Trong tiết học đầu tiên vào chiều thứ Sáu, sau hai ngày đi học đầy yên bình, bản chất học dốt của Trình Dương đã lộ rõ.
Cậu ta đặt sách thẳng đứng, vùi đầu vào sau cuốn sách rồi nhỏ giọng nói với Lâm Dị: “Anh Lâm Dị, tôi buồn ngủ quá, định chợp mắt xíu. Nhờ anh đọc bài giúp tôi nhé.”
Lâm Dị biết mỗi ngày Trình Dương đều nghe giảng như nghe thiên thư, nếu bình thường biểu hiện không tốt, rất dễ trở thành người bị đưa vào Thế giới Quy tắc, lúc nãy thầy cũng vừa nhắc tên Trình Dương xong.
Lâm Dị thấp giọng hỏi: “Anh Trình Dương, anh buồn ngủ lắm hả?”
Trình Dương ngáp một cái: “Ừ, buồn ngủ muốn chết rồi.”
Lâm Dị nói: “Có cần tôi nhéo nhân trung giúp anh không?”
“…” Nhắc đến nhân trung, Trình Dương lại nhớ tới nhân trung sưng tấy của mình trong Thế giới Quy tắc 2-6, cậu ta giật nảy mình, quên luôn cả cơn buồn ngủ.
Lâm Dị ngẩng đầu ghi chép vài chữ vào sách giáo khoa, sau đó nhỏ giọng nói: “Để tôi tám chuyện với anh năm phút nhé.”
Hai người ngồi ở hàng cuối cùng, điều này sẽ không ảnh hưởng đến việc giảng dạy bình thường của giảng viên, bởi vì số lượng sinh viên chuyên ngành rất ít cho nên bọn họ cũng quen biết nhau.
Lâm Dị tính sẽ dùng năm phút này giúp Trình Dương tỉnh ngủ.
Trình Dương cảm thán sự kiên trì của Lâm Dị, sau đó nói: “Vậy anh em mình nói gì cũng được nhỉ.”
Lâm Dị: “Ừm.”
Trình Dương nói: “Hai ngày nay anh nghĩ ngợi gì vậy? Tôi thấy anh lúc nào cũng suy tư mãi. Chẳng lẽ là vì chuyện đội tuần tra vẫn chưa giải quyết xong sao?”
Trình Dương nhắc đến chuyện này làm Lâm Dị có chút emo (*).
(*): buồn rầu, chán nản
Đã hai ngày trôi qua, cậu vẫn chưa nhận được thông tin gì từ phía Âu Oánh, Lâm Dị tự hỏi liệu có phải Tần Châu từ chối cậu rồi không, xong Âu Oánh thì không nỡ làm tổn thương cậu nên cứ mãi giấu giếm như vậy.
Nhìn vẻ mặt của Lâm Dị, Trình Dương biết mình đã đoán đúng, nói: “Quy tắc 16-8 đó khiến mọi người loạn hết cả lên mấy ngày nay, chắc chắn chủ tịch Tần không muốn để anh gặp nguy hiểm thôi.”
Tối thứ Tư, hội sinh viên thông báo quy định mới về quy tắc 16-8: Trong khuôn viên trường, bạn là người có một không hai, nếu xuất hiện một người giống bạn (chờ bổ sung).
Đây là một quy tắc chờ bổ sung, nếu ngẫm kỹ thì bản thân nội dung của quy tắc này sẽ khiến người ta không khỏi rùng mình.
“Anh Lâm Dị, không phải do anh không giỏi, mà là vì anh giỏi quá.” Trình Dương an ủi Lâm Dị nói: “Anh giỏi đến nỗi chủ tịch Tần cũng phải ưu ái anh. Thậm chí đàn chị Âu Oánh còn từng khẳng định chủ tịch Tần nhắc đến tên anh không dưới trăm lần mà.”
Lâm Dị vẫn thất vọng nói: “Đây chỉ là suy đoán không có căn cứ.”
“Đã hai ngày trôi qua rồi, tôi vẫn chưa nhận được hồi âm.” Lâm Dị càng nghĩ càng thấy tủi thân.
Trình Dương giãy nảy: “Sao lại không có căn cứ?”
Lâm Dị lấy điện thoại ra.
Trình Dương: “Gì?”
Lâm Dị: “Không trả lời.”
