Trình Dương chớp mắt với Lâm Dị, ra hiệu cho Lâm Dị phản ứng. Phân tích không phải là điểm mạnh của cậu ta, sự tự tin mà cậu ta xây dựng đã nhanh chóng biến mất.
Lâm Dị không chú ý đến Trình Dương. Cậu đang suy nghĩ về tính khả năng trong ý tưởng của Trình Dương.
Cậu nhớ lại một chút.
Cậu từng quan sát các NPC học sinh trong lớp. Khuôn mặt của một số NPC học sinh mơ hồ, một số thì lại rõ ràng. Số lượng NPC học sinh có khuôn mặt rõ ràng là năm.
Nếu lời của Trình Dương là thật thì cũng có thể giải thích hiện tượng này.
Năm người đầu xỏ tẩy chay Tôn Tịnh Văn là năm người khiến Tôn Tịnh Văn có ấn tượng sâu sắc nhất.
Thoạt nhìn, Tôn Tịnh Văn đã trả thù thành công, cô đã có thể đứng trên bục điểm danh, khiến các học sinh khác phối hợp với mình, điều này đủ để chứng minh rằng cô đã sử dụng miêu trớ để xoay trở địa vị của mình.
Cho nên, bởi vì sợ cô mà các học sinh khác không thể không hợp tác với cô.
Lúc này Trình Dương rất hưng phấn, không đợi Lâm Dị hỏi, cậu ta đã chủ động trả lời: “Tôn Tịnh Văn đếm số người để làm gì? Đương nhiên là để làm cho mọi chuyện trở nên bí ẩn và hù dọa người khác, giống như ‘trong trường có quỷ, mau chạy’ trong cuốn nhật ký vậy.”
Trình Dương cảm thấy mình thật thông minh, cậu ta rất cần Lâm Dị khẳng định: “Anh Lâm Dị, người anh em này nói có đúng hơm?”
Thấy Lâm Dị còn đang suy nghĩ gì đó, Trình Dương nói: “Đây không phải là quy tắc 8-4 sao? Là quy tắc trung cấp dành cho người cao nhất trong đám người lùn. Chắc không phức tạp như anh nghĩ đâu.”
Lâm Dị ngừng suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn Trình Dương, sau đó lắc đầu: “Không đúng.”
Trình Dương: “Hả?”
Lâm Dị đáp: “Nếu Tôn Tịnh Văn làm thế để hù doạ người khác, cô ấy không nên báo thiếu mà phải nên báo nhiều hơn mới đúng. Trong một lượng người cố định tự dưng thừa ra một người, vậy thì hiệu quả sẽ tốt hơn so với việc báo thiếu.”
Trình Dương do dự: “Cũng đúng.”
“Nhưng mặt khác, tôi cũng nghĩ là có khả năng kia.” Lâm Dị đáp, cậu bỗng nhiên có thể hiểu được tâm tình Tần Châu.
Khi đó, lúc ở trong thế giới Quy Tắc 7-7, với tư cách là chủ tịch hội sinh viên nhìn một đứa tân sinh viên vừa vỡ trứng phân tích manh mối. Chắc chắn lúc đó hắn cũng cảm thấy có lý nhưng không thể tin được hoàn toàn. Tâm tình có chút phức tạp, nhưng đồng thời cũng cảm thấy vui mừng.
Lâm Dị nghĩ, Tần Châu vui mừng hẳn là vì có người trong nhóm ở thế giới Quy Tắc 7-7 có thể hỗ trợ hắn.
Mà bây giờ, người cậu vui mừng chính là Trình Dương.
Trình Dương bắt đầu dùng tới não mình rồi.
“Anh Trình Dương.” Lâm Dị vỗ vỗ Trình Dương vai: “Tương lai có hứa hẹn — Au.”
Cậu quên mất làm liên luỵ đến vết thương trên tay mình.
Trình Dương đang muốn quan tâm thì Lâm Dị lại nói: “Nhưng nhân vật chính trong thế giới Quy Tắc 8-4 không phải Tôn Tịnh Văn.”
Trình Dương không hiểu: “Tại sao? Cổ có quá khứ như vậy mà.”
“Quy tắc 8-4 đề cập đến gói hàng.” Lâm Dị nói: “Cách cô ấy nguyền rủa là miêu trớ, không liên quan gì đến gói hàng. Nhân vật chính thực sự của thế giới quy tắc 8-4 vẫn phải có liên quan đến thư nguyền rủa.”
Bởi vì chỉ có thư nguyền rủa mới dùng gói hàng để gửi đi.
Trình Dương: “Ừ ha.”
Cậu ta phản ứng lại: “Cho nên, tôi nói một đống như vậy, cứ coi như tôi đoán đúng rồi, nhưng vẫn vô dụng hết hả?”
