Tổng Giám Đốc Và Bé Câm - Thu Phong Tụng

Chương 3



7

Ngày hôm sau, Tổng Giám Đốc tiếp tục đến công ty làm việc như thường lệ, nhưng sau giờ làm việc buổi tối, hắn không trở về nhà ngay. Vì bạn thân hắn mời hắn đi uống rượu nên tan làm xong, hắn đi gặp hai người bạn thân của mình.

Bạn thân A và bạn thân B là những người đã cùng lớn lên với Tổng Giám Đốc. Cho đến tận bây giờ, mối quan hệ giữa Tổng Giám Đốc và hai người này vẫn rất tốt. Bọn họ không chỉ thường xuyên hợp tác làm việc mà thỉnh thoảng còn cùng nhau đi uống rượu.

Khi bạn thân A nhìn thấy Tổng Giám Đốc, anh ta liền trêu chọc: “Ôi, Tổng Giám Đốc kết hôn xong là bận rộn liền đấy à? Lâu vậy rồi mà chẳng chịu đi gặp bạn bè gì cả.”

Bạn thân B cũng đồng tình: “Đúng vậy, có người yêu rồi thì quên luôn cả bạn bè à?”

Trước đây, mỗi khi bọn họ mời Tổng Giám Đốc đi uống rượu, hắn từ chối với lý do là bận, đây là lần đầu tiên bọn họ hẹn được Tổng Giám Đốc sau hơn 2 tuần hắn kết hôn.

“Tôi bận thật mà, các cậu không phải không biết, tôi và người đó chỉ là hôn nhân thương mại mà thôi.”

Bạn thân A nhướng mày hỏi: “Người đó thế nào?”

Tổng Giám Đốc nhấc cốc rượu lên rồi uống một ngụm lớn, hắn không nói gì.

Bạn thân B nói: “Có thể thế nào được chứ, nghe nói người đó bị câm.”

Tổng Giám Đốc cười khẩy, hắn lạnh lùng nói: “May mà cậu ta không nói chuyện được, nếu không tôi sẽ bị làm phiền chết mất.”

Bạn thân A an ủi Tổng Giám Đốc: “Chỉ có hai năm thôi mà, hai năm sau cậu ly hôn với người ta là được. Hơn nữa, nếu cậu chịu khó tìm hiểu, có thể cậu sẽ thấy người ta cũng không tệ đâu. Tôi thấy người đó trông cũng ổn mà, đúng kiểu tôi thích.”

Bạn thân B phản bác: “Cậu đã gặp người ta chưa mà nói là ổn? Hơn nữa, Tổng Giám Đốc là người nông cạn như vậy sao?”

Bạn thân A phản bác: “Tôi đã thấy người đó rồi, hôm trước tôi còn đến dự tiệc của gia đình họ cơ mà, sao cậu lại cứ lải nhải mãi thế…”

Bạn thân B: “Cậu… (bla bla)…”

Bạn thân A: “Cậu nói gì thế (bla bla)…”

Trong lúc hai người đang cãi nhau, không biết từ lúc nào mà Tổng Giám Đốc đã uống được mấy ly rượu. Ba người lâu lắm mới tụ họp, cho nên cả ba uống rất nhiều, cuối cùng, Tổng Giám Đốc say mèm, hắn ngả người ra dựa vào ghế.

Tham Khảo Thêm:  Chương 249

Nhưng bạn thân A và bạn thân B không say như Tổng Giám Đốc, hai người họ vẫn còn chút tỉnh táo. Cả hai đã gọi điện cho tài xế của Tổng Giám Đốc, để tài xế đưa Tổng Giám Đốc về nhà.

Khi họ đang đợi tài xế đến, điện thoại của Tổng Giám Đốc đổ chuông. Bạn thân A cầm điện thoại của Tổng Giám Đốc lên, nhìn thấy người gọi là Bé Câm, bạn thân A hỏi: “Người kết hôn với thằng Phi đây à?”

