“Anh Lâm Dị.” Trình Dương ngồi đối diện Lâm Dị đột nhiên ngẩng đầu lên: “Anh nói… ây da, bỏ đi bỏ đi.”
“Ờ.” Lâm Dị cầm thìa lên, múc một thìa canh đưa vào miệng.
Trình Dương oán hận nói: “Anh Lâm Dị, sao anh không diễn theo kịch bản gì hết vậy? Bình thường vào mấy lúc kiểu này, anh phải tiếp tục hỏi chứ.”
Lâm Dị “ừng ực” uống xong một ngụm canh, thành thật nói: “Bởi vì tôi muốn uống canh.”
Trình Dương vươn cổ, đến gần Lâm Dị: “Anh Lâm Dị, anh Lâm Dị, anh nghĩ chủ tịch của chúng ta sau chuyện này có chịu đả kích gì không?”
Lâm Dị uống canh, suy nghĩ một chút: “Chắc là không đâu.”
“Không ư?” Trình Dương gật gật đầu, tự nhủ: “Cũng đúng, dù sao anh ấy là chủ tịch hội sinh viên, cũng không phải chưa từng gặp qua phong ba bão táp kiểu này bao giờ.”
Hai người ăn trưa xong, đi lấy sách giáo khoa từ chỗ dì quản lý ký túc xá rồi trở về phòng.
Cuộc họp ở phòng B-101 vẫn đang diễn ra.
Tần Châu ném quyển Nội Quy Trường lên bàn: “Giống 7-7, 2-6 không có nội quy.”
Vẻ mặt của mọi người đột nhiên trở nên nặng nề, bọn họ mới rời khỏi 2-6 chưa đầy hai giờ, chưa có thời gian để sửa lại Nội Quy Trường, vậy mà nó đã tự cập nhật rồi.
Điều này khiến họ nhớ đến một suy đoán của vị đàn anh trước kia – trường đại học này chính là một Thế giới Quy tắc thực sự.
Sắc mặt Âu Oánh bỗng nhiên lộ ra vẻ khó coi, niềm vui khi quy tắc 2-6 không còn nữa trong nháy mắt đã biến mất.
“Đây không phải chuyện tốt sao?” Tần Châu nhìn mọi người: “Sao ai cũng xị mặt thế kia?”
“Anh Châu… sao đây lại là chuyện tốt được chứ?” Nét mặt của phó đội trưởng đội tuần tra là khó coi nhất.
“Phát hiện ra chân tướng không phải chuyện tốt sao?” Tần Châu hỏi ngược lại: “Phát hiện thì xử lý, nếu xị mặt có tác dụng thì chúng ta đã không bị nhốt ở chỗ này mãi rồi.”
Phó đội trưởng im thin thít, từ góc độ này thì đúng thật đây là chuyện tốt.
Trước đây, họ luôn phục bàn một cách rập khuôn, sau khi tìm được quy tắc tử vong thì sẽ nghiên cứu, tổng hợp biện pháp đối phó rồi gấp rút cập nhật lại Nội Quy Trường.
Âu Oánh hỏi: “Anh Châu, vậy chúng ta nên làm gì?”
Âu Oánh hiểu rõ Tần Châu, nếu Tần Châu nói là chuyện tốt, nhất định hắn đã có kế hoạch gì đó rồi.
“Trịnh Liễu, tìm danh sách sinh viên cùng khóa với đàn anh Lục, đưa cho tôi.” Tần Châu nói với Trịnh Liễu, người phụ trách hồ sơ sinh viên: “Trước khi trời tối.”
“Không thành vấn đề.” Trịnh Liễu nói.
“Trong khoảng thời gian này tôi sẽ kiểm tra một số tài liệu liên quan, tạm thời việc của anh giao lại cho em nhé.” Tần Châu nhìn Âu Oánh.
Sau đó hắn nói với Âu Oánh và phó đội trưởng: “Chúng ta hãy tổ chức một buổi lễ từ biệt đơn giản cho La Diệc, để những người thân thiết tiễn đưa cậu ấy.”
