Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 130: Quái vật 8-4



Trình Dương nghe lời Lâm Dị nói, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

So sánh biểu cảm của hai người, Lâm Dị nhìn tốt hơn rất nhiều.

Tiếng mèo cào cửa mà họ nghe thấy trong cả hai đêm cũng vang lên, nhưng không phải ở tầng hai ký túc xá mà là của phòng ngủ 303 trên tầng ba, chính là phòng của Trần Tử Tấn.

Không lâu sau, tiếng kêu thê lương của Trần Tử Tấn vang lên, nghe âm thanh liền biết Trần Tử Tấn lành ít dữ nhiều.

Sắc mặt Trình Dương tái nhợt, một lúc sau nặn ra một câu: “Tôi đệt mẹ chứ.”

Cuối cùng Trần Tử Tấn vẫn không hiểu ý cậu ta ám chỉ.

Có điều, lúc này Trình Dương không có rảnh để thương tiếc Trần Tử Tấn, cậu ta để ý tới Lâm Dị, sau khi nghe thấy Trần Tử Tấn hét lên thảm thiết, Lâm Dị suy nghĩ một chút, hỏi Trình Dương: “Mèo còn ở đó không?”

Trình Dương lủi tới bên cửa sổ, cẩn thận nhấc một góc rèm nhìn ra ngoài.

Lâm Dị nhìn chằm chằm Trình Dương, cậu nhìn thấy Trình Dương gật đầu với mình.

Trình Dương kéo rèm lại, mở miệng nói: “Không phải Trần Tử Tấn chết rồi à? Sao mèo vẫn còn ở đây?”

Quy tắc tử vong sẽ tăng thêm chứ không bị vô hiệu.

Trần Tử Tấn giống Hạ Huy, chết vì không thể giấu mạng.

Lâm Dị nói: “Quy tắc tử vong mới sẽ không vì quy tắc tử vong đầu tiên hoàn thành việc giết người mà bị vô hiệu.”

Trình Dương lại nói: “Mẹ nó.”

Ngay sau đó nhanh chóng bịt miệng lại.

Lâm Dị nói: “Không sao, chỉ cần mèo không thấy tôi là được, cứ nói chuyện bình thường thôi.”

Trình Dương nhìn Lâm Dị trốn dưới gầm giường mà động lòng thương hại, liền mạnh dạn kéo chăn bông trên giường đưa cho Lâm Dị: “Anh Lâm Dị, tôi ngửi qua rồi, mặc dù hơi thúi, nhìn mắt thường không có cặn thịt, nhưng không chắc có giòi hay không. Nè, anh cầm lót tạm đi, sàn cứng lắm đó.”

Hai ngày trôi qua, bọn họ gần như đã quen với mùi hôi của phòng 204.

Con người Lâm Dị không yếu ớt, Trình Dương cảm thấy Lâm Dị sẽ không ghét bỏ cái mùi này.

Lâm Dị im lặng một lát rồi nói: “Anh Trình Dương, nếu anh không nhắc đến giòi thì có khi tôi sẽ dùng cái chăn này đấy.”

Trình Dương nói: “Anh coi như tôi chưa nói gì đi.”

Lâm Dị: “Ô, không thể.”

Trình Dương nói: “Thật sự không cần à? Người anh em ơi, tôi vì anh nên mới động vào cái chăn này đấy.”

Lâm Dị nói: “Cảm ơn, ý tốt tôi nhận.”

Kỳ thật bản thân Trình Dương cũng không muốn động vào cái chăn này, vội vàng ném chăn đi.

Sau đó cậu ta quay người lại hỏi: “Anh Lâm Dị, chuyện… có chuyện gì vậy?”

Lâm Dị nhìn chằm chằm Trình Dương một hồi, sau khi nhìn thấy cảm xúc ẩn chứa trong mắt Trình Dương, mới nói: “Anh Trình Dương, chuyện này không liên quan tới anh.”

Trình Dương sửng sốt một lúc mới nhận ra Lâm Dị đang nói về Trần Tử Tấn, hẳn là Lâm Dị đã nhìn ra gì từ biểu cảm của cậu ta.

Lâm Dị lại nhìn mặt Trình Dương, sau đó nói: “Trần Tử Tấn biết rất rõ, gói hàng này không phải là do anh gửi.”

Cậu có thể nhận ra từ biểu cảm của Trần Tử Tấn, rằng mục đích của anh ta lúc quấy rầy Trình Dương chẳng qua là để tìm kẻ chết thay mà thôi.

Cho nên Lâm Dị mới bảo Trình Dương trốn ở phòng 204, ngoại trừ cậu thì không được mở cửa cho ai hết.

“Hầy.” Trình Dương nói: “Tôi biết, tôi cũng đâu phải thánh phụ.”

Lâm Dị “ừm” một tiếng, liếc nhìn Hạ Huy. Nếu không có gì bất ngờ thì Trần Tử Tấn sẽ giống với Hạ Huy.

Thực ra vào lúc Trần Tử Tấn nhận được gói hàng, Lâm Dị đã định cứu Trần Tử Tấn. Đây là chức trách của cậu khi là thành viên đội tuần tra. Chỉ là sau khi nhìn ra tâm tư của Trần Tử Tấn, cậu lập tức đánh mất ý định này.

Tham Khảo Thêm:  Chương 12: C12: Chương 12

Lâm Dị cảm thấy cho dù Tần Châu có ở đây, hắn cũng sẽ không cứu Trần Tử Tấn.

Mục đích hàng đầu của các thành viên đội tuần tra khi bước vào thế giới Quy Tắc là tự bảo vệ bản thân. Chỉ khi bọn họ sống sót mới có thể đưa càng nhiều người hơn rời khỏi thế giới Quy Tắc.

Nếu muốn cứu Trần Tử Tấn, cậu sẽ đưa Trần Tử Tấn đến phòng 204, tất nhiên cũng sẽ chia sẻ cho Trần Tử Tấn một ít manh mối. Tuy nhiên, hành vi coi Trình Dương như vật thế mạng chứng tỏ Trần Tử Tấn là người không đáng tin cậy, nếu có chuyện gì xảy ra, sau này chắc chắn họ sẽ bị đâm sau lưng.

Lâm Dị không biết an ủi người khác, có thể nói được câu này để trấn an đã là gắng lắm rồi.

Nếu cậu mà còn nói thêm nữa thì chính cậu cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.

Trình Dương lại hỏi: “Anh vừa mới nói, vừa mới nói là bị quy tắc tử vong của Tôn gì mà, Tôn cô nương nhắm tới à.”

“Tôn Tịnh Văn.” Lâm Dị đáp.

Trình Dương không bình tĩnh được như Lâm Dị, vội vàng hỏi: “Cho nên rốt cuộc là sao? Không phải anh nói là anh không vi phạm quy tắc tử vong sao?”

Lâm Dị nói: “Thế giới Quy Tắc 8-4 có hai lời nguyền.”

“Một cái là truyền hầu, chính là thư nguyền rủa.”

Trình Dương vội vàng hỏi: “Cái còn lại là gì?”

Cậu ta thực sự quan tâm liệu Lâm Dị có vi phạm quy tắc tử vong hay không.

Lâm Dị dừng một chút, nói: “Miêu trớ.”

Đây là lần đầu tiên Trình Dương nghe đến thuật ngữ này: “Miêu trớ?”

“Ừ, miêu trớ.” Lâm Dị nói: “Thế giới tam đại nguyền rủa ác độc nhất, là hàng đầu thuật, huyết trớ và miêu trớ (*).”

(*): (Dịch theo Baidu)

1. Hàng đầu thuật: Người dùng thuật này ban ngày sẽ không khác gì người thường. Đêm đến, đầu sẽ lìa khỏi cổ người đó, sau đấy bay khắp nơi tìm thai nhi và máu của người khác để hút. Tương truyền rằng, thai nhi được cấu thành từ tinh huyết âm dương, càng hấp thụ nhiều thì tuổi thọ càng cao, pháp lực càng mạnh.

