Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền

Chương 72: Ngoại truyện song song (6)



Sau khi bọn Sầm Thanh đi rồi, Đoàn Sinh Hòa vẫn còn ngồi ở quán nướng.

A Bàn xách ra một chai rượu Tây ở phía sau: “Uống cái này.”

“Cậu nhìn mặt tôi này.” Đoàn Sinh Hòa liếc anh ta, “Uống ra sẹo cậu chịu trách nhiệm à?”

“Cái mặt của cậu uống ra sẹo cũng có một mớ con gái xếp hàng chờ gả cho cậu.” A Bàn ngoài miệng nói móc anh nhưng vẫn cầm ra lon sữa Vượng Tử trong tủ lạnh, “Nào, bổ sung protein.”

Đoàn Sinh Hòa tỏ vẻ ghét bỏ nhìn thoáng qua Vượng Tử cười toe toét, nhớ lại buổi tối lần đầu gặp Sầm Thanh, cô cũng cầm một bình sữa Vượng Tử. Vốn tưởng rằng cô là một đàn em dịu dàng dễ thẹn thùng, ai ngờ hé miệng ra… Nghĩ vậy, Đoàn Sinh Hòa đột nhiên nhíu mày, khui nắp ra uống nửa lon.

“Này, cậu và hai mươi que mỡ bò nướng kia là tình huống gì?” A Bàn vừa xâu rau cải phải dùng vào ngày mai vừa buôn chuyện với Đoàn Sinh Hòa.

Anh ta ghét bỏ Đoàn Sinh Hòa ngồi yên không làm gì, dám nhét một nắm que và một chậu rau hẹ cho anh. Hai người giống như cuộc sống trước đây, uống sữa trò chuyện nhặt rau… cực kỳ giống ông cụ bà cụ trong tiểu khu ngồi trên ghế tám chuyện.

Đoàn Sinh Hòa đẩy mắt kính: “Tình huống gì chứ.”

A Bàn ném sang đôi bao tay dùng một lần cho anh: “Cậu cẩn thận chút đi, tay đừng sờ này sờ nọ, đó là thứ bỏ vào miệng đó.”

Nhìn thấy Đoàn Sinh Hòa đeo bao tay, A Bàn hỏi tiếp: “Cậu đừng cho là tôi không nhìn ra, con gái người ta thích cậu đấy.”

“Phải không? Mới gặp lần thứ ba.” Đoàn Sinh Hòa cong khóe miệng mỉm cười.

“Lần thứ ba gặp mặt thì sao, cậu đã quên thầy hướng dẫn của khoa kế bên bọn mình và bà xã của anh ta quen nhau nửa tháng là kết hôn rồi. Chỉ cần cảm giác đúng, cậu lo mấy lần làm gì.” A Bàn nghiêng đầu mặc sức tưởng tượng, “Nếu có một đàn em xinh đẹp như vậy theo đuổi tôi, tôi khẳng định không nói hai lời đổi tên quán nướng thành tên của cô ấy.”

“Nói thật đi, cậu không có ý nghĩ kia à?”

A Bàn học cùng anh bốn năm, con gái theo đuổi Đoàn Sinh Hòa nhiều đến mức giống như muỗi tại sân thể dục vào mùa hè có đuổi cũng không đuổi đi hết, nhưng anh ta chưa từng thấy Đoàn Sinh Hòa dễ dàng đồng ý đi ăn cùng với ai.

Đoàn Sinh Hòa lắc đầu.

Đang lúc A Bàn chuẩn bị cười anh vẫn là cái cây gỗ kia thì anh khựng lại, mở miệng nói: “Không biết.”

A Bàn phản ứng vài giây: “Mợ nó, không biết chứng minh là có triển vọng. Nhưng người anh em à, người ta biết ba cậu là ai thì còn có thể để ý tới cậu không?”