Anh ta nhận cuộc gọi: “Alo, xin chào, tôi là bạn của Tổng Giám Đốc Phi đây, cậu ấy say rồi, lúc tài xế đưa cậu ấy về nhà, cậu có thể ra ngoài đón cậu ấy được không?”

Bé Câm không cố ý gọi điện cho Tổng Giám Đốc. Hôm nay, sau nhiều lần suy đi nghĩ lại, cậu quyết định gửi tin nhắn cho Tổng Giám Đốc để xin lỗi về việc đã làm phiền hắn hôm qua. Nhưng không may là cậu đã vô tình nhấn vào nút gọi, chưa kịp cúp máy thì cuộc gọi đã được nhận.

Bạn thân A đợi một lúc mà không nghe thấy đối phương trả lời nên hỏi lại: “Có được không?”

Bạn thân B nhắc: “Cậu quên rồi à? Người đó không thể nói chuyện được.”

Bé Câm nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người ở đầu dây bên kia. Mặc dù cậu không thể nói được thật, nhưng khi nghe bạn của Tổng Giám Đốc nói như vậy, cậu vẫn cảm thấy có hơi tủi thân.

Bé Câm kết thúc cuộc gọi rồi gửi tin nhắn sang [Được].

(Truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

Tổng Giám Đốc được đưa về biệt thự, Bé Câm đã chờ sẵn ở phòng khách. Tổng Giám Đốc đã say mèm nên cậu khó mà đưa hắn về phòng được.

Nhưng Bé Câm không ngờ rằng Tổng Giám Đốc lại rất không ngoan ngoãn. hắn loạng choạng đứng dậy, sau đó nói muốn đi tắm.

Bé Câm muốn nói với Tổng Giám Đốc rằng hắn đang say, không thể tắm được, nhưng cậu lại chẳng thể nói thành lời. Tổng Giám Đốc cũng say đến mức không hiểu những gì cậu gõ trên điện thoại.

Tham Khảo Thêm:  Chương 168

Tổng Giám Đốc loạng choạng đi về phía phòng tắm. Bé Câm sợ hắn bị ngã nên vội vàng theo sau.

Lúc cậu đến nơi, Tổng Giám Đốc đã mở vòi sen, nhưng hắn vẫn chưa cởi hết quần áo, nước bắt đầu xối lên người hắn, làm ướt áo sơ mi trắng của Tổng Giám Đốc. Bé Câm đành phải vào phòng tắm giúp Tổng Giám Đốc cởi đồ và tắm rửa.

Giúp Tổng Giám Đốc tắm làm nước bắn tung tóe ướt cả người Bé Câm. Sau một hồi vất vả, Bé Câm mới giúp Tổng Giám Đốc mặc đồ ngủ vào được, sau đó cậu dẫn Tổng Giám Đốc trở lại giường rồi để hắn ngồi xuống.

Trong lúc Bé Câm đi thay quần áo ướt ra thì Tổng Giám Đốc đã ngả lưng xuống giường, Bé Câm thay quần áo xong, cậu cầm máy sấy đi tới kéo tay Tổng Giám Đốc, ý bảo hắn ngồi dậy.

“Tôi buồn ngủ, tôi muốn ngủ.” Tổng Giám Đốc đang ngủ rất ngon, bị kéo dậy đột ngột như vậy hắn cảm thấy rất không vui, định đưa tay đẩy Bé Câm ra để nằm xuống ngủ tiếp.

Bé Câm nhanh tay giữ chặt Tổng Giám Đốc, sau đó cậu bật máy sấy tóc lên để sấy khô tóc cho Tổng Giám Đốc. Bé Câm thầm nghĩ, cần phải sấy khô tóc cho Tổng Giám Đốc, nếu không ngày mai hắn sẽ bị đau đầu, có thể là sẽ bị cảm nữa.

Tuy nhiên, Tổng Giám Đốc không biết những gì Bé Câm đang nghