Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 26: Quái vật 2-6



Lâm Dị có thể cảm nhận được không khí ngột ngạt trong cuộc trò chuyện này, hình như cậu còn nghe được tiếng “rầm” từ phía phòng đối diện, giống như Trình Dương sợ quá nên lăn xuống giường luôn rồi.

Quả nhiên, sau tiếng “rầm” là tiếng kêu “ối” của Trình Dương vang lên.

Lâm Dị nhìn về phía cửa, sau khi tiếng kêu đau đớn ngắn ngủi của Trình Dương kết thúc, cậu lại chuyển sự chú ý về phía màn hình điện thoại.

Cuộc gọi video trên màn hình vẫn đang tiếp diễn, thầy cố vấn đếm đếm ngón tay, lẩm bẩm lặp lại: “Từ năm tôi tự sát, quy tắc 2-6 đã tồn tại được sáu năm. Nhưng tôi đã tự sát bao nhiêu năm rồi nhỉ?”

Lâm Dị mím môi, cũng bởi lời nói của thầy cố vấn quá u ám ngột ngạt, làm bây giờ cậu bắt đầu nghĩ về con quái vật 2-6 rồi.

Nhưng bây giờ sự chú ý của cậu đều đang đổ dồn vào lời nói của thầy cố vấn…

Tự sát ư?

Lâm Dị lập tức sờ chiếc MP4 trong túi, sau khi chạm được vào thực thể MP4, Lâm Dị chẳng những không thở phào nhẹ nhõm được mà suy nghĩ cũng không thể khống chế được nữa luôn.

Trong Thế giới Quy tắc, không thể mang bất cứ đồ vật nào vào. Cậu vẫn đang nằm trên chiếc giường vừa mới dọn, điện thoại di động trên tay và MP4 vẫn còn trong túi.

Vậy là cậu vẫn còn ở thế giới thực.

Thế thì lời nói của thầy cố vấn có vẻ hơi khó đoán và đáng sợ đó nha.

Lâm Dị bật dậy khỏi giường, dùng ngón tay chọc vào màn hình, không biết ấn vào đâu mà khung gõ văn bản lại hiện ra tiếp, sau đó cậu gõ gõ.

Khóa 22 Kỹ thuật sinh học – Lâm Dị: Thầy Tưởng, thầy vẫn ổn chứ ạ?

Ngay cả Trình Dương cũng có thể cảm nhận được áp lực tâm lý của thầy cố vấn, còn Lâm Dị thì nghi ngờ vấn đề tâm thần của anh ta.

Trên màn hình, thầy cố vấn đang tính toán thời gian đã trôi qua kể từ lần anh ta tự sát, có thể thấy anh ta đang tính toán bằng một cách khá đau đớn, chọc vào mặt rồi túm tóc một lúc, liên tục lặp đi lặp lại: “Nhưng mà, tôi đã tự sát bao nhiêu năm rồi nhỉ? Nhưng tôi đã tự sát bao nhiêu năm rồi…”

Lời nói của anh ta thực sự khiến 13 người còn lại của sinh viên năm nhất chuyên ngành Kỹ thuật Sinh học Khóa 22 sợ hãi. Giờ đây chẳng ai dám bình luận gì nữa.

Cho nên thầy cố vấn vẫn đang loay hoay với vấn đề này đến khi nhìn thấy bình luận của Lâm Dị, anh ta mới dừng hành động tự suy nghĩ trong mười mấy phút của mình lại.

Anh ngồi thẳng dậy, mắt dán chặt vào màn hình. Anh ta hiểu được ý nghĩa trong câu hỏi của Lâm Dị, vậy nên anh ta nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt.

Một giây tiếp theo, cố vấn mỉm cười nói: “Bạn học Lâm Dị, mọi người, tôi không sao.”

Lâm Dị lặng lẽ quan sát biểu hiện của thầy cố vấn, may mắn là không có nhìn thấy nhau qua màn hình nên cũng chẳng thấy ngượng ngùng lắm. Vì vậy Lâm Dị quan sát rất cẩn thận và kĩ càng.

Sắc mặt của thầy cố vấn tuy đã bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt vẫn có chút bối rối, kể cả khi trả lời Lâm Dị, giọng điệu anh ta vẫn có chút run rẩy.

Hội sinh viên quy định không được tiết lộ danh tính của giảng viên, nhân viên cho sinh viên, bởi điều này sẽ gây hoang mang cho bọn họ.

Thầy cố vấn nghĩ tới chủ tịch hội sinh viên, anh ta có chút sợ hãi Tần Châu. Không biết tại sao, dù đã trải qua mấy lần đổi chủ tịch hội sinh viên, nhưng chủ tịch hội sinh viên hiện tại còn khiến bọn họ sợ hơn cả hai nhiệm kỳ trước, thậm chí có lúc họ còn không dám nhìn thẳng vào hắn, một lần thôi cũng không.

Nếu Tần Châu phát hiện bản thân anh vô tình tiết lộ thứ gì đó vì lỡ lời, chắc chắn anh ta phải đến hội sinh viên để nhận trừng phạt.