Âu Oánh: “Vâng.”
Sau đó Tần Châu quay sang nói với Nghiêm Dao, người phụ trách liên lạc với trường học: “Trong thời gian này sẽ không có quái vật quy tắc chờ bổ sung nào xuất hiện. Thông báo cho phía trường học, bắt đầu lên lớp bình thường đi.”
Nghiêm Dao: “Không thành vấn đề.”
Tần Châu nói: “Trước khi bắt đầu lên lớp, nhấn mạnh lại với giảng viên cố vấn, yêu cầu họ che giấu thân phận, đừng để sinh viên phát hiện rồi gây hoảng loạn lung tung, đặc biệt là Tưởng…”
Nghiêm Dao nói: “Thầy Tưởng Thao.” —
Buổi chiều, Lâm Dị vừa mới ngủ trưa tỉnh lại, điện thoại di động vang lên.
Thầy cố vấn thông báo tất cả sinh viên đến nhận sách giáo khoa, Lâm Dị và Trình Dương thì đã nhận từ trước nên buổi chiều cũng chẳng có việc gì khác để làm, thầy cố vấn yêu cầu họ tự chuẩn bị bài.
Có một số từ trong sách giáo khoa thậm chí Trình Dương còn không hiểu nổi, chỉ có thể tìm Lâm Dị để cầu cứu.
Lâm Dị im lặng một lát rồi nói: “Hỏi thầy cố vấn xem thầy có sách giáo khoa tiểu học không đi.”
Trình Dương buồn bã nói: “Nền tảng của tôi sa sút đến mức độ như vậy luôn hả?”
Để tránh Trình Dương lại bị kéo vào Thế giới Quy tắc tiếp, Lâm Dị đành phải thành thật gật đầu: “Nếu có sách giáo khoa mẫu giáo thì càng tốt.”
“…” Trình Dương vừa khóc vừa gọi điện cho thầy cố vấn.
Giọng nói ngỡ ngàng của thầy cố vấn phát ra từ loa điện thoại di động của Trình Dương: “Trường chỉ có sách giáo khoa cho chuyên ngành thôi. Nếu cậu cần, Trình Dương, tôi có thể thử hỏi hội sinh viên xem có lấy được không, nhưng cậu cũng đừng kì vọng quá nhiều nhé.”
Trình Dương mừng rỡ: “Cảm ơn thầy Tưởng ạ! Làm phiền thầy rồi ạ!”
Lâm Dị mím môi dưới, cậu cảm thấy hội sinh viên có hơi thần thông quảng đại quá rồi đấy, càng như vậy, cậu càng cảm thấy áy náy.
Trong Thế giới Quy tắc 2-6, bởi vì Tần Châu quá khó đối phó, Lâm Dị không thể chú tâm suy nghĩ tại sao quái vật 2-6 lại sợ “nó”.
Hiện tại có thời gian, cậu cũng không dám suy nghĩ quá sâu xa.
Lần đầu tiên cậu gặp “nó”, là một diễn biến hết sức kịch tính.
Từ nhỏ Lâm Dị đã rất thông minh, có thể tham gia cuộc thi Olympic Toán cấp 2 từ hồi tiểu học, tình cờ đề thi Olympic Toán năm đó hơi khó mà Lâm Dị thì lại muốn đứng nhất.
Đứng nhất sẽ nhận được phần thưởng 2.000 nhân dân tệ.
Lúc cậu đang chú tâm làm bài, bỗng nhiên tâm trí trở nên trống rỗng, sau đó cậu không thể nhớ được gì nữa. Giống như đang ngủ say, khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường rồi.
Cha mẹ lo lắng cho cậu, hỏi cậu có phải chịu quá nhiều áp lực không, vẻ mặt Lâm Dị lúc đó ngơ ngác.