Trình Dương đang muốn nói gì đó, giảng viên phụ trách đột nhiên kêu lên: “Lâm Dị.”
Lâm Dị lập tức đứng dậy, cậu tưởng mình bị bắt quả tang làm việc riêng trong giờ: “Thầy, em xin lỗi, lần sau em sẽ không làm như vậy nữa.”
Thầy liếc nhìn cậu: “Có người tìm kia.”
Lâm Dị: “Dạ?”
Cậu vô thức ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng học, không thấy ai cả, kể cả một góc quần áo cũng không thấy, chỉ có bóng người phản chiếu trên mặt đất.
Thầy nói: “Đi đi.”
Lâm Dị: “À, vâng.”
Lâm Dị rời khỏi chỗ ngồi, bước lên bục rồi cúi đầu chào giảng viên trước khi ra khỏi cửa lớp.
Tần Châu lười biếng tựa vào vách tường ngoài cửa.
Lâm Dị sững người, sau đó ngạc nhiên: “Đàn anh!”
Trình Dương ở trong lớp nghe được câu này, liền che miệng thích thú như thể vừa chứng kiến một bí mật chấn động nào đó.
Cậu ta lập tức lấy điện thoại để tìm người chia sẻ, lục danh bạ chẳng thấy ai, chỉ thấy tên Âu Oánh.
Cậu bèn gửi tin nhắn cho Âu Oánh:
[Trình Dương]: Đàn chị Âu Oánh, chủ tịch Tần tới gặp anh Lâm Dị.
Sau khi gửi xong, Trình Dương cảm thấy mình sẽ làm phiền Âu Oánh, vội vàng viết tin nhắn xin lỗi. Nhưng còn chưa kịp gõ hoàn chỉnh thành câu, Âu Oánh đã trả lời.
[Âu Oánh]: Chị biết mà.
[Âu Oánh]: Còn mang trà sữa cho Lâm Dị nữa đấy.
Ngoài cửa, Tần Châu đưa trà sữa cho Lâm Dị.
Lâm Dị: “Cho em ạ?”
Tần Châu: “Ừ.”
Lâm Dị hơi mất tự nhiên cầm cốc trà sữa phả ra hơi lành lạnh, hẳn là cho thêm đá viên vào. Khi Lâm Dị cầm trà sữa trên tay, sự mát lạnh tỏa ra từ nó đã xua tan đi cái nóng oi bức trong những ngày tháng Chín.
Tuy Lâm Dị chưa từng yêu đương, nhưng cũng không phải cậu chưa từng thấy heo chạy, à lộn, cũng không phải cậu chưa từng thấy người khác yêu đương bao giờ.
Ở cấp ba, các chàng trai thường sẽ mua trà sữa cho cô bạn gái nhỏ của mình.
Tần Châu nhìn cậu: “Trong phòng không bật điều hòa sao?”
“A?” Lâm Dị nói: “Có bật.”
Tần Châu: “Vậy em đỏ mặt cái gì?”
“Không có gì ạ.” Lâm Dị giả vờ bình tĩnh nói: “…Lúc nào em mở cánh cửa tân thế giới (*) ra cũng vậy hết á.”
(*): làm việc bản thân chưa từng làm
“Đàn anh, anh không mua cho mình sao?” Lâm Dị nhìn trong tay Tần Châu không có gì cả: “Em mời anh một cốc nhé.”
Tần Châu: “Tôi không thích uống trà sữa.”
Lâm Dị: “Ồ.”
Tần Châu nhìn sắc mặt hơi ửng hồng của Lâm Dị, sau đó đứng thẳng người, dẫn Lâm Dị ra khỏi khu giảng đường: “Âu Oánh nói em thích trà sữa.”
Thực ra Lâm Dị cũng không hay uống trà sữa lắm, mặc dù cậu không biết vì sao Âu Oánh lại nói vậy, nhưng đó là lòng tốt của Âu Oánh.
Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy nếu có cơ hội, em sẽ mời chị Âu Oánh uống trà sữa. Đàn anh, chị Âu Oánh có thích uống trà sữa không?”
Tần Châu khựng lại một chút, trong lòng dấy lên cảm giác khó chịu: “Không biết, em tự đi hỏi đi.”
Lâm Dị: “Vâng.”
