Giang Hữu vẫn vùi đầu viết nhật ký. Trong nhật ký, nó điểm tô cho đẹp tưởng tượng của chính mình như để trả thù, như vậy từ khi sinh ra nó sẽ không bị Tống Tinh ghét bỏ, nó sẽ không bị bỏ lại ở đại viện, sẽ không ghen tị với gia đình ba người của cậu mợ, bởi vì nó cũng sẽ có một gia đình hoà thuận mỹ mãn mà bao người cực kỳ hâm mộ.
Trong tưởng tượng, nó rất hoàn hảo, hoàn hảo đến mức Giang Hữu không biết dùng từ gì để diễn tả. Nó viết lưu loát mấy trăm từ, viết đến nỗi nó đau nhói mà dụi nhẹ hai mắt.
Không thể phủ nhận, nó bắt đầu ghen tị với tưởng tượng của chính mình.
Nhật ký hoàn thành khiến “nó” trùng điệp với nó, trở nên vô cùng rõ ràng.
Tần Châu chỉ nhìn, không nhúc nhích mà nhìn thật lâu.
Sau đó, tầm mắt của hắn lại trở nên trắng xoá, người mà Tần Châu nhìn chằm chằm đã biến mất. Thời gian chuyển cảnh rất ngắn, trong nháy mắt hắn đã rời khỏi ngôi sao mà quái vật 0-1 chỉ định.
Lần này hắn là người cuối cùng thoát ra. Những người khác đã ra trước hắn, hơn nữa cũng đã đợi hắn được một lúc.
Nhìn thấy Tần Châu thoát ra, Trình Dương cao giọng hô: “Chủ tịch ra rồi!”
Vương Phi Hàng và Nhậm Lê nhìn thấy Tần Châu thì nhẹ nhàng thở phào, tuy biết tiến vào ngôi sao sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đã rất lâu vẫn chưa thấy Tần Châu ra ngoài, điều này khiến bọn họ rất lo lắng.
Mọi người hướng về Tần Châu, rất nhanh đã phát hiện ra điều gì đó không đúng. Trương Duy đâu?
Tần Châu ngẩng đầu, nhìn từng gương mặt để tìm kiếm bóng hình mà hắn mong muốn, nhưng không có kết quả.
Những người khác cũng tới hỏi: “Anh Châu, Trương Duy đâu?”
Trình Dương cũng hỏi: “Đúng vậy. Chủ tịch Tần, Trương Duy đâu rồi?”
Sắc mặt của Vương Phi Hàng và Nhậm Lê đều không quá đẹp, bọn họ biết Tần Châu vẫn luôn nghi ngờ Trương Duy, nhưng bọn họ lại không biết thực chất Tần Châu nghi ngờ Trương Duy không phải là nghi ngờ Trương Duy là quái vật 0-1, Tần Châu vẫn luôn nghi ngờ Trương Duy là nhóc thiên tài của hắn.
Nhưng bây giờ không khác biệt nữa rồi.
Trương Duy biến mất, hoặc là nói, Lâm Dị biến mất.
Sắc mặt Tần Châu đột nhiên trở nên khó coi, toàn thân căng thẳng, trong lòng dường như cũng trở nên cứng ngắc.
Hắn mở miệng, trong vô vàn thắc mắc mà hỏi một câu: “Tìm được nguyên nhân cái chết chưa?”
Đây là hi vọng cuối cùng mà Tần Châu muốn nắm lấy, tìm ra nguyên nhân cái chết có thể hoàn thành tuyến chính của thế giới Quy Tắc 0-1, như vậy hắn sẽ không cần phải lựa chọn gì hết.
Mọi chuyện sẽ đi theo hướng cả nhà đều vui.
Câu hỏi của hắn khiến tất cả những người đang thắc mắc đều trầm mặc. Trong tầm mắt của Tần Châu, hắn thấy Vương Phi Hàng lắc đầu, thấy Nhậm Lê lắc đầu, thấy những người khác cũng lắc đầu.
Toàn bộ sức lực trong cơ thể như bị rút cạn, một chút cũng không còn.
“Tìm được chưa?”
Đột nhiên phía sau lưng vang lên một tiếng, Tần Châu vẫn luôn đối mặt với mọi người. Hắn là người đầu tiên nhìn thấy thiếu niên xuất hiện sau lưng bọn họ, Giang Hữu, mười lăm tuổi.
Giang Hữu ngẩng đầu nhìn nhóm người tham gia, nói: “Tìm được chưa?”