Nghĩ đến đây, sự hoảng sợ trong ánh mắt thầy cố vấn không thể che giấu được nữa, anh ta vội vàng muốn chấm dứt cuộc trò chuyện với sinh viên, vì dù sao cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi.

“Vì mọi người đều muốn lấy sách sau khi mở lớp, nên tôi sẽ thông báo lại cho các bạn một ngày trước khi cần lấy sách nhé. Giờ đã muộn rồi, mọi người nên đi ngủ càng sớm càng tốt. Nếu không ngủ được thì có thể lôi quyển Nội Quy Trường ra mà nhẩm…”

Còn chưa kịp nói xong, thầy cố vấn lại nhìn thấy một bình luận khác từ Lâm Dị, người sở hữu cái tên hiếm lạ.

Khóa 22 Kỹ thuật sinh học – Lâm Dị: Thầy Tưởng, ngày mai em muốn lấy sách luôn, được không ạ?

Khóa 22 Kỹ thuật sinh học – Lâm Dị: Em muốn chuẩn bị bài á. QAQ.

Thầy cố vấn dừng lại một chút, có lẽ thấy Lâm Dị không gặng hỏi đầu đuôi nữa, anh ta mới ơn trời thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Được thôi.”

Suy nghĩ một lúc, rồi lại nói thêm: “Ngày mai các bạn sinh viên muốn nhận sách thì 10 giờ sáng ngày mai đến Phòng 101 tòa A nhé. Những bạn tạm thời vẫn chưa muốn nhận thì chờ tôi thông báo sau.”

Khóa 22 Kỹ thuật sinh học – Lâm Dị: Cảm ơn thầy ạ.

Thầy cố vấn nói lời tạm biệt rồi vội vàng kết thúc cuộc gọi video.

Thời điểm cuộc gọi video trên điện thoại kết thúc, màn hình sẽ tắt và chuyển sang màu đen.

Lâm Dị nhảy xuống giường đi tìm cục sạc để sạc pin.

Khi cậu quay lại giường, điện thoại của cậu xuất hiện rất nhiều tin nhắn. Cũng giống như tin nhắn văn bản vẫn thường nhận được, tin nhắn văn bản chưa đọc cũng được lưu trong mục “Tin nhắn”.

Hơn hai mươi tin.

Phần lớn là của Trình Dương.

[Trình Dương]: Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp, anh Lâm Dị, tôi sợ đái ra quần luôn đấy.

[Trình Dương]: Ngày mai anh thật sự định đi lấy sách à? Anh không nghĩ thầy tư vấn rất kỳ lạ sao? Thầy ta…

[Trình Dương]: Ngày mai mấy giờ anh tính thức dậy? Lúc anh dậy, anh gọi tôi với? Tôi sẽ đi cùng anh.

[Trình Dương]: Nếu thầy cố vấn thực chất lại là thứ gì đó, thì có hai người còn quan tâm lẫn nhau được.

Những tin nhắn còn lại đều là của các sinh viên khác cùng chuyên ngành, bọn họ thấp thỏm nhờ vả Lâm Dị, hy vọng Lâm Dị có thể tiện tay nhận sách giáo khoa thay bọn họ.

Lâm Dị vốn không giỏi từ chối người khác, cậu bèn giả vờ như không thấy gì hết.

Không phải cậu không muốn giúp bọn họ, nhưng trong thời khóa biểu có nhiều môn như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều sách giáo khoa, làm sao cậu giúp được nhiều người thế chứ.

Cậu chỉ trả lời tin nhắn của Trình Dương, so với việc chọt loạn xạ vào màn hình để mở khung nhập văn bản thì cậu khá thành thạo trong việc gửi tin nhắn.

Lâm Dị trả lời Trình Dương: “Tôi tự đi được”.

Sau đó cậu lại nhận được một đống tin nhắn như muốn đòi mạng cậu vậy, chắc Trình Dương sẽ không chịu ngừng lại cho tới khi cậu đồng ý mới thôi.

Trước sự kiên trì của Trình Dương, Lâm Dị chỉ có thể xuýt xoa “tên này dai thật”.

Lâm Dị không nhịn nổi nữa, cậu thật sự muốn đi ngủ lắm rồi, đành phải nói “Ừ” với Trình Dương.

Cuối cùng điện thoại cậu cũng được buông tha, Lâm Dị đặt báo thức lúc chín giờ sáng, sau đó đặt nó sang một bên.

Có hai lý do khiến cậu hẹn thầy cố vấn đến lấy sách giáo khoa vào ngày mai, một là để tận mắt nhìn thấy tình hình của thầy cố vấn, cũng là để chứng minh suy đoán của mình về danh tính của thầy ta.

Thứ hai là cậu muốn đi loanh quanh trong khuôn viên trường, để nhìn thấy con quái vật2-6.

Nhưng nếu Trình Dương nhất quyết phải đi theo bằng được thì cũng không ảnh hưởng gì lắm. Cậu tạm thời chưa có ý định bước vào Thế giới Quy tắc lần nữa, lúc cậu ở Thế giới Quy tắc 7-7, não cậu hoạt động quá tải rồi. Giờ cơ thể cậu đang cực kì mệt mỏi, ít nhất phải nghỉ ngơi từ một đến hai tuần để bình phục.

