Lâm Dị cầm cốc giấy để rót nước.
Chỉ trong nửa giờ đồng hồ ngắn ngủi, cậu cảm giác như mình đã uống đủ lượng nước cần thiết trong một ngày.
Cậu không thể uống nổi nữa.
Nhưng Giang Mạn vẫn chưa tới lấy đồ ăn, nếu cứ đứng đợi ở chỗ máy lọc nước, kiểu gì bệnh nhân cũng sẽ cảm thấy cậu kì lạ.
Lâm Dị rót nốt cốc nước cuối cùng, vừa uống vừa nhìn Giang Mạn.
Cậu phát hiện dáng vẻ Giang Mạn trông khá lo lắng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa phòng ăn. Bệnh nhân 201 ở bên cạnh nói chuyện với cô nhưng cô lại chẳng thèm để ý.
Ngoại trừ Tần Châu, tất cả những người tham gia còn sống sót đều ở phòng ăn cả rồi. Tình huống hiện tại giống với Vương Đạc trong Thế giới Quy tắc 7-7, Giang Mạn hẳn là đang đợi Tần Châu.
Là vì cô ta đã phát hiện ra gì đó nên muốn nói cho Tần Châu sao?
Lâm Dị đi về chỗ rồi ngồi xuống, ánh mắt cậu nhìn Giang Mạn, rồi lại nhìn bệnh nhân 201. Sắc mặt của bệnh nhân 201 rất khó coi, đôi môi tái nhợt. Bình thường cô ta có thể tự đi tới phòng ăn, nhưng hôm nay phải cần Giang Mạn đẩy xe tới, đầu của bệnh nhân 201 bị nghiêng sang một bên, như thể ngay cả sức lực để chống đỡ cũng không còn.
Trái lại, những bệnh nhân khác ít nhất vẫn có thể đi lại được.
Lâm Dị nghi ngờ đêm qua bệnh tình của bệnh nhân 201 trở nặng, sở dĩ Giang Mạn nóng lòng đi tìm Tần Châu có lẽ là vì muốn nói cho hắn biết tình hình.
Nghĩ đến đây, Lâm Dị nhét tờ giấy cuối cùng vào túi.
Quái vật sẽ không để quy tắc tử vong tìm đến nó, vì tình trạng của bệnh nhân 201 đã trở nặng vào đêm qua nên mối nghi ngờ Giang Mạn là quái vật 16-8 về cơ bản có thể được loại trừ.
Lâm Dị đang rất bận, cậu phải để mắt tới những người tham gia khác xem họ có mở tờ giấy ra không và phản ứng của họ sau khi mở tờ giấy ra.
Cậu chuyển sự chú ý của mình vào những người tham gia khác.
Sau khi nhận được tờ giấy, Trần Dương, Dịch Gia Duyệt và Ôn Hiểu Phương vẫn chưa có cách nào để mở tờ giấy trong tay ra, bọn họ cũng rơi vào hoàn cảnh giống Lâm Dị vào lần đầu tiên cậu nhận được tờ giấy của Tần Châu. Vẻ mặt của bọn họ đều có vẻ hơi lo lắng, muốn nhanh chóng đọc nội dung trong tờ giấy, nhưng lại bất đắc dĩ bởi bệnh nhân luôn theo sát phía sau.
Những người tham gia không tìm được cơ hội để mở tờ giấy, nhưng Lâm Dị lại chẳng vội. Tối hôm qua cậu và Tần Châu đã thảo luận kế hoạch này, cậu cũng đoán được việc bọn họ sẽ không có cơ hội mở tờ giấy. Nhưng Lâm Dị không thể để bọn họ trở về phòng bệnh được, cậu nhất định phải biết được phản ứng của những người tham gia sau khi nhìn thấy tờ giấy.
Cho nên Lâm Dị sẽ đợi Tần Châu tới, tạo cơ hội cho bọn họ đọc nội dung bên trong.
Lâm Dị ngồi chờ Tần Châu, trong lúc đó, bệnh nhân 203 cũng đã quay lại. Lâm Dị thuận miệng hỏi bệnh nhân 203 vài câu về tình trạng bệnh của hắn, bệnh nhân 203 tựa như đã khôi phục lại thái độ ban đầu với Lâm Dị, ân cần nói: “Viện trưởng Chu đã kê đơn thuốc cho tôi nên cũng khá hơn rồi. Tiểu Lâm, sao cậu vẫn chưa ăn thế? Đợi tôi à?”
