Lâm Dị dụi dụi mắt vài lần, mặc dù cậu vừa tiến vào quy tắc 7-7, ở thế giới thực mới trôi qua hơn năm tiếng đồng hồ, nhưng đã nhiều ngày cậu không được chợp mắt rồi.
Cậu nghĩ chắc mình nhìn nhầm thôi.
Nhưng lần này, Lâm Dị nhìn kĩ hơn, quy tắc thứ bảy ở trang thứ bảy thực sự có nội dung “không có quy tắc”.
Họ vừa mới bước ra khỏi Thế giới Quy tắc 7-7, chắc chắn vẫn chưa có thời gian để chỉnh sửa nhanh đến vậy được.
Lâm Dị cảm giác hình như bản thân vừa phát hiện ra điều gì đó nghiêm trọng lắm, cậu vô thức quay người tìm bóng dáng Tần Châu để xác nhận lại, nhưng đi được vài bước thì lại thôi.
Trời đã tối, nội quy trường quy định ban đêm không được tùy tiện đi lại trong khuôn viên, nếu bây giờ cậu quay lại tìm Tần Châu. Chẳng những không hỏi được gì, có khi còn bị Tần Châu cốc đầu vài cái nữa ấy.
Biết nội quy trường là một vật sống, Lâm Dị không dám nhét tấm thẻ quý báu vào trong quyển nội quy nữa. Cậu sợ nhỡ nó nuốt mất thẻ của mình, thì người mắc chứng sợ xã hội như cậu làm sao có gan dám đối diện với Tần Châu để xin thêm cái thẻ khác chứ.
Nghĩ đến đây, Lâm Dị cẩn thận nhét tấm thẻ vào túi, để chung với chiếc MP4 của mình rồi bước nhanh về ký túc xá đã được chỉ định.
Tất cả ký túc xá sinh viên của Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên đều được tập trung cùng một khu, tổng cộng có ba tòa, không phân biệt nam nữ.
Lâm Dị đi đến chỗ dì quản lý ký túc xá để lấy chìa khóa, nhìn thấy số được dán trên chìa khóa, cậu câm nín luôn.
304.
Sao mà trùng hợp quá vậy.
“Giữ chìa khóa cẩn thận nhé, nếu làm mất thì phiền phức lắm đấy.” Dì quản lý ký túc xá hầu như đều dặn dò câu này với sinh viên, sau đó nói: “Không có việc gì thì đừng lên tầng bốn và tầng năm. Hai tầng đó là lãnh địa của tụi con gái đấy, trừ khi có trường hợp đặc biệt, không thì sẽ bị trừ điểm.”
Lâm Dị gật đầu, dì quản lý ký túc xá nói tiếp: “Sao con lại về muộn vậy? Đi thu dọn đồ đạc rồi ngủ đi.”
Dì quản lý ký túc xá cho Lâm Dị mượn dụng cụ dọn dẹp, nói: “Trời cũng tối rồi, đêm đến nếu con không dám xuống, ngày mai trả lại dì cũng được.”
“Cảm ơn dì ạ.” Lâm Dị lễ phép cảm ơn rồi cầm chìa khóa và dụng cụ dọn dẹp về phòng của mình.
Khu ký túc xá mà cậu được phân công đều là phòng đơn, dường như đã lâu ngày không có người ở nên khi Lâm Dị vừa mở cửa “cạch” một tiếng, lúc bật đèn lên, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được bụi bay mịt mù trong ánh sáng.
Cậu đến ký túc xá tương đối muộn, nhưng Lâm Dị phát hiện những sinh viên năm nhất đã đến ký túc xá trước cậu đều không có tâm trạng dọn dẹp vệ sinh.
Bọn họ đi về ký túc xá rồi khóc lóc trong sự bất lực. Tiếng khóc dễ làm ảnh hưởng đến cảm xúc của người khác nên những tiếng nức nở bị kìm nén hay tiếng khóc đứt quãng giờ đây cũng vang vọng khắp tòa nhà.
Còn đáng sợ hơn cả Thế giới Quy tắc 7-7 ấy.
Lâm Dị không để ý tới những thứ này nữa, hiện tại cậu rất muốn leo lên giường ngủ một giấc. Thế là cậu nhanh chóng dọn dẹp vệ sinh, sau khi thu dọn xong, trong phòng ký túc xá vẫn còn nồng nặc mùi hôi hám.