Tham Khảo Thêm:  Chương 49

Nếu không, cơ thể cậu sẽ xuất hiện trạng thái “không còn là chính mình”.

Thầy cố vấn tuy kỳ lạ nhưng đã cho Lâm Dị một manh mối quan trọng. Quy tắc 2-6 đã tồn tại hơn sáu năm, một quy tắc còn sót lại từ sáu năm trước thì hẳn sẽ rất khó ăn. Nếu Lâm Dị muốn tiến vào Thế giới Quy tắc tìm quái vật ở đó, cậu phải đảm bảo tinh thần của mình ở trạng thái ổn định. Nếu không, như Tần Châu đã nói, cậu chỉ đang tặng đầu cho nó thôi.

Cho nên, cậu chỉ định xem qua con quái vật 2-6 này.

Hiện tại Trình Dương muốn đi theo, Lâm Dị cũng sẽ để cậu ta đi theo. Cậu biết mặc dù Tần Châu không nói rõ, nhưng trong lòng hắn nhất định tràn ngập sự nghi ngờ đối với bản thân cậu rồi.

Hiện tại cậu đang ở trong địa bàn của Tần Châu, tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút. Có Trình Dương đi theo cậu, mục đích của cậu cũng sẽ không lộ liễu quá đâu.

Sau khi đặt điện thoại xuống, Lâm Dị lấy chiếc MP4 trong túi ra. Nhìn thấy chiếc MP4 sau một thời gian xa cách, trong lòng Lâm Dị có cảm giác kích động như “tiểu biệt thắng tân hôn” (*), cậu nhanh chóng tháo dây tai nghe ra khỏi máy MP4, nhét tai nghe vào tai rồi nằm thẳng xuống giường.

(*): gặp gỡ sau ít ngày xa cách còn mãnh liệt hơn tân hôn

Tiếng ồn trắng vang lên, Lâm Dị thoải mái nhắm mắt lại, cuối cùng ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, Lâm Dị bị đồng hồ báo thức làm tỉnh giấc, cậu tắt đồng hồ, nằm trên giường một lát rồi mới miễn cưỡng đứng dậy.

Câụ thay một bộ quần áo khác, sau đó đi đánh răng rửa mặt.

Xong xuôi, cậu sang gõ cửa phòng của Trình Dương, Trình Dương nhanh chóng mở cửa.

Lâm Dị nhìn thấy dưới mắt Trình Dương có hai cái bọng mắt to đùng, quầng mắt thâm đen, cậu nghĩ tên này hẳn là cả đêm không ngủ được rồi. Nghĩ tới đây, Lâm Dị có lòng tốt hỏi: “Anh muốn ngủ thêm một chút không, tôi giúp anh lấy sách…”

“Không, không, không.” Trình Dương sợ ở một mình, cậu ta thà đi cùng Lâm Dị còn hơn.

“Anh Lâm Dị, chờ tôi hai phút thôi, tôi đánh răng rửa mặt nhanh lắm.” Trình Dương vừa nói vừa đặt vali xuống, lấy bàn chải đánh răng với cốc nước từ bên trong ra.

Lâm Dị đứng đợi ở cửa, cậu có thể nhìn thấy toàn cảnh bên trong phòng của Trình Dương.

Có vẻ cách bố trí của mỗi phòng trong tòa ký túc xá dành cho sinh viên năm nhất đều giống nhau, đại khái là được chia thành ba khu, chỗ để nghỉ ngơi, nơi có một chiếc giường đơn, chỗ học tập có một bộ bàn ghế, còn chỗ còn lại là để vệ sinh cá nhân.

Cơ mà hình như Trình Dương không dọn dẹp phòng ngủ, giường cũng không trải ga, ngay cả đồ đạc trong vali cũng không lấy ra luôn. Chẳng biết đêm qua cậu ta trải qua kiểu gì nữa.

Động tác của Trình Dương đúng như lời cậu ta nói, nhanh như chớp.

Cậu ta nhìn đồng hồ: “Chín rưỡi rồi, anh Lâm Dị, nếu bây giờ chúng ta đến giảng đường, thầy…” Khi nhắc đến thầy cố vấn, Trình Dương vẫn có chút sợ hãi: “Thầy cố vấn có ở đó không nhỉ?”

Lâm Dị nói: “Chúng ta đi ăn sáng trước.”

Trình Dương: “…Ồ.”

Nhìn thấy Trình Dương sợ hãi, Lâm Dị nghĩ nghĩ, nói: “Nếu anh sợ quá thì không cần đi đâu.”

Dù sao hôm nay cũng là ngày cậu nhận sách giáo khoa, nếu Tần Châu bắt gặp cậu đang đi loanh quanh trong khuôn viên trường, cậu có thể nói dối rằng mình đi lạc.

Vốn dĩ Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên chiếm diện tích cũng không tính là nhỏ, tân sinh viên đi lạc là chuyện bình thường.

Cậu có lý do chính đáng, Tần Châu sẽ không làm khó cậu đâu.

Trình Dương thấy Lâm Dị không chịu để cậu ta đi cùng, sao mà đồng ý được cơ chứ? Lâm Dị nhìn Trình Dương như tên ngốc đang bị lừa gạt, sau đó lạnh lùng nghĩ, vậy thì tôi cũng không ngại lợi dụng anh đâu nha.

