâm Dị nhìn hắn, vẻ mặt khó tin.
Tần Châu hét lên: “Sầm Tiềm.”
Cái tên này khiến trong lòng Lâm Dị chợt kích động, sau đó cậu dần mất đi nhận thức.
Trong phòng chỉ còn lại Tần Châu và “nó”, Tần Châu nói: “Tôi muốn phục bàn.”
“Nó” mở miệng: “Được.”