Tôi Thật Không Có Diễn

Chương 93: Thành lập tín ngưỡng (2)



Sắc mặt Tà Thần vốn không quá tốt lại càng thêm âm trầm, “Không sao, sau khi nghiền tên trộm như ngươi tan thành tro bụi, ta sẽ chậm rãi nuốt sạch toàn bộ vị diện hiện thực.”

Bị lừa thì sao? Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, những thủ đoạn nhỏ này chỉ làm cho hắn càng muốn tra tấn Khương Tiều cùng tất cả nhân loại.

Trên màn hình lớn phía sau hai người, đột nhiên xuất hiện mười phút đếm ngược, “Trước khi bắt đầu vòng thần chiến đầu tiên, mời các tín đồ dự bị xác định tín ngưỡng trước khi thời gian đếm ngược kết thúc. Trong thời gian này, Thần minh và tín đồ phải duy trì giao tiếp hữu nghị và không được phép dùng vũ lực.”

Thanh niên nhìn về phía nhân loại dưới đài, nhãn cầu quỷ dị giống như đang chuyển động, làm cho người ta bất giác bị hấp dẫn, “Hỡi những nhân loại hèn mọn nhỏ bé, hẳn các ngươi biết nên lựa chọn như thế nào? Các ngươi sẽ không cho rằng cô ta là đối thủ của ta chứ? Thanh âm của ta, nhất định sẽ vang vọng vạn giới!”

“Nếu như các ngươi nguyện ý thần phục ta, ta cũng có thể lưu lại cho các ngươi một con đường sống. Từ lúc bắt đầu thần phục ta, ngươi và gia đình các ngươi có thể sống sót. Bắt đầu từ ván thứ hai thần phục ta, chỉ một mình ngươi được phép sống sót. Bắt đầu từ ván thứ ba, ta sẽ móc mắt của ngươi ra và để cho ngươi được sống.”

Ngón tay của hắn biến thành những con rắn lao về phía nhân loại gần nhất.

Trong thời gian này, Thần minh không thể trực tiếp xuống tay với tín đồ, những con rắn này cũng chỉ có tác dụng đe dọa mà thôi.

Nhưng sợ hãi, vốn là một trong những điều kiện quan trọng để hình thành tín ngưỡng. Hơi thở kh ủng bố trên người Tà Thần vẫn còn, không phải ai cũng có thể chịu đựng được.

Một số ít nhân loại được Tà Thần “chăm sóc đặc biệt” đến nỗi mồ hôi lạnh đầm đìa, môi run rẩy, không phải là bọn họ có dũng khí không chạy, mà là đã bị dọa tới mức cứng đờ.

Tà Thần xác thực rất tức giận, nhưng hắn biết nên làm như thế nào để đối phó với nhân loại: Thật buồn và đáng khinh làm sao, vì lợi ích của chính mình, con người có thể để lộ bộ mặt dữ tợn nhất.

Đừng nói cái gì mà “đừng làm tay sai cho người khác”, chỉ cần hắn hứa hẹn chút lợi ích, còn thiếu người nguyện ý làm hay sao?

“Chờ đã.” Đúng lúc này, Khương Tiều đột nhiên lên tiếng, cắt đứt âm thanh mê hoặc của hắn.

Tà Thần không kiên nhẫn nói: “Thế nào? Rốt cuộc cũng thông suốt, muốn ta cho ngươi một cái chết thống khoái sao?”

“Không, ta chỉ khuyên ngươi không nên sử dụng đôi mắt này để mê hoặc tín đồ. Không phải ngươi đã quên, đôi mắt không chỉ đại diện cho bản thân ngươi, mà còn có cả ta.”

Tổ chức Thần Tạo rầm rộ tuyên truyền cho Tà Thần Khương Tiều, tương đương với mấy tỷ người đem đồ án này liên hệ với cô, cho dù bọn họ không có tín ngưỡng cô, nhưng nhận thức của bọn họ cũng đủ để vặn vẹo sự thật.

Tuy Khương Tiều đã thanh minh mình không phải là Tà Thần, nhưng nhận thức vốn không phải thứ dễ dàng bị cắt đứt như vậy.

Chuyện này tương đương với một loại ô nhiễm nhận thức.

Nói cách khác, đôi mắt kia mặc dù thuộc về Tà Thần, nhưng đồng dạng cũng thuộc về Khương Tiều.

Tuy Khương Tiều không thể sử dụng đôi mắt kia, nhưng sau khi bị đôi mắt kia hấp dẫn mà cung cấp tín ngưỡng, một bộ phận sẽ được dẫn về Khương Tiều.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tà Thần càng thêm tức giận.

Thế quái nào mà mọi chuyện lại thành ra thế này!

Đồng tử của hắn bắt đầu thay đổi và trở thành đồng tử bình thường, hắn không muốn Khương Tiều chiếm lợi từ việc này.

Nếu không có đôi mắt này, hắn cũng có thể dễ dàng chiến thắng.

Chờ chết đi, tên trộm đáng ghét!

Không có đồng thuật gia tăng, nên dao động lòng người sẽ ít đi.

Khương Tiều cũng không để ý tới hắn, mà nhìn về phía sinh vật ô nhiễm dưới đài, “Vừa rồi đoạn đối thoại của chúng ta, hẳn các ngươi đều nghe thấy chứ? Nói cách khác, đây không phải là một cuộc cạnh tranh công bằng, giành chiến thắng, các ngươi không có gì, nhưng nếu thua, các ngươi sẽ mất toàn bộ vị diện.”

“Bất quá ta lại không cần vị diện vô hạn, nếu như các ngươi nguyện ý giúp ta thắng trận chiến này, vậy ta liền đem toàn bộ vị diện thắng được phân cho các ngươi, thế nào?”

Khương Tiều dùng hai bàn tay trắng hố biết bao nhiêu người, còn không hiểu cái gì gọi là vừa đe dọa vừa dụ dỗ sao?

Tà Thần cho rằng sinh vật ô nhiễm của hắn sẽ đoàn kết hơn nhiều so với nhân loại, bởi vì tuân theo mệnh lệnh cấp cao là một trong những bản năng của sinh vật ô nhiễm.

Nhưng Khương Tiều cũng rất rõ ràng, bởi vì phần lớn sinh vật ô nhiễm không thể kiềm chế bản năng của mình, bọn họ sẽ chỉ tham lam hơn con người mà thôi.

Nỗi sợ hãi trước Thần minh là bản năng, đó là sự thật.

Nhưng Tà Thần rốt cuộc cũng là lão già ngủ say không biết bao nhiêu năm tháng, căn bản không biết thế giới hiện tại khó khăn như thế nào: Ngành nào mà không cần chứng chỉ, ngươi cho rằng làm Thần Minh thì không cần nâng cao năng lực cạnh tranh sao?

Trước đây không có ai cạnh tranh với hắn, hắn làm thế nào, sinh vật ô nhiễm bên dưới đều phải phục tùng. Nhưng vấn đề là, bây giờ có!

Khương Tiều không phải là đối thủ cạnh tranh hiện tại sao?

Cô sẽ nói với những sinh vật ô nhiễm: Tin Tà Thần không tốt, tin vào cô mới là tốt nhất.

Khương Tiều không đợi Tà Thần mở miệng, nhanh chóng nói tiếp, “Các ngươi cũng đừng sợ hãi hắn. Bởi vì hiện tại hắn vô cùng suy yếu, ngay cả tín ngưỡng của các ngươi cũng phải chia cho ta một phần. Nếu hắn không trở nên suy yếu, thì sao hắn lại không thể kiểm soát nó?”

Sinh vật ô nhiễm sẽ vì lực lượng cường đại mà phục tùng, nhân loại cũng sẽ bởi vì lực lượng cường đại mà khuất phục.

Đây chính là triết lý mà Tà Thần muốn thấm nhuần vào tư tưởng của tất cả mọi người: Hắn là bất khả chiến bại.

Bởi vì không có hy vọng, cho nên có vài người sẽ không đi làm chuyện vô dụng, trực tiếp lựa chọn tín ngưỡng Tà Thần.

Thế nhưng, Khương Tiều đã phá vỡ ảo giác này.

“Cho nên, các ngươi cũng đừng nghe những lời hắn nói, chờ thành công xâm chiếm vị diện hiện thực mang các ngươi ăn sung mặc sướng, có thể làm được hay không đều là hai lời.”

Nếu như quy tắc cho phép giết người, Tà Thần nhất định sẽ đem Khương Tiều ra băm thây vạn đoạn.

Vốn dĩ hắn còn muốn sử dụng cô để thuyết phục những sinh vật ô nhiễm đang bị lung lay: Đừng tin vào Khương Tiều, sau khi hắn dẫn bọn họ đánh vào vị diện hiện thực, đó mới là muốn gì có đó.

Nhưng Khương Tiều đã trực tiếp cắt đứt con đường này.

