Sáng sớm hôm sau, trăng máu vừa biến mất, thôn dân đã hoảng sợ tụ tập lại nhà trưởng thôn.
Không có ánh trăng trị liệu, da thịt trên người bọn họ bung ra, bắt đầu thối rữa, nhìn thì tươi mới hơn lớp da khô trên người Ni Nhi, nhưng thực ra còn đáng sợ hơn nhiều.
Dùng lời nói của Khương Tiều, chính là mặt thiện tâm ác, còn không bằng trực tiếp bày ra bộ mặt đáng sợ của chính mình.
“Trưởng thôn, khu vực cấm xuất hiện dị biến, tượng thần không cách nào đáp lại chúng ta, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Trưởng thôn, chuyện gì đang xảy ra vậy? Bọn tôi đều nghe ông, ông phải giúp chúng tôi giải quyết vấn đề.”
“Trưởng thôn, chúng ta đem bọn người ngoại lai kia đi tế Thần, hoặc là đưa vào nhà máy, nhất định sẽ ổn!”
“Câm miệng hết!” Trưởng thôn quát một tiếng, rốt cuộc cũng làm cho phòng khách yên tĩnh lại, ánh mắt ông ta như chim ưng lướt qua mọi người, nói: “Ngu xuẩn, đem bọn họ dùng hết, về sau phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ta trực tiếp dùng các người làm tế phẩm?”
Có người lắp bắp hỏi: “Vậy… Vậy phải làm sao? Trưởng thôn, vốn chuyện nhà máy không liên quan gì đến ta, ta chính là bị các người liên lụy, cho dù chọn tế phẩm cũng không được chọn ta.”
Có người lập tức hùa theo nói, “Đúng vậy, mẹ chồng tôi vốn không phải xuất thân từ nhà máy, hơn nữa nhà máy lại không cho tôi được chỗ tốt gì, lúc trước tôi còn cảm thấy loại chuyện này quá vô đạo đức, đây đều là báo ứng…”
Khi là người được lợi, họ có thể luôn ngậm miệng, nhưng khi tình hình không ổn thì bắt đầu đổ lỗi và công kích lẫn nhau.
Có hai người dẫn đầu này, lập tức có càng nhiều người ầm ĩ lên. Bọn họ nhe ranh, cầm vũ khí, bất đồng giữa các phe phái khiến bọn họ thậm chí còn có xu hướng cắn xé nhau.
Khi răng nanh của bọn họ hướng về phía người ngoài, bọn họ có thể giăng lưới kín cả Thanh Long thôn, không một ai có thể chạy thoát, người khác cũng không biết thôn này “phát triển” không tệ, càng không biết có vô số người vô tội bị ném vào những thí nghiệm đáng sợ.
Nhưng khi răng nanh của bọn họ hướng về phía người mình, cắn xé cũng thập phần đặc sắc.
Bọn họ ở trong cùng một nhóm, không phải vì họ đoàn kết như thế nào, mà là vì lợi ích của họ. Khi lợi ích không còn, thì mọi thứ sẽ trở nên vô cùng thú vị.
Khương Tiều khiến nhà máy mất khống chế, làm cho nỗi sợ hãi của bọn họ dâng tới đỉnh điểm, lại làm cho bọn họ không cách nào hấp thu lực lượng của tượng thần, bắt đầu sinh ra mâu thuẫn nội bộ là chuyện thực bình thường.
Khương Tiều cùng Văn Trình đứng ở cửa sổ lầu hai, nghe động tĩnh truyền đến từ nhà trưởng thôn, nói: “Nhìn bọn họ cấu xé lẫn nhau, chẳng phải cũng là báo thù sao?”
Đối với cách trả thù này, cô khá là tâm đắc: Để những thứ ban đầu bọn họ có, đều biến mất; để những thứ bọn họ sợ hãi, đều trở thành hiện thực; để những thứ bọn họ mong đợi, tưởng chừng như nằm trong tầm tay, đều bỏ lỡ…
Đừng hỏi Khương Tiều, tại sao một đứa trẻ thành thật (tự xưng) như cô lại có sở trường với thứ này như vậy.
Văn Trình biết, cô không phải đang nói cho mình nghe, mà là nói cho oán niệm quấn lấy anh nghe.
Tất nhiên, nhìn từ một góc độ nào đó, oán niệm cũng chính là anh. Anh cùng oán niệm đã hòa thành một thể.
