Lâm Dị cúi đầu: “Đàn anh, em biết Viên Viện.”
Tần Châu hít sâu một hơi, siết chặt tay lái.
Lâm Dị chú ý tới biểu hiện của Tần Châu, liếc nhìn bàn tay Tần Châu đặt trên vô lăng, mu bàn tay nổi lên gân xanh vì bị hắn siết chặt.
Cậu bất an nắm lấy đai an toàn: “Trước khi em đến ngôi trường này, em từng gặp qua Viên Viện. Em nghĩ không ra rốt cuộc cô ấy là ai, có quan hệ gì với em. Em chỉ cảm thấy cô ấy rất quen mà thôi.”
Lâm Dị nói dối, vào ngày báo danh của sinh viên năm nhất, Âu Oánh từng nói sinh viên vào trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên sẽ dần bị người thân và bạn bè lãng quên, cho nên cậu đã sử dụng lý do này.
Hiện tại cậu cực kỳ hi vọng Viên Viện trong khoảng thời gian cô còn đi học có rời khỏi trường, nếu không lời nói dối của cậu sẽ dễ dàng bị Tần Châu vạch trần.
Nhưng hết cách rồi, cậu buộc phải làm vậy.
Tần Châu sẽ không cho cậu đi theo, bởi vì cậu có vấn đề.
Nhưng cậu lo cho Tần Châu, muốn đi theo Tần Châu. Cho nên, bây giờ cậu cần một lý do để đi theo.
Lâm Dị tự an ủi bản thân, nếu Viên Viện không rời khỏi trường khi còn ở Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên, dù sao Tần Châu cũng không thể xác minh những lời cậu nói là thật hay giả.
Hiện tại cậu chỉ cần có thể đi theo Tần Châu tìm 21 người mất tích.
Hô hấp Tần Châu nhẹ nhàng một chút, hỏi: “Sau đó thì sao?”
Lâm Dị nghe Tần Châu hỏi như vậy, đáy lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu cảm thấy Tần Châu hẳn là tin tưởng lời nói dối của mình, vì vậy cậu tiếp tục nói: “Lần cuối cùng em nhìn thấy cô ấy là mười năm trước, từ đó đến nay cũng không gặp lại cô ấy nữa. Dù nhìn rất quen nhưng em lại không thể nhớ được cô ấy là ai. Bởi vậy nên cứ mãi đi tìm cô ấy, và rồi em phát hiện một số dấu vết sinh hoạt của cô ấy ở trong nhà.”
Lâm Dị chậm rãi nói, suy nghĩ rất toàn diện.
Âu Oánh từng nói người thân và bạn bè sẽ lãng quên họ, nhưng Lâm Dị cho rằng con người có thể mất trí nhớ, nhưng dấu vết sinh hoạt của một người rất khó có thể xóa sạch. Cậu hoàn toàn có thể lợi dụng điểm này.
“Cho nên lúc điền đơn đăng ký thi đại học, khoảnh khắc em nhìn thấy trường đại học Kỹ thuật Phi Tự Nhiên, em đã có linh cảm rằng ở đây sẽ có đáp án mà mình mong muốn.” Lâm Dị nói xong liền thấy Tần Châu hơi nhíu mày, cậu lại tiếp tục nói: “Cho nên, em đã điền đơn vào đây… Đàn anh, chỉ có như vậy thôi.”
Ánh mắt Tần Châu nhìn về phía trước, có lẽ là vì chột dạ, Lâm Dị không thể phán đoán chính xác trong lòng Tần Châu hoạt động như thế nào, cậu nghĩ nghĩ: “Đàn anh, em không gạt…”
Tần Châu bỗng nhiên nói: “Lịch sử xem hồ sơ Viên Viện là em xoá?”
Lâm Dị gật đầu: “…Là em.”
Không đợi Tần Châu hỏi tại sao, Lâm Dị đã chủ động giải thích: “Quyền hạn của anh cao quá, em không nhịn được.”
Tần Châu hỏi: “Không nhịn được cái gì?”
Lâm Dị đáp: “Lấy công làm tư.”
Tần Châu: “…”
Thái độ của Lâm Dị thẳng thắn và cực kỳ phối hợp: “Em sợ bị phát hiện nên đã xóa lịch sử đi.”
Tần Châu mím môi, lại hỏi: “Thành tích thi thử lần một, lần hai với khi thi đại học là có chuyện gì?”
Lâm Dị đáp: “Thất lợi.”
Tần Châu: “Ừ.”
Cái “ừ” này của Tần Châu, Lâm Dị nghe hiểu, Tần Châu không tin cậu.
Lâm Dị vội vàng nói: “Đàn anh, em thật sự thất lợi mà. Em kiểm soát điểm để làm gì chứ. Nếu em phát huy ổn định thì không phải là không thể nộp được đơn vào một trường top chuyên khoa. Nếu em sớm định vào trường Đại học Kỹ thuật Phi Tự Nhiên thì hai lần thi thử trước đó em đã kiểm soát điểm rồi.”
Nói xong cậu lo lắng nhìn Tần Châu.
Quả thực việc cậu khống chế điểm để đến trường Đại học Kỹ thuật Phi Tự Nhiên là rất khó giải thích, đặc biệt là khi Tần Châu biết thành tích thi thử hai lần của cậu. Lâm Dị chỉ có thể dùng cách này để biện giải.
Tần Châu nói: “Khát không, trong xe có nước.”
Lâm Dị lắc đầu: “Em không khát.”
Tần Châu nghiêng đầu nhìn cậu một cái, sau đó đưa tay xoa đầu Lâm Dị: “Ngủ một giấc đi, đến thành phố rồi tôi gọi em.”
Tiện đà, bàn tay hắn trượt xuống, đặt lên cổ cậu, không nhịn được mà nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay xoa xoa vết đỏ trên cổ.
Phát hiện bản thân làm Lâm Dị nhột, Tần Châu thu tay lại.
Tần Châu lại tập trung lái xe, Lâm Dị suy nghĩ một chút, gật đầu: “Dạ.”
Cậu càng bối rối, càng cố giải thích thì càng dễ mắc sai lầm, tốt nhất bây giờ không nên nói gì nữa, để Tần Châu từ từ suy nghĩ.
Lâm Dị nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, Tần Châu nói: “Nhóc thiên tài, điều chỉnh lại ghế, em ngủ như vậy không khó chịu sao?”
Lâm Dị mở mắt, ngoan ngoãn chỉnh lại ghế tựa ra sau.
Rồi lại nhắm mắt.
Cậu nghe thấy Tần Châu ở ghế lái cười một tiếng.
Lâm Dị thoáng chốc thở phào nhẹ nhõm.
Cậu dựa vào ghế giả vờ ngủ, bên tai có hơi thở của Tần Châu. Không khí trong xe dần dần ấm lên, Lâm Dị nghĩ, Tần Châu bật điều hoà cho cậu.
Cậu duy trì tư thế này gần một giờ, Tần Châu nhẹ nhàng gọi cậu: “Nhóc thiên tài.”
Lâm Dị am hiểu bộ dáng giả vờ ngủ, đợi Tần Châu gọi cậu lần thứ ba, cậu mới mở mắt, sau đó ngồi thẳng dậy: “Đàn anh, đến rồi ạ?”
“Còn một lát nữa.” Tần Châu nói: “Nhìn ngoài cửa sổ đi.”
Lâm Dị quay đầu nhìn về phía cửa sổ ô tô, bên ngoài cửa sổ là một khung cảnh đã lâu cậu không được thấy. Ánh trăng treo cao trên bầu trời đêm, đèn lồng thắp sáng rực rỡ, ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà điểm xuyết cho màn đêm thành thị.
Nhưng điều hấp dẫn Lâm Dị không chỉ đơn giản là cảnh đêm mà Tần Châu muốn chia sẻ cho cậu. Lâm Dị có thể nhìn thấy hình ảnh của chính mình và Tần Châu phản chiếu trên cửa sổ xe.
Tần Châu đang tập trung lái xe, xe của họ đã rời khỏi làn sương mù, hòa vào biển xe vô tận trong thành phố, Lâm Dị ngắm nhìn khuôn mặt nghiêm túc đầy tập trung của Tần Châu.
Đàn anh đẹp trai thiệt, Lâm Dị nghĩ thầm.
Thời gian còn lại trôi qua rất nhanh, một giờ sau họ đã đến phố Kim Mã.
Tần Châu đầu tiên là lái xe qua phố Kim Mã một lần.
“Có phát hiện được gì không?” Tần Châu hỏi.
Tần Châu phụ trách lái xe, Lâm Dị phụ trách phát hiện manh mối ẩn giấu trên đường phố.
Phố Kim Mã là phố quán bar, Lâm Dị không phát hiện ra nơi nào không thích hợp, nhưng bởi vì là một phố quán bar nên trông có vẻ hơi quỷ dị.
Thời gian trong một ngày thực sự rất eo hẹp, việc các sinh viên bộ phận Mua Sắm tạm thời rời khỏi trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên để tìm chút không khí quả thực là một chuyện đáng vui, nhưng dù có vui cỡ nào thì cũng không thể xuất hiện ở phố quán bar được.