Cha mẹ nói rằng, lúc cậu đang tham gia cuộc thi thì đột nhiên đứng dậy, giám thị yêu cầu cậu ngồi lại vào ghế, nhưng Lâm Dị không nghe. Giám thị đến ngăn cậu lại nhưng lại bị Lâm Dị đẩy ngã xuống đất.
Lúc đó Lâm Dị mới mười tuổi.
Sự xuất hiện của “nó” không chỉ một lần mà tần suất khoảng ba đến năm lần một năm, Lâm Dị từng nghi ngờ liệu có phải cậu đa nhân cách hay không. Cha mẹ cậu cũng từng đưa cậu đến gặp bác sĩ tâm lý, nhìn tờ giấy chẩn đoán sức khỏe bình thường của mình, Lâm Dị rơi vào trầm tư.
Sau này, không chỉ cậu là người duy nhất, cha mẹ cậu cũng dần dần trở nên kỳ lạ, nhưng sự kỳ lạ của họ không giống với Lâm Dị, bọn họ như đang dần biến thành xác sống thì đúng hơn.
Họ không còn nhịp tim nhưng vẫn có thể đi lại và mở mắt, Lâm Dị tìm thấy hai tờ thông báo trúng tuyển trong nhà – Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên.
Về sau, thỉnh thoảng Lâm Dị lại nhìn thấy “nó” trong gương, “nó” trông giống hệt với cậu, nhưng biểu cảm lại luôn đờ đẫn.
Cuộc đối thoại duy nhất giữa Lâm Dị với “nó” là:
Lâm Nghị hỏi: Ngươi là ai?
“Nó”: Tôi là cậu.
Bây giờ Lâm Dị thực sự rất hoảng sợ, nhất là khi nghĩ đến những lời Tần Châu đã nói, trường đại học này có thể là một Thế giới Quy tắc, có con quái vật đã ăn thịt nhiều người, thực lực gia tăng khiến nó không còn hài lòng khi bị hạn chế trong Nội Quy Trường nữa mà đã thoát ra ngoài.
Là “nó” sao?
Nếu là “nó” thì chẳng phải chính là cậu sao?
Lâm Dị càng thêm hoảng loạn, thậm chí có chút sợ hãi. Cậu sợ bản thân thực ra không phải con người, cậu sợ hội sinh viên tài giỏi như vậy sẽ phát hiện ra gì đó.
Trình Dương ở bên cạnh cũng không biết tâm trí Lâm Dị giờ đang trên mây, cậu ta lấy sách giáo khoa rồi chỉ vào một ký hiệu nào đó: “Anh Lâm Dị, cái dv, dt, ds này có ý nghĩa gì thế? Có phải là cái dv tôi nghĩ đến không?”
Lâm Dị định thần lại, mặc dù cậu đến trường đại học này là để khảo nghiệm một vài thứ, nhưng khi thật sự phải đối mặt với nó thì lại có chút rụt rè.
Lâm Dị kìm nén suy nghĩ của mình, hỏi Trình Dương: “Anh nghĩ là gì?”
Trình Dương: “DVD?”
Lâm Dị: “…”
Lâm Dị lạnh lùng nói: “Sách giáo khoa mẫu giáo đã tới chưa? Tôi nghĩ dựa vào quan hệ của anh với đàn anh, đàn anh sẽ tìm cách lấy cho anh đấy.”
Trình Dương: “…”
Trình Dương nói: “Quan hệ của tôi với đàn anh á? Anh Lâm Dị, ý anh là chủ tịch Tần á hả, thế thì đáp án chính xác phải là dựa vào quan hệ của anh với chủ tịch Tần mới giúp tôi lấy được sách giáo khoa chứ?”
Lâm Dị nghẹn ngào khi nhớ lại câu chuyện phiếm đó: “Nói một cách đơn giản, dv là vận tốc tức thời, dt là denta thời gian, dr là denta bán kính chênh lệch, thường được sử dụng cho tích phân xác định.”
