Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 140: Đàn anh, đông đến rồi, cùng nhau nấu thịt dê nhé



Địa điểm sửa chữa điện thoại trong trường nằm ở cuối đường “một con phố”.

Sáng sớm đầu đông, chủ tiệm sửa chữa Trần Tung vừa mở cửa, người trong hội sinh viên đã kéo đến.

“Anh Tung.”

Hai bạn học từ bộ phận mua sắm của Hội sinh viên nhanh chóng bước đến cửa hàng, đưa “Đơn đăng ký nhu cầu” cho Trần Tung.

Trần Tung tạm thời dừng việc dọn dẹp lại, nói: “Chờ tôi một chút.”

“Không thành vấn đề.”

Trần Tung bật máy tính lên, mở danh sách bổ sung đã ghi trong tháng này.

Bình thường không có nhiều sinh viên đến sửa điện thoại di động lắm, tiệm sửa chữa điện thoại cũng không cần yêu cầu thêm linh kiện, phụ kiện. Hầu hết là kính cường lực, ốp điện thoại hoặc điện thoại mới.

Hoàn cảnh trường học nguy hiểm áp lực, có rất nhiều sinh viên không kìm được lòng mà đập nát điện thoại để trút hết cảm xúc.

“Tôi đọc cậu ghi giúp tôi nhé.” Trần Tung nói.

“À, vâng.” Cậu sinh viên trẻ ở bộ phận mua sắm gật đầu.

“Kính cường lực Iphone X 70 tấm.”

“Kính cường lực Huawei X 120 tấm.”

“Kính cường lực XX 30 tấm.”

“…”

Trần Tung đọc xong, nói: “Cậu chọn điện thoại đi, chọn mẫu nào đang hot trên thị trường là tốt nhất, mẫu mới cũng có thể mua thêm một hai cái.”

Nói xong, Trần Tung mỉm cười: “Mặc dù chúng ta bị cách ly thế giới, nhưng vẫn phải theo kịp tốc độ cập nhật của điện thoại.”

Hai bạn học ở bộ phận mua sắm bật cười, Trần Tung nói: “Như vậy thôi.”

Hai bạn học nói ok và chuẩn bị rời đi.

Hai người vừa đi được một đoạn khá xa, Trần Tung vội vàng đuổi theo bọn họ.

Đệt.

Tí thì quên lời dặn của Tần Châu.

Hai ngày này là cuối tuần, cuối tuần đối với sinh viên của trường Đại học Kỹ thuật Phi Tự nhiên cũng không khác gì thường ngày mấy. Sinh viên hoặc là ở trong phòng ôn tập, hoặc là ở thư viện ôn tập.

Bây giờ đã là tháng 11, còn một tháng nữa, đầu tháng 1 sẽ là kỳ thi cuối kỳ, thi cuối kỳ so với giữa kỳ khó hơn rất nhiều. Một số sinh viên năm cuối trên diễn đàn đánh giá các quy tắc quái vật có thể hoạt động sau khi kết thúc học kỳ dựa trên kinh nghiệm của những năm trước.

Quy tắc được thảo luận nhiều nhất là quy tắc 1-3.

Quy tắc 1-3 diễn ra ba năm một lần. Sau quy tắc 1-3, là lúc hội sinh viên bầu ra chủ tịch hội sinh viên mới.

Bởi vì quy tắc 1-3 thường do đích thân chủ tịch hội sinh viên xử lý, hoặc tệ nhất là đội trưởng đội tuần tra sẽ ra tay.

Ba năm trước, Tần Châu còn là sinh viên năm nhất, được bổ nhiệm trong tình thế nguy cấp, từ đội trưởng đội tuần tra lên làm chủ tịch hội sinh viên. Bây giờ Tần Châu đã là sinh viên năm 4, cũng sắp sửa nghênh đón sứ mệnh của mọi chủ tịch hội sinh viên – thăm dò quy tắc 1-3.

Vụ tỏ tình của Lâm Dị bị vô số bài viết trên diễn đàn ảnh hưởng, tạm thời gác lại.

Trình Dương không hiểu lắm về mối quan hệ logic này, nhưng Lâm Dị lại suy nghĩ tương đối nhiều, kiểu như tỏ tình trước đại sự chẳng khác nào lập flag trước thời điểm sinh tử, không may mắn chút nào.

Trong phòng ngủ.

Lâm Dị đang ôn tập với Trình Dương, cậu buông sách giáo khoa xuống.

Học không vào.