Bọn họ đều nghe qua ân oán giữa Hòa Duyệt và Tinh Sơ, trước tiên không lo tới ba của Đoàn Sinh Hòa có đồng ý để bọn họ hẹn hò không, e là Sầm Thanh ở bên kia vừa nghe nói Đoàn Sinh Hòa là thái tử của Giang thị, cô sẽ là người đầu tiên hất đi bàn tay anh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 981

“Cơ mà…” A Bàn nhìn băng gạc trên đầu anh, cười khà khà, “Kẻ địch của kẻ địch là bạn bè, cậu với ba cậu cũng không phải người cùng đường, nói không chừng đấy.”

Đoàn Sinh Hòa chẳng nói gì, anh im lặng xâu hết một chậu rau hẹ rồi tháo ra bao tay ném vào thùng rác, sau đó vỗ vai A Bàn: “Đi đây.”

“Tối nay bao nhiêu tiền?” Anh lấy ra di động chuẩn bị chuyển khoản cho A Bàn.

“Em gái mỡ bò nướng trả rồi.” Lúc Sầm Thanh trả tiền đúng lúc Đoàn Sinh Hòa đi toilet, cô trực tiếp xem hóa đơn rồi chuyển khoản qua wechat cho A Bàn.

Đoàn Sinh Hòa cất lại di động vào túi: “Sao cậu để cô ấy trả?”

“Ôi trời! Còn chưa là gì đã che chở rồi?” A Bàn thấy dáng vẻ sốt ruột phát cáu của anh bèn vui vẻ, “Em gái mỡ bò nướng người ta nói đàn anh ăn không bao nhiêu, ngại để cậu trả tiền. Đàn em tốt thật, cậu chạy lẹ đi, bằng không với ngoại hình và gia thế của người ta, e là không tới phiên cậu đâu.”

A Bàn lại lấy ra hai lon sữa Vượng Tử từ trong tủ lạnh: “Này, cầm đi. Tình bạn cùng phòng của tôi tài trợ công cụ cho cậu để theo đuổi người ta.”

Đoàn Sinh Hòa tỏ vẻ ghét bỏ cầm lấy: “Trước kia cậu đều dùng sữa Vượng Tử theo đuổi người ta à? Chả trách độc thân.”

“Tới lúc đó cậu cất nó ở trong lòng, thấy người ta lạnh thì lấy ra cho cô ấy làm ấm tay.” A Bàn chỉ chiêu cho anh.

Đoàn Sinh Hòa liếc nhìn anh ta giống như nhìn kẻ khờ: “Sữa ở nhiệt độ phòng, tôi ủ đến mùa hè năm sau nhiệt độ cũng không đủ làm ấm tay.”

A Bàn chép miệng, giơ tay kéo lên khóa kéo áo khoác của Đoàn Sinh Hòa: “Cái này cậu không hiểu rồi, con gái người ta cầm qua sẽ thấy, ô đàn anh, sữa này còn lạnh đó! Sau đó cậu kéo xuống khóa kéo, nắm tay cô ấy đặt lên áo bên trong sưởi ấm cho cô ấy…”

Đoàn Sinh Hòa chậm chạp cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua trước ngực mình…

Tuy rằng sữa Vượng Tử lạnh, nhưng sữa khác thì nóng?

“Cậu thanh lọc phế liệu màu vàng trong đầu cậu đi.” Đoàn Sinh Hòa kéo khóa lên, lườm liếc A Bàn rồi mau chóng rời khỏi.

A Bàn chẳng hiểu sao bị người ta hung dữ, anh ta sững sờ tại chỗ lẩm nhẩm: “Mẹ nó, tôi bảo cậu làm ấm tay cho con gái người ta thì phế liệu màu vàng chỗ nào.”

Buổi tối hôm sau, Đoàn Sinh Hòa lái xe tới bãi đỗ xe bệnh viện. Lúc xuống xe, anh ma xui quỷ khiến mang theo hai lon sữa Vượng Tử kia, bỏ vào trong túi áo khoác ngoài.