Trong đầu Văn Trình có một thanh âm vang lên, “Ta phát hiện ngươi cũng không có thú vị như vậy, ta buông tha ngươi, coi cô ta như vật dẫn, thế nào? Ta nhất định sẽ cùng cô ta chung sống hòa thuận.”
Văn Trình siết chặt nắm đấm, im lặng đáp lại, “Ngươi dám.”
“Ta đã ước định với cô ta sẽ không chủ động làm tổn thương ngươi, nhưng bây giờ ngươi vẫn phải chịu đựng nỗi đau cắt thịt, ta nghĩ, nếu có thể thay thế ngươi, cô ta chắc hẳn sẽ rất vui mừng.”. 𝖳ìm 𝐭𝘳u𝗒ện ha𝗒 𝐭ại ﹍ 𝖳𝙍U 𝘔𝖳𝙍U𝒀Ệ𝘕﹒𝓥𝘕 ﹍
Sau đó, trên tay Văn Trình chảy ra máu đen.
Khương Tiều vội vàng nắm lấy tay anh, hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Văn Trình rũ mắt, “Nó không giữ lời hứa, lại tranh đoạt thân thể của tôi, không cẩn thận liền như vậy.”
Khương Tiều lập tức nói: “Giao dịch của chúng ta đã được quy tắc chứng kiến, nếu mi muốn bội ước, có thể thử xem. Nhưng nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ để cho những người mi căm hận nhất sống một cuộc sống tốt đẹp.”
Oán niệm ở trong ý thức của Văn Trình giậm chân thét chói tai, “Nói bậy! Tất cả đều là vu khống! Hồ ngôn loạn ngữ! Nói hươu nói vượn!”
Sự tồn tại của nó, thực sự đầy cảm xúc tiêu cực chán đời, ước gì tất cả mọi người đều giống như nó, vĩnh viễn sống trong đau đớn và bất hạnh, bản năng của nó là phá hủy và hủy diệt.
Tuy nhiên, nó cũng có ý thức.
Sau khi cùng Khương Tiều trao đổi (lừa gạt), trọng tâm hiện tại của nó có chút lệch lạc, Khương Tiều nói đúng, hủy diệt thế giới không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là khiến những người hại nó đều phải chịu tra tấn.
Hơn nữa, Khương Tiều làm việc còn rất phù hợp với tâm ý của nó, cho nên nó cũng có thể tuân thủ ước định, chân chính khắc chế bản thân không làm tổn thương Văn Trình.
Nhưng mà, làm sao nó có thể nghĩ đến, nhân loại lại xảo quyệt đến mức này! Khi nó chiếm cứ thân thể này, rõ ràng nhớ rõ đây là một người tràn ngập ánh mặt trời cùng chính nghĩa!
“Ta nên cảm ơn ngươi vì đã biến ta thành thế này.” Văn Trình đáp lại oán niệm như vậy, sau đó cười cười với Khương Tiều, “Tôi không sao, nó nói với cậu sẽ không làm như vậy nữa.”
Bên ngoài căn phòng, Trịnh Hoài đang âm thầm rình mò, vụng trộm thò ra nửa cái đầu nhìn trộm.
Nhìn nụ cười của Văn Trình, hắn lại lắc đầu: Chút vết thương nhỏ kia đương nhiên không có việc gì! Đừng nói anh ta hiện tại đã dị hóa, cho dù thế giới này còn chưa xuất hiện nguồn ô nhiễm, trên tay rách một vết thương, đối với loại nghề nghiệp như Văn Trình mà nói là chuyện bình thường! Rõ ràng tên trà xanh này cố ý làm vậy để nhận được lòng đồng tình của Khương Tiều!
Không sai, Trịnh Hoài thậm chí còn đổi biệt danh cho Văn Trình. Trước kia gọi một tiếng “anh Văn” là thật sự kính trọng nhân phẩm của hắn, mà hiện tại…
Nhưng Trịnh Hoài vừa mới bị Văn Trình dạy dỗ một trận, chỉ dám oán thầm trong lòng.
Điều khiến Trịnh Hoài cảm thấy cao hứng nhất chính là, trong thôn xảy ra nhiều chuyện như vậy, mọi người rốt cục cũng không để ý đến chuyện hắn và Ni Nhi kết hôn.
Cho dù có người còn nhớ rõ, vậy cũng không sao, Khương Tiều có thể khống chế tượng đá, tạo ra dấu hiệu “sơn lở đất nứt”, làm bộ Thần minh tức giận.