Suy nghĩ một chút, Lâm Dị lạnh lùng hỏi: “Có cần tôi giải thích tích phân xác định là gì không?”
Đủ đả kích chưa?
Cần kèm theo giọng điệu chế giễu nữa không?
“…” Trình Dương nhấc điện thoại lên: “Tôi đi hỏi xem sách giáo khoa mẫu giáo của tôi bao giờ có.”
Trình Dương vừa nhấc điện thoại lên, điện thoại của Lâm Dị và điện thoại của cậu ta cùng lúc vang lên, người gọi đến là Âu Oánh.
Họ không có quyền gác máy, chỉ có thể đợi điện thoại đổ chuông trong năm giây rồi tự động kết nối.
Trình Dương cười nói: “Chị Âu Oánh.”
Lâm Dị lễ phép nói: “Chị Âu Oánh.”
Âu Oánh chào hai người: “Lễ đưa tiễn La Diệc sẽ diễn ra vào lúc 17 giờ cuối tuần này.”
Cô không hỏi Lâm Dị và Trình Dương liệu họ có thể đến được hay không, dù sao Lâm Dị, Trình Dương với La Diệc không quen biết nhau, Âu Oánh chỉ nghĩ bọn họ cùng nhau trải qua Thế giới Quy tắc 2-6, cho nên tốt hơn vẫn nên thông báo cho bọn họ.
Trình Dương nói: “Chị Âu Oánh, bọn em biết rồi ạ.”
Âu Oánh nói: “Ừ, vậy thì…”
Có vẻ Âu Oánh ở đầu dây bên kia rất bận rộn, mọi người liên tục gọi điện cho cô.
Lâm Dị nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Âu Oánh và những người khác.
“Chị Âu Oánh, chị có biết anh Châu ở đâu không?”
“Đang tìm anh Châu sao? Đưa tài liệu cho chị. Trong khoảng thời gian này, chị sẽ tạm thời chịu trách nhiệm về công việc của anh Châu. Làm phiền bạn học thông báo với mọi người giúp chị, đừng quấy rầy anh Châu trong vài ngày này.”
Trình Dương quay ra phía Lâm Dị, buột miệng nói: “Làm sao bây giờ? Chủ tịch Tần hình như chịu đả kích thật rồi.”
Lâm Dị khựng lại, nghĩ đến Tần Châu trong Thế giới Quy tắc 7-7.
Trụ cột của mọi người.
Đến nỗi nghỉ việc, chắc chắn hắn phải chịu đả kích rất lớn.
Mặc dù bây giờ Lâm Dị khá sợ Tần Châu, nhưng không thể phủ nhận rằng Tần Châu rất uy nghiêm, chính trực. Vĩ – quang – chính đến nỗi ảnh hưởng rất nhiều đến suy nghĩ của Lâm Dị, cậu cảm thấy hơi thất vọng khi Tần Châu lại suy sụp vì quái vật 2-6.
(*): Vĩ đại – quang vinh – chính trực
Đầu óc cậu như nóng bừng, vội vàng hỏi Âu Oánh: “Chị Âu Oánh, chị có thể cho phép em mở quyền hạn được không?”
Âu Oánh ký xong mới phát hiện vẫn đang gọi điện, cô hỏi: “Quyền hạn nào?”
Lâm Dị: “Là quyền hạn cho phép gọi điện với đàn anh.”
Âu Oánh khựng lại, cô cho rằng Lâm Dị đã phát hiện ra điều gì đó.
“Được.”
Lâm Dị không ngờ Âu Oánh lại đồng ý nhanh như vậy, lập tức bổ sung thêm: “Chị Âu Oánh, chỉ cần cho phép gửi tin nhắn là được.”
Vừa sợ xã hội vừa sợ điện thoại, gửi nhắn tin thôi là được rồi!
Cúp điện thoại mấy phút, Âu Oánh mở quyền hạn cho cậu.
Lâm Dị nhìn cái tên được tự động đặt ở vị trí đầu tiên trong danh bạ của mình – Tần Châu.