Khương Tiều không nói trước, sinh vật ô nhiễm phía dưới cũng không biết Tà Thần đã bị suy yếu lực lượng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 246

Sân khấu này thoạt nhìn là sân khấu bình thường, nhưng trên thực tế, Thần minh trên khán đài còn tín đồ dưới đài, không cách nào cảm giác được thực lực chân chính của đối phương. Bọn họ chỉ có thể nhận thấy rằng: Không được phép báng bổ Thần minh.

Tà Thần vì thần chiến, lấy bộ mặt này xuất hiện, mọi người cũng sẽ không cảm thấy quá kỳ quái.

Sự kh ủng bố và uy nghiêm của hắn từ lâu đã đi sâu vào tiềm thức của mọi người. Trong tình huống bình thường, sẽ không ai dám dị nghị bất cứ điều gì.

Nhưng Khương Tiều cũng không có nhiều cố kỵ như vậy: Cho dù thực lực của Tà Thần một phần không giảm, vậy cũng phải diệt uy phong của ngươi trước! Nếu không thì còn chơi thế nào?

Sinh vật ô nhiễm phía dưới quả nhiên reo hò.

Ngay sau đó, một sinh vật ô nhiễm đột nhiên hét lên: “Nữ thần Tự Do muôn năm!”

“Thần Mẫu tất thắng!”

Dần dần, thanh âm lại vang lên thành một mảnh.

Tín đồ dự bị được đưa vào thần chiến dựa trên phương thức rút thăm ngẫu nhiên, người trong hai vị diện đều có xác suất nhất định bị rút trúng. Trong nhân loại có thể có người chán ghét Khương Tiều. Tương tự, trong sinh vật ô nhiễm, cũng có thể có người tín ngưỡng Khương Tiều.

Lúc trước Tà Thần hiện thân, bản năng sợ hãi làm cho bọn họ không dám làm bậy, nhưng nhìn tình huống hiện tại: Tà Thần, bất quá cũng chỉ có như thế.

Nữ Thần quả nhiên là mạnh nhất!

Nhân loại ngồi bên cạnh những sinh vật ô nhiễm này:…

Nói thật, tự nhiên bị truyền tống đến một nơi quỷ dị như vậy, bọn họ cũng rất sợ hãi.

Thần chiến gì đó lại là cái quỷ gì?

Để cho một nhân loại cùng Tà Thần tiến hành thần chiến, sợ không phải là điên rồi!

Vẫn còn cơ hội chiến thắng nào khác không?

Hơn nữa, Tà Thần đã hồi sinh, nhân loại bọn họ quả nhiên sắp xong đời rồi.

Không nghĩ tới lúc bọn họ cảm thấy tận thế đã đến, vẫn là sinh vật ô nhiễm tiến hành cổ vũ Khương Tiều trước.

Tâm tình mọi người đột nhiên phấn chấn lên: Ngay cả sinh vật ô nhiễm cũng nguyện ý tín nhiệm Khương Tiều, vì sao bản thân nhân loại bọn họ không thể đánh cược một phen?

Những lời cô nói bọn họ đều nghe được, đây tuyệt đối không phải là một cuộc chiến không cân sức! Bọn họ phải trở thành tín đồ của cô, sau đó nỗ lực lôi kéo các sinh vật ô nhiễm thành tín đồ của Khương Tiều!

Chỉ cần quy mô đủ lớn, Tà Thần cũng phải ngã ngựa!

Đã có người thông minh phản ứng lại vấn đề mấu chốt của “thần chiến”: Càng có nhiều tín đồ, tín đồ càng mạnh, phần thắng càng lớn.

Nếu sinh vật ô nhiễm chỉ phục tùng Tà Thần vô điều kiện, vậy nhân loại giãy dụa thế nào cũng vô dụng.

Vấn đề là, sinh vật ô nhiễm cũng có thể tín ngưỡng Khương Tiều!

Họ biết phải làm gì.

Muốn có được nhiều tín đồ hơn, phải chứng minh bên mình rất mạnh và có lợi.

Lợi ích này, Khương Tiều đã nói qua.

Nhân loại bộc phát ra tiếng hoan hô, “Nữ Thần tất thắng! Tin vào Nữ Thần, chúng ta sẽ có một cuộc sống vĩnh hằng!”

Trên thực tế, trong đám sinh vật ô nhiễm, những người tín ngưỡng Khương Tiều vẫn chỉ là một nhóm nhỏ, cho nên xét về khí thế chắc chắn không bằng tiếng hét trong nỗ lực phối hợp của nhân loại.

Dùng khí thế áp chế khí thế tay sai của Tà Thần, bọn họ có thể!

Khí thế này, quả thật đã làm cho những sinh vật ô nhiễm kia ghé mắt. Ngay cả Tà Thần cũng nhịn không được siết chặt tay.

