“Anh Lâm Dị.”
Trình Dương nhìn thấy sắc mặt Lâm Dị tái nhợt, sợ hãi hỏi: “Anh… anh sao vậy?”
“Không… không sao.”
Lâm Dị hít một hơi thật sâu, rồi lại ngồi xuống giữa đông đảo ánh mắt nghi hoặc đang nhìn mình.
Trông thấy vẻ mặt lo lắng của Trình Dương, Lâm Dị biết nếu cậu mà không nói gì, Trình Dương sẽ tiếp tục hỏi cho mà xem.
“Tôi nhìn thấy con gián.” Lâm Dị nói.
“Gián á?” Trình Dương sửng sốt, nhìn quanh bốn phía: “Ở đâu thế? Anh Lâm Dị, anh sợ gián á?”
Lâm Dị nói: “Trong bát.”
Trình Dương tự dưng lộ ra vẻ mặt táo bón: “Đờ mờ?”
Hiện tại cậu ta đã hiểu vì sao Lâm Dị lại sợ hãi như vậy.
Buổi tối Lâm Dị mua một ít cháo trắng, trong cháo còn có thêm mấy quả trứng luộc nước trà đã bóc vỏ. Trình Dương không nhìn thấy con gián ghê tởm, cậu ta vươn cổ nhìn kỹ hơn xem có phải con gián bị trộn bên dưới cơm rồi hay không.
“Tôi nhìn nhầm.” Lâm Dị nói.
Trình Dương ngẩng đầu quan sát vẻ mặt Lâm Dị một hồi, nói: “Anh Lâm Dị.”
Lâm Dị: “Hả?”
Trình Dương nói: “Hay là anh về nghỉ ngơi trước đi.”
Trình Dương suy nghĩ một chút, Lâm Dị, Tần Châu, lại còn thêm cả Nhậm Lê, đội hình này cũng coi như là bá đạo, tiến vào Thế giới Quy tắc 4-4 lâu như vậy mãi mới thoát khỏi được, vậy thì chắc hẳn Thế giới Quy tắc 4-4 cực kì khó. Cậu ta đoán chừng Lâm Dị ở trong đó đã dùng đầu óc quá sức, không nghỉ ngơi đầy đủ, cho nên mới xuất hiện ảo giác như bây giờ.
Sau đó nghĩ lại, chủ tịch Tần được phết nha, bảo sao kêu Lâm Dị không cần đi họp phục bàn, thì ra là vì nguyên nhân này.
Lâm Dị: “Không sao, tôi đợi anh ăn xong.”
Để Lâm Dị không phải đợi lâu, Trình Dương gia tăng tốc độ bào cơm, nuốt vài miếng xong, trong miệng vẫn còn cơm lẩm bẩm: “Đi thôi.”
Trở lại ký túc xá, Trình Dương đợi Lâm Dị vào phòng 304, sau đó đứng ở cửa nói: “Anh Lâm Dị, anh nhớ nghỉ ngơi cho tốt đó.”
“Ừm.” Lâm Dị hướng về Trình Dương cúi chào: “Tôi đi ngủ đây.”
Trình Dương: “Được, được.”
Sau khi Lâm Dị đóng cửa lại, Trình Dương mới nhớ ra ngày mai là thứ Hai, kín tiết.
Quên mất không hỏi Lâm Dị xem có cần cậu ta xin nghỉ hộ không.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trình Dương vẫn thôi không gõ cửa nữa.
“Ngày mai rồi nói sau vậy.” Trình Dương lấy điện thoại di động ra đặt đồng hồ báo thức, lần nào Lâm Dị cũng dậy sớm hơn cậu ta, cho nên ngày mai cậu ta phải đi sớm hơn mới được.
Trở về phòng, Lâm Dị vệ sinh đơn giản, sau đó lên giường.
Cậu gục đầu xuống gối, sờ vào túi lấy chiếc MP4 ra, đương lúc định đeo tai nghe như thói quen thì cậu chợt khựng lại.
Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc MP4 trong tay.
Đôi lúc Lâm Dị cảm thấy bản thân thật kỳ lạ, trên đời này làm gì có ai phải nghe mấy thứ âm thanh kỳ quái thì mới ngủ được như cậu cơ chứ.
Sau khi nghe được tin tức về cha mẹ mình từ thầy Tôn, thực ra trong lòng Lâm Dị có một cảm giác không ổn, nhưng tình hình lại phát triển đến tận mức này, cậu có chút không tiếp nhận nổi.
Là thực sự không thể tiếp nhận, Lâm Dị nghĩ chẳng qua cậu không giống với những người khác mà thôi, sự khác biệt đó cũng có thể coi là điều tốt, kiểu như khác biệt giữa siêu anh hùng và nhân loại chẳng hạn.
Hiện tại Lâm Dị phát hiện bản thân cậu giống như một người công cụ thì đúng hơn.
“IQ mình là 143.” Lâm Dị nhìn chằm chằm vào MP4, rầu rĩ nói: “Đàn anh, đàn chị đều khen mình là thiên tài.”
Làm gì có công cụ nào đạt được chỉ số IQ cao như vậy trong bài test chứ, cậu đang cố gắng tự an ủi mình như vậy.
Nhìn chiếc MP4 phát âm thanh, Lâm Dị nhớ lại trước đây mình có tải bài hát trên MP4, đêm nay cậu dự định không nghe mấy âm thanh kỳ cục nữa mà sẽ tìm một bài nhạc buồn để suy một chút.
Nhạc còn chưa được phát.
Cộc cộc cộc–
Có tiếng gõ cửa.
Lâm Dị sửng sốt, lập tức nhìn về phía cửa phòng.
Đến trường Đại học Kỹ thuật Tự nhiên đã được một thời gian, Trình Dương nhát gan nên chưa từng tới gõ cửa tìm cậu vào đêm hôm khuya khoắt thế này, họ học cùng chuyên ngành, còn có thể liên lạc hai chiều trên điện thoại. Nếu có chuyện gì xảy ra thì có thể liên hệ trực tiếp qua điện thoại rồi.
Lâm Dị nghĩ tới một quy tắc.
Cậu không nhớ được đánh số bao nhiêu mà chỉ nhớ nội dung: Không được mở cửa cho người gõ theo nhịp ba nặng một nhẹ.
Đây là quy tắc đã có biện pháp đối phó, chỉ cần không mở cửa là được.
Lâm Dị lại nằm xuống, tiếp tục phát nhạc.
Cộc cộc cộc–
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Nhưng nó rất nhẹ, không phù hợp với “ba nặng một nhẹ”.
“Ai?”
Lâm Dị đặt MP4 xuống, tăng âm lượng lên hỏi.
Ngoài cửa: “Tần Châu.”
Lâm Dị: “…”
Hoảng tới nỗi mém thì làm rơi MP4 trong tay xuống đất.
Cậu tí thì quên mất lúc ở căng tin, thời khắc cậu đoán được bóng đen kia chính là 0-1, cậu lập tức gọi điện cho Tần Châu, Tần Châu đang điều tra về sự tồn tại của 0-1 nên cậu theo bản năng muốn chia sẻ manh mối cho hắn.
Sau khi lí trí tỉnh táo lại, Lâm Dị nhanh chóng cúp điện thoại.
Chuyện này không thể nói cho Tần Châu biết, nếu không cậu sẽ lộ ra chuyện bản thân đã nói dối việc mình không ngủ được, cũng không tiến vào thời gian hồi tưởng của “thông cáo báo chí” với Tần Châu.
Hơn nữa, Tần Châu sẽ nghĩ thế nào chứ? Nếu quy tắc 0-1 thực sự tồn tại, cậu thì lại có liên hệ với quái vật 0-1, vậy thì chẳng phải tự chui đầu vào lưới sao?