Hai người rời khỏi ký túc xá, căng tin nằm ở phía bên trái của tòa, đi bộ đến đó ước chừng tầm năm sáu phút.

Căn tin có rất nhiều quầy đồ ăn, nhưng lại không có nhiều người, bọn họ chẳng cần phải xếp hàng mới mua được đồ, sinh viên đến đây ăn cũng không có đông mấy.

Lâm Dị lấy tấm thẻ không giới hạn ra rồi đi đến quầy bán trứng luộc nước trà.

“Chào dì ạ.” Lâm Dị lễ phép nói: “Cho con hai, à không, ba quả!”

“Chín tệ nhé.” Dì căng tin nói: “Quẹt thẻ đi.”

Lâm Dị: “Vâng ạ!”

Lâm Dị vui vẻ thanh toán bữa sáng bằng tấm thẻ không giới hạn rồi tìm một chỗ ngồi cùng với ba quả trứng luộc nước trà đầy xa hoa.

Cậu vẫn chưa ăn ngay, Trình Dương còn đang mua bữa sáng, nếu cậu ăn trước thì sẽ không được lịch sự cho lắm.

Trong lúc chờ Trình Dương mua bữa sáng, ánh mắt Lâm Dị bình tĩnh nhìn các cô chú ở quầy bán đồ ăn.

Giống như dì ký túc xá, họ không có gì khác thường, mọi hành động đều giống con người, hoặc họ chính là con người

“Này.” Trình Dương bưng bữa sáng đi tới, ngồi xuống bên cạnh Lâm Dị.

Cậu ta, một cậu ấm nhà giàu, thậm chí còn giàu hơn Lâm Dị, cậu ta mua những loại đồ ăn đắt tiền nhất cho bữa sáng, nhưng vẫn thở dài: “Không có bánh kếp táo nhân cua, cũng không có mứt nho đỏ với cà phê chồn luôn.”

Lâm Dị: “Là cái gì thế? Nghe tên lạ vậy.”

Trình Dương: “Bữa sáng thường ngày của tôi á, anh Lâm Dị, anh vẫn chưa ăn sao?”

“Chưa.” Lâm Dị tò mò hỏi: “Cua cũng có thể làm bánh kếp sao? Nhào nó giống nhào bột hả?”

Trình Dương “hả” một tiếng: “Sao mà giống nhau được, anh Lâm Dị, tôi kể anh nghe, bánh kếp nhân cua ngon nhất là ở nhà hàng Disney ở tiểu bang Florida. Lần trước đi chơi tôi đã ăn một lần rồi, cả đời không quên được luôn ấy.”

Lâm Dị: “Nhà anh giàu như vậy, ăn lần thứ hai cũng không thành vấn đề nhỉ.”

“Hầy.” Trình Dương nói: “Tôi thuê vị đầu bếp chỗ đó đến nhà mình, nhưng mà vẫn cảm thấy có chút thiếu không khí, hương vị cũng không đúng lắm. Cơ mà ăn vẫn ngon, bạn bè của tôi cũng đến ăn bánh kếp nhân cua cùng, nên mùi vị vẫn rất tuyệt vời luôn.”

Cậu ta nhìn quả trứng luộc nước trà trong tay Lâm Dị, Trình Dương đưa ra ví dụ: “Ngon gấp nghìn lần trứng luộc trà ven đường luôn á.”

Lâm Dị: “Ồ ồ.”

Cậu tự dưng cảm thấy trứng luộc nước trà trên tay mất ngon rồi.

Sau khi bọn họ ăn sáng xong thì cũng gần mười giờ.

Cả hai đi đến tòa giảng đường khu A như đã thống nhất, vì toàn trường đóng cửa vào kì đưa người, nên trong khuôn viên chẳng có bóng dáng sinh viên nào đi lại, chỉ có thể nhìn thấy người của hội sinh viên.

Có người trong hội sinh viên đứng túc trực trên đường đi từ ký túc xá đến khu giảng đường. Con quái vật 3-7 đã lôi kéo mọi người vào Thế giới Quy tắc của nó qua con đường bê tông lầy lội, cho nên sẽ có một số người trong hội đứng gác ở đây. Giống ngày hôm trước, nếu con quái vật 3-7 đột nhiên xuất hiện thì họ sẽ có nhiệm vụ giúp đỡ các sinh viên khác rời đi trong trường hợp khẩn cấp.

Có hai người của hội sinh viên đứng túc trực tại nơi xuất hiện quái vật 3-7, nhìn thấy Lâm Dị và Trình Dương, một người trong số họ hỏi: “Mấy cậu đi đâu vậy?”

Những ngày này, trường học đóng cửa trên diện rộng, tuy không trực tiếp nói đây là thời gian nghỉ học nhưng giáo viên cố vấn chắc chắn sẽ nhắc nhở sinh viên không được ra ngoài nhiều nhất có thể.

Có Trình Dương ở bên cạnh, Lâm Dị không cần quá lo lắng khi giao tiếp với người lạ. Chẳng cần cậu mở lời thì Trình Dương đã giải thích: “Đàn anh, bọn em đi nhận sách giáo khoa.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 599

Đàn anh của hội sinh viên nhìn đồng hồ rồi nói: “Đi nhanh về nhanh.”