Vốn dĩ cậu tính mở cửa sổ ra để giảm bớt mùi hôi trong phòng, nhưng cửa sổ vẫn bị niêm phong, tuy biết rằng giờ mở cửa sổ cũng cũng không có vấn đề gì nữa rồi nhưng vẫn rất phiền toái.
Vì thế Lâm Dị mở cửa phòng ra, vừa mở cửa thì thấy phía phòng đối diện cũng vậy, trước mặt cậu là một nam sinh đi ra từ phòng ký túc xá của mình, ánh mắt hướng về phía Lâm Dị
“Bạn học, tôi tên Trình Dương.” Trình Dương cười “hehe”, đứng ở cửa cầm điếu thuốc: “Trình bên cạnh bộ Hòa, Dương trong Dương cương chi khí. Cậu thì sao?”
Lâm Dị: “…”
Hiện tại cậu nhìn mặt Trình Dương vẫn bị căng thẳng chết đi được.
Lâm Dị chưa kịp trả lời, Trình Dương đã “hử” một tiếng, vẻ mặt kì lạ, nói: “Bạn học, chúng ta gặp nhau ở đâu rồi đúng không?”
“…Đâu có.” Lâm Dị suy nghĩ một chút, lắc đầu, không phải cậu muốn lơ đi mối quan hệ của hai người, mà là hiện tại cậu buồn ngủ lắm rồi, nếu giờ cậu mà nói có quen biết, chắc cậu phải ngồi tám chuyện với Trình Dương đến lúc nào mới dừng cũng không biết mất.
Thôi để hôm khác đi.
Nghĩ đến đây, Lâm Dị nhìn thấy điếu thuốc lá của Trình Dương bèn phẩy phẩy tay một tí, bắt chước cách giới thiệu tên của Trình Dương: “Lâm trong song mộc, Dị trong kì dị.”
“Ồ ồ, cậu không hút thuốc nhỉ?” Trình Dương đặt điếu thuốc trở lại: “Rất, rất tốt đấy.”
Trình Dương nói chuyện một cách lúng túng.
Lâm Dị biết Trình Dương sợ hãi, lúc túng nói chuyện với cậu, bèn chuyển chủ đề, an ủi: “Anh Trình Dương, đọc thuộc thịnh vượng, dân chủ, hòa bình có ích lắm đấy.”
Trình Dương sửng sốt.
“Dọn dẹp xong chưa?” Lâm Dị hỏi.
“Còn chưa bắt đầu nữa.” Trình Dương liếc phòng của mình, sau đó nhận ra Lâm Dị đang khéo léo kết thúc cuộc trò chuyện, vội vàng nói: “Vậy cậu… cậu vào dọn dẹp trước đi.”
Lâm Dị định trả lại dụng dụ dọn dẹp cho dì quản lý ký túc xá, cậu vẫn chưa nhận được lịch học nên đoán còn lâu mới đến thời gian lên lớp. Giờ cậu trả đồ rồi an tâm ngủ một mạch đến sáng mai luôn.
Lúc Trình Dương chuẩn bị trở lại phòng mình, cậu ta quay người: “Ừm, Lâm… bạn học Lâm Dị, cậu mua dụng cụ vệ sinh ở đâu vậy?”
Lâm Dị nói: “Ra chỗ dì quản lý là…”
Cậu còn chưa kịp nói xong đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Lâm Dị lấy điện thoại di động từ trong túi ra, Trình Dương cũng vậy, điện thoại di động của cậu và Trình Dương đều vang lên cùng một lúc. Không chỉ là hai người, Lâm Dị nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang khắp tầng ký túc xá.
Cuộc gọi đến không phải là một chuỗi số điện thoại mà chỉ có ba từ – hội sinh viên.
Lâm Dị lén liếc qua màn hình điện thoại của Trình Dương, cũng giống cậu, là cuộc gọi tới từ hội sinh viên.
Trên màn hình điện thoại không có lựa chọn kết nối hay cúp máy, sau nhạc chuông là giọng nói của một người nào đó vang lên, giống giọng phát thanh viên của đài phát thanh trường học: “Tất cả sinh viên năm nhất lập tức tập trung tại sảnh tầng một ký túc xá. Sau ba phút không có mặt, tự gánh chịu hậu quả.”