Lâm Dị gật đầu.
Cuối cùng cậu cũng nhận ra vì sao bệnh nhân 203 lại kì lạ rồi.
Viện trưởng Chu nhất định là tức muốn hộc máu mồm, đống động vật tái sinh của gã đêm qua bị Lâm Dị đập nát, hơn nữa đêm qua lại là một đêm yên bình, cho nên tâm tình của gã đêm qua chắc chắn rất tệ.
Đối với viện trưởng Chu, bệnh nhân chỉ là vật thí nghiệm, chẳng thể nào gã lại khám bệnh cho bệnh nhân 203 trong lúc đang nổi cơn thịnh nộ được.
Nói cách khác, bệnh nhân 203 căn bản không hề đi tìm viện trưởng Chu, hắn cố ý rời khỏi Lâm Dị, khả nặng là muốn kiểm tra xem Lâm Dị có bỏ trốn hay không.
Bây giờ hắn đã nhìn thấy Lâm Dị ngoan ngoãn ở phòng ăn, bèn xua tan hoài nghi với Lâm Dị, hài lòng trở về.
Lâm Dị thầm nghĩ, sớm muộn gì bệnh nhân 203 cũng sẽ nghi ngờ cậu thêm lần nữa thôi.
Trong lúc tất cả những người tham gia còn sống sót và bệnh nhân đã đến phòng ăn, Tần Châu cuối cùng cũng đẩy bệnh nhân 303 đi vào.
Lâm Dị chạm vào cốc nước, định giở lại chiêu cũ, rồi cãi nhau với Tần Châu để thu hút sự chú ý của những bệnh nhân khác, tạo cơ hội cho người tham gia đọc tờ giấy.
Sau khi Giang Mạn – người ngồi cách Lâm Dị vài bước chân, nhìn thấy Tần Châu, sự lo lắng của cô không những không giảm mà còn trở nên mãnh liệt hơn.
Bệnh nhân 201 không tử vong do sốt cao, lúc sáng Giang Mạn xuống căng tin, cô ta vẫn ngồi dậy được rồi đòi đi theo.
Giang Mạn phải vào buồng lấy xe lăn, vất vả lắm mới có thể chuyển bệnh nhân 201 từ trên giường bệnh sang xe lăn. Khoảnh khắc đó, bệnh nhân 201 ghé vào tai cô nói: “Mạn Mạn à, đêm qua tôi suýt chết đấy.”
Giang Mạn giật mình, máu trong cơ thể như đông cứng lại.
Bệnh nhân 201 cười lớn, do sốt cao kéo dài cộng thêm tình trạng bệnh ngày càng trở nặng nên toàn bộ khuôn mặt của bệnh nhân 201 trắng bệch như tờ giấy nhưng lại đỏ bừng một cách kỳ lạ vì sốt cao.
Nụ cười của cô ta khiến Giang Mạn sợ đến mức phải lùi lại vài bước.
Bệnh nhân 201 thu lại nụ cười, yếu ớt nói: “Đi ăn sáng thôi nào. Đừng nhịn đói. Nhịn đói thì dáng người không đẹp đâu.”
Nói xong, bệnh nhân 201 thở hổn hển, như thể những lời này đã rút cạn hết sức lực của cô ta.
Giang mạn lúc này rất muốn thoát khỏi bệnh nhân 201. Nhìn cô tựa như một kẻ muốn phạm tội giết người, vô cùng sợ hãi và chột dạ. Cô sợ viện trưởng Chu sẽ tóm được hành vi phạm tội của mình, dù sao lúc phỏng vấn, gã đã yêu cầu hộ lý chăm sóc bệnh nhân thật tốt.
Cô cũng lo lắng bệnh nhân 201 có thể nhìn thấu suy nghĩ của mình, nếu bệnh nhân 201 biết cô muốn bệnh nhân 201 chết ngay lập tức, thông qua nụ cười của cô ta, cô nghi ngờ mình sẽ bị bệnh nhân 201 kéo theo chết cùng.