Trình Dương gật đầu: “Vâng, vâng.”

Lâm Dị và Trình Dương sải bước rất nhanh dọc theo con đường. Nhìn thấy bọn họ sắp đến khu giảng đường, vẻ mặt Trình Dương càng ngày càng đau đớn, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Anh Lâm Dị, anh cảm thấy thầy cố vấn là thứ gì? Người hay ma?”

Lâm Dị nói: “Như quy tắc 2-6 đã nói, trong trường không có ma.”

Trình Dương “Ồ” một tiếng, đêm qua cậu ta không ngủ được, thật ra còn định ngồi học thuộc Nội Quy Trường, nhưng nghĩ đến những nội quy đó thực sự rất đáng sợ, mới đọc xong hai ba nội quy thôi mà cậu ta đã cảm thấy ớn lạnh toàn thân rồi.

Sau đó Trình Dương cảm thấy thôi thì tốt nhất không đọc nữa, nhìn mấy quy tắc ấy sợ chết khiếp luôn.

Nhưng bởi Lâm Dị đã nói trong trường học không có ma, Trình Dương mạnh dạn lên tiếng: “Có phải thầy cố vấn căng thẳng quá, gây ra một số vấn đề về thần kinh không?”

Lâm Dị không phủ nhận lời phỏng đoán của Trình Dương, Trình Dương nói khá có lý, dù sao đây cũng không phải là nơi để người ta có thể ở, cứ sống trong nơi này suốt kiểu gì cũng sẽ có người gặp vấn đề về tâm lý.

Lâm Dị nói: “Trong trường không có ma, nhưng lại có những thứ khác đấy.”

Trình Dương: “Thứ gì khác cơ?”

Lâm Dị nói: “Quái vật.”

Sắc mặt Trình Dương tái nhợt, lập tức câm nín.

Lâm Dị vội vàng nói: “Đấy là tôi đoán lung tung thôi, anh đừng tin thật.”

“Muộn rồi.” Vẻ mặt Trình Dương đầy đớn đau: “Trong đầu tôi đã chiếu xong một bộ phim kinh dị quy mô lớn luôn rồi.”

Lâm Dị suy nghĩ một chút, cố gắng an ủi cậu ta: “Anh Trình Dương, anh có thể nhìn vấn đề này từ một góc độ khác.”

Trình Dương: “Góc độ nào?”

Lâm Dị: “Xem phim không cần mua vé.”

Trình Dương: “…”

Đúng 9h50, cả hai có mặt tại Phòng 101, tòa A.

Cửa phòng học 101 còn chưa đóng, Trình Dương đang định bước vào thì bị Lâm Dị giữ lại.

Lúc Trình Dương định mở mồm nói gì đó, Lâm Dị đặt ngón trỏ lên môi cậu ta: “Suỵt.”

Tuy không biết Lâm Dị định làm gì, nhưng Trình Dương vẫn ngoan ngoãn giữ im lặng.

Họ nhìn thấy thầy cố vấn ở trong Phòng 101, ngồi trước một đống sách giáo khoa, nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, trông giống như một tác phẩm điêu khắc hình người trong bảo tàng nghệ thuật.

Lâm Dị quan sát một lúc, khi thầy cố vấn vẫn đang ngồi thơ thẩn, cậu bỗng dưng nhớ tới hình ảnh cha mẹ mình.

Cha mẹ cậu tuy không nói được nhưng lại rất giống với tình trạng của thầy cố vấn đang đờ đẫn phía trước kia.

Lâm Dị nheo mắt, sau đó gõ cửa.

Tiếng gõ cửa không làm gián đoạn sự uể oải của thầy cố vấn.

Lâm Dị nhẹ giọng gọi: “Thầy Tưởng?”

Sau khi cậu gọi ba lần liên tiếp, thầy cố vấn vẫn cứ đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Trình Dương gầm lên: “Thầy Tưởng!”

Không hổ là thanh niên trai tráng, giọng nói của Trình Dương cuối cùng cũng đánh thức thầy cố vấn tỉnh lại.

Thầy cố vấn ngơ ngác quay đầu lại nhìn hai sinh viên ở cửa, hành động này khiến cổ áo của anh ta trượt xuống một chút, để lộ ra cần cổ. Thầy cố vấn phải mất một lúc mới phản ứng lại, anh ta đứng dậy: “Bạn học Lâm Dị, còn có…”

Trình Dương nói: “Thầy Tưởng, em là Trình…” Cậu ta gần như cắn phải lưỡi: “Dương.”

Sau đó lại điên cuồng kéo góc áo Lâm Dị, nhỏ giọng nói: “Nhìn cổ thầy ta kìa, cổ thầy ta.”

Đương nhiên, Lâm Dị cũng nhìn thấy trên cổ thầy cố vấn có một vết thắt rất sâu.

Vết thắt sâu như vậy khó có thể chỉ dựa vào sức người để tạo ra, trừ phi thêm sức nặng của cơ thể con người. Nếu không thì câu trả lời đã quá rõ rồi, dấu vết thắt cổ kia là do treo cổ mà thành.