Giọng nói chỉ vang lên một lần rồi im bặt.
Lâm Dị nhìn thấy Trình Dương nhận được cuộc gọi thì vui lắm. Nhưng đặt điện thoại lên tai xong, cậu ta lại thất vọng hạ xuống.
Điện thoại di động vẫn không có tín hiệu, bọn họ không thể liên lạc với thế giới bên ngoài.
Lại không ngủ sớm được rồi, Lâm Dị nhét điện thoại lại vào túi.
Trình Dương bên cạnh do dự một chút, hỏi cậu: “Bạn học Lâm Dị, đi cùng nhau nha?”
Lâm Dị gật đầu: “Được.”
Đang nói chuyện, tiếng cửa mở lần lượt từ tầng ba truyền đến.
Sau một đêm ở một khách sạn rồi đến con đường lầy lội đột ngột biến đổi trong khuôn viên trường, cộng với việc hội sinh viên gửi thông báo một cách kỳ lạ như vậy, tân sinh viên không một ai dám trái lời nên tất cả đều ra khỏi ký túc xá, ai nấy đều im lìm đi xuống tầng một.
Sau khi Lâm Dị đóng cửa lại, cậu mang theo dụng cụ dọn dẹp và cùng Trình Dương hòa mình vào đám đông.
Khi bọn họ đến đại sảnh tầng một của ký túc xá, xung quanh đã chật kín sinh viên năm nhất.
Mặc dù có rất nhiều người nhưng lại yên tĩnh đến lạ thường, ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào cửa chính của ký túc xá.
Dáng người Lâm Dị khá cao, cậu chỉ cần nhẹ nhàng ngước mắt lên, có thể thấy được vài người đứng ở cửa.
Họ đeo phù hiệu ở trước ngực, phù hiệu là logo đại diện cho hội sinh viên, dưới logo có tên của từng người.
Những người trong hội sinh viên kiểm tra thời gian, ba phút đã hết.
Nhưng rõ ràng không ai trong số họ có ý định lên tiếng mà chỉ thì thầm với nhau điều gì rồi không ngừng nhìn ra phía cửa.
“Anh Châu vẫn chưa đến à?”
“Cuộc họp vẫn chưa kết thúc, hay chúng ta bắt đầu trước đi.”
“Thế thì không đợi nữa.” Một cô gái cao lớn nhìn qua tân sinh viên một lượt, sau đó hắng giọng, lớn tiếng nói: “Tôi là phó chủ tịch hội sinh viên, Âu Oánh. Tôi vô cùng vô cùng cực kì hiểu cho tâm trạng của mọi người lúc này, cho nên tôi cho các bạn một phút để điều chỉnh tâm lý, sau một phút tôi sẽ nói cho các bạn biết một số vấn đề của trường.”
Mọi người nhìn nhau, trên mặt ai cũng đều lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng không có cách nào khác, bọn họ đã tới đây rồi, ngôi trường này xảy ra chuyện gì, đây là chuyện bọn họ cần phải biết.
Lâm Dị đứng ở hàng cuối, mặc dù Tần Châu đã nói với cậu rất nhiều điều về Thế giới Quy tắc, nhưng về trường Đại học này, hắn mới nói qua vài câu.
Cậu cũng khá tò mò về nơi này.
Vì vậy cậu kiên nhẫn chờ đợi từng phút từng giây trôi qua, Trình Dương bên cạnh lại “Éc” một tiếng.
Lâm Dị nhìn cậu ta: “?”
Trình Dương cười xấu hổ, đến gần Lâm Dị nói: “Bạn học Lâm Dị, cậu đừng thấy tôi trai tráng thế này mà hiểu nhầm. Thực ra, lá gan tôi tỉ lệ nghịch với độ to xác của tôi á. Nhưng không biết tại sao, lúc tôi đứng cạnh cậu lại có cảm giác an toàn lắm luôn, như kiểu cậu từng cứu tôi một mạng ấy.”
Lâm Dị im lặng tránh ra xa hắn, nói: “Đừng nhìn tôi bình tĩnh mà hiểu lầm, tôi cũng đang sợ lắm đấy.”
Trình Dương nói: “Chẳng nhìn ra luôn đó.”