Âm thanh ngay lập tức hấp dẫn tầm mắt của nhóm người tham gia. Mọi người đều sửng sốt, quay đầu nhìn Giang Hữu.
Trong ký ức ở ngôi sao, vẻ mặt của Giang Hữu luôn u ám, nhưng lần này, trên gương mặt nó lại hiện lên một chút kiêu ngạo ác ý. Nó đứng dưới chiếc đồng hồ cát lơ lửng. Chiếc đồng hồ cát tiếp tục trôi xuống, thời gian còn lại của người tham gia chỉ còn chưa đến 1/5 toàn bộ chiếc đồng hồ cát.
Thời gian này chú định bọn họ không thể tiến vào ngôi sao được nữa, không thể tìm được thêm bất kì thứ gì để bổ sung tuyến chính nữa.
Sự xuất hiện của Giang Hữu khiến nhóm người tham gia như lâm vào đại địch. Mọi người không hẹn mà cùng nhau nhìn sang đồng hồ cát, phát hiện thời gian trên đồng hồ cát vẫn còn, trên gương mặt bọn họ lộ ra vẻ nghi hoặc.
Bởi vì bọn họ vẫn còn thời gian, kể cả thời gian không đủ nhưng vẫn chưa phải là hạn chót.
Cho nên, Giang Hữu tốt bụng giải thích với mọi người, nó nhìn Tần Châu, nghiêng đầu, liên tục hỏi: “Tìm được chưa?”
“Cái gì “tìm được” cơ…” Trình Dương không hiểu Giang Hữu nói cái gì, nhưng Nhậm Lê, người luôn phụ trách giải thích với Trình Dương lúc này lại không mở miệng lên tiếng.
Cũng có một số người bối rối giống Trình Dương, nhưng lại có nhiều người lộ ra vẻ mừng rỡ.
Còn có thể tìm thấy cái gì nữa, chỉ có thể là tìm thấy thật giả mà thôi.
Nhưng vẻ mặt của Tần Châu khiến Vương Phi Hàng và Nhậm Lê cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng bọn họ lại không kịp hỏi. Giang Hữu vốn vẫn đang chờ đợi câu trả lời của Tần Châu nhưng lại không đợi được, mất kiên nhẫn, nói một cách chắc chắn: “Ngươi tìm được rồi.”
“Chủ tịch… anh biết phân rõ thật giả cái gì rồi sao?” Có người thấp giọng hỏi.
“Chúng ta có thể rời khỏi rồi?”
“Thành công rồi ư?”
Có lẽ bởi vì quá muốn rời khỏi thế giới Quy Tắc 0-1, quá muốn rời khỏi trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên, Tần Châu có thể nghe thấy niềm vui trong giọng nói của bọn họ.
Mà hắn, một lần nữa lại trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Đây không phải lần đầu tiên Tần Châu bị nhiều người chú ý như vậy, nhưng lại là lần đầu tiên Tần Châu không muốn bị nhiều ánh mắt dõi theo đến thế.
Nhưng hắn vẫn nói: “Tìm được rồi.”
“Tốt quá đi mất!”
“Thật sao trời!”
“Có thể rời khỏi đây rồi!”
Bởi thân phận của Tần Châu, cho nên mỗi lời hắn nói ra đều có trọng lượng nhất định. Nếu hắn nói hắn đã tìm thấy thì chắc chắn hắn tìm thấy rồi. Ngay cả Vương Phi Hàng và Nhậm Lê nghe được những lời này của Tần Châu cũng yên tâm hơn hẳn.
Vương Phi Hàng hỏi: “Anh Châu, thật giả là cái gì?”
Tần Châu nói: “Phân biệt 0-1.”
Trình Dương “vãi ò” một tiếng, cậu ta không ngờ mình nói vu vơ một câu thế mà lại là sự thật. Mọi người đều rất ngạc nhiên, có điều bọn họ không hề nghi ngờ gì về kết luận của Tần Châu, chỉ là hơi tò mò. Tò mò rằng Tần Châu làm thế nào mà phát hiện ra thứ mà bọn họ cần phân biệt thật giả là quái vật 0-1, dù sao trong ngôi sao cũng không hề có manh mối hay nhắc nhở gì hết.
Vương Phi Hàng hỏi: “Anh Châu, như thế nào?”
Mọi người chăm chú nhìn Tần Châu.
Lần này Giang Hữu không lên tiếng thúc giục nữa, dường như nó rất vui khi thấy Tần Châu chia sẻ kết luận này cho mọi người.
Tần Châu nói: “Giang Hữu tưởng tượng ra một bản thân khác.”