Ngoài cửa: “Chưa ngủ à?”
Lâm Dị hối hận đến ruột gan tái mét, làm gì không làm, tự dưng lại đi mở miệng hỏi “ai” cơ chứ.
Tuy Lâm Dị không trả lời câu hỏi của Tần Châu rằng cậu đã ngủ hay chưa, thật ra cậu có trả lời hay không cũng không quan trọng.
Ngoài cửa: “Tôi vào nhé.”
Quyền hạn của chủ tịch hội sinh viên cao đến mức có thể tuỳ tiện ra vào phòng ngủ của sinh viên.
“Lạch cạch” một tiếng.
Khoá cửa được mở ra, một tia sáng từ khe cửa chiếu vào.
Lâm Dị nhìn thấy bóng người cao lớn đằng sau cánh cửa, lương tâm cắn rứt trỗi dậy, vội vàng giấu chiếc MP4 dưới chăn, giấu xong, cậu nghe thấy tiếng cửa nhẹ nhàng mở ra, sau đó bóng người cao lớn ấy đi đến bên giường cậu.
Tần Châu rất cao, đứng thẳng là có thể nhìn thấy Lâm Dị nằm ở giường trên.
Cũng may phòng không bật đèn, Lâm Dị biết tầm nhìn ban đêm của Tần Châu không tốt lắm, có lẽ có thể nhìn thấy dáng vẻ, nhưng khó có thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt cậu.
Nghĩ tới đây, Lâm Dị thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng rồi, một tiếng “tách” vang lên, Tần Châu bật đèn.
Lâm Dị: “…”
Ánh đèn đột ngột chiếu sáng khiến Lâm Dị theo bản năng nhắm mắt lại, giây tiếp theo, Tần Châu lại tắt đèn đi, Lâm Dị nhịn không được hỏi: “Đàn anh.”
Tần Châu: “Ừm?”
Lâm Dị: “Anh đặc biệt tới để tra tấn em hả?”
Tần Châu không nói gì, điều này khiến cho Lâm Dị cảm thấy lời nói của mình có hơi quá đáng, cậu định bảo bản thân nói đùa thôi thì nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Tần Châu cười sau, nói: “Sói mắt trắng.” (*)
(*): Vong ân bội nghĩa
Lâm Dị gọi điện nhưng không lại lên tiếng, Tần Châu nhớ tới bí mật đa nhân cách của cậu, cho rằng cậu lại bị nhân cách phụ chiếm lấy cơ thể nên vội vàng gác lại công việc trong tay xuống.
Hắn tiện tay bật đèn, bởi vì là nhân cách phụ chứ không phải Lâm Dị nên dù hắn có đối xử thế nào cũng chẳng khác nhau mấy.
Nhưng nhìn thấy vẫn là Lâm Dị thì tốt rồi, Tần Châu yên tâm hỏi cậu: “Cuộc gọi điện thoại là sao?”
Lâm Dị cảm thấy mình nên giải thích: “Em vô tình… bấm nhầm, em cất điện thoại trong túi nên không để ý, về sau em muốn gọi lại cho đàn anh, nhưng mà lại nghĩ đàn anh rất bận.”
Tần Châu: “Ừ.”
Lâm Dị nghe giọng Tần Châu tin tưởng, thả lỏng người một chút, thực ra cậu đã đoán được mục đích Tần Châu tới đây, trong lòng không khỏi ấm áp, cổ họng lại bắt đầu ngứa ngáy: “Đàn anh ơi.”
Tần Châu nhìn cậu: “Sao vậy?”
Lâm Dị: “Cảm ơn anh.”
Khoảnh khắc này cậu bỗng chợt hiểu tại sao Sầm Tiềm lại muốn Viên Viện ở lại rồi, cảm giác được quan tâm và nhớ đến thật sự rất tốt, đã rất lâu rồi cậu không được quan tâm như vậy.