“Ơ.”
Nhắn gì giờ?
Lâm Dị ngẩng đầu lên, nhờ Trình Dương giúp đỡ.
Trình Dương cũng rất nhiệt tình: “Khen ảnh đi! Khen nhiều vào, khen thật điên cuồng vào! Hãy giúp chủ tịch Tần của chúng ta lấy lại sự tự tin!”
Lâm Dị căng thẳng: “Cụ thể đi, cụ thể đi?”
Vào đêm khuya.
Tần Châu đang tìm kiếm tài liệu trong phòng lưu trữ, dựa trên sự hiểu biết của hắn đối với vị đàn anh kia, anh ta sẽ không suy đoán một cách vô căn cứ như vậy, nhất định phải có thứ gì đó là manh mối cho bọn họ.
Hắn đọc rất nhiều tài liệu đến mức hai con mắt khô khốc, đau nhức hết cả đầu.
Thế nên hắn tạm thời đặt giấy tờ xuống rồi xoa xoa huyệt thái dương.
Không còn ai trong phòng lưu trữ, không gian rất yên tĩnh.
Tần Châu dứt khoát nằm xuống đất thả lỏng, sau khi thư giãn chuẩn bị tiếp tục đọc sách. Nhưng khi hắn nhắm mắt lại, một vài mảnh ký ức nhỏ bé khó nắm bắt bất chợt hiện lên trong đầu.
Giống như đang nằm mơ, rõ ràng hắn cảm thấy mình sắp nhớ ra gì đó rồi, nhưng nếu càng cố đào sâu hơn thì đầu óc lại trống rỗng.
Tần Châu ngẫm lại lời kể về góc nhìn tương ứng của từng người đối với Thế giới Quy tắc 2-6 trong cuộc họp lúc ban ngày.
Âu Oánh nói: “Sáng hôm sau, La Diệc chết dưới tay quái vật 2-6. Lúc đó tay của anh Châu dính đầy máu.”
“Bọn tôi không tìm thấy Lâm Dị đâu cả, cho nên nóng lòng muốn đi phục bàn. Sau khi tỉnh táo lại, bọn tôi tìm thấy Lâm Dị ở trong phòng bếp, Lâm Dị nói em ấy bị nhốt trong tủ lạnh.”
Trình Dương: “Đêm đầu tiên em chẳng biết gì cả, giống như bị người nào đó đánh ngất vậy, ngày hôm sau tỉnh lại, chị Âu Oánh tới đánh thức em, sau đó em nhìn thấy thi thể của anh La Diệc.”
“Bởi vì anh Lâm vẫn chưa trở lại, nên em với chị Âu Oánh đi tìm thì phát hiện có gì đó không ổn, nhưng lại chẳng thấy anh ấy đâu. Lúc đó em nghe thấy tiếng động trong bếp, nhưng em lại chẳng nghĩ tới chuyện anh Lâm Dị bị nhốt trong tủ lạnh, chủ yếu là vì dáng người anh Lâm Dị khá cao, sao có thể nhét vào tủ lạnh được?”
Âu Oánh tường thuật lại từ góc nhìn của Lâm Dị: “Em đã tìm ra quái vật 2-6 trong ngày đầu tiên, em đoán đàn anh… là quái vật 2-6, bởi vì câu nói “cẩn thận một chút của đàn anh”, lúc đó là ban ngày, làm gì có nguy hiểm gì. Em từng trải qua Thế giới Quy tắc 7-7 với đàn anh. Dựa trên sự hiểu biết của bản thân về đàn anh, đàn anh sẽ không tùy tiện nói “cẩn thận một chút” như vậy bao giờ.”
