Tôi Thật Không Có Diễn

Chương 82: Tôi chữa bệnh thời thơ ấu (6)



Vô luận là Khương Tiều khi còn bé, hay là Khương Tiều ở thế giới này, đều rất ít xuất hiện trước mặt mẹ.

Khương Tiều đối với mẹ không có oán hận, bởi vì thân thể bà thật sự không tốt, đây cũng không phải là chuyện bà có thể khống chế.

Khương Tiều chỉ có thể tận lực để mình ít xuất hiện trước mặt bà, miễn cho k1ch thích đến bà.

Bất quá bởi vì thời gian ở chung quá ít, giữa hai người không có tình cảm gì, đó cũng là sự thật.

“Mẹ”, đối với Khương Tiều mà nói là ký ức thật lâu. Trong dòng thời gian này, Khương Tiều cũng không đối mặt trực tiếp với bà.

Hiện tại Khương Tiều chủ động tìm ông Khương hỏi, ông Khương theo bản năng trả lời, “Thời gian này, bà ấy thường ra ngoài tản bộ, sắp được hai mươi phút rồi. Con sao lại đột nhiên…”

Khương Tiều trước kia rất ít nói chuyện, càng sẽ không chủ động tìm mẹ, tuy bình thường ông và Khương Tiều cũng không quá thân cận, nhưng Khương Tiều hôm nay có điểm khác thường, ông liền phát hiện.

Khương Tiều căn bản không đợi ông nói xong, trực tiếp chạy ra ngoài.

Cây xanh, cảnh quan của khu dân cư này đều làm rất tốt, tựa như một công viên nhỏ, tuyệt đối xứng đáng với giá trị của nó, dù sao người sống ở đây không thiếu nhất chính là tiền. Trong này không chỉ có hồ nhân tạo, còn có các loại hoa quý, cùng cây cối được cắt tỉa vô cùng tinh xảo.

Bác sĩ cũng khuyên Khương phu nhân nên đi lại nhiều hơn, có lợi cho sức khỏe thể chất và tinh thần, mỗi ngày vào thời điểm này, sẽ có dì điều dưỡng đi dạo cùng mẹ cô.

Khương Tiều dùng đôi chân ngắn chạy thật nhanh, đồng thời đại não điên cuồng chuyển động:

Trong đầu cô hiện lên bản đồ toàn bộ tiểu khu, cô và ông Khương từ cửa đông tiến vào, dọc theo đường đi không gặp được người. Mẹ cô thể lực yếu hơn, thời gian đi dạo hẳn là khoảng nửa tiếng.

Căn cứ theo thông tin của ông Khương, mẹ cô đã đi ra ngoài khoảng 20 phút, cô vừa về nhà khoảng 10 phút…

Trong đầu Khương Tiều đánh dấu lộ tuyến có thể.

Sau đó lại suy nghĩ thời gian quỷ dị trong gương gây án: Nhiều nhất là 10 phút, Khương Tiều giả phải đến bên cạnh mẹ cô.

Phó bản này đối với Khương Tiều rất không thân thiện, nhưng cũng không phải là tồn tại vô địch.

Người trong gương không có năng lực “dự đoán”, năng lực thân thể của họ thậm chí còn yếu hơn Khương Tiều. Người trong gương nếu muốn thương tổn mẹ cô, cũng phải tìm được người trước.

Nghĩa là mẹ Khương Tiều phải xuất hiện gần gương, bởi vì đây mới là cách người trong gương có thể làm tổn thương mẹ cô, đồng thời tiết kiệm thời gian nhất.

Mẹ cô và điều dưỡng lại không có khả năng mang theo gương nhỏ, làm sao mới có gương?

Hồ nhân tạo!

Liên kết tất cả các loại manh mối, kết luận có khả năng nhất là họ đang ở gần hồ nhân tạo.

Không còn cách nào khác, Khương Tiều chạy nhanh, nhưng chân ngắn cũng là thật, muốn tìm được mẹ cô trong thời gian ngắn nhất, chỉ có thể dùng đầu óc.

Đương nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng Khương Tiều suy đoán sai lầm, ví dụ như, quỷ dị trong gương căn bản không lựa chọn xuống tay với mẹ cô, hoặc là không chuẩn bị lập tức xuống tay, Khương Tiều chạy ra chính là làm chuyện thừa.