2. Huyết trớ: Dùng giấy vàng lấy từ mộ ở nghĩa trang, cắt thành hình người, ngâm trong máu tắc kè rồi phơi khô. Rết, bọ cạp, cóc được đem phơi khô, nghiền thành bột, trộn với dịch xác, thêm máu của mình rồi ghi tên, ngày sinh của kẻ kia trên người giấy. Vào lúc nửa đêm, vào một căn phòng tối và yên tĩnh, thắp 81 ngọn nến chưa sử dụng, xếp thành vòng tròn, đứng ở giữa, dùng răng rắn hổ mang đâm vào người giấy. Đâm 81 nhát rồi đốt. Người bị nguyền sẽ chảy máu đến chết trong vòng 6 giờ.

3. Miêu trớ: đã được Lâm Dị giải thích bên dưới.

Đoán chừng Trình Dương không hiểu, cho nên Lâm Dị giải thích: “Phương thức của miêu trớ là tìm một bức ảnh của người mình muốn nguyền rủa, sau đó dùng máu quạ viết ngày sinh và tử vi của người đó lên mặt sau. Đóng đinh thành một ngôi sao năm cánh ngược, sau đó tìm một con mèo đen thuần với đôi mắt thuần xanh lục, để mắt mèo nhìn thẳng vào người trong ảnh, sau đó bóp cổ con mèo còn sống, hơn nữa phải dùng tay bóp chết, cuối cùng để máu mèo bao phủ toàn bộ bức ảnh, trong quá trình này, mắt mèo phải luôn nhìn chằm chằm vào bức ảnh.”

“Người bị miêu trớ nguyền đều chết một cách vô cùng khủng khiếp. Toàn bộ thịt trên cơ thể như bị vật sắc nhọn cào xước, sau đó chết vì chảy máu quá nhiều. Vật sắc nhọn đó thực ra là móng mèo. Đại khái giống kiểu hình phạt tùng xẻo ngày xưa. Dùng dao cắt thịt trên cơ thể người, nhưng thịt vẫn còn trên cơ thể, người chết vì miêu trớ cũng giống vậy.” Lâm Dị nói.

Tham Khảo Thêm:  Chương 194

Toàn thân Trình Dương ớn lạnh, kinh hãi: “Anh Lâm Dị, sao chuyện này mà anh cũng biết thế?”

Một cái truyền hầu thôi đã đủ làm cậu ta khiếp sợ rồi.

Nguyên nhân chính là vẻ mặt của Trình Dương quá sợ hãi, không khỏi làm Trình Dương cho rằng cậu có tò mò hoặc sở thích đặc biệt nào đó, Lâm Dị dừng lại, giải thích: “Lúc không có việc gì, tôi thường thích đọc sách, sách kiểu gì cũng đọc hết.”

Trình Dương: “…Được thôi.”

Lâm Dị: “Chủ yếu là không có tiền.”

Trình Dương: “…”

Trình Dương lại hỏi: “Nhưng theo lời anh nói, miêu trớ với anh hơi mâu thuẫn thì phải. Không phải anh mới chạm mắt với Tôn Tịnh Văn thôi à? Lúc ở phòng học chắc không gặp mèo đâu nhỉ.”

Lâm Dị lắc đầu nói: “Đúng vậy.”

Sau đó cậu lấy cuốn nhật ký trong người ra, lật sang trang “ta đang nhìn ngươi”.

Cậu giải mã cho Trình Dương về cuốn nhật ký. Lúc Trình Dương đọc lại cuốn nhật ký, cảm thấy đầu mình lạnh dần, ngoài nỗi sợ hãi ra, điều duy nhất còn sót lại trong đầu là dơ ngón tay cái tặng Lâm Dị.

Cậu ta bị hù chết khiếp ngay tại chỗ, cho nên Lâm Dị nhớ kĩ thu lại cuốn nhật ký về liền.

“Giống như truyền hầu với thư nguyền rủa, hẳn là miêu trớ đã được Tôn Tịnh Văn “cải thiện lại”.” Lâm Dị suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng điều quan trọng nhất không thể thay đổi trong miêu trớ, cũng là điều cốt lõi.”

Trình Dương: “Là gì?”