Mọi người căng thẳng nghe Tần Châu thuật lại, Tần Châu ngẩng đầu nhìn Giang Hữu: “Nơi này có hai Giang Hữu, nếu tìm được Giang Hữu thật thì có thể rời đi.”
“Chủ tịch, anh tìm được rồi sao?”
Có người không nhịn được mà hỏi, trong mắt bọn họ, Tần Châu tựa như đấng toàn năng, nếu hắn có thể tìm được điều cần phân rõ thật giả, thế thì nói không chừng cũng đã phân biệt được thật giả rồi.
Tần Châu đang định mở miệng, đột nhiên im lặng.
Bên cạnh Giang Hữu, Trương Duy xuất hiện.
Khoảnh khắc đầu tiên khi Trương Duy xuất hiện, Tần Châu phát hiện gương mặt của Trương Duy có gì đó kỳ lạ. Cả khuôn mặt cậu dường như bị chia thành hai nửa. Biểu cảm của nửa bên phải và nửa bên trái không giống nhau. Biểu cảm bên trái tối tăm mà biểu cảm bên phải lại lo lắng, điểm duy nhất tương đồng chính là, hai mắt trái phải đều nhìn về phía Tần Châu.
Hắn cũng nhìn thấy miệng Trương Duy cử động, tựa như đang tự nói chuyện với chính mình.
“Cậu cảm thấy hắn sẽ lựa chọn gì?”
“Ngươi đừng nói chuyện.”
“Đổi câu hỏi khác, cậu hy vọng hắn sẽ lựa chọn như thế nào?”
“Giang Hữu!”
“…Ta không thích cậu dùng cái tên đó xưng hô với ta đâu.”
Người tham gia cũng phát hiện Trương Duy bất ngờ xuất hiện. Đại khái là bởi Trương Duy đứng bên cạnh Giang Hữu, ranh giới rõ ràng với bọn họ, cho nên bọn họ rất nhanh liên tưởng đến, quái vật 0-1 bám vào Trương Duy.
Vương Phi Hàng nghiến răng nghiến lợi: “Đệt, quả nhiên là cậu ta.”
Nhậm Lê cũng không ngạc nhiên lắm, có lẽ chỉ có Trình Dương là lắp bắp kinh hãi mà thôi, cậu ta cảm thấy Trương Duy rất thân thiết quen thuộc.
“Anh Châu, hiện tại thế nào?” Vương Phi Hàng nhìn Tần Châu.
Chỉ thấy Tần Châu căng thằng mà gắt gao nhìn vào Trương Duy trước mặt. Mọi người đều nhìn theo ánh mắt của Tần Châu, Trương Duy giơ tay chào hỏi mọi người, thoạt nhìn là bộ dáng thân thiện, nhưng lại không thể để ý được.
Quái vật 0-1 lên tiếng: “Vẫn chưa lựa chọn sao?”
Nó “chậc” một tiếng, làm trò trước mặt mọi người, ngoắc ngoắc ngón tay, vì thế theo cái ngoắc tay của nó, những hạt cát còn lại trong đồng hồ cát điên cuồng chảy xuống.
Vừa ngoắc tay, nó vừa nhắc nhở quái vật 1-3 trong cùng cơ thể: “Đây là địa bàn của ta.”
Những lời này khiến cho đồng hồ cát chảy xuống mà không gặp bất kì trở ngại gì, cuối cùng chỉ còn lại số lượng hạt cát dường như còn có thể đếm được. Lúc này quái vật 0-1 mới ngừng gia tốc thời gian, nó nhìn về phía Tần Châu: “Thời gian không còn nhiều lắm đâu.”
Hành vi ngang ngược không tuân quy củ của quái vật 0-1 khiến mọi người hai mặt nhìn nhau. Niềm vui nhanh chóng biến mất theo những hạt cát trôi đi, chỉ còn lại cảm giác cấp bách như ngàn cân treo sợi tóc.
“Anh Châu!”
“Chủ tịch!”
Nhìn thấy đồng hồ cát sắp cạn, thời hạn ba ngày cũng sắp hết, những người tham gia không khỏi nhắc nhở Tần Châu.
Bọn họ đang chờ Tần Châu tuyên bố đáp án, hiện tại chỉ có Tần Châu mới có thể cứu được bọn họ.
“Còn lại năm phút.” Quái vật 0-1 nói: “Ta sẽ cho ngươi lần cuối cùng để cân nhắc.”
Câu nói này cuối cùng cũng khiến nhóm người tham gia nhận ra điểm kỳ lạ, đồng thời cũng khiến bọn họ phát hiện, Tần Châu trầm mặc bất thường.
