Cửa sổ vẫn chưa đóng, gió biển mặn mòi từ bên ngoài thổi vào, bay đến cánh tay mà Lâm Dị còn chưa kịp thay thuốc.
Cậu cảm nhận được sự đau đớn, từ từ mở mắt.
Trong phòng vẫn còn thoang thoảng mùi hương, Lâm Dị tỉnh táo lập tức đứng dậy.
Tần Châu tiếp xúc với mùi hương nhiều hơn cậu, hiện vẫn còn đang hôn mê.
Lâm Dị vội vàng chạy tới trước mặt Tần Châu, lắc lắc người: “Đàn anh.”
Tần Châu không có phản ứng, Lâm Dị đưa tay véo nhân trung của Tần Châu, thấy lông mi Tần Châu run rẩy, cậu chạy vào phòng tắm lấy chậu nước đổ lên người Tần Châu.
“Khụ khụ khụ khụ—” Tần Châu sặc vài lần.
Lâm Dị vội vàng chạy tới kiểm tra Tần Châu, dùng tay áo lau đi giọt nước trên mặt hắn: “Đàn anh.”
Tần Châu mở mắt, ánh mắt đầu tiên là nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lâm Dị.
Hắn ngồi dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng, phải dựa vào đuôi giường để chống đỡ cơ thể mình.
Lâm Dị vội vàng chạy đi lấy khăn sạch lau tóc cho Tần Châu.
Tần Châu nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của cậu, hắn thấy một nửa băng gạc trên cánh tay cậu đã dính đẫm máu: “Nhóc thiên tài, tôi không sao.”
Lâm Dị cảm nhận được tay Tần Châu đặt trên cổ tay mình có chút run rẩy.
Tần Châu giải thích nguyên nhân tay run: “Tác dụng của mùi hương, không phải quá tức giận.”
Đã xảy ra chuyện gì, hai người đều rất rõ ràng.
Bị người quen đâm sau lưng, Tần Châu đã tiến vào thế giới Quy Tắc nhiều như vậy, đây cũng không phải lần đầu hắn nếm được mùi vị của sự phản bội. Phần lớn cảm xúc trong lòng thực ra là một loại cảm giác bất lực sâu sắc.
Bởi vì người đâm sau lưng bọn họ chính là chủ tịch Hội Sinh Viên khóa 12, cũng chính là người đưa ra giả thuyết 0-1 – Lục Tiến.
Thực ra nếu nghiêm túc ngẫm lại, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, việc Lục Tiến ở thế giới Quy Tắc 1-3 trong khoảng thời gian lâu như vậy, bị dục vọng ăn mòn cũng là điều hợp lý. Chẳng qua là thân phận trước đây của y, ý nghĩa của chủ tịch Hội Sinh Viên khiến Lục Tiến trở thành một tấm kính lọc tự nhiên trong mắt người khác. Cũng giống như mọi người tham gia thế giới Quy Tắc đều coi Tần Châu là trụ cột, dường như tin tưởng lời nói của Tần Châu một cách vô điều kiện.
Bản thân Lục Tiến biết rất rõ điều này và đã lợi dụng nó.
Lâm Dị sờ soạng người mình, sau khi Tần Châu kiếm được tiền ở Nhân Ngư Thính có chia một ít tiền cho cậu. Nhưng chi phí đều là do Tần Châu trả, Lâm Dị hi vọng xa vời Lục Tiến sẽ không phát hiện số tiền trên người cậu.
Nhưng Lâm Dị chỉ sờ được cái túi rỗng tuếch.
Lục Tiến cũng không buông tha cậu.
“Đàn anh, tiền không còn.” Lâm Dị nói.
“Ừm, xin lỗi.” Tần Châu nói.
Lâm Dị vội vàng nói: “Đàn anh, anh không cần xin lỗi em.”
“Thực ra tôi cũng không hoàn toàn tin tưởng anh ta.” Tần Châu vẫn còn mở miệng, cho nên hắn không nói cho Lục Tiến chuyện giả thuyết 0-1 thành lập, cũng không nói cho Lục Tiến biết Lâm Dị và 0-1 có khả năng liên quan đến nhau. Nhưng quả thật là hắn cũng vì thân phận của Lục Tiến, có một chút hy vọng với y, cho nên hắn mới mở miệng mời Lục Tiến ăn cơm, ý nghĩ của Tần Châu là: Bất kể Lục Tiến tốt hay xấu, riêng thân phận trước đây của y thôi, hắn cũng không muốn nhìn thấy Lục Tiến quá chật vật.