“Không.” Lâm Dị nói: “Có tác dụng.”
Mặc dù những gì Trình Dương nói vẫn cần phải tìm manh mối chứng thực, nhưng có một câu Trình Dương nói rất hợp lý. Quy tắc 8-4 là quy tắc trung cấp cao nhất trong các quy tắc thả người kỳ này. Nó không khó bằng những quy tắc hội sinh viên yêu cầu nhà trường phối hợp nghỉ học, hơn nữa thực sự cậu đang đem các vấn đề phức tạp hoá lên.
Chẳng hạn như truyền hầu.
Cậu đang đem thư nguyền rủa với truyền hầu nối với nhau, từ đó dẫn đến nhiều vấn đề cần giải quyết, chẳng hạn như ai là người thả chim bồ câu, và chim bồ câu được nối một chân với chim bồ câu là ai.
Theo khuôn mẫu của truyền hầu, thứ được mèo dẫn đường tới không thể nào dung nhập được với nó.
Cậu phải nghĩ vấn đề theo một cách khác.
Lâm Dị cố gắng nghĩ vấn đề một cách đơn giản hơn, những mảnh manh mối dần hiện ra trong đầu.
Tôn Tịnh Văn không phải nhân vật chính trong thế giới Quy Tắc 8-4, điều này không cần nghi ngờ gì nữa.
Nhưng cho dù Tôn Tịnh Văn không phải là nhân vật chính của thế giới Quy Tắc 8-4 thì chuyện xưa của cô cũng nhất định có liên quan đến tuyến chính.
Mặc dù chuyện xưa của Tôn Tịnh Văn được Trình Dương nói vẫn chưa được xác định nhưng có một điều chắc chắn.
Tôn Tịnh Văn biết đến miêu trớ và dùng miêu trớ để trả thù người khác. Điều này được viết rõ ràng trong nhật ký của Tôn Tịnh Văn.
Vì vậy, những người có liên quan đến Tôn Tịnh Văn chính là năm người xuất hiện trong nhật ký của cô, còn có mèo.
Nghĩ đến đây, Lâm Dị như cảm giác được gì đó mà ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ.
Vì để phòng con mèo đen do miêu trớ triệu hồi ngoài cửa sổ nhìn thấy Lâm Dị, Trình Dương đã kéo rèm hai bên lại, lo sẽ xảy ra chuyện gì nên cũng dời bàn ghế trong phòng 204 để chặn rèm.
Cảm xúc trong lòng Lâm Dị có chút dao động.
Vì sao trường học có toà dạy học và ký túc xá, nhưng Lâm Dị lại luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Bởi vì thực sự có rất nhiều thứ còn thiếu.
Chẳng hạn như sân thể dục.
Trường học dù nhỏ đến mấy cũng phải có sân thể dục.
Chẳng hạn như căng tin.
Trường trung học Báo Hương đã có ký túc xá, sao lại không có căng tin được?
Và tại sao, trong lúc chờ mọi người tập trung trước khi quy tắc 8-4 bắt đầu, Lâm Dị nhìn thấy những viên gạch rơi xuống từ tường của trường trung học Báo Hương, hình vẽ bậy của học sinh trên tường, cỏ dại dưới chân tường và mảnh thuỷ tinh trên bờ tường rào để ngăn trèo qua.
Ngược lại, tòa dạy học giống như bị hóa lỏng.
Và tại sao trường Báo Hương chỉ có học sinh mà không có giáo viên.
Bởi vì đây là trường trung học Báo Hương trong mắt con mèo.
Mèo thích đi trên hàng rào, cho nên chúng quen thuộc với hàng rào hơn là toà dạy học.
Đây là thế giới 8-4 do mèo sáng lập, quái vật 8-4 là một con mèo.
Nhưng cho dù mèo có biến thành quái vật thì nó cũng không biết trường có sân chơi cho học sinh sinh hoạt, cũng không biết trường có ký túc xá thì phải có căng tin, nếu không thì học sinh nội trú ăn gì uống gì?
Trường trung học Báo Hương chỉ có toà dạy học, khu ký túc xá và con đường nối hai tòa nhà là bởi vì mèo chỉ di chuyển trong khu vực này. Con mèo chỉ nhớ những điều này nên thế giới Quy Tắc 8-4 chỉ có một tòa dạy học, một tòa ký túc xá và một con đường.
Nghĩ tới đây, Lâm Dị lập tức lật đổ nguyên nhân khiến khuôn mặt của NPC học sinh mơ hồ.
Hiện tại xem ra, làm cho khuôn mặt NPC học sinh mơ hồ không phải do Tôn Tịnh Văn, mà là do mèo.