Bởi vì đám đông, Trình Dương bị đẩy đến gần Lâm Dị, suy nghĩ một chút rồi nói: “Bạn học Lâm Dị, nếu tôi và cậu đã gọi nhau là anh em, vậy thì tôi cũng mạnh dạn mong được gọi cậu là “Anh Lâm Dị”, cậu không bận tâm đâu ha.”
Ba chữ “Anh Lâm Dị” khiến Lâm Dị run hết cả người, vội vàng nói: “Đừng, đừng, đừng, gọi tôi bằng tên là được rồi.”
“Được thôi.” Trình Dương nói: “Anh Lâm Dị.”
Mãnh nam Lâm Dị khóc thét.
Một phút giữa cậu và Trình Dương rất nhanh đã trôi qua, Âu Oánh nói: “Được rồi, đã hết giờ.”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Âu Oánh.
“Những gì tôi sắp nói tiếp theo có thể sẽ phá vỡ đức tin của các bạn.” Âu Oánh tiêm trước một liều cho tất cả tân sinh viên, sau đó tạm dừng một lát.
“Trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên hay nói cách khác là cơ sở nuôi dưỡng quái vật.” Âu Oánh nghiêm túc nói: “Không phải phép ẩn dụ đâu, ở đây có rất nhiều quái vật hàng thật đấy, và bạn, chúng tôi, hay tất cả mọi người trong trường đại học này đều là chất dinh dưỡng cho lũ quái vật kia “
Cô nhấn mạnh vào từ “quái vật” và “chất dinh dưỡng”.
Đám đông bỗng trở nên bất an.
Trình Dương ban đầu còn run rẩy, nhưng khóe mắt lại thoáng thấy Lâm Dị vẫn rất bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Anh Lâm Dị, không nhìn ra anh đang hoảng sợ luôn đó.”
Lâm Dị ôm mặt đau đớn.
Giọng nói Âu Oánh vẫn văng vẳng bên tai, trước đó cô đã cho mọi người thời gian để điều chỉnh tâm lý cho nên khi giới thiệu về trường đại học, cô cũng không cho mọi người thời gian để tiêu hóa những sự thật quái đản này nữa.
“Quái vật là quy tắc trong nội quy trường học, mỗi quy tắc tương ứng với một con quái vật. Người vi phạm sẽ bị kéo vào Thế giới Quy tắc, nói chung là thế giới của những con quái vật ấy. Nếu bạn chết trong Thế giới Quy tắc, đồng nghĩa với việc bản thân cũng chết ở hiện thực. Đừng hi vọng có ai đến cứu chúng ta. Những người đã được ngôi trường này lựa chọn đều bị thế giới ngoài kia quên lãng. Dù là cha mẹ, vợ chồng hay bạn thân, các mối quan hệ có thân thiết đến đâu thì dần dần họ cũng sẽ quên đi chúng ta, coi như chúng ta chưa từng tồn tại trên cõi đời này.”
Tình trạng bất an ngày càng gia tăng rồi lan rộng ra khắp đám đông.
Miệng Trình Dương hình chữ O, toàn thân hóa đá: “Sẽ bị lãng quên…”
Lâm Dị có thể hiểu được lý do Trình Dương kinh ngạc, dù sao cũng là con trai của người đàn ông giàu nhất tỉnh Dung, bị người cha nhiều tiền quên lãng đúng là khổ thật.
Bị người thân, bạn bè lãng quên, còn sống thì không ai quan tâm, khi chết cũng chẳng ai nhớ đến.
Lúc này Lâm Dị mới hiểu được lý do Tần Châu muốn mua bảo hiểm cho toàn bộ học sinh, bởi vì bảo hiểm không chỉ là niềm an ủi cho gia đình họ mà còn là để lại một chút màu sắc cuối cùng trong ký ức của người thân họ.
Người thân có thể không còn nhớ đến họ nữa nhưng khi tiền bảo hiểm được gửi về, những người thân yêu có thể sẽ nhận ra tên họ thêm lần nữa.
Lâm Dị đột nhiên cảm thấy không an lòng khi lấy tấm thẻ này.
Lúc đó cậu chỉ đơn thuần nghĩ rằng tiền bảo hiểm sẽ không ảnh hưởng gì đến cha mẹ cậu, nhưng cậu không ngờ ẩn ý trong đó lại sâu xa đến như vậy.