Chẳng qua, Khương Tiều vẫn cảm thấy bọn họ sẽ thừa dịp điều kiện được kích hoạt, khả năng động thủ là rất lớn, hơn nữa mẹ cô quả thật cũng là mục tiêu thích hợp nhất.

Khương Tiều hướng về phía hồ nhân tạo chạy như bay. Sau đó, cô nhìn thấy một nhân viên bảo vệ đang bê thang, liền hét lên, “Có người rơi xuống nước!”

Nhân viên bảo vệ sửng sốt, cùng cô lao về phía hồ nhân tạo.

Gần đến nơi, Khương Tiều liền nghe được tiếng kêu cứu.

“Mau tới cứu người! Cứu mạng!” Điều dưỡng kéo mẹ cô lên bờ.

Khương Tiều mơ hồ nhìn thấy một cô bé bên hồ.

Cô bé quay đầu lại, nhìn thấy cô, đột nhiên biến mất.

Người trong gương sẽ không để cho người khác phát hiện, có hai Khương Tiều tồn tại.

Khương Tiều trong lòng trầm xuống, cô vẫn đến trễ một bước.

Cô chuẩn bị nhảy xuống hồ, nhưng nhanh chóng ngừng lại. Nếu như cô nhảy, đó mới là như ý nguyện của những người trong gương kia.

Tham Khảo Thêm:  Chương 230

Lúc này nhảy vào trong hồ, tuyệt đối sẽ trao đổi thân thể, dưới tình huống không hề chuẩn bị, cũng không biết khi nào mới có thể đổi lại.

Hơn nữa, trao đổi thân thể, Khương Tiều giả sao có thể cứu mẹ ruột? Sợ không phải sẽ kéo cô đến chỗ sâu hơn.

Khương Tiều càng không rửa sạch oan khuất.

Mặt hồ đầy ánh sáng, giống như có vô số Khương Tiều xuất hiện trong hồ, mỉm cười với cô, đưa tay về phía cô, như thể nói: Hãy đến, tham gia với chúng ta.

Cũng may bảo vệ chậm hơn cô một chút rất nhanh nhảy xuống hồ, cùng nhau kéo mẹ cô lên, đưa đến bệnh viện.

Giống như Khương Tiều ở thế giới ban đầu, em trai hoặc em gái của cô không thể giữ được.

Chỉ là lúc này đây, cái nồi đen này lại phủ lên người Khương Tiều.

Cha Khương Tiều ngồi xổm ở hành lang bệnh viện, vẻ mặt hối hận lại nản lòng.

Điều dưỡng nhìn thấy Khương Tiều, vẻ mặt vừa hung ác vừa căm hận, “Mày còn dám xuất hiện! Tao chỉ nghĩ mày có một chút cổ quái, nhưng ai ngờ rằng, mày lại độc ác như vậy!”

Bà ta nói rất nhanh, gấp không chờ nổi ném cái nồi này ra ngoài, nếu không, điều dưỡng như bà ta sẽ phải chịu trách nhiệm rất lớn.

Ông Khương liền ngẩng đầu lên nhìn Khương Tiều.

Điều dưỡng càng thêm hăng hái, “Mày là sợ đứa em sau khi chào đời, trong nhà sẽ không cần mày nữa, đúng không? Nhưng mày cũng không thể làm ra chuyện như vậy! Đó là mẹ ruột mày! Sao mày có thể đẩy ngài ấy xuống hồ?”

Bà ta đúng là muốn vứt nồi, nhưng nói cũng là sự thật:

Lúc ấy “Khương Tiều” đột nhiên xuất hiện, nói với bà ta muốn cùng mẹ nói chuyện một mình. Bà ta chỉ là một điều dưỡng, chẳng lẽ còn có thể ngăn cản hai mẹ con bọn họ thân cận sao?

Quan hệ của hai người dù không tốt, đó cũng không phải là chuyện người ngoài như bà ta có thể xen vào.

Không nghĩ tới ngay sau khi điều dưỡng vừa đi vài bước, “Khương Tiều” liền trực tiếp đẩy mẹ cô xuống hồ.

Điều dưỡng sắp bị dọa chết, nhảy xuống hồ cứu người, vừa quay đầu lại liền thấy “Khương Tiều” nở một nụ cười kinh khủng mà dữ tợn.

Bên ngoài hồ nhân tạo có lan can bảo vệ, phòng ngừa có người rơi xuống, bên cạnh còn có phao và các biện pháp an toàn khác, hơn nữa nước gần bờ rất nông, người lớn thế nào cũng sẽ không xảy ra chuyện.

Vấn đề là, mẹ cô là bệnh nhân, còn là phụ nữ mang thai, lại bị “con gái ruột” đẩy xuống nước. Sau khi sợ hãi, bà liền quên nước rất nông, ngất xỉu rồi chìm thẳng xuống.

Ông Khương lau mặt, hỏi Khương Tiều, “Dì ấy nói thật sao?”

“Ta hỏi con, những gì dì ấy nói là thật sao?” Ông bắt đầu gào to.

Ông liền nói Khương Tiều sao lại đột nhiên hỏi mẹ ở đâu, thì ra, thì ra là muốn làm chuyện như vậy!

Khương Tiều vẻ mặt đờ đẫn. Cô muốn nói không, nhưng cô không thể lấy ra bằng chứng, nói cho cùng, chuyện này và cô thực sự có liên quan.

Là bởi vì cô, cho nên bọn họ mới chọn xuống tay với mẹ cô. Mẹ cô yếu nhất, thuận tiện nhất, sau khi xảy ra chuyện, Khương Tiều cũng sẽ bị khiển trách đạo đức nhiều nhất.

Điều dưỡng nói: “Tôi không nói dối, loại chuyện này chờ tình trạng của phu nhân tốt hơn một chút, tự mình hỏi ngài ấy liền biết.”

Không nghi ngờ gì nữa, đến lúc đó chính là đóng đinh vào bản tội danh của Khương Tiều.

Sẽ không có người cảm thấy trong này có hiểu lầm, không chỉ là điều dưỡng hay lời khai của mẹ cô, mà là bởi vì Khương Tiều cô, bất luận làm ra chuyện hung ác cỡ nào, mọi người đều sẽ cảm thấy là “đương nhiên”, “đã sớm đoán được”.

Khương Tiều hoàn toàn có động cơ này, địa vị của cô ở Khương gia vốn rất xấu hổ, chờ sau khi đứa em sinh ra, gia đình này càng không có chỗ cho cô đứng.

Cô đánh bạn học có thể tàn nhẫn như vậy, hiện tại đẩy mẹ cô cũng không chút lưu tình, quả nhiên là một kẻ không có nhân tính.

Trong thế giới này, tất cả người bình thường đều giống như NPC trung lập, bọn họ sẽ không đứng về phía Khương Tiều, nhưng cũng sẽ không giống như quỷ dị muốn gi ết chết Khương Tiều. Họ có tư duy theo nhân cách chủ, và dựa trên lời nói và hành động của Khương Tiều để đưa ra phản hồi – phản hồi thực sự, cũng là phản hồi tuyệt vọng nhất.

Tham Khảo Thêm:  Chương 742: C742: Sao có thể như thế được

Ví dụ như, khi chúng ta biết đối thủ là quỷ dị, không phải đồng loại của mình, có thể không chút lưu tình ngầm, không cần phải ôm quá nhiều tình cảm.

Nhưng nếu tất cả những người xung quanh chúng ta, những người gần gũi, trở thành kẻ thù của ta thì sao? Không phải là họ đã thay đổi, họ chỉ đưa ra phản ứng bình thường. Kết luận rất đơn giản: Là bạn thay đổi.

Nói cách khác, quỷ dị không phải là đáng sợ nhất, thế giới “bình thường mà quỷ dị” mới đáng sợ, hoàn cảnh cô lập sẽ bức điên một người.

Ông Khương xách cổ áo Khương Tiều lên, đúng lúc này, có một bàn tay ngăn cản ông, “Quả thật không phải em ấy làm, em ấy đã cùng tôi đi cứu người.”

Người nói chuyện là bảo vệ chung cư cùng đưa mẹ Khương Tiều đến bệnh viện.

Điều dưỡng nghe vậy, lập tức lớn tiếng bác bỏ, “Cậu có ý gì? Cậu nghĩ tôi cố tình hãm hại nó sao? Là nó kêu cậu đến đây, vừa ăn cướp vừa la làng, đúng không?!”

“Ý tôi không phải vậy, tôi chỉ cảm thấy, trong này có lẽ có hiểu lầm. Hôm nay, tôi đã điều chỉnh camera giám sát trong khu dân cư, để phạm vi theo dõi rộng và toàn diện hơn, cũng để tránh xảy ra tai nạn. Tôi nghĩ, giám sát hẳn là có thể trả lại sự trong sạch cho tiểu thư đây.”

“Được! Có camera vừa vặn! Lần này xem nó làm sao chối được nữa!”

Lúc đi xác nhận giám sát, người trong tiểu khu đều chỉ trỏ Khương Tiều, chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, bọn họ đều đã nghe đến chuyện “Khương Tiều mưu sát mẹ ruột”.

Tiểu Văn Trình tan học cũng ở trong đám người, dùng ánh mắt không dám tin cùng xa lạ nhìn cô.

Khương Tiều có thể lợi dụng tích cách của cậu, cùng cậu quen biết lần nữa, nhưng đồng dạng cũng sẽ bởi vì vậy mà chịu phản phệ.

Bảo vệ chung cư dừng bước, nói: “Không bằng để mọi người cùng nhau xác nhận đi, nếu không sau này không biết còn có bao nhiêu tin đồn.”

Ông Khương suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu.

Ý định của ông là không muốn vạch áo cho người xem lưng, nhưng hiện tại loại tình huống này, có muốn giấu cũng không giấu được. Nếu thật sự không phải Khương Tiều này làm, dù sao cũng phải để cho mọi người tận mắt chứng kiến, mới có thể chân chính trả lại sự trong sạch cho cô, bằng không người khác sẽ chỉ cảm thấy, là cha ruột như ông đang giấu diếm cho Khương Tiều.

Trong màn hình cho thấy lộ tuyến của Khương Tiều sau khi chạy khỏi Khương gia.

Trừ phi Khương Tiều ở một vài góc chết nào đó có thể hoàn thành thuấn di, nếu không chắc chắn không có thời gian gây án.

Cô không phải đi hồ nhân tạo rồi lại chạy về gọi bảo vệ, mà là trên đường đến hồ nhân tạo nhìn thấy bảo vệ liền gọi hắn đi cùng.

Mà trong màn hình bên hồ nhân tạo, một vài hình ảnh bị đóng băng, nhưng mọi người cũng đại khái thấy rõ tình huống: Điều dưỡng đi sang bên cạnh vài bước, sau đó mẹ Khương Tiều liền ngã xuống.

Trong hình, không có Khương Tiều.

—— Nếu Khương Tiều giả không chiếm cứ thân thể của cô, sẽ không cách nào xuất hiện ở trong camera giám sát.

Khương Tiều thật lúc sau mới xuất hiện ở khu vực này. Vấn đề lớn nhất của cô có lẽ là không nhảy xuống nước để cứu người. Nhưng cô còn nhỏ như vậy, ai sẽ vì vậy mà trách cô?

Đương nhiên, điểm đáng ngờ cũng có, ví dụ như điều dưỡng và mẹ cô đều giống như đang nói chuyện với người khác. Hơn nữa góc độ mẹ cô rơi xuống nước, không giống như chính mình phạm phải sai lầm rồi rơi xuống…

Điều dưỡng hoảng sợ lẩm bẩm: “Chuyện này không thể… Sao có thể được… Tôi không nói dối… Không tin có thể hỏi Khương phu nhân…”

Loại tình huống này, may mắn trong phòng giám sát có đủ người, bằng không thật sự khiến người ta sởn tóc gáy.

“Đây không khác là gặp quỷ chứ…” Có người nói.

Cũng có người tin vào khoa học một chút lập tức phản bác, “Quỷ cái gì mà quỷ, trên thế giới này tuyệt không có quỷ! Nói hươu nói vượn!”

Cũng có người nói: “Đây có thể là vấn đề phong thủy, chúng ta phải tìm một bậc thầy phong thủy đến xem.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 5

Tất nhiên, những trường hợp này cần phải được xác nhận thông qua điều tra thêm.

Tóm lại, không phải Khương Tiều làm là được.

Nghĩ như vậy, mọi người liền cảm thấy Khương Tiều cũng rất đáng thương. Cha không thương mẹ không yêu, gặp phải loại chuyện này còn phải gánh tội thay, không biết đứa trẻ này sẽ sinh ra bóng ma tâm lý lớn bao nhiêu?

Khương Tiều tuyệt đối không ngờ tới, nguy cơ của cô lại được hóa giải nhanh như vậy, đơn giản đến mức có chút không thể tưởng tượng nổi, giống như ông trời đều đang giúp cô…

Không đúng, đây chính là thế giới phó bản không có ý tốt, nếu thật sự có “ông trời”, hẳn là ước gì để cho cô dị hóa hoặc tử vong, làm sao có thể giúp cô?

Người giúp cô chính là nhân viên bảo vệ! Cô nhìn trái nhìn phải, phát hiện bảo vệ không biết khi nào đã đi ra ngoài, ngẫm lại, cô phát hiện mình căn bản không nhớ rõ mặt bảo vệ, chỉ nhớ đó đại khái chính là một khuôn mặt bình thường, lẫn lộn trong đám người cũng không thể nhận ra.

Không, cụ thể hơn mà nói, người giúp cô không phải là bảo vệ, bất luận kẻ nào trên thế giới này cũng sẽ không chủ động bày tỏ thiện ý với cô.

Khoan, ở trường mẫu giáo, khi Khương Tiều để lộ vết thương trên cánh tay, lập tức có một giáo viên giúp cô lên tiếng, chứng thực đó là dấu vết huy hiệu của cậu bé. Bởi vì thân phận giáo viên này, cũng dễ dàng làm cho người ta tin tưởng hơn một chút.

Người giúp cô là…

Khương Tiều chạy ra ngoài, phát hiện bóng dáng quen thuộc, lập tức lao tới ôm lấy chân bảo vệ, “Văn Trình, là cậu đúng không!? Giáo viên đó cũng là cậu, phải không?”

Đây là phó bản đơn, theo đạo lý Văn Trình không thể vào. Nhưng tình huống của anh lại tương đối đặc thù, ngay cả bức tường thế giới đều có thể dung nhập, tự nhiên cũng có thể dung nhập quy tắc.

NPC của thế giới này đều là một trong những hiện thân của quy tắc, sau khi Văn Trình tiến vào, không thể trở thành một người cụ thể nào đó, nhưng anh có thể là người mà Khương Tiều sẽ gặp.

“Ừm, tôi không có biện pháp biến thành NPC trọng yếu, cũng không có biện pháp trực tiếp trợ giúp cậu thay đổi quy tắc.” Văn Trình xoa đầu Khương Tiều.

Bởi vì trên anh, có toàn bộ quy tắc chính của phó bản đang vận hành, anh giống như một bug nhỏ lén lút dung nhập vào quy tắc chủ, trộm làm chút việc, sẽ không bị phát hiện. Nhưng nếu anh hành động quá rõ ràng và thái quá, lập tức sẽ bị quy tắc chú ý.

Cho nên, Văn Trình không có khả năng trực tiếp biến thành Tiểu Văn Trình. Anh chỉ có thể dùng thân phận NPC của mình thuận thế mà làm, không dấu vết trợ giúp Khương Tiều.

Cô không đơn độc. Anh sẽ ở đó khi cô cần.

Khương Tiều liền nói: “Có cậu ở đây, thật sự quá tốt.”

Sau đó, Khương Tiều thấy anh nói, “Đúng rồi, hình như tôi nghe thấy Tiểu Văn Trình gọi cậu là chị, chuyện này là sao?”

Ách, cái này…

Cảm động trong lòng Khương Tiều nhất thời thu lại.

Cô banh khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc nói: “Chắc chắn là cậu nghe lầm, bên trong vẫn cần tớ, tớ đi vào xem xét một chút.”

Sau đó lòng bàn chân như bôi dầu, dùng đôi chân ngắn bước thật nhanh.

Một giây sau, Khương Tiều liền bị xách lên.

“Có phải tôi cũng nợ cậu một tiếng “chị” không nhỉ?”

Muốn trốn là không thể nào.

Khương Tiều khô cằn mà cười, “Ha ha, tớ thật sự không nguyện ý. Chủ yếu là vì tớ… bá khí trên người tớ quá nặng, sau khi Tiểu Văn Trình nhìn thấy, liền dập đầu quỳ bái, nhất định phải gọi tớ là chị, tớ cũng không ngăn cản được, không còn biện pháp, liền chỉ có thể thừa nhận.”

Đột nhiên, phía sau Khương Tiều truyền đến thanh âm hoang mang của Tiểu Văn Trình, “A, chị, không phải chị kêu tôi gọi vậy sao?”

Cậu chạy ra tìm Khương Tiều để xin lỗi, cậu thiếu chút nữa đã hiểu lầm cô, không nghĩ tới liền nhìn thấy Khương Tiều đang nói một ít lời không thể giải thích được.

“Ồ, vậy sao.” Giọng nói của Văn bảo vệ không phân biệt được vui buồn.

Khương Tiều cũng sắp rạn nứt, hiện tại trực tiếp đụng đầu chết trên đùi anh, còn kịp sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.