Trên tay là chiếc điện thoại mới mà Tần Châu mua cho, Lâm Dị nghĩ nghĩ, không khỏi cầm điện thoại lên, đăng nhập vào diễn đàn, tiếp tục đọc những bài viết này.

[Chủ tịch Tần là niềm hy vọng của cả trường. Nếu anh ấy ngã ngựa ở quy tắc 1-3, tôi cảm thấy mình sẽ không nhìn thấy được ngày mai]

——Chủ lầu:

Để tôi đăng mấy dữ liệu.

[Nhiệm kỳ Lục Tiến (Chủ tịch Hội sinh viên khóa 12)]

Tỷ lệ thăm dò Nội Quy Trường: 50%

Tỷ lệ hoàn thành Nội Quy Trường: 20%

Tỷ lệ tử vong đội tuần tra: 62%

Tỷ lệ tử vong toàn trường: 58,4%

[Nhiệm Kỳ Trương Dẫn Viễn (Chủ tịch Hội sinh viên khóa 13)]

Tỷ lệ thăm dò Nội Quy Trường: 31,6%

Tỷ lệ hoàn thành Nội Quy Trường: 38%

Tỷ lệ tử vong đội tuần tra: 69,7%

Tham Khảo Thêm:  Chương 7: C7: Ăn kẹo rửa chân đếm tiền

Tỷ lệ tử vong toàn trường: 48,7%)

[Nhiệm kỳ Tần Châu (Chủ tịch Hội sinh viên khóa 14)]

Tỷ lệ thăm dò Nội Quy Trường: 63%

Tỷ lệ hoàn thành Nội Quy Trường: 51%

Tỷ lệ tử vong đội tuần tra: 49%

Tỷ lệ tử vong toàn trường: 27%

– -Lầu 1:

Còn nhiều dữ liệu hơn cơ, nhưng tôi không nghĩ cần phải đăng mấy dữ liệu đó lên. Mục đích của việc đăng mấy dữ liệu này là để nhiều người cùng hiểu rõ hơn về năng lực của Chủ tịch Tần.

Tỷ lệ tử vong của đội tuần tra vẫn ở mức cao nên Chủ tịch Tần đã khống chế tỷ lệ tử vong của đội tuần tra xuống dưới 50%.

Đánh giá từ những dữ liệu này, không còn nghi ngờ gì nữa, Chủ tịch Tần là người giỏi nhất trong số tất cả các chủ tịch hội sinh viên trước đây. Có thể trong tương lai sẽ có một chủ tịch hội sinh viên giỏi hơn Chủ tịch Tần, nhưng nói thật, chúng ta có dám đánh cược không?

– -Lầu 2:

Dữ liệu rất rõ ràng nhưng mục đích của chủ lầu lại không rõ ràng lắm.

Để tôi đoán nhé, chủ lầu hy vọng Hội Sinh Viên sẽ cử người khác xử lý 1-3? Còn chủ tịch Tần tiếp tục toạ trấn trong trường?

– -Lầu 3:

Tui đồng ý với lầu 2.

Quy tắc 1-3 quả thực rất khó, các chủ tịch hội sinh viên trước đều đã thất bại tại đây. Nếu lần này Chủ tịch Tần không ra mặt, vậy chẳng phải là để những người khác vào thế giới Quy Tắc 1-3 chịu chết à?

Chủ tịch Tần tiến vào thế giới Quy Tắc 1-3 thì còn có khả năng ra được, nhưng những người khác thì chưa chắc là có thể, đúng không?

Không phải nguyền rủa gì, tui chỉ đang nói lại sự thật mà thôi. Đừng nạt tui.

– -Lầu 4:

Tôi là chủ lầu.

Tôi cũng biết, nếu đổi thành người khác tiến vào thế giới Quy Tắc 1-3 thì sẽ nguy hiểm hơn, nên tôi không có gì để nói, tôi chỉ mong chủ tịch Tần được an toàn.

Cũng đâu phải là tôi cầu xin người khác đi thay, mặc dù Chủ tịch Tần không phải là thành viên ưu tú duy nhất của hội sinh viên. Ý tôi là nếu chủ tịch Tần không thể rời khỏi thế giới Quy Tắc 1-3, tôi cảm thấy mất hết hy vọng.

Thực sự không biết tồn tại vì nghĩa lý gì nữa?

– -Lầu 5:

Hội sinh viên không được phép tiết lộ dữ liệu ra bên ngoài.