Huống hồ, thời gian xuất hiện là lúc ba giờ chiều, lúc này là thời điểm phố Kim Mã vắng vẻ nhất.
Lâm Dị hỏi: “Đàn anh, anh đi qua con đường giáp với phố Kim Mã thử đi.”
Giải thích cho việc bộ phận Mua Sắm xuất hiện ở phố Kim Mã, Lâm Dị chỉ có thể phỏng đoán bọn họ đang đi qua phố Kim Mã.
Tần Châu: “Được.”
Cậu chỉ hướng, xe rẽ phải vào một con phố tên là “Kim Mã hữu phố” đối diện với Phố Kim Mã.
Lúc đi qua Kim Mã hữu phố, Lâm Dị không mở miệng, Tần Châu quay lại, xuyên qua Kim Mã hữu phố để tiến vào Kim Mã tả phố.
Xe vừa lái vào Kim Mã tả phố, cách đó khoảng trăm mét, Lâm Dị đặt tay lên cửa sổ xe, ánh mắt dán chặt vào một cửa hàng nào đó: “Đàn anh.”
Kít——
Việc phanh gấp làm bánh xe phát ra tiếng động lớn.
Tần Châu dừng xe, bật đèn cảnh báo.
Sau đó hỏi: “Ở đâu?”
Lâm Dị chỉ cho Tần Châu, là một cửa hàng thoát khỏi mật thất (escape room), ngoài cửa dán một tấm poster mời gọi khách hàng.
Bề ngoài nhìn qua cũng không có gì kỳ quái, chỉ là Lâm Dị nhìn thấy tấm poster có người thật, những người này Lâm Dị nhìn rất quen mắt.
Cậu nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp ảnh rồi gửi Âu Oánh.
Tần Châu trực tiếp liên lạc với Âu Oánh, “Lâm Dị vừa gửi cho em tấm ảnh, để cho Ngô An nhận dạng.”
“Lâm Dị…” Âu Oánh: “Vâng.”
Hai phút sau, giọng nói kích động của Ngô An vang lên: “Anh Châu, là bọn họ.”
Tần Châu: “Cậu chắc chắn?”
Ngô An: “Chắc chắn.”
Tần Châu: “Được, cúp đây.”
Tần Châu đang nói chuyện điện thoại, Lâm Dị ở một bên quan sát, mặc dù không biết trong điện thoại nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt và cách trả lời của Tần Châu, cảm giác quen thuộc của Lâm Dị là không sai.
Đợi Tần Châu cúp máy, Lâm Dị hỏi: “Đàn anh, là bạn học ở bộ phận Mua Sắm thật ạ?”
Tần Châu cau mày: “Ừ.”
Lâm Dị kinh ngạc, cậu quay đầu nhìn tấm poster.
Trên tấm poster có tận hơn 21 người, còn có một số khuôn mặt Lâm Dị chưa từng nhìn thấy bao giờ, khiến cậu cảm thấy rất kỳ lạ.
“Là quái vật.” Tần Châu nói.
Lâm Dị càng kinh ngạc hơn: “Là quái vật quy tắc thoát ra ngoài sao ạ?”
Tần Châu nói: “Trường được thành lập nhiều năm như vậy, ngoại trừ quái vật 0-1 tạm thời vẫn còn nghi vấn, không có quái vật nào có thể trốn thoát được. Đây hẳn là quái vật chưa bị trường học thu nhận. Cho nên không thể gọi là quái vật quy tắc được, cùng lắm là có thể gọi quái vật.”
Nói xong, Tần Châu tắt máy, tháo dây an toàn.
Tần Châu thu hồi ánh mắt, châm một điếu thuốc, trực tiếp đánh giá: “Quái vật cao cấp.”
Lâm Dị sửng sốt, không biết sao Tần Châu có thể liếc mắt một cái đánh giá được cấp bậc.
Tần Châu giải thích: “Nó không xuất hiện, nhưng lại có thể hấp dẫn con mồi. Bây giờ tôi đang có xúc động muốn tiến vào.”
Theo lý thuyết, Tần Châu từng tiến vào không ít thế giới Quy Tắc. Tựa như việc kháng thuốc vậy, quái vật lựa chọn người tham gia, trừ khi không thể chọn được, bằng không sẽ không kéo hắn tiến vào thế giới Quy Tắc.
Lâm Dị nhìn về phía cửa hàng. Mọi người đi ngang qua cửa hàng đều đổi hướng đi vào cửa hàng thoát khỏi mật thất.
Kỳ quái là, cậu không có cảm giác hấp dẫn nào cả, ngược lại còn cảm thấy rất bài xích.