Phải tìm cơ hội trả lại thẻ cho Tần Châu thôi.
Nhưng đây là thẻ không giới hạn đó.
Lúc Lâm Dị vẫn còn đang do dự, lại nghe Âu Oánh nói: “Chỉ có chúng ta mới có thể cứu được chúng ta. Trong quyển nội quy, các bạn có thể thấy được hầu hết quy tắc đều có giải pháp, hôm nay rất nhiều học sinh gặp phải con quái vật 3-7. Đó là quy tắc thứ bảy ở trang thứ ba, khi xi măng biến thành vũng lầy, nếu không kịp rời đi sẽ bị kéo vào Thế giới Quy tắc. Vì vậy mọi người đều nhất định phải ghi nhớ cho kĩ nội quy của trường.”
Các sinh viên năm nhất nhìn nhau với ánh mắt thất vọng, một số trong họ có mang theo quyển nội quy. Sau đó là tiếng lật sách vang lên trong không gian im lặng đầy chết chóc, đột nhiên có người hỏi: “Tại sao điều 6 trang 2 vẫn đang chờ bổ sung?”
“Điều 9 trang 3 cũng đang chờ bổ sung.”
“Điều 5 trang 4 cũng vậy.”
“Điều 5 trang 8!”
“Trang 9…”
“Trang 10…”
Nghe được những lời này, Lâm Dị có chút sửng sốt. Thực sự cậu chưa có thời gian đọc hết quyển nội quy, lúc còn nghỉ hè, mỗi lần cậu định đọc thì đều bị cha mẹ ngăn cản. Giấy nhập học có ghi rõ không được cho người khác mượn quyển nội quy trường, trên đường đi học cậu cũng không dám lấy nó ra đọc. Cuối cùng đến được đây rồi thì lại bị kéo vào quy tắc 7-7.
Lâm Dị không ngờ lại có nhiều quy tắc đang chờ bổ sung như vậy.
“Nội quy chờ bổ sung có nghĩa vẫn chưa tìm được cách nào để đối phó.” Âu Oánh trả lời câu hỏi của mọi người: “Nhưng các bạn cũng đừng quá lo lắng. Cho đến nay, ngoài quy tắc 7-7, thì những quy tắc chờ bổ sung kia tỷ lệ xuất hiện không quá cao.”
Có người lật giở quyển nội quy, sau đó ngơ ngác hỏi: “Quy tắc 7-7 là gì?”
Mặc dù Âu Oánh cảm thấy bọn họ hỏi khá kỳ lạ, trong quyển nội quy trường rõ ràng đã có câu trả lời rồi, nhưng cô, thân là người được chủ tịch hội sinh viên giao phó đến đây nên sẽ cố gắng hết sức để trả lời câu hỏi của mọi người.
Vì vậy, cô kiên nhẫn trả lời: “Tất cả các cửa sổ trong khuôn viên trường đều được niêm phong, nếu có cửa sổ mở (chờ bổ sung)”.
“Tức là nếu cửa sổ đột nhiên mở ra, quái vật 7-7 sẽ tới tìm chúng ta sao? Không có đường trốn thoát, chỉ có thể bị nó kéo vào Thế giới Quy tắc rồi cứ thế chết thôi à?”
Một người nào đó đã phát hiện ra ý nghĩa thực sự của cụm “đến nay vẫn chưa có cách giải quyết”.
Như một giọt nước rơi vào chảo dầu đang sôi, nỗi bất an hoàn toàn bao trùm lên mọi người.
“Tiến vào Thế giới Quy tắc không có nghĩa là sẽ chết đâu, chỉ là tỷ lệ sống sót không cao lắm thôi.” Âu Oánh nhìn về phía nam sinh đang nói: “Nhưng các bạn cũng đừng quá lo lắng, trường sẽ có biện pháp phù hợp để đảm bảo các bạn được an toàn.”
“Thật… Thật sao?” Một cô nữ sinh nhút nhát bắt đầu khóc lóc, cô nghe được lời nói của Âu Oánh thì vội ngước mắt lên nhìn như thể đang nhìn một cọng rơm cứu mạng.
