Sau khi được tiếp quản, trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên đã đổi tên và trở thành phân hiệu của một trường đại học ở địa phương.
Tần Châu không biết đã đổi tên thành gì, hắn chỉ biết cứ đến đầu năm mới sẽ có một nhóm sinh viên bình thường nhập học. Những sinh viên này không còn phải đối mặt với việc cuốn vào thế giới Quy Tắc dẫn đến tính mạng bị uy hiếp. Trông gương mặt của bọn họ rạng rỡ hơn nhiều so với sinh viên của trường đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên lúc bấy giờ, đồng thời cũng có một niềm khao khát đẹp đẽ về cuộc sống đại học sau này.
Thật tốt.
Đây vốn dĩ là nỗ lực của Tần Châu từ trước đến nay.
Lâm Dị đã giúp hắn đạt được điều đó.
Chỉ có hai điều không tốt, thứ nhất là nhà tang lễ đã bị dỡ bỏ, Lâm Quyến và Viên Viện mang thi thể của Lâm Dị đi, Tần Châu không thể tiếp tục ngày đêm ở bên cạnh canh giữ Lâm Dị được nữa. Nhưng Tần Châu cũng không ngăn cản, hắn cảm thấy Lâm Dị nguyện ý để cha mẹ mang cậu đi. Đây vốn dĩ là ước nguyện ban đầu của Lâm Dị khi tới trường đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên.
Nhóc thiên tài, em thấy không?
Lâm Quyến và Viên Viện tới đón em về nhà, bọn họ đều đã ổn rồi.
Điều thứ hai là phòng ngủ của Lâm Dị được sắp xếp cho tân sinh viên.
Là một sinh viên năm nhất, rất hoạt bát, thậm chí còn sửa sang lại phòng ngủ. Tuy rằng nơi này sớm đã không còn dấu vết sinh hoạt của Lâm Dị nữa bởi việc bàn giao lại trường học.
Đứa nhỏ này sau khi đỗ đại học liền lơi lỏng học hành, cậu ta không thích đến lớp cho lắm. Buổi sáng thì nằm dài trên giường đến tận khi mặt trời lên cao, buổi chiều thì gọi bạn kêu bè đến phòng ngủ đánh bài bạc.
Một vài bộ bài còn bị quản lý ký túc xá tịch thu.
Còn tới buổi tối, cậu ta sẽ gọi một vài suất cơm hộp, mời bạn học tới phòng ngủ ăn uống, còn gọi thêm mấy chai bia. Nhiều lần bị quản lý ký túc xá bắt được, điểm ký túc xá bị trừ rất nhiều.
Có điều đứa nhỏ này cũng chẳng thèm để bụng. Sau một học kỳ, điểm của cậu ta còn kém hơn cả Trình Dương.
Không quan tâm đến tín chỉ, càng đừng nói đến điểm chuyên cần. Nơi này đã không còn giống với trường đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên, không còn chế độ thả xuống những sinh viên xếp cuối nữa.
Tần Châu theo dõi đứa nhỏ này suốt một năm học, thực ra hắn từng nghĩ đến việc có nên xuất hiện doạ cậu ta một chút hay không, dù sao đứa nhỏ này luôn ầm ĩ ảnh hưởng tới việc hắn nhớ Lâm Dị.
Nhưng ngẫm nghĩ lại thôi, hắn không làm như vậy.
Cuộc sống đại học bình thường là đổi lấy từ Lâm Dị, hắn không nỡ phá vỡ điều ấy.
Tần Châu bắt đầu đi loanh quanh vào lúc ba giờ, thỉnh thoảng lại đến thăm nhà Lâm Dị, thỉnh thoảng ở lại phòng ngủ của Lâm Dị, thỉnh thoảng hắn sẽ ngồi trên xe buýt dẫn đến trường đại học, nhớ lại khoảnh khắc lần đầu tiên gặp Lâm Dị.
Những tháng ngày cứ trôi qua như vậy, nếu không có tấm băng rôn “Chào mừng tân sinh viên” treo ở cổng trường, Tần Châu cũng không biết lại một năm đã trôi qua.
Đứa nhỏ ở phòng 204 năm nay là sinh viên năm hai, việc học cũng theo năm mà độ khó tăng dần, có điều đứa nhỏ này chẳng hề vội vàng chút nào. Mới năm hai thôi mà. Cuộc sống đại học chính là dùng để tận hưởng. Cậu ta cũng chẳng vì thành tích khó coi của cuối học kỳ 1 mà cảm thấy đau buồn.