Chủ lầu có thể đăng nhiều dữ liệu như vậy, tôi nghĩ chắc cậu là sinh viên năm cuối nhỉ? Năm 3? Hay năm 4? Tôi thì thiên về năm 4 hơn.

Vì chủ lầu là sinh viên năm 4 rồi nên cũng chỉ còn lại một học kỳ nữa, xong học kỳ cuối này không phải là rời đi được rồi sao?

Để tôi nói thẳng, tôi là sinh viên năm hai, vẫn còn hai năm nữa mới tốt nghiệp. Tôi từng nghĩ đến việc mình sẽ làm gì nếu bị thế giới quên lãng sau khi rời khỏi trường, khiến cho người thân và bạn bè quên mất lại nhớ đến chúng ta là được.

Không khó.

– -Lầu 6:

Chủ lầu đăng bài gây hoang mang, báo cáo đây.

– -Lầu 7:

Cậu cho rằng cậu có thể thuận lợi tốt nghiệp sao?

(Thời gian trả lời: 1s trước)

……

Lâm Dị nhìn đến đây thì sửng sốt, để tránh lòng người bất ổn, việc tốt nghiệp xong vẫn không thể rời khỏi trường là không được phép tiết lộ cho các sinh viên. Tài khoản của cậu có quyền cấm tài khoản và xóa bài nên cậu nhanh chóng muốn xóa bài của lầu cuối.

Lúc cậu đang chờ thao tác xóa, thông báo hệ thống nhắc nhở:

[Bài đăng này đã bị xóa bởi [qinzhou]]

Lâm Dị nhìn hệ thống nhắc nhở, cậu biết tài khoản này, không chỉ cậu, tất cả mọi người đều biết.

Tần Châu.

Phím [Xóa] và [Khôi phục] hiện màu xám.

Diễn đàn của Tần Châu có quyền hạn tối cao, những người khác không có quyền khôi phục các bài đăng bị hắn xóa.

Lâm Dị mím môi dưới.

Nói cách khác, Tần Châu cũng nhìn thấy những bài viết này.

Cậu nhanh chóng quay lại trang chủ diễn đàn.

Hiện nay trên diễn đàn không chỉ có bài viết như vậy mà gần như toàn bộ trang chủ đều tràn ngập những bài viết liên quan.

Tham Khảo Thêm:  Chương 11: Cùng chen chúc một phòng

Nhưng khi Lâm Dị trở lại trang chủ, diễn đàn đã trống rỗng.

Cậu thử bấm vào, hệ thống hiện lên nhắc nhở:

[Bạn không thể đăng bài]

Lâm Dị vô tội, tài khoản của cậu cũng vô tội, chỉ có thể là Tần Châu đã thiết lập để không cho phép bất cứ ai đăng bài.

Nhưng Lâm Dị vẫn muốn xác nhận lại, nên ngượng ngùng gọi Trình Dương đến bên cạnh: “Anh Trình Dương.”

Trình Dương vừa ôn tập vừa cảm thấy muốn nôn mửa, hiện tại cậu ta ước gì có người quấy rầy mình, để cậu ta có thể cho mình một lý do hoàn hảo để nghỉ ngơi.

“Đây!” Trình Dương đặt sách xuống: “Sao thế?”

Lâm Dị nói: “Anh xem tài khoản anh có đăng bài trên diễn đàn được không?”

Trình Dương nhanh chóng lấy điện thoại ra, đăng nhập diễn đàn: “Không đăng được.”

Lâm Dị lúc này mới yên tâm: “Ò.”

Sau đó cậu tiếp tục nhìn chằm chằm vào trang diễn đàn trống.

Trình Dương nhìn bộ dáng của Lâm Dị, nói rõ ràng: “Anh Lâm Dị, có phải anh muốn quan tâm đến chủ tịch Tần, nhưng lại cảm thấy mình không có tư cách để quan tâm?”

Lâm Dị ngẩng đầu, gật hai cái.

Đại khái là như ý của Trình Dương, cậu muốn hỏi Tần Châu, nhưng lại không biết nên hỏi cái gì, hỏi như thế nào. Diễn đàn đã nói rất rõ, sau kỳ thi cuối kỳ sẽ có một tháng nghỉ đông. Sau kỳ nghỉ đông sẽ là kỳ hoạt động của quy tắc 1-3.

