Tôi Vẽ Người Trong Sách Trở Thành Sự Thật

Chương 5: Chương 5



Thiệu Đường kinh ngạc ngẩng đầu, nam tử cậu vừa vẽ đang đứng trước mặt cậu mặt vô biểu tình nói: “Tại sao dáng vẻ ta lại như thế này?”
Lại một lần nữa mơ thấy nơi này hắn đã không còn kinh ngạc nữa, chỉ là vì sao lần này khi tới lại là trong bộ dáng thanh niên nam tử, tóc dài đen nhánh, tứ chi hoàn chỉnh, thậm chí đến giày cũng có.
“Ngươi đã đến rồi!” Thiệu Đường nhìn thấy hắn rất là cao hứng, cậu ngồi dậy, “Ta không phải đã nói rồi sao? Ngươi là được ta vẽ ra đó, ngươi có dáng vẻ này là vì được ta vẽ ra!”
Yến Minh Phong vốn không quan tâm mấy lời nói vớ vẩn đó của cậu, nhưng nhớ tới lúc trước khi đến đây mình chỉ có bộ dáng không tay không chân, lần này lại khác biệt hoàn toàn, hắn trầm mặc.
Thiệu Đường chọc chọc cánh tay hắn, chớp đôi mắt to hỏi: “Lần trước lời nói còn chưa nói xong, ngươi tên Yến cái gì vậy?”
Yến Minh Phong ngữ khí bình đạm: “Không phải là được ngươi vẽ ra sao, sao ta có tên được.”
“Ách.”
Thiệu Đường cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhưng lại không biết sai ở đâu, lần trước nó rõ dàng là có bộ dáng tự tin có tên có họ mà, lần này hỏi thì lại không chịu nói.
Không nghĩ ra Thiệu Đường liền không nghĩ nữa, cậu đem vấn đề này vứt ra sau đầu, hứng thú bừng bừng nói: “Thế để ta đặt tên cho ngươi đi!”
Không đợi đối phương nói gì cậu đã hứng khởi nói ra mấy cái tên: “Cùng họ với ta là được rồi, Thiệu Tiểu Đường? A không được không được, người quen bên ngoài toàn gọi ta như vậy, Thiệu Đại Đường? Không được không được, thế này sẽ lớn hơn ta mất, khẳng định không được.

A, ta nghĩ ra rồi!” Thiệu Đường vỗ đùi: “Gọi là Thiệu Tiểu Bạch đi!”
Yến Minh Phong: “……”
Thôi, chỉ là mộng mà thôi, hắn cần gì phải tức giận.
Thiệu Đường trộm nhìn thử sắc mặt hắn, ngượng ngùng nói: “……!Ngươi trông có vẻ không thích lắm nhỉ.”
“Yến Minh Phong.”
Thiệu Đường: “……?”
“Tên của ta.”

“Hả à, tên của ngươi……”
Không phải vừa nãy mới nói không có tên sao……
Thiệu Đường âm thầm trợn mắt, sao cậu lại thấy tiểu nhân vật được mình vẽ ra không có chút gì là hoảng sợ nhỉ, ngữ khí cũng bình tĩnh không vội.
Chỉ là……!Yến Minh Phong?
Sao cậu thấy cái tên này quen quen nhỉ?
Thiệu Đường suy nghĩ mãi vẫn không nhớ ra đã nghe qua ở đâu rồi, có lẽ là tên của một tiểu minh tinh nào đó?
Cậu lại đem vấn đề này vứt ra sau đầu, đang định cùng với tiểu nhân vật này giao lưu tỉ mỉ thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
“Thiệu Tiểu Đường, cậu mau ra đây, tôi sắp đói chết rồi.”
Là Hứa Tiêu gọi cậu ở bên ngoài.
Thiệu Đường nháy mắt luống cuống.
Tuy rằng lúc trước cậu muốn cho Hứa Tiêu biết mình bức vẽ của mình thành tinh, nhưng nhân vật hoạt hình còn có thể dùng tiểu tinh linh qua loa lấy lệ cho qua, giờ trước mặt lại là một người đàn ông cao lớn, cậu biết giải thích như thế nào?
“Tiểu Đường cậu đang làm gì vậy? Mau mở cửa cho tôi vào!”
Hứa Tiêu ở ngoài cửa liên tục thúc giục.
Thiệu Đường nhanh chóng quyết định, lục từ trong hành lý của mình bộ quần áo nhét vào tay người đàn ông này nói: “Mau thay, sau đó buộc tóc kia của ngươi lên.”
Yến Minh Phong cúi đầu nhìn thoáng qua, lặng im bất động.
Thiệu Đường nóng nảy, trực tiếp đi lên lột áo ngoài của hắn, “Nếu ngươi không muốn bị coi là yêu quai rồi bắt lại thì nhanh thay đi.”
Yến Minh Phong vẫn đứng bất động.
Thiệu Đường trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi cởi ra hay không hả, không cởi ta thì ta tự làm.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 138: C138: Thẩm x trì