Lâm Nghị nói: “Để mắt mèo nhìn mặt người bị nguyền rủa.”

Sắc mặt Trình Dương thay đổi, dường như đã hiểu được.

“Đúng.” Lâm Dị nói: ” “Ta đang nhìn ngươi” không phải là Tôn Tịnh Văn đang nhìn tôi, mà là…”

Trình Dương run run tiếp lời: “Mèo…”

Nhưng Trình Dương vẫn có chỗ không hiểu: “Nhưng anh Lâm Dị, lúc ở phòng học anh có thấy mèo không?”

Lâm Dị lắc đầu: “Tôi không nhìn thấy, nhưng hẳn là con mèo thấy tôi, trước khi chết nhất định cũng sẽ nhìn tôi.”

Cậu đoán: “Con mèo chắc chắn đang trong tình trạng hấp hối, nên oán khí rất lớn. Tôn Tĩnh Văn lẽ ra phải dùng tay bóp cổ mèo đến tận hơi thở cuối cùng, rồi mới đặt con mèo vào một nơi nào đó, một nơi tôi không thể phát hiện được, nhưng lại là nơi con mèo có thể nhìn thấy tôi. Câu nói kia của cuốn nhật ký, thực ra là cố tình khiến cho tôi ngẩng đầu lên, giúp con mèo có thể nhìn thấy tôi.”

“Sau khi tôi rời đi, Tôn Tịnh Văn sẽ lấy máu, dùng máu của mèo vẽ một ngôi sao năm cánh ngược, sau đó móc mắt mèo ra, đặt trong pháp trận, gia tăng oán khí của con mèo, để con mèo có thể tìm thấy tôi một cách chính xác nhất.”

Trình Dương càng nghe càng sợ, cả người run rẩy.

Lâm Dị cảm nhận được Trình Dương đang khiếp sợ bèn kìm nén giọng mình lại, vì thế dừng lại nói: “Đây chỉ là suy đoán của tôi thôi, không có căn cứ chứng minh quá trình mà tôi nói.”

Trình Dương còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Lâm Dị đột nhiên nghĩ tới gì đó, lập tức chui ra khỏi gầm giường, sau đó đứng dậy đi về phía cửa.

Vào lúc Lâm Dị vừa định mở cửa phòng 204, Trình Dương ở phía sau vội vàng hỏi: “Đi đâu thế? Mẹ kiếp, anh Lâm Dị, anh định đi ra ngoài à?”

Ngoài cửa có tiếng mèo nhảy tới nhảy lui, kèm theo tiếng đánh hơi “xuy xuy”, chứng tỏ đám mèo ngoài cửa vẫn đang tìm Trình Dương.

Nhưng Trình Dương đang trốn ở phòng 204, mùi hôi thối giúp cậu ta lấn át mùi của chính mình.

Hơn nữa trời vẫn chưa sáng.

Lâm Dị cũng vừa nói, quy tắc tử vong thứ hai đang chờ bọn họ.

Ngoại trừ mèo ngoài cửa, ngoài cửa sổ còn có một con mèo đang kêu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 39

Lâm Dị dừng lại, vừa kiếm gì đó trong phòng vừa nói: “Tôi biết rồi.”

Trình Dương: “Lại… lại biết gì nữa?”

Lâm Dị đáp: “Tôi vẫn luôn cảm thấy con mèo này thiếu thiếu cái gì.”

Đêm qua Lâm Dị mở cửa phòng ngủ để chạy xuống nhà vệ sinh công cộng, nhìn đám mèo, cậu vẫn luôn cảm thấy có gì đó sai sai, như kiểu thiếu mất thứ gì đó.

Giờ thì cậu biết rồi.

Thứ khuyết thiếu chính là mắt mèo.

Mắt mèo ban đêm sẽ phát sáng.

Nói chính xác thì không phải mắt mèo phát sáng mà là tròng đen trong mắt mèo. Để nhìn rõ môi trường xung quanh vào ban đêm, mèo cần mở rộng đồng tử, tiếp nhận nhiều nguồn sáng hơn, tròng đen sẽ phản xạ ánh sáng nên thoạt nhìn trông mắt mèo như phát sáng vào ban đêm.