Có điều cậu ta không giống với năm nhất chỉ có ăn ăn ngủ ngủ, lên năm hai cậu ta đã có bạn gái.
Yêu đương đối với một sinh viên đại học đúng là một khoản chi tiêu tốn kém. Có một ngày lễ, đứa nhỏ kia vì muốn mua quà cho bạn gái mà bắt đầu đi làm thêm. Sức lao động của sinh viên bị lũ tư bản vô lương tâm bóc lột. Đứa nhỏ này bán đồ ăn ở trong trường, cậu ta phụ trách giao đồ ăn tận cửa với những đơn hàng đặt ở cổng trường, mỗi đơn như vậy sẽ được một tệ năm xu.
Tần Châu tính giúp cậu ta, nếu một ngày chạy được 50 đơn hàng, một ngày sẽ kiếm được 75 tệ.
(*): ~260k vnd
Người nghe đau lòng, người xem rơi nước mắt.
Tần Châu lại một lần nữa nhói lòng, theo lời Lâm Quyến, Lâm Dị đã phải một mình chống cự nuôi gia đình, sức lao động của cậu chắc chắn cũng bị vắt kiệt như vậy.
Vào năm hai, đứa nhỏ này bởi vì chạy chân đi giao cơm hộp và yêu đương nên đã bị trượt môn.
Cuối học kỳ, bạn gái bắt cậu ta kỳ nghỉ hè phải học bài, không được trượt kỳ thi bổ sung trước khai giảng, nếu không thì sẽ chia tay.
Quá trẻ con, rõ ràng là quan tâm nhưng lại dùng biện pháp khiến đối phương không dễ chấp nhận.
Tấm băng rôn “chào mừng tân sinh viên” một lần nữa lại được treo ở cổng trường, báo hiệu một năm nữa đã trôi qua. So với việc đứa nhỏ có thi lại thành công hay không, có thật sự bị chia tay hay không, Tần Châu lại để ý tới một số góc trong khuôn viên trường và sâu trong những đám đông nhiều hơn.
Không biết có phải vì quá nhớ Lâm Dị hay không, nhưng hắn luôn cảm thấy bản thân đã nhìn thấy Lâm Dị ở một ngã rẽ nào đó, nhưng khi đuổi theo thì lại không có gì cả. Trong đám đông hắn cũng liếc mắt một cái có thể nhìn thấy gương mặt của Lâm Dị, đợi đến khi hắn nhìn kĩ lại, gương mặt ấy liền trở nên xa lạ không quen.
Tần Châu không phản đối việc nhớ nhiều đến nỗi sinh bệnh, hắn còn ước sao bản thân bệnh nặng một chút.
Hắn là quái vật, không có giấc ngủ, không thể mơ thấy Lâm Dị, chỉ có thể dựa vào cách này để nhìn thấy Lâm Dị.
Đứa nhỏ này năm nay lên năm ba, việc học ở trường lại tăng thêm không ít. Bạn gái cậu ta cũng không chia tay cậu ta. Dưới sự giám sát của bạn gái, đứa nhỏ này đã thành công thi lại các môn mà cậu ta trượt trước đó, thậm chí còn đăng ký thi tiếng Anh CET-4.
Thay vì chạy đi giao cơm hộp, cậu ta đã dậy sớm đi học. Cậu ta và bạn gái học cùng lớp với nhau, đi học cũng là cách gia tăng tình cảm nhanh chóng với bạn gái.
Vào cuối tuần, cậu ta sẽ cùng bạn gái đến thư viện để ôn bài.
Mỗi ngày vào buổi tối, bọn họ sẽ cùng nhau gọi video để học bài, ai học bài của người nấy, mỗi khi mệt mỏi sẽ ngẩng đầu nhìn đối phương trên video, thoả mãn rồi thì bao mệt mỏi cũng biến mất vào hư không, tiếp tục chiến đấu.
Mỗi lúc như vậy, Tần Châu sẽ lấy điện thoại di động ra, nhìn vào dòng tin nhắn “rắm cầu vồng” sai chính tả của Lâm Dị mà hắn vẫn còn giữ lại đến tận bây giờ.