Người trước mặt trầm mặt một lúc, cuối cùng tự đưa tay nên thay áo ngoài
“Còn có quần.”
Yến Minh Phong động tác cứng đờ một chút, lại bất động.
“Tôi nói chứ một tên đàn ông như anh sao lại dong dong dài dài như thế hả, cởi mỗi cái quần cũng lâu la lề mề như vậy nữa.” Mắt thấy Hứa Tiêu sắp trực tiếp xông vào, Thiệu Đường trực tiếp hung hăng tụt quần hắn xuống, “Thay nhanh lên.”
Yến Minh Phong lạnh lùng nhìn hắn.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Tôi đây là đang cứu anh đấy, không thay đi đợi tôi mặc cho sao?” Thiệu Đường tìm cái dây buộc gọn tóc của hắn lên, thúc giục nói: “Anh nhanh lên đi.”
Yến Minh Phong nhắm mắt, kiềm chế xúc động muốn một tay bóp ch ết người thanh niên trước mặt này, động tác thong thả quần mặc vào.
Thiệu Đường nhẹ nhàng thở ra, vội vàng chạy tới mở cửa, làm ra vẻ như vừa tỉnh dậy, ngáp một cái hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
“Cậu làm gì mà chậm như vậy.” Hứa Tiêu đẩy cậy ra đi vào phòng, vẻ mặt ghét bỏ: “Ngủ giống như con lợn chết vậy, tôi chết đói, đi tìm ăn —— anh là ai?”
Hắn trừng mắt nhìn người đột nhiên xuất hiện trong phòng này, không dám tin tưởng quay đầu nhìn Thiệu Đường: “Thiệu Tiểu Đường! Cậu thành thật khai báo, người đàn ông này là ai? Tại sao lại ở trong phong cậu? Vừa nãy cùng hắn làm gì mà lại mở cửa lâu như vậy?!”
Thiệu Đường âm thầm cảm thấy may là mình phản ứng nhanh, ngoài mặt thì lại trợn trắng mắt: “Cậu đừng có nghĩ linh tinh, Lưu ca bảo hắn đến đưa cho tôi chút đồ.”
“Lưu ca bảo tới?” Hứa Tiêu nửa tin nửa ngờ, hắn đi quanh Yến Minh Phong mấy vòng, vuốt cằm: “Đưa thứ gì?”
“Cậu quản nhiều như vậy làm gì.” Thiệu Đường lén lút che người ở phía sau, “Được rồi, cậu chẳng phải đang đói bụng sao, chúng ta đi tìm ăn.”
“Tôi bây giờ không đói nữa.” Hứa Tiêu hất bay tay cậu, nhìn từ trên xuống dưới người đàn ông trước mặt này, ánh mắt dừng lại trên giày của hắn, không rõ ý vị nói: “Huynh đệ, đôi giày này độc đáo thật đấy.”
Thiệu Đường trong lòng lộp bộp một chút, sợ hắn lại nhìn ra sơ hở nào đó, đẩy người đi ra ngoài, “Đừng quan tâm hắn, chúng ta mau đi tìm đồ ăn đi.”
“Ai, cậu đừng đẩy tôi.” Hứa Tiêu trong lòng bát quái, căn bản là không để ý lời cậu nói, hắn túm túm tóc dài của Yến Minh Phong, vẻ mặt kinh ngạc: “Thì ra là đồ thật, tôi còn tưởng cậu mang tóc giả cơ.”
“Hắc, đại huynh đệ, tôi là Hứa Tiêu, cậu tên là gì?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 216: Tro tàn