“Anh Châu, tình hình… thế nào?” Vương Phi Hàng hỏi.
Nhậm Lê nhìn Tần Châu, lại nhìn Trương Duy bên kia, Tần Châu từ trước đến nay luôn sấm rền gió cuốn, cũng không phải là người do dự thiếu quyết đoán, hiện tại Tần Châu im lặng, khiến anh phát hiện ra gì đó.
“Chủ tịch.” Nhậm Lê không chắc chắn hỏi: “Là hai Giang Hữu, hay hai quái vật 0-1?”
“Khối băng, anh nói gì thế?” Trình Dương có linh cảm gì đó, trong lòng hoang mang rối loạn: “Sao lại có hai quái vật 0-1?”
Những người khác càng thêm bối rối: “Ý gì?”
Vương Phi Hàng: “Hai quái vật 0-1?”
Tần Châu cũng không có ý định trả lời, hắn ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Trương Duy.
Vì thế, hắn lại nhìn thấy Trương Duy đang tự nói chuyện với chính mình.
Từ khẩu hình miệng, Tần Châu “nghe thấy” quái vật 0-1 nói với Lâm Dị một câu.
“Nếu hắn không chọn cậu, chính là tự tay giết chết cậu.”
Tần Châu đột nhiên nhớ tới phiếu chuộc đồ mà hắn đưa cho Lâm Dị vào thời khắc cuối cùng ở thế giới Quy Tắc 1-3, sau khi biết Lâm Dị đánh cược với quái vật 0-1, hắn hy vọng có thể sử dụng tờ phiếu chuộc đồ này để Lâm Dị tiếp tục duy trì tỉnh táo, không trở thành quái vật Quy Tắc ăn thịt người.
Nhưng hiện tại, hắn phải đưa ra lựa chọn.
Quái vật 0-1 nói đúng, nếu không chọn Lâm Dị, chính hắn sẽ tự tay loại bỏ tất cả những phẩm chất tốt đẹp của Lâm Dị, khiến Lâm Dị trở thành một con quái vật hoàn chỉnh.
Có lẽ những người bọn họ có thể rời khỏi trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên, nhưng tương lai sẽ có người tiếp tục bị quái vật 0-1 lựa chọn, thế giới Quy Tắc 1-3 sẽ được khởi động lại, sẽ có người tiến vào thế giới Quy Tắc 1-3, ở Bất Dạ Thành bị mê hoặc, sau đó trở thành đồ ăn cho Lâm Dị.
Tần Châu ngẩng đầu nhìn đồng hồ cát, thời gian sắp tới rồi.
Hắn không nhắm mắt mà gắt gao nhìn chằm chằm vào Trương Duy.
“Em ấy là giả.”
Tần Châu nói.
Lời nói này tuy chưa hoàn chỉnh nhưng trong thế giới Quy Tắc 0-1 thì cũng coi là đủ, quái vật 0-1 biết rõ ý thức chủ quan của hắn.
Hắn không lựa chọn Lâm Dị.
Trương Duy cười nói: “Trả lời chính xác.”
Một đám sương mù đen tràn ra từ cơ thể của Trương Duy, Tần Châu nhận ra làn sương mù này, khi Lâm Dị xúi giục hắn phục bàn có lộ ra hình dạng của quái vật. Có điều lúc đó trong làn sương mù đen lập loè những vì sao, thoạt nhìn tựa như dải ngân hà bất tận. Mà lúc này, sương mù đen chỉ có sương mù đen, không còn tồn tại những vì sao kia nữa.
Sương mù đen càng ngày càng lan rộng, gần như lấp đầy toàn bộ dị không gian vô biên, như thể muốn nuốt chửng hết thảy mọi thứ ở nơi đây.
Cơ thể của quái vật 1-3 đang bành trướng với tốc độ cực kỳ cường điệu. Ngay khi nó sắp phá huỷ thế giới Quy Tắc 0-1, quá trình giãn nở của nó dừng lại, cùng với đó trên làn sương đen xuất hiện hai vòng sáng, nhìn Tần Châu.
“Đàn… anh…”
Tần Châu đang từng bước trở thành quái vật.
Cơ bắp hắn phồng lên, kinh mạch màu xanh phình ra, quần áo lập tức bị xé rách.
Những thứ mà ý thức chủ quan cho rằng là ảo tưởng sẽ biến thành quái vật.
Tần Châu nghĩ, vậy hắn cũng có thể là giả.
– —
Tần châu: *Người khổng lồ xanh