Âu Oánh nói: “Tín chỉ, điểm số và thành tích hàng ngày sẽ được hội sinh viên ghi chép lại và xếp hạng, những học sinh xếp hạng thấp hơn sẽ bị đưa vào Thế giới Quy tắc đang chờ bổ sung. Chỉ cần có đủ số người vào là được. Nếu đạt đủ số người tiến vào Thế giới Quy tắc, thì trước đợt kéo vào tiếp theo, tạm thời sẽ không liên lụy đến người khác.”
Đại sảnh tầng một của ký túc xá im lặng một hồi rồi bùng nổ.
“Gì cơ? Vậy là ý gì?”
“Bị đưa vào?”
“Cô… cô muốn hiến tế chúng tôi cho quái vật đấy à?”
Âu Oánh im lặng nhìn mọi người, ngầm đồng tình với lời nói của họ.
Lúc này, có người chợt nghĩ tới cái gì, hét lớn: “Sao có thể như vậy! Tại sao hội sinh viên các người lại tự ý quyết định sống chết cho bọn tôi!”
Một hòn đá làm dậy sóng cả mặt hồ.
“Dựa vào đâu chứ! Các người dựa vào đâu! Các người thì có cái thá gì!”
“Hội sinh viên các người thì sao? Nếu hội sinh viên mấy người ghi lại thứ hạng, chắc chắn sẽ không có người của hội sinh viên chứ gì! Thế chẳng phải bọn tôi chịu chết thay hội sinh viên mấy người à.”
Những lời phẫn nộ cứ thế tuôn ra, nhưng Lâm Dị vẫn đứng đó, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Sau đó cậu mới nhận ra rằng lúc giới thiệu bản thân trong Thế giới Quy tắc 7-7, Vương Đạc và Từ Hạ Tri không nghỉ ngơi đi chơi bóng rổ mà ở ký túc xá học bài.
Thì ra đó chính là lý do khiến bọn họ bị “kéo vào”.
Mọi người trừng mắt nhìn về phía hội sinh viên, Âu Oánh đã đoán trước được phản ứng của mọi người, cô giải thích: “Đây là quy định của trường, trước mắt thì hội sinh viên cùng nhà trường vẫn đang tìm hướng giải quyết. Trước khi có kết quả xin mọi người yên tâm, hội sinh viên không có bí mật thao túng gì hết, chúng tôi vẫn luôn nghĩ cách bảo vệ các bạn.”
Nhưng vào lúc này, âm thanh náo động gần như đánh sập nóc tòa nhà, không ai để vào tai những lời của Âu Oánh.
Bên cạnh Âu Oánh, có người đang thì thầm điều gì đó với cô.
Sắc mặt Âu Oánh thay đổi, cô cố gắng ngăn cản đám người mất trật tự này.
“Đính chính lại một thông tin, quy tắc 7-7 đã biến mất…” Âu Oánh nói nửa chừng liền cau mày.
Mọi người đều đang đắm chìm trong việc hội sinh viên nắm quyền chủ động, ai nấy cũng trừng mắt nhìn Âu Oánh, chẳng ai để tâm đến việc cô đính chính thông tin nữa rồi.
Lâm Dị vẫn đang nghiền ngẫm, Trình Dương bên cạnh sửng sốt một chút, sau đó gãi đầu: “Thôi xong một đời trai, mỗi lần tôi đọc sách là toàn ngủ quên thôi.”
Sau đó cậu ta quay sang hỏi Lâm Dị: “Anh Lâm Dị, anh thì sao?”
Lâm Dị vô cùng hối hận vì lỡ mồm, khiến Trình Dương cứ “Anh Lâm Dị”, “Anh Lâm Dị” không ngừng nghỉ.
Lúc cậu đang định cầu xin Trình Dương đừng gọi mình như vậy thì một giọng nói lạnh lùng vang lên.
– – “Người ồn ào nhất, cậu mặc áo vàng, lại đây.”
Giọng nói này rất quen thuộc với Lâm Dị, chủ nhân tấm thẻ mà cậu không muốn trả lại đã tới.
Lâm Dị siết chặt tấm thẻ trong túi, sau đó ngẩng đầu nhìn lên.
Tần Châu từ phía ngoài ký túc xá đi vào, lôi một nam sinh mặc áo vàng ra khỏi đám người.
Lâm Dị biết rõ lực tay của Tần Châu, nam sinh áo vàng giãy giụa mấy lần cũng không có kết quả gì, mãi đến khi Tần Châu buông cậu ta ra mới thoát được.