Ở thời điểm mấu chốt này, không ai muốn chọc giận Thần minh.
Cho dù bản thân Ni Nhi không cần tín ngưỡng Thần minh, nhưng những người khác thì có.
Trịnh Hoài bảo vệ được sự trong sạch của mình, tâm tình liền sung sướng, vốn là người lạc quan, hiện tại hắn đang nhàn nhã thưởng ngoạn phong cảnh thôn dã chân chất.
Bỏ qua việc nơi này đã biến thành một thôn làng quỷ dị, nếu xây dựng một khu nghỉ dưỡng, ừm, đây sẽ là một khu nghỉ dưỡng theo chủ đề phiêu lưu.
Đúng lúc này, Văn Trình đột nhiên xách hắn lên. Trịnh Hoài lập tức hét lên: “Tôi không làm gì cả! Khương Tiều! Cô mau quản anh ta!”
“Đừng có hét lên như vậy, cậu muốn gọi toàn bộ thôn dân đến đây sao? Hiện tại chúng ta có việc cần cậu làm. Không phải cậu muốn kế thừa gia nghiệp của trưởng thôn sao? Bây giờ cơ hội đang đến.”
Mà ở nhà trưởng thôn, đối mặt với trò khôi hài trước mắt, liền hung hăng vỗ bàn một cái, lớn tiếng quát: “Các người còn như vậy, ta liền trực tiếp thả đồ vật trong cấm khu ra! Tất cả mọi người cùng chơi với nhau!”
Sự uy hiếp của trưởng thôn rốt cục cũng làm cho cảnh tượng ồn ào được yên tĩnh lại một chút.
Dùng lực lượng bên ngoài ngăn chặn mâu thuẫn nội bộ, trưởng thôn này quả là người có thủ đoạn, nếu không cũng không có khả năng “mời gọi đầu tư”, dẫn thế lực của tổ chức Thần Tạo tới đây.
Nhìn thấy cảnh tượng hơi yên tĩnh một chút, trưởng thôn mới âm trầm nói: “Ai dám động thủ, ta sẽ coi hắn là tế phẩm đầu tiên, cũng tốt hơn các người tự mình vi phạm quy tắc, tự tìm đường chết.”
Không thể làm tổn thương thôn dân, là một trong những quy tắc của Thanh Long thôn, thôn dân cũng không thể làm tổn thương lẫn nhau.
Sau khi nhắc tới quy tắc, sự tức giận của các thôn dân cuối cùng cũng dịu đi nhiều, nhưng vẫn có người nói: “Nếu chúng ta không thể giải quyết vấn đề này, dù sao cũng sẽ phải chết, vậy còn bận tâm đến quy tắc làm gì?”
“Trưởng thôn, người ngoại lai kia cho ông lợi ích gì, mà ông tình nguyện để cho chúng ta đi chịu chết, còn hơn là để cho bọn họ đi. Dù sao chúng ta cũng không động tới con rể của ông.”
“Đám ngu xuẩn các người, có biết bọn họ là ai không? Chỉ cần làm bọn họ hài lòng, chúng ta còn thiếu máu thịt như vậy sao?”
Trưởng thôn nói về chuyện công viên trò chơi còn có đoàn tàu cho bọn họ nghe.
Mặc dù phó bản không dung nhập các tiểu thế giới vào trong vị diện vô hạn, nhưng dị năng có thể mơ hồ cùng thế giới bắt đầu liên hệ, dị năng càng mạnh, liên hệ cùng thế giới khác càng thêm chặt chẽ.
Thôn dân có thể không biết, nhưng trưởng thôn lại biết, những điều Khương Tiều khoác loác đều là thật.
Vốn trưởng thôn đối với chuyện xây dựng công viên trò chơi cũng không tính là đặc biệt để ý —— đàm phán loại chuyện này, ai để ý trước, người đó sẽ thua.
Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, vì sự phát triển của Thanh Long thôn, lợi ích nên nhường lại vẫn phải nhường lại.
Năm đó, thôn dân cũng cung cấp không ít tiện nghi cho tổ chức Thần Tạo, mới thành công để cho bọn họ xây dựng nhà máy ở chỗ này.
Có mục tiêu, biểu hiện của thôn dân hoàn toàn không giống xưa, bọn họ lại lộ ra nụ cười thân thiện, không còn bộ dáng ép hỏi, nghi ngờ như trước.
“Quả nhiên, tôi biết trưởng thôn chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết mà.”
“Đúng vậy, lúc trước ta đã nói qua, vẫn là đầu óc ông tốt, nhất định sẽ dẫn dắt mọi người có một cuộc sống tốt đẹp.”
Rất nhanh, đoàn người Khương Tiều liền cảm nhận được thái độ khác thường của thôn dân.
Trước đây khi bọn họ còn mang thân phận du khách, thôn dân vẫn nhìn họ như thể đang tích trữ lương thực, nhưng bây giờ, cuối cùng bọn họ cũng cảm nhận được sự đối xử mà du khách đáng được hưởng.
Thôn dân gặp ai cũng niềm nở chào hỏi, giới thiệu về lịch sử, lợi thế của Thanh Long thôn.
Trưởng thôn cũng bí mật đến gặp Khương Tiều, đưa ra một điều kiện: Nếu công trình hoàn thành, Khương Tiều có thể nhận được một phần hoa hồng.
Nhưng Khương Tiều lại chậm chạp không buông lỏng, lúc thì “Tôi phải xem xét thêm”, sau lại “Tôi nghe đồng nghiệp nói hình như có một vị trí tốt hơn”.
Ánh mắt trưởng thôn càng ngày càng không tốt, thái độ của thôn dân cũng càng ngày càng mất kiên nhẫn.
Thôn dân lại một lần nữa tụ tập ở nhà trưởng thôn, “Trưởng thôn, chiêu này rốt cuộc có thể dùng được không?”
“Đúng vậy, ta thấy bọn họ căn bản không có ý định xây dựng công viên ở chỗ chúng ta.”
Nhưng không đợi trưởng thôn nói chuyện, trong đám người liền truyền đến một thanh âm, “Tôi có thể giúp mọi người thuyết phục những vị khách ngoại lai này.”
Tất cả các thôn dân đều sửng sốt, tuyệt không nghĩ tới người nói chuyện lại là con rể không hề có cảm giác tồn tại của trưởng thôn, à không, phải nói là con rể tương lai.
Nói thật, con rể tới cửa như Trịnh Hoài, mọi người có thể tiếp nhận hắn, bất quá là xuất phát từ Ni Nhi, cho nên hắn căn bản không có tư cách xuất hiện trong trường hợp như vậy, mọi người cũng sẽ không coi trọng hắn.
Bình thường, hắn đã sớm bị đuổi ra ngoài, nhưng lời vừa rồi của Trịnh Hoài đã làm cho mọi người kinh nghi bất định, ngược lại không có ai nói muốn đuổi hắn ra ngoài.
“A, sao cậu có thể?”
“Đây cũng không phải là nơi cậu có thể hồ nháo. Ni Nhi đâu? Mau gọi cô ấy đến quản người đi.”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trịnh Hoài, chống lại từng gương mặt diện mạo thiên kỳ bách quái kia, Trịnh Hoài nghĩ đến việc kế tiếp phải làm, trong lòng có chút chột dạ.
Một người làm không tốt, chỉ sợ hắn ngay cả cửa nhà trưởng thôn cũng không ra được.
Nhưng Trịnh Hoài vẫn cố gắng trấn định lại: Hắn và Khương Tiều hoàn toàn không giống nhau, hắn là hàng thật giá thật dựa vào diễn xuất kiếm cơm, là diễn viên chuyên nghiệp.
Cố lên! Hắn nhất định có thể làm được!
Trịnh Hoài tưởng tượng khuôn mặt không chút biểu cảm kia của Khương Tiều, bình tĩnh tự nhiên nói: “Cha tôi lớn tuổi rồi, không có năng lực xử lý chuyện này. Nhưng tôi thì có thể. Mọi người nghĩ, để tôi làm chức trưởng thôn này, có phải càng thích hợp hơn không?”
Đây chính là “kế thừa gia nghiệp” mà Khương Tiều chuẩn bị cho Trịnh Hoài.
Là con rể trưởng thôn, tuy rằng chỉ là con rể tương lai, nhưng thân phận Trịnh Hoài tự nhiên có ưu thế. Nếu những du khách khác dám đề cập đến chuyện này, có thể bọn họ sẽ bị trực tiếp ném vào nhà máy.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Con rể tới cửa cùng Thanh Long thôn rốt cuộc không có quan hệ huyết thống, hơn nữa địa vị hèn mọn, Trịnh Hoài nếu đột nhiên đề xuất muốn làm trưởng thôn, chỉ có thể khiến người ta bật cười.
Cho nên, Khương Tiều phải làm cho bọn họ ý thức được, Trịnh Hoài chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của bọn họ.