Một lúc sau, Lâm Dị mới nói: “Đàn anh, quái vật 16-8 xuất hiện rồi ạ? Bây giờ đi luôn ạ?”
Nói xong, Lâm Dị nhanh chóng nhét ống hút vào trong cốc.
Nếu bây giờ bước vào Thế giới Quy tắc 16-8 thì không thể mang theo bất cứ thứ gì bên mình. Cậu không biết thời gian trôi qua trong Thế giới Quy tắc 16-8 mất bao lâu nên cậu phải nhanh chóng uống hết ly trà sữa này.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên có người mời Lâm Dị uống trà sữa.
“Đi mua trà sữa.” Tần Châu nói.
Lâm Dị: “Cho chị Âu Oánh ạ? Vâng, vâng.”
“Cho tôi.” Tần Châu nói.
Lâm Dị: “Đàn anh, không phải anh không thích sao?”
Tần Châu dừng một chút, quay đầu lại: “Tự dưng bây giờ muốn uống thử.”
Lâm Dị: “Ồ.”
Ngoại trừ căng tin, Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên còn có một siêu thị nhỏ và các cửa hàng tự kinh doanh khác nhau, khi đến quán trà sữa, Lâm Dị vội vàng gọi món trước, sau đó nghiêng đầu hỏi Tần Châu.: “Đàn anh, anh uống vị gì?”
Tần Châu: “Gì cũng được.”
Lâm Dị suy nghĩ một chút, chỉ vào ly trà sữa trong tay: “Vị giống cốc này, cảm ơn.”
Sau đó cậu lấy tấm thẻ trong túi ra, nhìn tấm thẻ trong tay, Lâm Dị khựng lại, sau đó cẩn thận nhìn về phía Tần Châu.
Tần Châu tìm một chỗ ngồi xuống, cũng không để ý tới cậu.
Sau đó Lâm Dị tiếp tục ngượng ngùng gọi một cốc trà sữa cho Tần Châu bằng tấm thẻ Tần Châu đưa cho cậu, nhân viên nữ nhận thẻ từ cậu, cũng không vội quẹt ngay mà hỏi: “Bạn học, cậu có muốn thêm topping không?”
Lâm Dị hỏi: “Có topping gì?”
Cô gái nói: “Dừa, trân châu, pudding… Về cơ bản, những gì mà quán trà sữa bên ngoài có thì ở đây đều có hết.”
Lâm Dị: “Có thêm, có thêm.”
Cô gái: “Thêm loại nào?”
Lâm Dị suy nghĩ một chút: “Thêm hết luôn.”
Cô gái: “Vâng.”
Năm phút sau, Lâm Dị bưng một cốc trà sữa đầy ắp đưa cho Tần Châu: “Đàn anh, của anh đây.”
Sau đó cậu ngồi xuống đối diện Tần Châu.
Lúc Tần Châu cắm ống hút vào ly, có một ít chất lỏng tràn ra bắn vào mặt hắn.
Tần Châu: “…”
Lâm Dị: “!”
“Hơi… hơi đầy xíu. Em quên mất… không nhắc anh.” Lâm Dị nhanh chóng lấy khăn giấy trên bàn ra đưa cho Tần Châu: “Đây là lần đầu tiên em mời khách, không có kinh nghiệm lắm. Lần sau sẽ làm tốt hơn.”
Tần Châu nhét ống hút trở lại, trong cốc đúng là có rất nhiều topping chặn đáy ống hút, mỗi lần Tần Châu nhấp một ngụm, là đều mỏi má mỏi hàm.
Nhưng những gì không vui trong lòng đã biến mất, bao mệt mỏi mấy ngày qua dường như được cuốn đi.
“Hai ngày này em nghỉ ngơi đủ chưa?” Tần Châu hỏi Lâm Dị.
Lâm Dị gật đầu, sau đó mới biết hai ngày này Tần Châu không tới tìm cậu là vì muốn cậu nghỉ ngơi thêm.
“Nghỉ đủ rồi ạ.” Lâm Dị nói: “Em cam đoan sẽ không làm vướng chân anh đâu.”
Tần Châu cười: “Đúng là nhóc thiên tài.”
Lâm Dị hỏi: “Đàn anh, khi nào chúng ta vào 16-8?”
Tần Châu nói: “Ngủ một giấc rồi đi.”
Lâm Dị: “Hả?”