Để gây ra được vết thắt cổ như vậy, thời gian treo cổ nhất định không ngắn.

Một đáp án khác dần hiện ra, khả năng thầy cố vấn thực sự gặp vấn đề về tâm lý, vậy tức là vụ tự sát mà anh ta đề cập trong cuộc gọi video ngày hôm qua là tự sát thật.

Việc treo cổ sẽ khiến sợi dây đè lên khí quản, khiến con người không thể thở được và không cung cấp đủ oxy cho não.

Nó sẽ chèn ép động mạch cảnh có thể dẫn đến tình trạng thiếu máu lên não.

Không chỉ vậy, còn gây ra kích ứng nghiêm trọng đến các dây thần kinh ở cổ, gây ra hiện tượng ngừng tim theo phản xạ.

Dưới tác động của trọng lượng cơ thể, cột sống cổ cũng sẽ bị gãy.

Những điều này có thể dễ dàng lấy đi mạng sống của một người.

Và một khi người đó bị sợi dây treo qua cổ, trừ khi sợi dây bị đứt, nếu dùng sức của một người bình thường thì không thể ngăn cản được cái chết.

Nhưng nhìn vết thắt cổ gần như ăn sâu vào xương của thầy cố vấn, chứng tỏ sợi dây anh ta dùng để treo cổ tự tử chịu lực trong khoảng thời gian rất lâu, có lẽ sau khi thầy cố vấn qua đời, nó vẫn còn rất chắc chắn.

Thầy cố vấn không chỉ đã tự sát mà còn tự sát rất thành công.

Lâm Dị nhìn chằm chằm vào vết thắt cổ trên cổ thầy cố vấn, im lặng hồi lâu.

Nhận thấy Lâm Dị và Trình Dương để ý đến cổ mình, thầy cố vấn nhanh chóng vén viền cổ áo lên cao có thể che đi vết thắt trên cổ.

“Dọa hai bạn sợ rồi nhỉ, xin lỗi nhé, trước đây tôi vô tình gặp phải chuyện không may cho lắm.” Thầy cố vấn giải thích rồi nói: “Sách giáo khoa tôi đã chia sẵn rồi, các bạn chọn tập nào cũng được.”

Lâm Dị ngẫu nhiên chọn đại một tập sách, thầy cố vấn lấy danh sách sinh viên chuyên ngành ra, tìm tên của Lâm Dị và Trình Dương, sau đó đánh dấu vào phía sau tên của họ, để nhận biết hai người đã nhận được sách giáo khoa.

Lâm Dị suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Thầy Tưởng, em có thể hỏi thầy về một người được không?”

Thầy cố vấn nhìn Lâm Dị, thành thật mà nói, anh ta có chút hơi sợ Lâm Dị đặt câu hỏi, nhưng vẫn nói: “Được thôi.”

Lâm Dị hỏi: “Thầy biết Lâm Quyến không ạ?”

Thầy cố vấn nghiêm túc suy nghĩ, rồi gãi gãi tóc: “Tôi… tôi không nhớ.”

Câu trả lời của anh ta là “không nhớ” chứ không phải “không biết”.

Lâm Dị thấy vậy lại hỏi: “Thầy Tưởng, thầy có biết Viên Viện không ạ?”

Thầy cố vấn vẫn tự túm tóc, nói: “Tôi không nhớ”.

Mặc dù Lâm Dị không kì vọng quá nhiều, nhưng khi nhận được câu trả lời này, cậu vẫn không khỏi có chút thất vọng: “Em biết rồi ạ, cảm ơn thầy Tưởng.”

Thầy cố vấn thấy Lâm Dị hỏi xong, liền buông mái tóc vừa túm vào, vẻ mặt bình tĩnh lại, nhìn thời gian hỏi: “Còn chuyện gì không?”

“Không ạ.” Lâm Dị nói: “Tạm biệt, thầy Tưởng.”

Vào lúc hai người đang chuẩn bị rời đi thì thầy cố vấn gọi họ lại: “Lâm Dị, Trình Dương.”

Trình Dương bị thầy cố vấn hù đến sắp phát điên luôn rồi, nghe thấy giọng nói anh ta, toàn bộ sách trên tay rơi hết xuống đất.

Trình Dương vội vàng nhặt lên.

Lâm Dị quay đầu nhìn anh ta: “Thầy Tưởng?”

Thầy cố vấn nói: “Những ngày này các bạn nhớ ở trong ký túc xá. Ngoại trừ căng tin, thư viện, cố gắng đừng đi những nơi khác, nếu được thì cũng không đi tới hai nơi này luôn càng tốt. Có thể đến căng tin mua chút đồ ăn, nếu thấy điểm trực ban của hội sinh viên dựng lên vì nhiệm vụ 2-6 thì lập tức tránh xa ra.”

Lâm Dị gật đầu: “Em hiểu rồi ạ.”

Cậu và Trình Dương cầm sách giáo khoa trên tay rời khỏi phòng học, nhưng Trình Dương vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

Tham Khảo Thêm:  Chương 152

Sự sợ hãi của Trình Dương gần như có thể nhìn thấy bằng mắt thường, Lâm Dị có chút tội lỗi khi dẫn cậu ta đi xem quái vật 2-6.