Lúc này hắn mới mỉm cười một chút, không còn ghen tị với đôi tình nhân nhỏ này nữa.
Nhưng những ngày nhớ nhung cứ vậy mà tăng lên, ép Tần Châu đứng ngồi không yên. Hắn đến trường rồi đi dạo khắp nơi, ngồi ở bên hồ nhân tạo, cây cối bên hồ nhân tạo đã bị chặt đi vào mấy năm trước giờ đây đã được trồng cây mới lên, vào mùa hè, sẽ có chuồn chuồn lướt trên mặt hồ, bay một vòng quanh thân cây, cuối cùng dừng lại trên bãi cỏ hoa để nghỉ ngơi.
Trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên cuối cùng cũng có tia hi vọng.
Đứa nhỏ này đã đã thi đỗ tiếng Anh CET-4, sau đó dự định sẽ đăng kí thi tiếng Anh CET-6.
Năm nay cậu ta đã là năm bốn, một tuần chỉ có hai ba tiết học, cậu ta phải ra ngoài thực tập, đặt nền tảng cho tương lai tiến vào xã hội.
Cậu ta tìm được một vị trí thực tập khá tốt. Ban ngày mệt đến mức quay về ký túc xá, chân cũng không thèm rửa mà nằm phịch xuống giường. Đôi khi bạn gái gọi điện tới thì cậu ta đã ngủ mất rồi.
Đợi đến khi cậu ta nhớ ra bản thân vẫn chưa gọi điện cho bạn gái như thường lệ, cậu ta bừng tỉnh từ trong mơ, nhanh chóng gọi điện cho bạn gái, nhẹ nhàng dỗ dành: “Cục cưng, anh lỡ ngủ quên mất, xin lỗi.”
“Hôm nay anh tăng ca, anh muốn sau khi thực tập có được vị trí ngay. Lãnh đạo cũng đánh giá cao anh lắm. Mức lương và đãi ngộ khi trở thành nhân viên chính thức không tồi chút nào, cũng rất ổn định. Đợi đến lúc đó, anh sẽ đưa em về ra mắt ba mẹ, bọn họ muốn gặp con dâu lắm đó.”
“Tiếng Anh CET-6?”
“Em yên tâm, chắc chắn sẽ đỗ. Bạn trai em là ai chứ! Là thiên tài đấy!”
Tần Châu lại bắt đầu nhớ tới Lâm Dị.
Trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên không có tiếng Anh CET-4-6, nhưng chắc chắn Lâm Dị chỉ cần thi một lần là có thể đỗ được. Bởi Lâm Dị là nhóc thiên tài của hắn mà.
Năm bốn, thực ra Tần Châu không nhìn thấy đứa nhỏ này nhiều lắm.
Mãi cho đến ngày đứa nhỏ tốt nghiệp, nỗi buồn tốt nghiệp khiến hai mắt của đứa nhỏ này đỏ hoe.
Kết thúc đại học, mọi người đều sẽ đường ai nấy đi, đứa nhỏ này dọn dẹp phòng ngủ sạch sẽ, để cho đàn em tiếp theo đến ở trong phòng này có thể thoải mái một chút.
Đứa nhỏ này nhìn quanh phòng ngủ một lần, sau đó chụp vài tấm ảnh để giữ làm kỉ niệm.
“Tạm biệt.”
Tần Châu nhìn đứa nhỏ rời khỏi phòng 204, kết thúc hành trình học đại học của mình.
Phòng ngủ cuối cùng cũng trở nên vắng lặng như hắn mong muốn, bây giờ sẽ không còn ai làm phiền hắn nhớ Lâm Dị nữa.
Hắn nghĩ về Lâm Dị, thời gian không hề làm suy yếu nỗi nhớ Lâm Dị của hắn, cũng không thể làm phai mờ gương mặt Lâm Dị trong trí nhớ hắn, cho dù đó có là gương mặt Lâm Dị sử dụng của Sầm Tiềm, hay diện mạo nguyên bản của Lâm Dị, hoặc là hình dạng quái vật như sao trời của cậu.
Hắn dành cả kỳ nghỉ hè ở phòng 204 để nghĩ về Lâm Dị. Mãi cho đến khi tòa nhà quen thuộc ấy vang lên tiếng nói của con người, Tần Châu mới chợt nhận ra kỳ nghỉ hè lại kết thúc, không có gì bất ngờ xảy ra, tấm băng rôn “chào mừng tân sinh viên” lại một lần nữa treo ngoài cổng trường.