Lúc trước Khương Tiều chậm chạp kéo dài, không chịu buông lỏng, là để cho thôn dân hiểu được, muốn xác định nơi xây dựng công viên trò chơi không hề dễ dàng, đoàn tàu đi qua cũng không dễ dàng như vậy. Lúc này, Trịnh Hoài lại từ trên trời giáng xuống, nói mình có thể giải quyết vấn đề này.
Đây chính là ân nhân cứu mạng của cả một thôn, hắn vốn là con rể trưởng thôn, nếu hắn muốn kế thừa vị trí trưởng thôn, không phải là danh chính ngôn thuận sao?
Vừa dứt lời, mọi người đã hiểu được ý đồ của Trịnh Hoài: Hóa ra là muốn chức vị trưởng thôn…
Ánh mắt mọi người nhất thời có chút vi diệu: Thật thú vị, con rể vừa tới cửa, liền muốn đoạt gia nghiệp.
Sắc mặt trưởng thôn thì tương đối đặc sắc, ông ta hoàn toàn không nghĩ tới, Trịnh Hoài im hơi lặng tiếng lại đột nhiên đâm một đao ngay lúc này, trước mặt nhiều người như vậy, mặt ông ta sắp bị ném sạch.
Ông ta tuy chỉ là một trưởng thôn, nhưng ở nơi bế tắc này, tương đương với một vị hoàng đế. Hơn nữa ông ta mang theo thôn dân sống một cuộc sống tốt đẹp, tất cả mọi người đều tôn kính ông ta.
Nhưng không biết vì sao, hiện tại quyền uy của ông ta lại nhiều lần bị khiêu khích. Hiện tại ngay cả một con rể tới cửa, cũng không đem ông ta để vào mắt!
Trưởng thôn tát vào vai Trịnh Hoài, ngoài cười trong không cười nói, “Tiểu Trịnh chỉ nói đùa với mọi người thôi. Được rồi, ở đây không có việc của con, đừng nghịch ngợm nữa, mau lên lầu nghỉ ngơi đi.”
Bả vai Trịnh Hoài truyền đến một trận đau nhức, ngón tay trưởng thôn trực tiếp bóp vào da thịt Trịnh Hoài, có thể thấy được cơn giận trong lòng ông ta. Nếu không phải có nhiều người như vậy, Trịnh Hoài có lẽ đã không còn mạng.
Nếu đã cháy nhà ra mặt chuột, sẽ không có đường đổi ý.
Chuyện này, không thành, cũng phải thành.
Trịnh Hoài chịu đựng đau nhức, không để trưởng thôn kéo mình đi, mà là cười kéo cánh tay trưởng thôn, nói: “Cha, con biết, thôn chúng ta không có tiền lệ để con rể làm trưởng thôn, nhưng người đã nói với con, nếu đã tới đây, vậy con chính là một phần của thôn này. Trái tim con nhất định phải hướng về thôn chúng ta, các cô các chú, mọi người thấy tôi nói có đúng không?”
Thôn dân liên tục gật đầu, chàng trai này vẫn có giác ngộ.
“Cha, con cũng không đành lòng nhìn người vất vả và khó xử như vậy. Cho nên, người hãy truyền vị trí này lại cho con, con chắc chắn sẽ giúp người hoàn thành tốt công việc. Trưởng thôn mà, mục đích chính là phục vụ mọi người.”
Đừng hỏi Trịnh Hoài vì sao có thể thuần thục gọi “cha” như vậy, thêm mấy phần gia nghiệp cho hắn kế thừa, hắn còn có thể nhận trộm làm cha.
Trịnh Hoài lại nói tiếp: “Các cô các chú, tôi mới đến, mọi người có thể không tin năng lực của tôi, nhưng tôi cảm thấy, công viên trò chơi còn có đoàn tàu chạy qua này, chính là cơ hội để tôi chứng minh năng lực của mình.”
“Cậu thực sự làm được sao?” Vẫn có thôn dân nghi ngờ, “Bây giờ không phải là lúc để cậu hồ nháo.”
Trịnh Hoài mỉm cười, lấy giấy tờ của tiếp viên tàu ra, nói: “Trước đây chưa kịp tự giới thiệu, kỳ thật tôi cũng là một trong những tiếp viên tàu, cùng những vị khách kia xem như có chút giao tình. Chuyện này, tôi khẳng định sẽ giúp mọi người thỏa thuận tốt.”