Dung tích não của mèo chỉ có 25 ml, trí nhớ của nó không thể sánh được với con người. Vì vậy, nó chỉ có thể nhớ được những người quan trọng trong không gian lưu trữ trí nhớ hạn chế của mình.
Trong thế giới Quy Tắc 8-4, chỉ có người được mèo ghi nhớ mới có gương mặt rõ ràng.
Ví dụ như Tôn Tịnh Văn.
Tôn Tịnh Văn tìm được năm con mèo, thực hiện miêu trớ.
Con mèo nhớ kỹ cô trộm mất con của mình.
Ví dụ như năm người kia.
Tôn Tịnh Văn đã dùng miêu trớ nguyền rủa năm người này, mèo đã ngửi thấy mùi của con mình trên người bọn họ.
Vì vậy, khuôn mặt của năm người này rất rõ ràng.
Người viết thư nguyền rủa đầu tiên phải nằm trong số những người có khuôn mặt rõ ràng.
Phân tích được đến đây, Lâm Dị liền nói cho Trình Dương kết quả.
Trước khi vén màn sương mù, Lâm Dị không thể để bản thân tư duy theo quán tính làm mọi chuyện khó khăn hơn.
Bất kể ý tưởng của ai đơn giản hơn, Trình Dương vẫn tốt hơn một chút.
Cho nên lúc này Lâm Dị muốn thảo luận đáp án với Trình Dương.
Tựa như một câu hỏi toán học không chuẩn, nếu đáp án nào có nhiều người tính ra đông hơn thì đó có khả năng đó là đáp án đúng.
Lâm Dị bèn hỏi: “Anh Trình Dương, vì sao Tôn Tịnh Văn lại muốn nói thiếu người?”
Với những gì Lâm Dị vừa nói với Trình Dương, Trình Dương không cần suy nghĩ nói: “Sợ bị trả thù.”
Lâm Dị hiểu được.
Cậu và Trình Dương có cùng một đáp án.
Vì sao Tôn Tịnh Văn lại muốn đếm số người, vì sao đếm xong lại muốn nói thiếu người?
Phương thức truyền thư nguyền rủa là qua đường bưu điện, xét theo quy tắc tử vong thu được từ trải nghiệm qua hai đêm kinh tâm động phách vừa rồi, người tham gia cũng có thể truyền thư nguyền rủa.
Vì việc truyền thư nguyền rủa không có ngưỡng cửa, Tôn Tịnh Văn, người cực kỳ tin tưởng vào mấy thứ này, cô là người sợ mình sẽ nhận được thư nguyền rủa hơn bất kỳ ai.
Cho nên ngay từ đầu cô nói thiếu người.
Mục đích cũng là để cho người tham gia chấp nhận việc lớp thiếu một người, để thư nguyền rủa không đến tay cô, dù sao cô cũng không có ở đó.
Vấn đề thứ nhất đã có đáp án, Lâm Dị lại hỏi vấn đề thứ hai.
“Vì sao Tôn Tịnh Văn muốn tự bạo?”
Trình Dương không suy nghĩ nhiều, trả lời: “Chúng ta chết hết, sẽ không có ai truyền thư nguyền rủa cho cổ nữa.”
Đáp án của câu hỏi thứ hai được đối chiếu.
Lâm Dị thở phào nhẹ nhõm.
Về việc Tôn Tịnh Văn tự bạo, suy nghĩ của Lâm Dị không giống Trình Dương, hoàn toàn có thể đối chiếu.
Tôn Tịnh Văn lo lắng thư nguyền rủa sẽ đến tay mình, ngoài việc gieo rắc tư tưởng cho người tham gia rằng ‘bản thân không có trong lớp’, còn có một cách khác để ngăn chặn bản thân nhận được thư nguyền rủa một cách hiệu quả hơn.
Đó là giết những kẻ có thể truyền thư nguyền rủa đi.
Đây cũng không phải là cuộc thi như Lâm Dị nghĩ trước đó. Cậu thực sự đang phức tạp hoá mọi chuyện lên. Tôn Tịnh Văn không dùng miêu trớ để cạnh tranh với người viết thư nguyền rủa xem ai có thể giết nhiều người hơn, mà đó là cách đơn giản nhất để bảo vệ mạng mình.
Nếu có ai đó nhận ra Tôn Tịnh Văn bị thiếu, tức là họ đã rơi vào bẫy của Tôn Tịnh Văn.
Cũng giống như Lâm Dị, nếu nhận ra sự khuyết thuyết của cô, cậu chắc chắn sẽ đi chứng thực điều đó, như vậy liền bị Tôn Tịnh Văn dùng miêu trớ nguyền rủa.
Kết thúc cuộc đối chiếu đáp án của câu hỏi hai, đến lượt câu hỏi thứ ba.
