Không ai dám chạm vào gói hàng đột nhiên xuất hiện ấy.
Lâm Dị đang muốn đi tới, nhưng lại bị Nhậm Lê ngăn lại: “Để tôi.”
Là bản thân Nhậm Lê nhất quyết muốn nhận nhiệm vụ quy tắc 8-4, Nhậm Lê sẽ không để Lâm Dị mạo hiểm như vậy, hơn nữa Tần Châu cũng đã lên tiếng chào hỏi anh, mặc dù lời nói của Tần Châu không rõ ràng nhưng Nhậm Lê có thể hiểu ý của Tần Châu, hắn muốn anh chịu trách nhiệm về mạng sống của Lâm Dị.
Lâm Dị cũng không đôi co với Nhậm Lê, bọn họ vẫn chưa tiến vào Thế giới Quy tắc, cho nên sẽ không thể gặp nguy hiểm gì cả.
Cậu chăm chú nhìn bóng lưng Nhậm Lê, thấy Nhậm Lê bước tới, nhưng anh còn chưa kịp đến gần, Lâm Dị đột nhiên cảm thấy dưới chân mình không có trọng lượng, bên tai vang lên những tiếng thét sợ hãi không ngừng, biết bọn họ đã bị chọn vào Thế giới Quy tắc 8- 4, Lâm Dị nhanh chóng tóm lấy Trình Dương.
Vài lần tiến vào Thế giới Quy tắc, Lâm Dị sớm đã quen với làn sương đen.
Đầu tiên cậu xác định Trình Dương ở bên cạnh, sau đó mới quan sát làn sương đen.
Sương mù đen trong Thế giới Quy tắc 4-4 tan khá chậm, cho nên toàn bộ Thế Giới quy tắc đó rất khổng lồ. Nhưng lần này thì không như vậy, làn sương mù đen đang có dấu hiệu dần biến mất, có thể thấy quy mô của Thế giới Quy tắc 8-4 không lớn.
“Anh Trình Dương.” Lâm Dị gọi Trình Dương bên cạnh: “Đi thôi.”
Bọn họ cần đi xuyên qua làn sương đen này
Trình Dương không hé răng, im lặng đi theo Lâm Dị.
Hai người đi bộ tầm ba bốn phút thì nhìn thấy khung cảnh phía trước.
Là một ngôi trường.
Lâm Dị nhìn vào bảng hiệu của trường, Trường trung học Báo Hương tỉnh Quảng Phương.
Đánh giá từ tên trường và kiến trúc bên ngoài trường học, đây hẳn là một trường trung học ở thị trấn.
Vài lần tiến vào Thế giới Quy tắc đã khiến Lâm Dị sớm hình thành thói quen chia sẻ manh mối, bên cạnh cậu bây giờ cũng chỉ có mỗi Trình Dương, nên cậu quay đầu thuật lại tình hình cho cậu ta nghe.
Trình Dương cũng ngẩng đầu nhìn về phía trường học, nhưng cậu ta lại không nói gì.
Lâm Dị nhất thời cảm thấy có chút kỳ quái, chắc chắn Trình Dương không phải kiểu người kiệm lời, thậm chí còn lải nhải không dứt khiến Lâm Dị nhiều khi còn không chịu nổi. Bây giờ Trình Dương lại im lặng, điều này khiến Lâm Dị có chút không quen.
Nhưng Lâm Dị không thể trực tiếp khẳng định Trình Dương có vấn đề, nếu Trình Dương mai khai nhị độ (*), bị quái vật 8-4 lựa chọn tiếp thì cậu ta cũng không nên im lặng như vậy.
(*): một việc thành công đến 2 lần
Lâm Dị cẩn thận nhìn chằm chằm Trình Dương một hồi, cậu đột nhiên kinh ngạc, chẳng lẽ Trình Dương đang tự chứng hả?
Hai ngày trước khi bước vào Thế giới Quy tắc 8-4, hai người ở phòng ngủ đã thảo luận về vấn đề tự chứng, khi đó Lâm Dị có nói cách tự chứng chính là thực hiện một hành động trong Thế giới Quy tắc mà bản thân chưa từng làm ở thế giới thực.
Đối với một người lắm mồm như Trình Dương, việc kiên nhẫn nửa ngày không thèm mở mồm hẳn là đang tự chứng.
Nhưng Lâm Dị lại cảm thấy không có khả năng này.
Không có cậu, Trình Dương dường như chẳng thông minh như cậu tưởng.