Dù sao thầy cố vấn cũng nhắc đi nhắc lại bọn họ, hội sinh viên sẽ dựng điểm làm nhiệm vụ 2-6, tức là quái vật 2-6 thực sự rất khó xử lý.

Lâm Dị quyết định cùng Trình Dương trở về ký túc xá trước, rồi một mình lẻn ra ngoài sau cũng được.

Giữa ký túc xá và tòa giảng đường chỉ có một con đường duy nhất, nhưng đường xá trong khu vực tòa nhà này phức tạp hơn nhiều. Lâm Dị cũng định đi về bằng đường này, bởi vì trên đường bọn họ đi tới không thấy nơi túc trực quái vật 2-6 do hội sinh viên bố trí.

Đi được một lúc, Trình Dương cuối cùng cũng khôi phục tinh thần, hỏi Lâm Dị: “Anh Lâm Dị, hai người anh vừa hỏi là ai vậy?”

Cậu còn chưa kịp nói xong đã bị một vài giọng nói từ xa cắt ngang.

“Đệt, đừng có mẹ nó chạy lung tung nữa!”

“Dừng lại nhanh!”

Lâm Dị và Trình Dương nghe theo tiếng động và nhìn thấy một nam sinh chạy như điên về phía họ, theo sau là hội sinh viên đang đuổi theo.

Nam sinh vừa chạy vừa hét lớn: “Tôi không muốn vào… tôi không muốn vào đó đâu…”

Bản năng sinh tồn của con người khiến nam sinh này bộc phát sức mạnh mãnh liệt hơn bao giờ hết, chỉ trong chớp mắt, Lâm Dị đã nhìn thấy nam sinh này lao về phía mình và Trình Dương.

Sau đó cậu ta va vào vai Lâm Dị, Lâm Dị còn chưa kịp né, toàn bộ sách trong tay đều rơi xuống đất.

Vào thời điểm va chạm, Lâm Dị nghe được tiếng hét của nam sinh kia càng ngày càng rõ ràng.

“Tôi không muốn vào 2-6, tôi không muốn vào 2-6” Cậu ta nói.

Lâm Dị mím môi, nam sinh vừa đụng phải hắn chắc là sinh viên sắp bị đưa vào Thế giới Quy tắc 2-6. Nhìn thấy Lâm Dị bị đẩy lui về phía sau mấy bước, Trình Dương “hừ” một tiếng, vội vàng hỏi: “Anh Lâm Dị, anh không sao chứ?”

Vai Lâm Dị bị va chạm nên có chút đau đớn, cậu tạm thời không quan tâm đến sách vở rơi xuống đường nữa mà kéo Trình Dương sang một bên.

Giây tiếp theo, hội sinh viên đuổi theo nam sinh cũng lao tới.

“Tôi không vào, tôi không vào, thả tôi ra đi mà…”

Nam sinh bị một thành viên hội sinh viên túm lại, vùng vẫy điên cuồng.

Sau khi tránh đường, Lâm Dị và Trình Dương đều đứng nhìn cảnh tượng trước mặt. Người truy đuổi và người đánh chặn hội tụ ở đây, Lâm Dị nhìn thấy người người nào đó trong số họ, cậu nhanh chóng ngồi xổm xuống để nhặt đống sách bị rơi.

Là Tần Châu.

“Đờ mờ.”

Ở cách xa hơn mười mét, Lâm Dị có thể nghe thấy tiếng tức giận của Tần Châu.

“Ông đây đã bảo cậu con mẹ nó đừng chạy lung tung rồi mà?” Tần Châu hung dữ nói, giữ tên nam sinh kia trong tay: “Cậu mà kéo theo con quái vật 2-6 đến chỗ đông người, người đầu tiên ông đây xử lý là cậu đấy.”

Nam sinh vùng vẫy thảm thiết: “Đừng mà, tôi không muốn vào 2-6, tôi không muốn vào 2-6”.

Vừa kêu vừa la, nam sinh bật khóc: “Dựa vào đâu, dựa vào đâu các người lại bắt tôi chết”.

“Không ai bắt cậu chết cả.” Âu Oánh đi theo Tần Châu chạy tới, nói với nam sinh: “Đây cũng là việc không thể tránh khỏi, trước khi đưa người vào tôi cũng đã nói với cậu rồi. Với cả hội sinh viên cũng sẽ phái người đi theo cậu tiến vào Thế giới Quy tắc, nếu muốn cậu chết thì chúng tôi đã chẳng thèm phái người đi cùng cậu.”

Nam sinh hét lên: “Thế thì có ích gì! Nếu mấy người giải quyết được thì con quái vật 2-6 đã chẳng tồn tại lâu như vậy rồi! Đừng tưởng là tôi không biết, quái vật 2-6 đã tồn tại được mười năm, mười năm rồi đấy! Là mười năm! Không ai có thể thoát khỏi 2-6 hết, tất cả đều chết, chết hết đấy!”

“Mẹ nó đừng có nói xúi quẩy nữa.” Tần Châu ném nam sinh giao cho những người khác: “Dẫn về.”