Đây cũng là câu hỏi quan trọng hơn hai câu hỏi đầu tiên và chiếm nhiều điểm hơn hai câu hỏi đầu tiên.
Trước khi mở miệng đối chiếu câu hỏi thứ ba, Lâm Dị nói: “Ngoài Tôn Tịnh Văn và năm người này, còn một người có khuôn mặt rất rõ ràng.”
Toàn thân Trình Dương sợ đến lạnh toát. Vấn đề này khiến cậu ta không thể không thuận miệng thốt ra, run rẩy một chút rồi nói: “Là… là bác gái trong phòng thư.”
“Đúng vậy.” Lâm Dị gật đầu, có Trình Dương cùi bắp, Lâm Dị rất bình tĩnh hỏi: “Anh Trình Dương, anh cho rằng năm người bị miêu trớ nguyền rủa cùng với bác gái trong phòng thư, ai có khả năng là người viết thư nguyền rủa đầu tiên?”
Năm người này quả thực là có động cơ để viết thư nguyền rủa.
Họ bị Tôn Tịnh Văn dùng miêu trớ trả thù, cho nên gậy ông đập lưng ông, viết ra thư nguyền rủa.
So với năm người này, động cơ của bác gái trong phòng thư ngược lại không đủ.
Vị trí hoạt động của bác gái trong phòng thư là ở khu ký túc xá, không ở toà giảng dạy với Tôn Tịnh Văn, bác gái phòng thư ở độ tuổi này khó có thể xảy ra xích mích với một nhóm học sinh cấp ba.
Nhưng điều kỳ quái là khuôn mặt của bác gái trong phòng thư lại rất rõ ràng.
Hẳn là bác chiếm một vị trí cực kỳ quan trọng trong ký ức của con mèo.
Hỏi xong vấn đề này, Lâm Dị nhìn chằm chằm Trình Dương, chờ Trình Dương trả lời vấn đề của mình.
Câu thứ ba khiến Trình Dương dừng lại suy nghĩ một chút: “Tôi nghĩ là bác trong phòng thư.”
Trình Dương nói xong liền hỏi Lâm Dị: “Anh Lâm Dị, anh có nghĩ giống tôi không?”
Lâm Dị không trả lời mà hỏi: “Anh Trình Dương, sao anh lại có được đáp án này?”
Trình Dương nói: “Năm người đó bị miêu trớ nguyền rủa, trong lòng nhất định có bóng ma. Giống như bây giờ nhìn thấy Hạ Huy, tôi không khỏi phát run cả người. Mùi của Hạ Huy thực sự có thể cứu được mạng con chó của tôi, nhưng tôi thấy anh ta vẫn sợ muốn chết. Nếu tôi là một trong năm người đó, có người dùng miêu trớ nguyền rủa tôi, thì cổ bảo tôi làm gì tôi cũng làm, bảo tôi ăn cứt tôi cũng ăn. Tôi làm gì có cái gan ở dưới mắt cổ viết thư nguyền rủa chứ, như vậy không phải là ngăn bản thân sống lâu hơn chút sao?”
“Câu hỏi của anh có hai lựa chọn, hoặc là năm người này, hoặc là bác gái trong phòng thư, vậy thì chỉ còn lại bác gái trong phòng thư thôi.” Trình Dương nói, chợt nghĩ: “Bằng không hôm đó chúng ta đi gửi chuyển phát nhanh, bác gái đấy cũng chẳng hỏi câu gì mà chỉ trực tiếp nhận lấy gói hàng thôi đó?”
Lâm Dị gật đầu với nửa lời sau của Trình Dương.
Trình Dương lúc này cũng không dám khoe khoang: “Tôi chỉ tuỳ tiện nói vậy thôi, anh Lâm Dị, anh muốn nghĩ thế nào cũng được, đừng để thứ rác rưởi này dẫn anh lạc lối.”
Lâm Dị nói: “Không lạc.”
Trình Dương không ngờ bản thân lại có thể trả lời đúng nhiều câu như vậy: “Tôi với anh lại nghĩ giống nhau hả?”
“Không phải vậy.” Lâm Dị nói: “Người viết thư nguyền rủa đầu tiên là ai? Hiện tại tôi không biết.”
Lâm Dị thích dùng bằng chứng để phát tán tư duy. Rốt cuộc thư nguyền rủa là do năm người kia viết hay do bác gái trong phòng thư, tính đến trước mắt, cậu vẫn chưa có chứng cứ nào để đến được đáp án.
Lâm Dị nói: “Anh Trình Dương, nhưng tôi có ý tưởng khác.”
Mí mắt phải của Trình Dương lại bắt đầu giật giật: “Là… là gì?”