Tần Châu: “Ồn ào cái gì?”
Nam sinh áo vàng đỏ bừng cả mặt, khí thế của Tần Châu làm cậu ta sợ hãi, giọng nói trong nháy mắt trở nên yếu ớt: “Tại sao hội sinh viên các người lại tự ý quyết định sống chết cho người khác?”
Tần Châu lại hỏi: “Cậu tận mắt nhìn thấy không?”
Nam sinh áo vàng nghẹn ngào, sau đó lẩm bẩm: “Đoán là biết rồi còn gì… Nếu không thì tại sao các người lại đặt ra quy định kiểu thế chứ? Quy tắc kiểu này không phải để bảo vệ bọn tôi, mà là để bảo vệ hội sinh viên các người mới đúng. Trông thì giống nội quy trường đấy, nhưng thực tế là nội quy của hội sinh viên nhỉ!
“Ý cậu là cậu muốn bãi bỏ quy định này, để lũ quái vật tùy ý tìm kiếm con mồi. Dù cậu có cố gắng và cẩn thận đến đâu, cái chết vẫn sẽ theo đuổi cậu ở khắp nơi? Từng phút từng giây trôi qua phải sống trong nỗi lo lắng, không biết bao giờ sẽ đến lượt mình chết?” Tần Châu trừng mắt nhìn cậu ta: “Hay cậu cho rằng mình là ông hoàng may mắn, vĩnh viễn không bao giờ bị quái vật tìm ra, ai mà bị quái vật nhắm vào thì coi như người đó đen đủi sao? Áo vàng, ý cậu là thế đúng không? Đương nhiên cậu hoàn toàn có thể viết đơn góp ý qua email của hiệu trưởng, đây là quyền lợi của cậu.”
Áo vàng ngẩn người.
Cậu ta chẳng thể đảm bảo rằng mình sẽ không bị nhắm vào, tất cả mọi người ở đây đều có khả năng bị quái vật tìm đến. Trên thực tế, biện pháp này vẫn có thể khiến sinh viên cảm thấy thoải mái và cảm nhận được một chút hy vọng sống sót nào đó.
Chỉ cần thành tích tiến bộ, thái độ ở trường tốt, tỉ lệ tử vong sẽ giảm đi rất nhiều.
Nhưng áo vàng vẫn như cũ, lắp bắp nói: “Chẳng phải hội sinh viên bắt người đem đi nuôi quái vật sao. Mấy người đang dùng mạng người khác đổi lấy mạng của mình còn gì.”
Tần Châu không thèm giải thích, đứng đối diện với đám người, liếc nhìn qua: “Vậy tôi sẽ cho các cô cậu cơ hội để gia nhập hội sinh viên, nếu ai muốn gia nhập hội sinh viên thì giơ tay. Để tôi xem thử.”
Đám đông do dự một lúc, nhưng tạm thời không có ai giơ tay.
“Tôi rất muốn mấy người gia nhập đấy, không gạt đâu, tôi mà gạt cô cậu thì tôi là chó.” Tần Châu nói: “Dù sao, gia nhập hội sinh viên cũng không có yêu cầu gì cả, phụ thuộc vào nguyện vọng cá nhân thôi.”
Đám sinh viên năm nhất, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu.
Áo vàng nghiến răng, giơ tay lên cao. Dưới sự dẫn đầu của Áo vàng, các tân sinh viên khác cũng bắt đầu giơ tay. Dần dần, toàn bộ khu sảnh tầng một của ký túc xá trở thành một “rừng cánh tay” dày đặc.
“Giơ tay hết đúng không?” Tuy Tần Châu hỏi như vậy nhưng hắn cũng không có gì ngạc nhiên lắm.
Hắn thấp giọng gọi Âu Oánh: “Âu Oánh, đăng ký đi.”
Lâm Dị không có giơ tay, cậu biết Tần Châu vẫn luôn bảo vệ bọn họ, xuyên qua “Rừng cánh tay” rậm rạp, Lâm Dị cũng nhận ra hình như Tần Châu đang tức giận.
Để bản thân có thể yên tâm quẹt thẻ Tần Châu, cậu vội vàng lấy lòng hắn: “Đàn anh, em… em không tham gia.”