Điều này khiến Tần Châu có một loại cảm giác môi hở răng lạnh vô ích.
Nhưng cảm xúc không phù hợp trong thế giới Quy Tắc 1-3 của hắn lại đẩy hắn và Lâm Dị ra khỏi vạch an toàn. Tần Châu xoa xoa tóc Lâm Dị: “Xin lỗi em.”
Lâm Dị nói: “Đàn anh, như vậy cũng tốt mà. Đàn anh Lục đã cho chúng ta thấy sức mạnh của quy tắc 1-3.”
Bất Dạ Thành khẳng định không chỉ dừng lại ở một Lục Tiến. Ngã một lần khôn hơn một chút. Ngay cả Lục Tiến cũng rơi xuống vực sâu, những người khác lại càng không đáng tin cậy chút nào.
Tần Châu chưa kịp nói gì thì Lâm Dị đã nói: “Đàn anh, đến lượt em cầm đồ.”
Tần Châu ngừng một chút, lúc sau mới nói: “Trước đây em làm rồi, lần này đến lượt tôi.”
Lâm Dị kiên trì nói: “Lần trước không tính, đấy là trường hợp khẩn cấp ạ.”
Nói xong, Lâm Dị đứng dậy, cầm lấy giấy bút trên bàn trong phòng được chuẩn bị cho khách, sau đó đưa cho Tần Châu đọc.
Trên giấy, Lâm Dị viết một thời gian biểu dựa trên thời gian ở Bất Dạ Thành.
Theo lời của Lục Tiến, cậu khoanh tròn 7 giờ và đánh dấu “bắt người” bên cạnh, khoanh tròn 8 giờ và đánh dấu “phòng giao dịch” bên cạnh, khoanh tròn 10 giờ và đánh dấu “đấu giá nô lệ” bên cạnh.
Lâm Dị rất nhạy cảm với thời gian, nhưng thời gian ở Bất Dạ Thành là 12 tiếng một ngày, cho nên cậu không biết thời gian cụ thể, nhưng hiện tại cậu có thể dựa vào thời gian biểu này để phân biệt thời gian ở đây.
“Bây giờ là khoảng 6h30.”
Lâm Dị nói: “Đàn anh, nửa tiếng nữa Bất Dạ Thành sẽ bắt đầu truy đuổi người không có tiền.”
Tần Châu nhìn thời gian biểu, Lâm Dị viết rất rõ ràng, hỏi: “Em muốn nói cái gì?”
Lâm Dị nghiêm túc nói: “Không có thời gian chiến đấu.”
Tần Châu nói: “Không có quan hệ logic, đừng gạt tôi, tôi không phải Trình Dương.”
Lâm Dị im lặng, cậu ngửi được mùi hương trong không khí, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng, kéo tay áo Tần Châu nói: “Đàn anh, sau khi đàn anh Lục vào phòng lần thứ hai, chúng ta mới đột nhiên ngất xỉu. Điều này có nghĩa lần đầu đàn anh Lục đến phòng 5005, trên người anh ấy không có hương liệu khiến bọn mình bị hôn mê, là trên đường mới có.”
Tần Châu nhìn Lâm Dị: “Anh ta tới phòng giao dịch bên phải tầng bảy.”
Lâm Dị gật đầu: “Vâng, đàn anh Lục tới phòng giao dịch bên phải để mua hương liệu khiến chúng ta ngất xỉu. Chúng ta cũng có thể đổi thành khiến “Nhân Ngư tiểu thư” dừng ngâm xướng, chỉ cần chúng ta có tiền.”
Phòng giao dịch bên phải thực sự sẽ có sao?
Đáp án là có.
Quản Gia 3011 nói có thể trực tiếp giao dịch với “Nhân Ngư tiểu thư” ở phòng giao dịch bên phải, vì “Nhân Ngư tiểu thư” có thể giao dịch, cho nên những thứ khiến “Nhân Ngư tiểu thư” dừng ca hát hẳn cũng có thể giao dịch.
Chỉ cần “Nhân Ngư tiểu thư” ngừng ca hát, bọn họ sẽ không bị cám dỗ bởi tiền bạc và mất kiểm soát, như vậy bọn họ sẽ có thể đến Nhân Ngư Thính để đánh bạc.
Hai người cùng làm việc, một người đến phòng cầm đồ để cầm đồ trước, đảm bảo trên người cả hai đều có tiền, không bị bắt đi.
Một người khác đến phòng giao dịch bên phải để xếp hàng, dùng tiền cầm đồ để trả 200 vàng phí dịch vụ cho ông chủ, sau đó tìm hiểu về mức giá để khiến “Nhân Ngư tiểu thư” dừng ngâm xướng. Nếu như số tiền cầm đồ dùng để trả 200 vàng phí dịch vụ cho ông chủ cộng thêm giao dịch để “Nhân ngư tiểu thư” dừng ngâm xướng mà vẫn còn thừa tiền thì không sao, nếu không đủ, một người khác phải đi cầm đồ một chuyến. Bằng không, xếp hàng lại lần hai sẽ phải trả thêm một lần phí 200 vàng tiền dịch vụ nữa.
Cho nên, tình huống tốt nhất là nên một lần cầm đồ lấy đủ số tiền.
Lâm Dị nói: “Em rõ về giá thị trường hơn đàn anh, đàn anh đừng tranh với em nữa.”
——
Còn lại nửa tiếng, Lâm Dị nhanh chóng chạy đến phòng cầm đồ.
Cậu vì mạng sống mà vô liêm sỉ đến mức trực tiếp nhảy vào quầy cầm đồ số 8.
Tiểu nhị vốn đang hùng hồn chửi bới, nhưng nhìn thấy là Lâm Dị lại cười toe toét: “Lời tôi nói nhanh như vậy đã ứng nghiệm rồi à?”
Tiểu nhị rất vui khi thấy Lâm Dị đến cầm đồ. Những người xếp hàng phê bình hành vi chen hàng của Lâm Dị. Tiểu nhị còn nói giúp cậu: “Cút cút cút, phàn nàn nữa thì cút khỏi chỗ buôn bán của tôi.”
Lâm Dị lo lắng hỏi tiểu nhị: “Lần trước anh nói cầm gương mặt là 1.000 vàng, giờ còn được không?”
Tiểu nhị nói: “Chắc chắn là không tính nữa rồi. Lần trước tôi nói với cậu đấy, lần tới sẽ không còn giá như cũ nữa.”
Lâm Dị tất nhiên biết tiểu nhị sẽ nói vậy: “Vậy lần này anh cho bao nhiêu?”
Tiểu nhị đánh giá cậu: “Chậc, 200 vàng đi, thời hạn một ngày, lãi 20 vàng.”
Lâm Dị đang chờ tiểu nhị nói vậy, thời hạn của tiểu nhị càng ít, có nghĩa hắn càng muốn gương mặt cậu.
Lâm Dị đáp: “Bỏ đi, tôi cầm đôi tay.”
Tiểu nhị: “…”
Sự chênh lệch này làm tiểu nhị lên tiếng: “Nếu cậu cầm mặt, 500 vàng, thời hạn một ngày, lãi 50 vàng.”
Tiểu nhị từ chối kì kèo mặc cả giờ đã tăng giá, nhưng Lâm Dị cũng không đại toàn thắng là bao, 500 vàng quá ít. Cậu không nghĩ sau khi trả cho ông chủ phòng giao dịch bên phải 200 vàng phí dịch vụ mà vẫn có thể giao dịch được “Nhân Ngư tiểu thư” ngừng ngâm xướng.
“Chỉ 500 vàng thôi hả.” Lâm Dị lộ ra vẻ mặt rung động rồi lại rối rắm.
Tiểu nhị ý thức được Lâm Dị đang cần tiền, hắn đánh giá Lâm Dị từ trên xuống dưới, đề nghị: “Hay cậu đem cả người đi cầm đồ luôn đi.”
Lâm Dị cố ý làm cho tiểu nhị cảm thấy cậu muốn tiền, để tiểu nhị nắm bắt tâm lý cậu, đưa ra đề nghị cầm đồ khác rồi ra giá cao để dụ dỗ cậu. Giống như hai lần trước vậy, tiểu nhị đều đưa ra đề nghị.
Có điều cậu hiện tại thực sự cần cầm một thứ để lấy được khoản tiền kếch xù, không thể trực tiếp mở miệng hỏi cầm đồ ở đâu có giá trị nhất được, nếu không tiểu nhị nhất định sẽ ép giá.
Lâm Dị cảnh giác nhìn tiểu nhị: “Cả người ấy hả? Nếu không có tiền chuộc thì anh sẽ làm gì tôi? Chặt tôi thành từng mảnh à?”
Tiểu nhị cười xấu xa: “Cầm cả người là có ý gì? Cậu lớn rồi mà còn không hiểu sao? Cầm không?” Hắn cố ý đưa ra giá cao để dụ dỗ Lâm Dị: “Cho cậu 2.000 vàng, thời hạn ba ngày, lãi một ngày 200 vàng.”
Lâm Dị lập tức nói: “Thành giao.”
Tiểu nhị cứ ngỡ mình sẽ lại bị từ chối mãnh liệt: “…”
Hắn có cảm giác mình vừa bị lừa.
Lâm Dị thúc giục: “Mau xuất phiếu.”
Tiểu nhị: “A.”
Tiểu nhị viết phiếu, 2.000 vàng cũng không mân mê lâu, nhanh chóng được đưa cho Lâm Dị.
Vẫn là túi gấm như cũ, nhưng với số tiền đạt đến bốn chữ số, nó không còn là mấy miếng vàng với số lượng lớn nữa, thể tích vàng to và rắn chắc hơn nhiều.
Vì muốn chia tiền chi Tần Châu nữa nên Lâm Dị đã xin một ít vàng miếng.
Lâm Dị chộp lấy túi gấm, bước chân hướng đến phòng giao dịch, cậu chạy tới phòng giao dịch bên phải. Phòng giao dịch bên phải không có nhiều người xếp hàng giao dịch như phòng cầm đồ, Lâm Dị nhìn thấy còn hai người nữa là đến phiên Tần Châu giao dịch với ông chủ.
Trên người Lâm Dị giữ lại một ít vàng miếng, còn lại nhét vào trong tay Tần Châu.
Sau đó cậu lùi sang một bên chờ Tần Châu.
Tuy rằng người xếp hàng không nhiều, cũng không biết hai người trước mắt rốt cuộc là giao dịch cái gì, nhưng phải rất lâu sau mới đến lượt Tần Châu.
Tần Châu trả 200 vàng xong, đi vào giao dịch chính.
Phòng giao dịch bên phải trông khá giống một văn phòng. Ông chủ Bất Dạ Thành lười nhác đặt trọng lượng cơ thể đè ép lên ghế, hai chân gác lên bàn, trông bộ dạng cực kỳ nhàn rỗi.
Tần Châu liếc mắt nhìn ông chủ một cái.
Ông chủ mặc bộ vest sọc xanh, bên trong là áo sơ mi đen tuyền, túi ngực cài một chiếc trâm hình ngôi sao sáu cánh.
Trên mặt là một chiếc mũ chóp cùng màu, che khuất cả khuôn mặt.
“Khách hàng của tôi ơi, cậu muốn giao dịch cái gì nào?” Giọng nói nhẹ nhàng của ông chủ phát ra từ sau chiếc mũ chóp.
“Khiến “Nhân Ngư tiểu thư” câm miệng.” Tần Châu nói.
Ông chủ im lặng một lúc, như thể nghe được điều gì thú vị: “Ha ha ha, muốn giọng nói của “Nhân Ngư tiểu thư”? Đúng là có thể, có điều chưa ai từng đề cập đến giao dịch này bao giờ. Để tôi ngẫm xem nên định giá như thế nào… mười triệu vàng, thấy sao?
Tần Châu nói: “Chẳng ra sao.”
Ông chủ “ồ” một tiếng, ngừng cười, giải quyết dứt khoát: “Vậy mười triệu vàng.”