Trong lòng Lâm Dị, Trình Dương bỗng trở nên rất khả nghi, bọn họ là những người đầu tiên tới cổng trường, cổng trường đóng chặt nên hai người không thể vào trong được, những người khác vẫn chưa tới, Lâm Dị muốn xem thử xem liệu Trình Dương vẫn im thin thít hay không nhịn được mà hỏi một câu “làm gì tiếp theo”.
Vì bây giờ phải đợi người nên Lâm Dị đi vòng qua cổng chính của trường học trước, cậu không gọi Trình Dương mà đi một mình, thỉnh thoảng lại liếc qua Trình Dương một cái. xem liệu Trình Dương có sợ hãi mà chạy theo mình hay không.
Trình Dương không đi theo, ánh mắt cứ mải nhìn về phía sương mù đen, như thể là đang chờ đợi ai đó.
Lâm Dị im lặng ghi nhớ những điểm kỳ lạ của Trình Dương, sau đó lại di chuyển tầm mắt về phía khu vực gần cổng trường, xem xét liệu có thể phát hiện ra gì đó trước hay không.
Cổng Trường Trung học Báo Hương hơi thô sơ, chỉ có một chốt bảo vệ nhỏ, xiêu vẹo, cũng không có cửa tự động lên xuống cho ô tô ra vào mà thay vào đó là hai cánh cổng han gỉ.
Lâm Dị xuyên qua cánh cổng nhìn vào bên trong, trước mắt cậu là một tòa dạy học, cách cửa không xa, nhưng nhìn tổng thể cũng không rõ ràng, tựa như tòa dạy học đã bị hóa lỏng vậy.
So với tòa dạy học, bức tường của trường học trông rõ ràng hơn, thậm chí Lâm Dị còn có thể nhìn thấy những vụn gạch trên tường rơi xuống, hình vẽ bậy của một số học sinh, cỏ dại dưới chân tường và những mảnh kính vỡ gắn trên đỉnh của vách tường để phòng trộm.
Không có manh mối hữu dụng nào, nhưng Lâm Dị cũng chẳng thất vọng, cậu vốn dĩ không hi vọng sẽ phát hiện được gì trước khi Thế giới Quy tắc bắt đầu.
Quan sát xong, Lâm Dị quay lại cổng Trường Trung học Báo Hương.
Trình Dương vẫn đang nhìn về phía cửa, Lâm Dị nhìn cậu ta, phát hiện hai mắt Trình Dương sáng lên, trong con ngươi của Trình Dương, Lâm Dị nhìn thấy một bóng người xuyên qua màn sương đen đi tới.
Lâm Dị nghiêng đầu, là Nhậm Lê.
“Anh Nhậm L…”
Lâm Dị còn chưa nói xong cụm “Anh Nhậm Lê” thì cậu đã nhìn thấy Trình Dương bất ngờ lao về phía trước.
Có lẽ Nhậm Lê cũng không ngờ rằng Trình Dương đột nhiên lao tới, anh chỉ hơi lùi sang một bên, nhưng Nhậm Lê vẫn chẳng thể thoát khỏi khu vực nguy hiểm.
Anh bị Trình Dương ôm chặt.
Lâm Dị kinh ngạc há miệng thành hình chữ O, cậu nhìn thấy Trình Dương hôn lên trán Nhậm Lê.
Như thể cảm thấy chưa đủ, Trình Dương lại hôn lên môi Nhậm Lê một cái nữa.
Người của Trình Dương to hơn Nhậm Lê nhiều, cho nên Nhậm Lê bị ôm nhất thời không thể chạy thoát, để cho Trình Dương chiếm tiện nghi.
Hôn xong, Trình Dương buông tay ra, quay đầu nhìn Lâm Dị, nhìn thấy biểu cảm của Lâm Dị, Trình Dương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Anh Lâm Dị, tôi tự chứng á!”
Lâm Dị: “…………”
Cậu câm nín hồi lâu.
Nhưng khi nghĩ lại, có vẻ đây thực sự là điều mà Trình Dương có thể làm được với trí thông minh của mình.
Điều mà Trình Dương chưa từng làm ở thế giới thực là hôn một người đàn ông khác.
Lâm Dị đỡ trán.
Trình Dương không có vấn đề, cậu ta không phải quái vật 8-4.
“Làm tôi ngạt chết mất.” Sau khi tiến vào Thế giới Quy tắc 8-4, bởi vì không biết thân phận của Lâm Dị nên Trình Dương không dám mở mồm nói chuyện, hiện tại cậu ta rất hài lòng với phản ứng của Lâm Dị, vui vẻ nói: “Anh Lâm Dị, anh không cần tự chứng, phản ứng của anh bình thường.”
Lâm Dị điên cuồng nháy mắt với Trình Dương: Đừng nói nữa, anh không thấy anh Nhậm Lê…
Động tác nháy mắt chợt khựng lại, Lâm Dị đột nhiên tập trung ánh mắt vào Nhậm Lê.
Phản ứng của Nhâm Lệ không đúng
Cậu không biết Nhậm Lê có bất ngờ do bị một đứa đực rựa cưỡng hôn hay không, nhưng có hay không thì cũng chẳng quan trọng nữa rồi, cậu thấy Nhậm Lê đứng ở đó, khóe miệng thỉnh thoảng nhếch lên, giống như là anh đang không biết phải thể hiện biểu cảm gì.
Trình Dương quay lưng lại với Nhậm Lê nên không biết gì, vẫn tự mãn nói chuyện với Lâm Dị: “Anh Lâm Dị, anh thấy sao? Tôi thông minh hơn rồi nhể?”
Lâm Dị không dám chớp mắt, cậu sợ Nhậm Lê, hay nói cách khác là quái vật 8-4 phát hiện ra điều gì.
Dù sao Thế giới Quy tắc vẫn còn chưa bắt đầu, cậu cũng không có tuyến chính để phục bàn.
“Anh Nhậm Lê.” Lâm Dị hỏi: “Những người khác đâu rồi?”
Câu này đã cứu giúp Nhậm Lê, anh mím môi: “Một lúc nữa là tới thôi.”
Lâm Dị “Ồ” một tiếng, sau đó nói với Trình Dương: “Anh Trình Dương, tôi vừa thấy một thứ mắc cười lắm, anh xem không?”
Trình Dương: “Thứ gì?”
Thấy Trình Dương tới gần mình, Lâm Dị thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn về phía Nhậm Lê: “Anh Nhậm Lê, anh muốn xem với bọn em không?”
Nhậm Lê lắc đầu: “Không đi.”
Đương nhiên Lâm Dị biết Nhậm Lê sẽ không đi rồi, theo tính cách của Nhậm Lê, anh không có hứng thú với mấy chuyện kiểu này.
“Cái gì mắc cười cơ?” Trình Dương đi theo Lâm Dị tới cạnh tường vây của trường học, đến khi cậu ta tới gần liền không nhịn được nữa, hai tay chống vào bức tường, đôi chân thì run lẩy bẩy: “Anh Lâm Dị… anh thấy không… là…”
Trình Dương cũng đã nhận ra.
Người tình bé nhỏ tỉnh Dung, chắc chắn một người bị cưỡng hôn, đặc biệt là đàn ông, sẽ không thể nào lại có phản ứng giống Nhậm Lê được, đôi mắt anh lồi ra như cá chết lâu ngày phơi dưới ánh mặt trời.
Vì để xác nhận, Trình Dương dùng sự can đảm lớn nhất trong cuộc đời để hôn Nhậm Lê, đáp án khiến Trình Dương lập tức muốn ngất đi.
Lâm Dị gật đầu: “Ừ.”
Sau khi nhận được lời khẳng định của Lâm Dị, Trình Dương vừa định “đờ mờ” một tiếng, nhưng lại nghĩ tới điều gì đó, nhanh chóng bịt miệng lại, giọng nói cẩn thận vang lên từ kẽ ngón tay: “Thế, thế, thế… ảnh phát hiện ra chưa? “
Lâm Dị lắc đầu: “Tôi không biết.”
Hiện tại bọn họ chưa chọc phá gì, cũng chưa đề cập đến phục bàn nên quái vật 8-4 vẫn sẽ giữ nguyên hình thái của Nhậm Lê. Nhưng liệu quái vật 8-4 có nhận ra danh tính của mình bị bại lộ chưa, điều này rất khó nói.
Trình Dương căng thẳng nuốt khan: “Vậy giờ chúng ta phải làm gì?”
Lâm Dị suy nghĩ một chút, nói: “Cẩn thận.”
Bắt buộc phải cẩn thận, cũng chỉ có thể cẩn thận mà thôi.
Nhậm Lê biết rất nhiều thứ, quái vật 8-4 nhất định sẽ nhắm vào Lâm Dị sau khi xâm nhập vào ký ức của anh. Hơn nữa, nếu nó nhận ra thân phận của mình đã bị phát hiện ngay từ đầu, không chừng quái vật 8-4 chẳng cần che giấu nữa, người đi chân đất không sợ người mang giày, tình thế của bọn họ sẽ càng trở nên khó khăn hơn.