Sau đó cô sẽ trở thành kẻ giống Trịnh An Kiến và Thời Toàn.
Giang Mạn cho rằng người duy nhất có thể cứu được cô lúc này chính là Tần Châu.
Thế nhưng cô cũng biết rằng tất cả những người tham gia đều đang bị bệnh nhân theo dõi, trong đó có cả cô, cô chẳng hề có một chút cơ hội nào để nói chuyện với người khác cả.
Tần Châu chắc chắn sẽ không chọn nơi này để trực tiếp nói cho bọn họ biết quy tắc tử vong…
Giang Mạn sốt ruột nhìn Tần Châu, sau đó cô nhìn thấy chàng trai đêm qua đi cùng Tần Châu đang tạt nước vào người hắn.
Hai người bắt đầu cãi vã, dù bệnh nhân có cố gắng ngăn họ lại cũng vô ích, bọn họ tranh cãi kịch liệt, như thể một giây tiếp theo thôi sẽ đánh nhau vậy.
Cô sửng sốt một lúc, không biết chuyện gì đang xảy ra. Cho tới khi Giang Mạn để ý, không chỉ bệnh nhân 201, mà tất cả những bệnh nhân khác đều đang nhìn về phía bọn họ.
Giang Mạn cuối cùng cũng nhận ra, bọn họ đang có kế hoạch gì đó.
Cô có thể nhìn ra, hành động tạt nước vào Tần Châu của chàng trai kia là cố tình.
Ánh mắt Giang Mạn vẫn luôn dõi theo hai người, mặc dù không biết mục đích tranh chấp có chủ đích của hai người là thế nào, nhưng Giang Mạn tin rằng bọn họ chắc chắn đã có manh mối về quy tắc tử vong, nếu không bọn họ đã chẳng dùng đến cái thứ diễn xuất kém cỏi đó để cãi nhau trong phòng ăn.
Rất vô nghĩa.
Giang Mạn mừng rỡ nhìn bọn họ.
Lúc này Lâm Dị đang cãi nhau với Tần Châu, đồng thời quan sát những người tham gia khác trong tầm ngoại vi của mình. Cậu nhìn thấy bọn họ nhân lúc các bệnh nhân chú ý tới cậu, nhanh chóng cúi đầu mở tờ giấy đang cầm trên tay ra,.
Bệnh nhân 203 chật vật tách hai người đang tranh cãi ra, hắn lo lắng Lâm Dị sẽ đánh nhau với Tần Châu, nắm đấm không có mắt, bệnh nhân 203 không muốn nhìn Lâm Dị bị thương.
Lâm Dị cũng chẳng dám làm tổn thương bệnh nhân 203, hôm nay sẽ có quy tắc tử vong mới xuất hiện, không ai có thể nói trước liệu bệnh nhân bị thương có phải là quy tắc tử vong mới hay không.
Lâm Dị chỉ đành dừng tranh cãi với Tần Châu, trở lại chỗ ngồi.
Bệnh nhân 203 hỏi cậu có bị thương ở đâu không, Lâm Dị lắc đầu.
Cậu vừa nói chuyện với bệnh nhân 203, vừa âm thầm quan sát phản ứng của những người tham gia.
Dịch Giai Duyệt cuống quít mở tờ giấy trong tay ra, nhìn thấy dòng chữ “Tuyệt đối đừng tin tưởng Tần Châu”, vẻ mặt cậu ta sửng sốt trong giây lát, sau đó vô thức nhìn về phía Tần Châu, thậm chí còn chẳng thèm giấu tờ giấy đã mở trong tay đi.
Sau khi nhìn Tần Châu, Dịch Giai Duyệt lại vội vàng nhìn sang Lâm Dị.
Dịch Gia Duyệt không biết vì sao mình lại nhìn Lâm Dị, nhưng dù sao tờ giấy này cũng là do Lâm Dị đưa cho cậu ta.
Lâm Dị và Dịch Gia Duyệt bốn mắt nhìn nhau, cậu nhìn thấy sự bối rối trên khuôn mặt của Dịch Gia Duyệt.