Nhưng đám mèo kia lại không có.

Cho nên chúng mới dùng mũi để ngửi, thay vì dùng mắt để tìm.

Vì cớ gì đám mèo đó không có mắt? Là do Tôn Tịnh Văn đã móc mắt chúng ra ư?

Tôn Tịnh Văn dùng mèo để nguyền rủa, người bị nguyền dùng mèo để đánh trả?

Liệu đây có phải hình dáng của tuyến chính thế giới Quy Tắc 8-4 không?

Lâm Dị nói: “Đi tìm chứng cứ.”

Trực giác của Trình Dương không ổn: “Tìm… tìm kiểu gì?”

Lâm Dị: “Vào phòng học tìm.”

Lưỡi Trình Dương suýt thì thắt lại: “Tìm… gì cơ?”

Lâm Dị: “Tìm trận pháp sao năm cánh ngược, thi thể mèo, mắt mèo.”

Trình Dương mới nghe thôi hô hấp đã dồn dập.

Chân cậu ta bắt đầu run rẩy.

Lâm Dị kiếm khắp phòng 204 nhưng không tìm được thứ gì để che mặt. Cậu chỉ có thể cởi quần áo ra để che lên mặt mà thôi.

Cậu không nhận được gói hàng, cho nên quy tắc tử vong đầu tiên không có hiệu nghiệm với cậu.

Cậu chỉ cần che khuất mặt, không để cho con mèo nhìn thấy mình, ngăn cho “không để mèo nhìn thấy” giống với quy tắc tử vong “không được rời khỏi phòng” của lão quản lý trong thế giới Quy tắc 7-7, vì được kích hoạt trước mà trở thành quy tắc tử vong thứ hai.

Trình Dương tuy sợ hãi, nhưng cũng lo lắng cho an nguy của Lâm Dị: “Anh Lâm Dị, anh không thể đợi đến sáng sớm rồi đi à. Tôi cầu xin anh đấy, tôi quỳ xuống lạy anh luôn.”

Lâm Dị lắc đầu.

“Ban ngày, chứng cứ mà tôi muốn tìm chắc chắn sẽ bị Tôn Tịnh Văn xóa sạch.”

Cho nên chỉ có thể đi lúc này.

“Anh Lâm Dị.” Thấy Lâm Dị nhất quyết muốn ra ngoài, Trình Dương nhanh chóng túm lấy Lâm Dị, tha thiết khuyên nhủ: “Đừng trách tôi nói chuyện đen đủi, anh bị Tôn Tịnh Văn dùng miêu trớ nguyền rủa. Nếu giờ mà còn quay lại lớp nữa, không phải tự chui vào hang hùm à? Tuy anh lấy quần áo để che rồi nhưng nhỡ bị tuột ra thì sao? Chẳng phải anh có dự định sau khi rời khỏi thế giới Quy Tắc 8-4 sẽ thổ lộ với chủ tịch Tần hả? Nếu anh xảy ra chuyện gì thì thổ lộ cái cứt ấy. Anh đi với tôi vào quy tắc 8-4, nhỡ anh làm sao, chủ tịch Tần làm thịt tôi luôn đó. Nếu chủ tịch Tần ở đây, chắc chắn anh ấy cũng không đồng ý đâu.”

Lâm Dị có chút do dự, nhưng vẫn nói: “…Nhưng đàn anh không có ở đây.”

Trình Dương: “Anh ấy có!”

Trình Dương nói: “Đợi tôi chút.”

Vừa nói, Trình Dương vừa cầm cuốn nhật ký, ném lên, đọc: “Chủ tịch Tần Châu hiển linh. Nếu anh đồng ý để bạn trai tương lai của mình đi mạo hiểm, cuốn nhật ký lật mặt trước. Nếu anh không đồng ý, cuốn nhật ký úp mặt sau.”

Nói xong “bốp” một tiếng, cuốn nhật ký rơi xuống đất.

Hạ Huy giật mình đến mức chui luôn xuống gầm giường, còn Lâm Dị và Trình Dương đồng thời nhìn xuống cuốn nhật ký.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.