Lâm Dị từng hỏi bóng gió với Vương Phi Hàng làm thế nào để có thể nhận quy tắc 1-3. Câu trả lời của Vương Phi Hàng là nhiệm vụ nhận quy tắc cao cấp yêu cầu toàn thể hội sinh viên phải mở họp đánh giá. Quy tắc 1-3 là quy tắc cao cấp nhất trong Nội Quy Trường. Kể cả thành viên đội tuần tra muốn chủ động nhận nhiệm vụ quy tắc 1-3, hội sinh viên phải thông qua quy trình đánh giá bình thường, đều không có ai thông qua đánh giá.

Không ai trong đội tuần tra có thể đảm nhận nhiệm vụ này.

Cho nên trên diễn đàn nói không sai, đây là nhiệm vụ của các chủ tịch hội sinh viên tiền nhiệm.

Trình Dương nói: “Vậy tỏ tình đi!”

Trình Dương khuyến khích: “Nếu anh tỏ tình, vậy là có tư cách rồi.”

Lâm Dị đang muốn nói là flag, Trình Dương kéo ghế đặt dưới mông, tiến lên mấy bước: “Anh Lâm Dị, anh biết tỏ tình có ý nghĩa gì không?”

Lâm Dị không biết vì sao Trình Dương lại đột nhiên hỏi như vậy, vì thế cẩn thận trả lời: “Nói cho đối phương biết tâm ý của mình?”

Trình Dương gật đầu: “Chỉ cần để đối phương biết được tâm ý của anh, nhưng không cần phải dùng miệng nói ra, có thể dùng ngôn ngữ cơ thể và hành động thực tế của mình để truyền đạt tín hiệu này. Đây không phải cũng là tỏ tình sao? Vậy thì những điều mà anh lo lắng cũng có thể tránh được rồi.”

Lâm Dị dừng một chút, không thể tin được nhìn Trình Dương: “Anh đúng thật là người tình bé nhỏ tỉnh Dung ấy nha!”

Trình Dương kiêu ngạo: “Chứ còn gì.”

Lâm Dị kích động: “Sau đó thì sao, sau đó thì sao?”

Trình Dương nói: “Nếu anh muốn hỏi hành động cụ thể, vậy… đương nhiên là có biện pháp rồi.”

Trình Dương móc ngón tay, Lâm Dị cũng kéo chiếc ghế đẩu nhỏ dưới mông cậu xích lại gần.

Hai người thảo luận bí mật gì đó, Trình Dương nói: “Hôm nay là lập đông!”

Lâm Dị căng thẳng: “Lập đông thì sao?”

Trình Dương: “Anh mời chủ tịch Tần đi ăn tối là có lý do chính đáng.”

Trình Dương: “Lập đông ăn thịt dê.”

Lâm Dị nói: “Không phải đông chí ăn thịt dê à?”

Trình Dương nói: “Lập đông với đông chí thì cũng không khác mấy? Chẳng phải đều có nghĩa là mùa đông đến sao? Đây cũng giống như tỏ tình vậy.”

Hai mắt Lâm Dị sáng lên, hỏi: “Rồi sao rồi sao?”

Trình Dương nói: “Chủ tịch Tần là nhân vật nổi tiếng trong trường, cộng thêm chuyện diễn đàn gần đây, nên xuất hiện trước mặt mọi người không thích hợp lắm, căng tin không phải lựa chọn tốt.”

Lâm Dị: “Vậy ăn ở đâu!”

Trình Dương nói: “Mời chủ tịch Tần tới đây.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 34

Trình Dương chỉ ngón tay xuống, gõ xuống sàn vài cái: “Nấu ở chỗ này, chỉ hai người thôi.”

Lâm Dị kinh ngạc, biện pháp này nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu.

Trình Dương khắc sâu công lao danh vọng trong lòng, sau khi xem xét thời gian, thúc giục Lâm Dị: “Bây giờ có thể hẹn thời gian trước với chủ tịch Tần.”

Lâm Dị kích động mà trái tim nhảy dựng lên, hai tay cậu cầm điện thoại mở liên lạc với Tần Châu.

Dừng một chút, cậu nhìn Trình Dương: “Gửi tin nhắn hay gọi điện?”

Trình Dương nói: “Gửi tin nhắn trước đi, chủ tịch Tần không trả lời thì gọi điện thoại cho anh ấy.”

Lâm Dị gật đầu như gà mổ thóc: “Được, được.”

Cậu bắt đầu viết tin nhắn: “…Anh Trình Dương, tôi nên nói như nào?”

Trình Dương nói: “Nội dung tin nhắn phải tự mình viết, cũng phải dùng giọng điệu của mình, như vậy, tin nhắn này sẽ là tin nhắn nguyên bản nhất thuộc về anh, mới có thể dễ dàng khiến trái tim chủ tịch Tần rung động.”