Khuôn mặt lúng túng của cậu ta như đang nói “Vậy là có ý gì?”, “Đừng tưởng tin Tần Châu á?”, “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”, “Vậy bây giờ tôi phải làm gì?”.
Phản ứng của Dịch Gia Duyệt không có vấn đề, Lâm Dị nhanh chóng đánh mắt qua người khác.
Cậu ghét việc mình chỉ có một đôi mắt, không thể cùng lúc nắm bắt được tất cả phản ứng của những người tham gia.
Trần Dương cũng nhanh chóng mở tờ giấy ra, đọc nội dung được ghi bên trong.
“Tần Châu đã chết vào đêm đầu tiên”.
Sắc mặt Trần Dương đột nhiên tái nhợt, bờ môi vô thức mấp máy. Anh ta đã nghe thấy tiếng hét của Trịnh An Kiến vào đêm đầu tiên, nhưng ngày hôm sau, Trịnh An Kiến lại xuất hiện trước mặt bọn họ.
Trường hợp của Tần Châu cũng tương tự sao?
Trần Dương nuốt nước miếng, anh ta tin tưởng nội dung của tờ giấy, tin rằng đó là lời nhắc nhở của Lâm Dị. Bằng không thì Lâm Dị cũng chẳng có lợi ích gì khi đưa tờ giấy cho anh ta cả.
Trần Dương thậm chí bây giờ còn không dám nhìn thẳng Tần Châu, anh ta đã lo lắng suốt mấy ngày nay rồi, lúc này cảm xúc như đã đạt tới đỉnh điểm.
Nếu Tần Châu chết ở chỗ này, vậy thì những người mới lần đầu bước vào Thế giới Quy tắc thì sao? Trần Dương chỉ có thể sợ hãi nhìn về phía Lâm Dị, đem hết sự kỳ vọng của mình gửi gắm vào cậu.
Nếu cậu có thể biết được Tần Châu đã chết, vậy thì chắc chắn cậu là người được việc.
Nếu không phải vì bệnh nhân 301 còn ở đây, Trần Dương lúc này cực kì muốn chạy tới ôm cái đùi mới là Lâm Dị.
Phản ứng của Trần Dương cũng bình thường.
Vậy người duy nhất còn lại chính là Ôn Hiểu Phương.
Lâm Dị nhìn về phía Ôn Hiểu Phương.
Cậu đã bỏ lỡ cảnh Ôn Hiểu Phương đọc nội dung tờ giấy, lại tình cờ nhìn thấy Ôn Hiểu Phương đang ngẩng đầu lên, ánh mắt dán chặt vào Tần Châu.
Tờ giấy của Ôn Hiểu Phương mang nội dung là: “Tần Châu đã phản bội chúng ta.” Lâm Dị nhìn thấy sự lo lắng, thất vọng và tức giận hiện lên trong ánh mắt cô.
Ôn Hiểu Phương siết chặt bàn tay, tờ giấy trong đó cũng bị vò nát. Cô không thể tin nổi, trừng mắt nhìn về phía Tần Châu, đáy mắt hiện lên vẻ nôn nóng khi nghĩ tới hậu quả của việc phản bội, cô không biết liệu bị phản bội có đồng nghĩa với cái chết hay không.
Thất vọng là vì cô không ngờ rằng người mà cô luôn coi là trụ cột lại phản bội mình, cuối cùng những cảm xúc này hòa quyện thành sự tức giận.
Nhưng cô không còn cách nào khác ngoài kiềm chế bản thân.
Lâm Dị sửng sốt một chút, phản ứng của Ôn Hiểu Phương cũng… bình thường.
Nhưng điều này là không thể!
Quái vật 16-8 phải nằm trong số ba người này, ba người họ không thể có phản ứng khác nhau được.
Chắc chắn là có ai đó đã bắt chước.
Lâm Dị bỗng nhiên nhìn về phía Giang Mạn.
Giang Mạn vẫn cúi đầu, Lâm Dị không thấy được biểu cảm trên gương mặt cô, nhưng Lâm Dị còn chưa kịp sốt ruột thì Giang Mạn đột nhiên đứng dậy, cao giọng hét lên: “Đàn anh Tần Châu!”
Trái tim Lâm Dị đập thình thịch, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một dự cảm không lành.