Có trời mới biết lời nói này đã tiêu hao bao nhiêu năng lượng của cậu.
Âm thanh cậu thu hút vô số ánh mắt, trong đó có Tần Châu.
Tần Châu nhìn Lâm Dị, sau đó móc ngón tay: “Nào, lại đây đứng.”
Rồi chỉ vào vị trí bên cạnh mình.
Lâm Dị đối mặt với nhiều ánh mắt, dũng cảm bước về phía trước giữa những ánh mắt phức tạp từ mọi lớp người. Trình Dương nhìn thấy anh em mình như vậy, lập tức buông tay xuống, lớn tiếng nói: “Em cũng không tham gia.”
Lâm Dị: “…”
Tần Châu liếc nhìn Trình Dương: “Cậu cũng qua đây.”
Vì thế Lâm Dị, Trình Dương cùng các thành viên hội sinh viên đứng đối diện với đám người, Trình Dương không cảm thấy khó chịu chút nào, cậu ta nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với Lâm Dị: “Anh Lâm Dị, thế này đủ làm bạn với anh chưa.”
Lâm Dị suy sụp, khàn giọng nói: “… Gọi tôi là Lâm Dị thôi, xin anh đấy.”
Trình Dương cười “hehe”: “Tôi thật sự coi anh như anh em, đây là việc nên làm, anh đừng cảm thấy áp lực.”
Sau khi cuộc họp này kết thúc, Lâm Dị chắc chắn phải kể cho Trình Dương nghe chuyện lúc còn ở Thế giới Quy tắc 7-7, ai lười biếng đều sẽ bị trừng phạt quả không sai mà.
Âu Oánh tổ chức xếp hàng đăng ký cho tân sinh viên muốn gia nhập hội sinh viên, Tần Châu nghe thấy Lâm Dị đang nhỏ giọng trò chuyện gì đó với Trình Dương, quay đầu lại nhìn Lâm Dị.
Hắn chỉ liếc một cái, rồi lại quay đi.
Sau đó Tần Châu nhìn về phía người xếp hàng đăng ký, nói: “Nói ngắn gọn một chút về trách nhiệm của hội sinh viên.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tần Châu.
Tần Châu chậm rãi nói: “Nhiệm vụ chủ yếu của hội sinh viên là giám sát, kiểm tra tín chỉ, kiểm tra thành tích và kiểm tra sinh viên gặp phải vấn đề. Trách nhiệm thứ yếu là thường trực. Tôi sẽ nói rõ hơn về nhiệm vụ này, không phải là kiểu nhiệm vụ như mấy người nghĩ đâu. Khác ở chỗ, khi đến phiên cô cậu trực ban, phải đứng canh gác những chỗ quái vật hay xuất hiện, nhắc nhở các sinh viên khác để không bị kéo vào Thế giới Quy tắc.”
“Dễ mà đúng không?” Tần Châu quay đầu nhìn vào đám người.
Các tân sinh viên sửng sốt, họ không ngờ mọi chuyện lại phát triển theo hướng này.
Đứng canh gác những nơi quái vật hay xuất hiện, có khác gì nhảy vào chỗ chết đâu?
“Đương nhiên, còn có nhiệm vụ khó khăn hơn đấy.” Tần Châu châm một điếu thuốc: “Hội sinh viên có đội cảm tử chuyên phụ trách tiến vào Thế giới Quy tắc. Chắc đoán được hết rồi phải không, bingo, đội cảm tử sẽ luân phiên làm nhiệm vụ đấy.”
Bấy giờ, tầng một của ký túc xá hoàn toàn rơi vào im lặng.
“Vậy cậu vẫn quyết định tham gia hội sinh viên à?” Tần Châu hỏi.
Không còn ai giơ tay nữa.
Những người đã điền đơn đăng ký đều lộ rõ vẻ tiếc nuối.
“Tần Châu, chủ tịch hội sinh viên, muốn khiếu nại thì đến tìm tôi, chứ mẹ nó đừng có chửi bới hội sinh viên.” Tần Châu dựa vào tường lạnh lùng nói.
Không ai dám nói câu nào.
Tần Châu liếc nhìn mọi người: “Bây giờ quay về ghi nhớ nội quy của trường đi, đợi lát nữa cố vấn thông báo rồi cô cậu sẽ biết tình hình ngày mai như nào.”