Sở dĩ chiều nay Tần Châu đến gặp Lâm Dị là vì hắn đã xem lịch học của cậu. Tối nay bọn họ tiến vào Thế giới Quy tắc 16-8, buổi chiều hắn tới tìm Lâm Dị là muốn để Lâm Dị nghỉ ngơi thêm một buổi chiều.
Mỗi lần Lâm Dị bước vào Thế giới Quy tắc, cậu dường như chẳng bao giờ ngủ.
Tần Châu nhìn thời gian: “Bây giờ đã gần ba giờ, nếu ngủ thêm ba tiếng, thì cũng tới giờ quái vật 16-8 xuất hiện.”
Lâm Dị vốn không muốn ngủ, nhưng vẫn chưa đến giờ nên cũng định đánh một giấc, nói: “Vâng, em hiểu rồi. Đàn anh cũng nên ngủ một lát đi.”
Tần Châu ngẩng đầu nhìn cậu.
Lâm Dị: “Mỗi tội phòng em chỉ có một giường, nếu không lúc tỉnh dậy có thể trực tiếp tiến vào 16-8 với đàn anh rồi.”
Tần Châu nói: “Phòng tôi có hai cái.”
Lâm Dị: “…”
Cậu chỉ nói vu vơ vậy thôi mà.
Lâm Dị trầm mặc một hồi, uyển chuyển nói: “Ngủ trên giường người khác không ổn lắm, khiến bạn cùng phòng của đàn anh khó chịu á.”
“Ồ.” Tần Châu nhìn ra suy nghĩ của Lâm Dị, cố tình phản bác: “Cả hai giường đều là của tôi.”
Thấy Lâm Dị vẫn còn do dự, Tần Châu đứng lên nói: “Đúng lúc vừa thay ga giường sáng nay, vẫn còn sạch sẽ lắm.”
Lâm Dị vội vàng giải thích: “Em không có ý đó, em sợ làm bẩn giường của đàn anh.”
“Không sao.” Tần Châu nói: “Dù sao cũng còn nhiều, tặng em một bộ.”
Lâm Dị: “Ồ.”
Ký túc xá của Tần Châu cách dãy nhà ký túc xá của Lâm Dị hai tòa, là ký túc xá dành cho sinh viên năm ba.
Phòng ngủ của Tần Châu ở tầng một, hắn mở cửa bật điều hòa: “Nhóc thiên tài, 20° được chưa?”
Lâm Dị có chút lo lắng gật đầu: “Được ạ.”
Tần Châu ném điều khiển điều hòa lên bàn, chỉ vào một chiếc giường.
Lâm Dị nhìn về phía ngón tay Tần Châu chỉ, quả nhiên là vừa mới thay, ga trải giường còn mới tinh. Tần Châu nói: “Rèm cửa che nắng không tốt lắm, nếu em thấy chói mắt quá thì tôi có bịt mắt đấy.”
Lâm Dị lắc đầu: “Không cần đâu, như này ngủ được rồi ạ.”
Tần Châu: “Ừm.”
Một lúc sau, Tần Châu hỏi: “Chưa ngủ à?”
Lâm Dị: “Em muốn rửa chân.”
Tần Châu: “Rửa đi.”
Lâm Dị: “Em không mang dép.”
Tần Châu quên mất chuyện này, đang định nói “mang của tôi đi”, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Lâm Dị, bèn nói: “Chờ một chút, tôi đi mua cho em.”
Lâm Dị xua tay: “Đàn anh, để em tự đi…”
Tần Châu: “Nói nhiều.”
Tần Châu đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, không để cho hơi mát của điều hòa trong phòng thoát ra ngoài. Đi được vài bước thì đột nhiên dừng lại, hắn không biết Lâm Dị đi dép cỡ bao nhiêu.
Vì thế hắn quay người để về hỏi lại, vừa mở cửa thì thấy Lâm Dị vẫn rất nghe lời ngồi ở trên chiếc giường Tần Châu chỉ cho cậu, Lâm Dị vốn đã có bộ dáng ngây thơ, cộng thêm hành động của cậu hiện tại, trông càng ngoan ngoãn hơn.
Lâm Dị ngẩng đầu: “Đàn anh?”
Tần Châu ho khan hỏi: “Cỡ dép?”
Lâm Dị: “42.”