Tần Châu không biết sẽ có đứa nhỏ nào ở phòng 204, hắn ra ngoài xem thử.
Trong suốt bốn năm qua, khu vực bên ngoài trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên đã trở nên phồn vinh và náo nhiệt hơn rất nhiều.
Khách sạn nhỏ bên ngoài trường phục vụ cho công nhân viên chức và sinh viên của trường đã bị phá bỏ, xây dựng một con phố. Rất nhiều cơ sở kinh doanh đã chuyển đến và mở tiệm hàng trên con phố này.
Ngoài ra tuyến xe buýt dẫn đến trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên cũng mở ra rất nhiều. May sao tuyến xe trước kia vẫn không thay đổi.
Tần Châu ngồi ở đó.
Hắn ngồi từ trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên đến tận trạm cuối cùng, nhưng hắn không xuống xe, vẫn tiếp tục ngồi trở lại.
Trạm cuối của tuyến xe này là ga tàu hoả. Trên xe buýt có rất nhiều sinh viên, chủ yếu là sinh viên của trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên. Bọn họ kéo vali, bắt đầu cuộc sống đại học bốn năm từ tuyến xe buýt này.
Tần Châu ngồi ở một chỗ bên cạnh cửa sổ, trong khoảng thời gian bốn năm qua, hắn đã dần dần quen thuộc với cơ thể quái vật, tuy hắn không ăn bất kì ai hết, nhưng thỉnh thoảng lại cảm thấy đói bụng, cũng không có năng lực gì cả, nhưng hắn đã học được cách biến trở về hình dạng ban đầu, là bộ dạng khi hắn vẫn còn là con người.
Hắn nghiêng đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Xe buýt đã đến điểm xuất phát, thuận lợi lái xe về điểm dừng tiếp theo.
Sau khi đến một điểm dừng, lại tiếp tục đi đến điểm dừng tiếp theo.
Sắc trời dần trở tối, xe buýt dừng ở một trạm, có người xuống cũng có người lên.
“Mẹ kiếp, đẹp trai vậy.”
“Là idol sao?”
“…”
Bên tai khẽ vang lên những âm thanh thì thầm, như cảm nhận được gì đó, Tần Châu nhìn về phía trước.
Một người kéo vali lên xe, trên tay cầm tờ một trăm đô chuẩn bị nhét vào khe đựng tiền xu.
Tài xế liếc nhìn cậu: “Có thể thanh toán bằng điện thoại, nhưng sẽ không nhận được tiền thừa.”
Chàng trai kéo dài một tiếng: “Vậy sao——- nhưng cháu không có điện thoại để trả.”
Tài xế dạy cậu: “Có thể nhờ người khác đổi tiền lẻ, trên xe nhiều người vậy mà.”
Có lẽ vì người này quá đẹp trai, tựa như người bước ra từ trong truyện cổ tích, cho nên khi cậu dùng ánh mắt để cầu cứu với những người trên xe, có rất nhiều người nóng lòng muốn giúp đỡ cậu.
Nhưng ánh mắt cậu xuyên qua đám người, kiên định dừng ở trên người Tần Châu.
Cậu dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ, nhưng Tần Châu bất lực. Hắn là quái vật, nào có tiền cơ chứ.
“Hết cách rồi.” Người này đành phải nhét tờ một trăm nhân dân tệ vào khe đựng tiền xu, rồi nói với tài xế: “Bác tài, nhớ kĩ cháu nha, lần sau cháu với người yêu cháu lên xe, bác đừng có thu tiền á.”
Tài xế vui vẻ: “Tôi nhớ cậu thì được, nhưng người yêu cậu thì nhớ kiểu gì?”
Cậu cười: “Làm phiền rồi.”
Cửa xe đóng lại, cậu kéo vali đi tới trước mặt Tần Châu, ngồi xuống.
Xe buýt tiếp tục di chuyển về phía trước. Điểm dừng tiếp theo hơi xa, cư dân cũng trở nên thưa thớt hơn.
Cậu và Tần Châu đều không nói gì, nhưng cậu xoay vali của chính mình, trong vali phát ra vài âm thanh.