“Em tình cờ gặp đàn anh lúc đang tìm kiếm dụng cụ trong bếp. Có lẽ lúc đó xảy ra chuyện gì đó rồi nhưng vì quá lo lắng và sợ hãi nên em đã quên mất đoạn ký ức này. Lúc em đi dọn thủy ngân bị rơi vỡ, sáng hôm đó em lại gặp phải đàn anh, nhưng vì mất đi đoạn ký ức đó nên em cũng không biết mình đã bị lộ và mất cảnh giác. Vì thế nên bị đàn anh nhốt trong tủ lạnh. “
“Đêm cuối cùng, đàn anh và ả váy đỏ hợp tác giết em…”
Tần Châu thở ra một hơi nặng nề, trong lòng như có lửa đốt, nhưng lại chẳng cách nào phát tiết ra, ngọn lửa trong lòng dần biến thành cơn phẫn nộ bất lực.
Tần Châu muốn hút thuốc, nhưng lại không chú ý đến nội quy cấm hút thuốc trong phòng lưu trữ, hắn vừa định lấy điếu thuốc ra, thì điện thoại lại vang lên “ting” một tiếng.
Đã nhận một tin nhắn.
Rất ít người có thể trực tiếp liên lạc với hắn, Tần Châu đã bàn giao công việc cho Âu Oánh, nhưng bây giờ hắn lại nhận được tin nhắn, tức là hội sinh viên đã xảy ra chuyện rồi.
Ngọn lửa vô danh trong lòng càng bùng cháy mãnh liệt hơn.
Tần Châu lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tên người gửi có chút giật mình.
Sau đó hắn bấm vào đọc.
[Lâm Dị]:
Xin chào đàn anh, em là Lâm Dị đây.
Em muốn nói với anh rằng anh thực sự rất tuyệt vời, anh đã cứu được rất nhiều người, em rất ngưỡng mộ anh, anh là thần tượng của em đó.
Cuộc đối đầu trong Thế giới Quy tắc 2-6 khiến em cực kì ngưỡng mộ anh, anh mạnh lắm luôn.
Anh luôn luôn mạnh mẽ nhập viện.
Đàn em khóa dưới của anh, Lâm Dị.
Sau đó, điện thoại lại “ting” lên, nhận được một tin nhắn khác.
[Lâm Dị]:
Là chúc anh luôn luôn mạnh mẽ chứ không phải “nhập viện”, em gõ lộn ạ…
Phòng 304, ký túc xá dành cho sinh viên năm nhất.
Lâm Dị điên cuồng đi đi lại lại trong phòng: “Ahhh, ahhhhhh.”
“Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh, tại sao, tại sao lại gõ nhầm đúng lúc vậy chứ, ahhhhhh?”
“A a a, quê chết mất.” Lâm Dị buồn bực nói: “Sao lại không thể thu hồi vậy hả!”
“Anh Lâm Dị, nếu WeChat có thể đếm số bước chân, chắc anh phải đi được 10 000 bước rồi đấy.” Trình Dương nhìn Lâm Dị: “Chủ tịch trả lời anh chưa?”
Lâm Dị cắn môi, tủi nhục nói: “Tôi còn rủa đàn anh nhập viện đấy. Anh ấy mà không đến tẩn tôi thì chắc là do công đức kiếp trước tôi ăn chay niệm phật đó.”
Trình Dương nói: “Chủ tịch không nỡ đánh anh đâu.”
“Không.” Lâm Dị nói: “Tôi thật sự cảm thấy…”
“Ting”.
Điện thoại nhận được tin nhắn trả lời.
Mắt Trình Dương sáng lên: “Trả lời rồi, trả lời rồi.”
Lâm Dị vô cùng căng thẳng: “Ahh đúng rồi ahhh, trả lời rồi.”
Trình Dương: “Anh ấy trả lời gì thế?”
Lâm Dị: “Để tôi xem.”
Nói thật thì, lúc cậu lừa được 50 nhân dân tệ của ông anh họ cũng chẳng lo lắng đến mức này.
“Nhanh nào, nhanh nào, nhanh nào.” Trình Dương: “Trả lời gì?”
Lâm Dị nhìn tin nhắn, đọc lên thành tiếng: “Tôi biết rồi, nhóc thiên tài.”