Lâm Dị: “Được!”

Anh vắt óc nghĩ ra nội dung rồi viết từng chữ một.

Bởi vì tin nhắn trước có lỗi đánh máy nên lần này Lâm Dị kiểm tra từng chữ một.

【 Đàn anh, đông đến rồi, cùng nhau nấu thịt dê nhé? 】

Lâm Dị nhìn tin nhắn này, tuy nội dung rất đơn giản, nhưng cậu xem đi xem lại, không gửi đi vội.

Trình Dương ở bên cạnh cảm khái thở dài.

Đúng là tên ngốc mới yêu.

Trình Dương cũng không thúc giục Lâm Dị, tối nay Lâm Dị ăn tối với chủ tịch Tần, cho nên cậu ta sẽ ở một mình.

Bữa tối lập đông, vẫn nên kéo thêm người đến ăn thì tốt hơn.

Trình Dương nghĩ tới Nhậm Lê, cũng nên đãi Nhậm Lê một bữa chuộc lỗi.

Bởi vì cậu ta đã hứa sẽ xin lỗi Nhậm Lê tại cuộc họp phục bàn nên Âu Oánh cho phép cậu ta liên lạc với Nhậm Lê sau khi cuộc họp phục bàn Thế giới Quy Tắc 8-4 kết thúc.

Trình Dương gõ chữ.

Gửi Nhậm Lê.

【Anh Nhậm Lê, tối nay anh rảnh không, cùng ăn thịt dê nhé? 】

Tin nhắn vừa gửi đi, Lâm Dị cũng gửi.

Lâm Dị ngồi không được nữa, đứng dậy đi đi lại lại trong phòng, thỉnh thoảng kiểm tra điện thoại, hiển nhiên là đang đợi Tần Châu trả lời.

“Anh Lâm Dị.” Trình Dương an ủi, “Nếu sau năm phút không thấy trả lời, anh có thể gọi điện thoại.”

Lâm Dị gật đầu, tính toán thời gian.

Năm phút mấu chốt, đúng lúc Lâm Dị vừa mở trang liên lạc của Tần Châu thì Tần Châu gọi điện tới.

Lâm Dị kích động chỉ vào điện thoại: “Anh Trình Dương, anh Trình Dương, điện thoại.”

Trình Dương sợ sự có mặt của cậu ta khiến Lâm Dị không nói nổi, vội vàng đáp: “Ra ban công!”

Lâm Dị “bịch bịch bịch” chạy ra ban công ký túc xá.

Trình Dương lại nhìn điện thoại, Nhậm Lê không trả lời.

Năm phút trôi qua, Trình Dương gọi điện cho Nhậm Lê.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, Trình Dương còn chưa kịp mở miệng, Nhậm Lê ở đầu bên kia điện thoại đã nói: “Không rảnh, không ăn, đừng làm phiền tôi.”

Trình Dương: “…”

Trình Dương buồn bã nhìn đường dây liên lạc bị ngắt, sau đó ngẩng đầu nhìn Lâm Dị ở ban công.

Lâm Dị chọt ngón tay vào tường: “Đàn anh… tin nhắn…”

“Tôi thấy rồi.” Tần Châu ở đầu bên kia điện thoại nói: “Nhưng tôi không biết ăn thịt dê.”

Lâm Dị lập tức thất vọng, dựa vào tường: “Ò, vậy bỏ đ…”

Tần Châu hỏi cậu: “Không định mời tôi thứ gì khác sao… Diễn đàn đóng cửa ba ngày.”

Nửa câu sau là Tần Châu đang nói chuyện cùng người khác, Lâm Dị rầu rĩ nói: “Em…”

Tần Châu dường như không nghe thấy ngữ điệu trầm xuống của cậu, nói: “Tôi còn có việc phải làm, trước 6 giờ tối sẽ xong, còn nhớ đường tới phòng tôi nhỉ.”

Lâm Dị vẫn có thể nghe được tiếng bận rộn ở đầu bên kia điện thoại, lời nói của cậu đều bị chặn lại, càng thêm thất vọng: “… Nhớ kỹ.”

Tần Châu: “Vậy thì được, sáu giờ gặp.”

Lâm Dị nhất thời không kịp phản ứng: “Dạ?”

Tần Châu cười nhẹ nói: “Không định mời tôi thứ khác, vậy tôi mời em.”

“Nhóc thiên tài.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.