“Xin chào, em tới trường đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên sao?” Tần Châu thấp giọng hỏi, sau đó nhìn chiếc vali bên cạnh liền đoán: “Là tân sinh viên nhỉ.”
Người này giữ chặt chiếc vali, đợi đến khi âm thanh trong vali dừng lại, cậu mới “ừm” một tiếng.
Tần Châu lúc này lại như một người giỏi giao tiếp xã hội, nói: “Trùng hợp thật, tôi cũng là sinh viên của trường đại học rởm ấy, là đàn anh của em.”
Người này: “Ồ.”
Tần Châu hỏi: “Thi đại học không tốt à?”
Tần Châu hỏi: “Thi được bao nhiêu điểm?”
Tần Châu hỏi: “Lúc đó tôi thi được 120, nhóc tiên tài, em thì sao?”
“Sai rồi.” Lâm Dị nói: “Khi ấy đàn anh vẫn chưa xưng hô với em như vậy.”
Tần Châu hỏi: “Lúc đó tôi thi được 120, em thì sao?”
Lâm Dị nói: “450.”
Tần Châu nói: “Điểm cao như vậy, sao em lại tới đây?” Hắn nhìn thấy ngón tay Lâm Dị hơi cong lên, hắn áp sát vào vành tai cậu, nói: “Đừng sợ, đàn anh không phải người xấu, sẽ không ăn em đâu.”
Lâm Dị nói: “Em tới để tìm người yêu của em. Người yêu của em ở đây, anh ấy đã đợi em rất lâu rồi.”
Tần Châu hỏi: “Nếu em tìm được rồi, liệu còn rời đi nữa không?”
Lâm Dị đáp: “Không đi, không nỡ rời đi nữa.”
Tần Châu còn chưa kịp nói thêm lời nào, Lâm Dị đã ôm lấy Tần Châu, không nhịn được, nức nở nói: “Đàn anh, em nhớ anh, em rất nhớ anh, em thực sự nhớ anh lắm…”
Tần Châu hôn cậu, lau đi từng giọt nước mắt trên mặt cậu.
Những hành khách khác vẫn luôn trộm nhìn Lâm Dị và Tần Châu đều đỏ mặt xấu hổ.
Sau khi cùng quái vật 0-1 tiêu vong, Lâm Dị phát hiện Tần Châu đang chạy về phía mình.
Cậu biết quái vật 0-1 đã phá vỡ lời hứa, Tần Châu không hề khôi phục lại bình thường.
Nhưng hết thảy đã không còn kịp nữa rồi.
Thôi xong, Lâm Dị nghĩ.
Thân hình của Lâm Dị hoàn toàn tan biến, “thôi xong” là ý thức cuối cùng còn sót lại của cậu.
Nhưng không lâu sau, cậu phát hiện mình vẫn còn, nhẹ nhàng đáp xuống tầng mây, nhưng sức lực quá yếu, cơ thể phân tán khắp nơi khó mà có thể hội tụ lại được.
Nhưng Lâm Dị lúc này đã hiểu, quái vật 0-1 mềm lòng rồi.
Quái vật 0-1 cố tình không khôi phục cho Tần Châu, để trên người Tần Châu vẫn còn ảnh hưởng của nó, cũng coi như là có được năng lực cụ tượng hoá dù không đáng kể của quái vật 0-1.
Cho nên, cậu không hoàn toàn tiêu vong cùng quái vật 0-1, mỗi lần Tần Châu nhớ cậu, cơ thể cậu sẽ hợp nhất lại một phần.
Lâm Dị suy tính, nếu Tần Châu không ăn con người, với khả năng của Tần Châu, chỉ cần mười năm nữa là cơ thể cậu sẽ tụ hợp được hoàn toàn.
Nhưng cậu đã xem nhẹ nỗi nhớ của Tần Châu đối với cậu, mười năm rút ngắn xuống còn bốn năm.
Tần Châu đã nhớ cậu đến mức nào chứ.
Cũng may, cậu về rồi.
“Đàn anh, anh không hỏi trong vali có gì sao?”
“Trong vali có gì?”
“Bánh kếp nhân cua ạ.”
“Thực sự… trở về rồi?”
“Trở về rồi.”
Xe buýt chạy về phía trước, ánh đèn của cảnh đêm in đậm trên khuôn mặt Tần Châu.
Lâm Dị nói: “Đàn anh, em cũng yêu anh.”
——HOÀN CHÍNH VĂN——