Người trước mắt không có bất cứ phản ứng gì, chỉ mặt không biểu tình nhìn hắn.
“Sao cậu lại không trả lời? Chẳng lẽ không nói được sao?”
“Hứa Tiêu!” Thiệu Đường khẽ quát một tiếng, cậu túm người đến bên cạnh, cảnh cáo nói: “Cậu đừng quá mức như vậy, đây là người đến giao đồ cho tôi, hỏi nhiều như vậy làm gì!”
“Tôi đây chẳng phải là tò mò quá sao, được rồi được rồi, tôi không hỏi nữa được chưa.” Hứa Tiêu hừ hừ hai tiếng, không sao cả đi ra ngoài, “Tôi vừa mới nghiên cứu xong, hai chúng ta có lẽ chỉ có thể đi đào khoai tây thôi.”
Kỳ thật là sau khi nhìn qua người kia một lượt Hứa Tiêu liền hết sạch hứng thú, hắn là người hiểu người bạn từ nhỏ này nhất, một người nhan khống chính hiệu nói thẳng là nhan cẩu, người kia trong mặt mũi còn không đối xứng, xấu như vậy chắc chắn Thiệu Tiểu Đường sẽ không để mắt tới.
Thiệu Đường thở phào nhẹ nhõm, cậu ý bảo Yến Minh Phong tạm thời đợi ở đây, sau đó xoay người cùng Hứa Tiêu ra cửa.
Kết quả cậu vừa mới ra khỏi cửa, nam nhân vẫn không có động tĩnh gì từ nãy đến giờ bỗng đi theo cậu ra ngoài.
“……!Anh đi theo tôi làm gì?” Thiệu Đường như bị nghẹn ở cố, không ngừng đưa mắt ra hiệu cho hắn: “Mau quay về đi.”
Nghe vài tai Hứa Tiêu là cậu bảo hắn về chỗ Lưu Triệt, nhưng ý Thiệu Đường lại là bảo hắn về phòng chờ.
Mang một người như vậy ra đường cậu biết phải giải thích làm sao bây giờ?
Yến Minh Phong vẫn là trầm mặc, không đồng ý cũng không từ chối, chỉ là Thiệu Đường đi một bước hắn lại đi một bước, thái độ vô cùng kiên định.
Hứa Tiêu ở bên cạnh xem trò hề, hắn khoanh tay trước ngực, hứng thú hỏi: “Sao lại thế này? Không phải tới giao đồ sao?”
Sao lại còn quấn theo như vậy?
“Là, là tới giao đồ mà.” Thiệu Đường xấu hổ, “Cậu chờ một chút, để tôi nói với hắn một tiếng một tiếng.”
Nói xong cậu liền túm Yến Minh Phong vào phòng, nhanh chóng đóng cửa lại, ngăn cách ánh mắt tò mò hóng hớt của Hứa Tiêu.
“Chậc.” Hứa Tiêu trong càng cảm thấy thú vị hơn, nhưng thức thời không đi quấy rầy, ngậm một cây kẹo que chờ ở cửa.
Trong phòng.
Thiệu Đường nhíu mày nhìn hắn: “Anh đi theo tôi làm gì? Bị người khác phát hiện thì làm sao bây giờ?”
Yến Minh Phong có chút tò mò đối với thế giới khác hoàn toàn với thế giới của hắn này, hơn nữa hắn tự tin cho rằng đây chỉ là một giấc mộng, cho nên hoàn toàn không thèm để ý đến lời nói của Thiệu Đường.
Bị phát hiện thì có làm sao, tỉnh mộng hắn liền biến mất.
Cho nên hắn vòng qua đối phương đi tới cửa, làm bộ muốn mở cửa: “Không sao cả.”