Tham Khảo Thêm:  Chương 146: Nghi ngờ

Đi vào phòng lớn truyền dịch, từ xa Đoàn Sinh Hòa nhìn thấy Sầm Thanh ngồi tại vị trí giống ngày hôm qua, trên đầu đội mũ áo khoác hình con thỏ, phía dưới laptop còn nhét túi sưởi ấm.

Đoàn Sinh Hòa sờ lon sữa trong túi áo, xem ra không cần anh dùng nhiệt độ cơ thể làm ấm, bảo Sầm Thanh bỏ trong lòng mình để làm ấm là được.

Anh đi tới bên cạnh Sầm Thanh, giơ tay gõ trán cô một cái: “Đôi mắt cách màn hình máy tính xa một chút.”

Sầm Thanh không tình nguyện ngẩng đầu lên: “Đàn anh, anh có biết giọng điệu và câu cú của anh đều giống ba em như đúc không?”

“Em còn chưa truyền dịch à?” Đoàn Sinh Hòa nhìn trạng thái của cô, phỏng đoán cô đã tới đây được một lúc.

“Hôm nay em không cần truyền dịch.” Sầm Thanh đưa túi sưởi ấm cho Đoàn Sinh Hòa, “Anh cầm đi, lát nữa dễ tìm mạch máu.”

Đoàn Sinh Hòa nhận lấy túi sưởi ấm, cũng lấy sữa trong túi ra cầm trong tay.

“Em không cần truyền dịch thì sang đây làm gì?” Hôm nay sớm muộn gì cũng đặc biệt lạnh, phòng truyền dịch vì thoáng khí nên hiệu quả của điều hòa cũng không tốt lắm.

Sầm Thanh quay đầu cười với anh: “Em bấm tay tính toán, biết hôm nay đàn anh truyền dịch một mình, cho nên đến ở cùng anh.”

“Vậy em tính sai rồi, nửa tiếng sau Liễu Tích Minh sẽ đến.” Tối nay studio của anh ta có liên hoan.

Sầm Thanh chớp mắt: “Vậy anh có thể gửi tin nhắn bảo anh ấy khỏi qua đây.”

Đoàn Sinh Hòa mỉm cười gọi điện thoại cho Liễu Tích Minh: “A lô?”

“A lô, tôi ăn xong rồi tôi ăn xong rồi, đang đi xuống tầng hầm bãi đỗ xe, cậu ở một mình trước đi, tôi đến ngay.” Liễu Tích Minh nói cấp tốc.

“Cậu về đi, không cần đến đây.”

“Sao tôi nhẫn tâm để cậu một mình ở bệnh viện truyền dịch chứ? Những bạn nhỏ khác đều có bạn gái ở cùng, cậu thì chỉ có tôi.”

Đoàn Sinh Hòa nhếch khóe miệng: “Sao cậu biết tôi không có ai ở cùng?”

“Mẹ nó? Đàn em Thanh Thanh lại đến à?” Liễu Tích Minh vội nói, “Vậy được, tôi không quấy rầy thế giới của hai người, tôi trở về uống rượu tiếp.”

Đoàn Sinh Hòa đặt điện thoại bên tai phải, Sầm Thanh ở bên phải anh nghe được rõ ràng, đặc biệt câu bạn gái kia. Trái tim cô đập như hồi trống, cô mím môi cơ thể cứng đờ, biểu cảm cũng mất tự nhiên.

“Em sao vậy?” Đoàn Sinh Hòa cúp máy rồi thì nhận ra sự khác thường của Sầm Thanh.

“A…em, em có lẽ, có lẽ nhịp tim nhanh quá.” Sầm Thanh liếm môi, rướn người ra lấy nước khoáng bên chân.

Mới vừa vặn ra nắp chai nước thì trong tay Sầm Thanh không còn gì. Đoàn Sinh Hòa lấy đi chai nước lạnh của cô, anh đưa lon sữa Vượng Tử giữ ấm trong lòng cho cô: “Dạ dày không tốt bớt uống đồ lạnh.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 47: 47: Bức Tranh

Sầm Thanh nhìn lon sữa trong tay anh, cô sửng sốt vài giây: “Cảm ơn đàn anh…” Cô nhìn nắp lon tay nắm thành quyền, “Đàn anh, em khui không được.”

Đoàn Sinh Hòa liếc nhìn cô, giúp cô khui nắp ra rồi trả cho cô: “Lúc em uống Coca sao tôi chưa từng nghe em nói không khui ra được?”

“Bởi vì khi uống Coca không có anh.” Sầm Thanh nhún vai, “Sau này cùng đàn anh uống Coca em khẳng định sẽ không khui được.”

Khi Đoàn Sinh Hòa truyền dịch, Sầm Thanh luôn ở bên cạnh bắt kịp bài luận văn giữa kỳ của mình. Anh truyền dịch xong rồi thì đưa mu bàn tay ra, tùy ý Sầm Thanh bôi thuốc cho anh, nhân tiện để cô chấm mút. Ngón tay Sầm Thanh vô tình cố ý lướt qua khuôn mặt Đoàn Sinh Hòa, cô giúp anh dán băng gạc lần nữa, cô nhìn anh chằm chằm hai giây đánh liều chọt vào gò má anh.

“Đàn anh, làn da của anh đẹp ghê, không có lỗ chân lông cũng chẳng có mụn.”

Đoàn Sinh Hòa cười nhẹ: “Có lẽ bởi vì tôi sẽ không ăn một lần hết hai mươi que mỡ bò nướng.”

Sầm Thanh bĩu môi: “Mỡ bò nướng thật sự ngon lắm, em đã lâu không ăn rồi, bác sĩ bảo em mấy hôm nay nên ăn món thanh đạm.”

Thay thuốc xong, Sầm Thanh ôm máy tính đi theo Đoàn Sinh Hòa về phía bãi đỗ xe.

Tới trước chiếc xe, Đoàn Sinh Hòa không mở khóa xe. Anh và Sầm Thanh đứng đối diện nhau dưới đèn đường, trên đầu cô vẫn đội cái mũ áo khoác hình con thỏ, áo khoác lông xù trông rất ấm áp.

“Em có gì hỏi tôi không?” Đoàn Sinh Hòa đột nhiên vươn tay túm lấy lỗ tai thỏ trên áo khoác của cô.

Sầm Thanh sửng sốt nghiêng đầu về phía trước, đưa lỗ tai tới trước mặt anh. Cô vẫn giữ tư thế không được tự nhiên này suy nghĩ vài giây, rồi hỏi: “Em hình như không có gì muốn hỏi anh… ngày mai anh lại đến chứ?”

“Không tới.” Đoàn Sinh Hòa buông ra lỗ tai thỏ, “Còn có gì khác không?”

“Không có…”

Khóe miệng Đoàn Sinh Hòa từ từ cong lên: “Em nghĩ kỹ đi, đừng đợi tới lúc quá muộn.”

Sầm Thanh cau mày tự hỏi, cẩn thận quan sát biểu cảm thái độ của Đoàn Sinh Hòa, trong lòng cô dần dần hiện ra một ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi… Cô từ từ trừng to mắt, nuốt nước bọt.

“Đàn, đàn anh…”

“Hửm?”

Sầm Thanh hít sâu một hơi: “Tuy, tuy rằng em mới quen anh mấy hôm, nhưng mà, nhưng mà em thật sự chưa từng muốn gặp một người mỗi ngày như vậy… Anh, anh muốn có một cô bạn gái một hơi ăn hết hai mươi que mỡ bò nướng, thành tích tốt diện mạo đẹp, bối cảnh gia đình xuất chúng, nhỏ hơn anh bốn tuổi không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.