Nam sinh tiếp tục giãy dụa, nhưng vẫn bất lực, trừng mắt nhìn Tần Châu: “Nếu anh lợi hại vậy thì sao không đi với bọn tôi?”

Tần Châu liếc cậu ta một cái, lạnh lùng nói: “Chúc mừng, lần này đúng là tôi sẽ đi với cậu đấy, hài lòng chưa? Hài lòng rồi thì câm miệng.”

Nam sinh sửng sốt một lát, vẫn kêu rên: “Tôi không vào, tôi không vào đâu!”

Tần Châu không muốn nhiều lời với cậu ta, hắn trừng mắt nhìn người truy bắt lúc nãy: “Còn đứng đấy làm gì? Mau đưa đi.”

Lâm Dị cúi đầu nhặt sách lên, Trình Dương cũng quỳ xuống giúp cậu, sau đó hỏi: “Quái vật 2-6… mẹ kiếp còn có thể theo đến đây á…”

Lâm Dị: “Có vẻ là vậy.”

Bắp chân của Trình Dương nhũn ra, giọng nói run rẩy: “Anh Lâm Dị, hướng 9 giờ ấy, anh nhìn cái thứ đứng sau cây cột kìa, xem có phải quái vật 2-6 không…”

Lâm Dị sửng sốt một chút, cẩn thận ngước mắt lên nhìn về vị trí Trình Dương vừa chỉ.

Một người phụ nữ mặc váy đỏ đang nhìn Tần Châu.

Trình Dương nuốt nước miếng: “Bóng… anh Lâm Dị, cô ta không có bóng.”

Lâm Dị cũng nhìn ra, hôm nay là một ngày nắng đẹp, dưới chân ai cũng có bóng đen phản chiếu, ngoại trừ người phụ nữa kia.

Trình Dương sắp khóc: “Đậu má…”

“Tôi có nên… tìm chủ tịch hội sinh viên không…”

Lâm Dị suy nghĩ một chút, bởi vì cô ta đứng ở phía sau cây cột, vị trí này rất khó để Tần Châu nhìn thấy từ chỗ của hắn.

“Vẫn nên…” Lâm Dị nói: “Nhắc anh ấy đi…”

Trình Dương: “Được.”

Trình Dương cố gắng đứng dậy nhưng vô ích: “Mẹ kiếp, chân tôi nhũn hết rồi, đứng không nổi.”

Lâm Dị đi tới kéo Trình Dương, nhưng cậu còn chưa kịp kéo Trình Dương lên.

Bọn họ bị Tần Châu để ý.

“Hai người ngồi xổm bên kia.” Tần Châu nói với bọn họ: “Lại đây!”

Tần Châu lo lắng nam sinh đột nhiên mất khống chế kia sẽ dụ quái vật 2-6 tới đây, nếu mà vậy thật thì hai cây nấm ngồi xổm đằng kia sẽ gặp rắc rối mất.

Nhìn thấy hai cây nấm còn đang giằng co nhau, Tần Châu bực hết cả mình, đúng là không biết trời cao đất dày là gì.

Hắn đi về phía hai cây nấm, đi được hai bước thì nhận ra hai thứ khó chịu này chính là Lâm Dị và Trình Dương.

Tần Châu: “…”

Hắn dừng lại, nhìn Lâm Dị: “Nhóc thiên tài, chơi vui không?”

Lâm Dị: “…”

Lâm Dị vội vàng giải thích: “Không phải, đàn anh ơi, bọn em đến nhận sách giáo khoa á.” Sau đó cậu điên cuồng nháy mắt nhìn Tần Châu, hy vọng sẽ lợi dụng được sự ăn ý hồi hợp tác với nhau trong ở Thế giới Quy tắc 7-7, hướng dẫn Tần Châu phát hiện ra người phụ nữ phía sau cây cột.

Tần Châu cũng chú ý, ánh mắt nhanh chóng quét về chỗ được chỉ.

Trước khi hắn nhìn được rõ thứ kia là gì, một ánh sáng đỏ kỳ lạ dâng lên trước mắt.

Tần Châu phát ra một tiếng “Đệt”, mẹ nó chứ, tên khốn chạy trốn đó thật sự đã thu hút con quái vật 2-6 tới đây.

Ước tính tất cả mọi người chỗ này đều sẽ bị kéo vào 2-6.

Tần Châu bực đến mức muốn giết người luôn rồi.

Hắn hít một hơi thật sâu, sốt ruột chờ đợi thứ ánh sáng đỏ kia tắt dần, Thế giới Quy tắc 2-6 mở ra trước mắt.

Tốc độ thời gian chảy trôi dường như chậm lại kể từ thời điểm thứ ánh sáng đỏ kỳ lạ ấy lóe lên, thời gian trôi qua từng phút từng giây chậm đến mức dường như tua về bội số là 0,1.

Tần Châu đợi rất lâu, thứ ánh sáng đỏ mới lắng xuống, mi mắt dần dần nặng trĩu, như bị ai đó rót đầy chì.

Cơn buồn ngủ như thủy triều tràn vào, hắn cảm thấy đầu óc mình bị một thứ sức mạnh không thể cưỡng lại đánh bật ra, có thứ gì đó đang dò xét trí nhớ của hắn…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.