Tham Khảo Thêm:  Chương 146: Có người biết rồi

Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu.

Một người phụ nữ đột nhiên đứng lên, “Mọi người tự giác chia từ 50 đến 100 người thành một tiểu đoàn, tiểu đoàn trưởng do tôi chỉ định, nhằm phát huy ưu thế của từng tiểu đoàn đến mức cao nhất.”

“Mỗi tiểu đoàn nhất định phải có người chơi thâm niên, cẩn thận sự quấy nhiễu của sinh vật ô nhiễm!”

Người phụ nữ nhanh chóng sắp xếp mọi chuyện.

Trong hội trường có gần hai vạn người, trong đó khoảng 10.000 người là nhân loại. Thống nhất chỉ huy không quá thực tế, phải chia thành những nhóm nhỏ, phân biệt tác chiến.

Nhân loại nhìn sinh vật ô nhiễm cũng không còn sợ hãi như vậy, ngược lại đem bọn họ trở thành dê béo, thuyết phục thêm một người, phần thắng của nhân loại sẽ nhiều hơn một phần.

Trước đây chỗ ngồi của con người và sinh vật ô nhiễm đều phân biệt rõ ràng, nhưng hiện tại, nhân loại lại chủ động vây quanh, “Người anh em, không suy nghĩ một chút về Nữ Thần sao?”

Nếu là giao lưu “hòa bình”, vậy không chỉ là Thần minh thuyết phục các tín đồ, mà càng là tín đồ thuyết phục tín đồ.

Tà Thần nheo mắt lại, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm người phụ nữ dẫn đầu kia, “Đây là tinh anh trong nhân loại các ngươi? Rất tốt, trong trận thần chiến tiếp theo, ta muốn các tín đồ gi ết chết cô ta.”

Năng lực tổ chức và điều phối như vậy, trong nhóm tay sai của hắn cũng thuộc loại tương đối ưu tú.

“Ồ, ta khuyên ngươi đừng nên nhìn chằm chằm vào cô ấy thì tốt hơn. Cô ấy không giống như những người ưu tú trong trí tưởng tượng của ngươi. Giết cô ấy, vẫn còn rất nhiều người có thể làm được.”

Tà Thần phát hiện, Khương Tiều không phải đang lừa gạt hắn, mà là sự thật, một vạn nhân loại không sai biệt lắm chia làm hơn trăm tiểu đoàn, mỗi tiểu đoàn trưởng đều đang phát huy ưu thế của tiểu đoàn, căn cứ vào tình huống mà tiến hành phân nhóm, phân công hợp tác, mục đích rõ ràng là đi tuyên truyền tín ngưỡng.

Nhân loại có thể tan đàn xẻ nghé, nhưng nếu bọn họ được quản lý một cách hiệu quả, cũng sẽ phát huy sức mạnh không thể tưởng tượng được.

Nhân loại bây giờ, chất lượng đều cao như vậy sao?

Trong khoảnh khắc này, Tà Thần đột nhiên nảy sinh một chút dao động: Nhân loại bây giờ rất lợi hại, hắn thực sự có thể thôn tính vị diện hiện thực không?

Không! Đó là bởi vì bọn họ mới mẻ lại ưu tú, hắn muốn nuốt chửng hiện thực và làm cho những người này trở thành kẻ dưới trướng của mình!

Khương Tiều vẻ mặt cao thâm nói: “Ngươi phải hiểu, sinh tồn trong vị diện hiện thực rất tàn khốc, ngươi cho rằng vòng tròn người hâm mộ dễ dàng trà trộn, hay là mua theo đoàn dễ sắp xếp hơn? Không có chút kỹ năng cá nhân thật sự không dễ dàng…”

Trong số những nhân loại được chọn này, luôn có một số người thuộc giới fans, và luôn có những người thuộc tổ chức theo nhóm trong cộng đồng… Nhiều người trong số họ có những kỹ năng và bản sắc cần thiết cho cuộc sống và giải trí hiện đại.

Khả năng chiến đấu cá nhân không nhất thiết phải mạnh, nhưng trong tình huống này, làm thế nào để kiểm soát và khả năng phán đoán?

Dù sao thì ai cũng có thể sử dụng thế mạnh của mình.

Tà Thần bắt đầu hoài nghi nhân sinh: Vị diện hiện thực tệ đến vậy sao?

Nhưng hắn rõ ràng thấy, cuộc sống ở nơi đó tốt hơn nhiều so với vị diện vô hạn?

Thực sự tàn khốc như vậy sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.