“Anh không có việc gì nhưng tôi thì có!” Thiệu Đường túm lấy cổ tay hắn, sắc mặt hơi trầm xuống, “Tôi không nói đùa với anh, nếu bị phát hiện anh sẽ bị trung tâm nghiên cứu bắt đi.”
Yến Minh Phong nghe không hiểu hắn cậu đang nói gì, kiếp trước hắn quyền cao chức trọng quen với việc tự làm theo ý mình, căn bản là không thèm để lời nói của cậu vào trong lòng, có thể chịu đựng người này nhiều lần mạo phạm hắn đến tận bây giờ vẫn chưa nổi giận cũng chỉ vì hắn vẫn luôn cho rằng đây chỉ là một giấc mơ.
Hắn rũ mắt nhìn thoáng qua cổ tay bị nắm lấy, quanh thân tản mát ra ẩn ẩn uy áp, thanh âm trầm thấp: “Ngươi không có quyền can thiệp.”
Thiệu Đường ngoáy ngoáy lỗ tai, “Anh nói cái gì? Tôi không có quyền can thiệp?”
Thấy Yến Minh Phong còn muốn nói gì đó, Thiệu Đường trực tiếp ngắt lời hắn: “Thế để tôi nói rõ ra vậy, chuyện này rất không bình thường, nếu bị người khác phát hiện là sẽ gây ra một trận oanh động, sau đó sẽ bắt anh đi nghiên cứu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 413

Làm mấy cái kiểu, mổ bụng banh xác, lột da rút máu nghiên cứu, hiểu không?”
Cậu cố ý dọa nạt một chút, muốn làm người trước mắt biết khó mà lui.
Kỳ thật người bình thường sẽ không bao giờ tin mấy lời như này của cậu, dù cho cậu có cầm loa nói cho toàn thế giới biết tranh cậu vẽ thành tinh thì cũng sẽ chẳng có ai tin tưởng.

Cậu chỉ là vẫn chưa biết phải làm gì với người trước mặt này, huống chi bây giờ ở tổ tiết mục này, từ trong ra ngoài phòng này có vô số camera, người này ở trong phòng này là an toàn nhất rồi.
Yến Minh Phong sắc mặt bất biến, hắn đã gặp qua những khổ hình còn tàn nhẫn hơn những thứ Thiệu Đường nói nhiều, cho nên hoàn toàn không đem mấy lời đe dọa này để vào mắt.
Thấy đối phương dầu muối không ăn, Thiệu Đường bất đắc dĩ, hắn xem như đã nhìn ra, này đâu phải là tiểu sinh mệnh vừa mới ra đời được cậu vẽ đâu, đây rõ ràng là một tiểu tổ tông bám người không biết nhảy từ đâu ra hoàn toàn không để ai vào mắt, hơn nữa tính cách ác liệt, làm theo ý mình.
Nhưng mặc kệ thế nào, cũng không thể mặc kệ hắn đi lung tung được.
Thiệu Đường lại duỗi tay ngăn hắn lại, nhìn thẳng vào mắt người nam nhân trước mặt, “Anh có thể cùng tôi ra ngoài, chỉ là có 3 điều kiện.”
Nam nhân không để ý tới cậu, cười lạnh một tiếng, vòng qua cậu tiếp tục đi.
“Nếu anh không đồng ý thì chúng ta cứ như vậy đi, tôi cũng không ra khỏi cửa, chỉ ở chỗ này canh chừng anh.” Thiệu Đường ngẩng đầu, cánh tay duỗi thật dài, “Có giỏi thì anh dùng pháp thuật bay ra đi.”
Cậu vừa nói vừa thầm nhủ trong lòng đừng có bay thật đừng có bay thật đừng có bay thật……
Nam nhân dừng bước chân, nhìn chằm chằm cậu một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Nói.”
Thiệu Đường nhẹ nhàng thở ra, không biết từ đâu mà quanh thân người trước mặt này toát ra uy áp đáng sợ, cậu chút nữa đã không chịu được run chân rồi, đối phương nếu như kiên trì một chút, nói không chừng cậu trực tiếp buông tay..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.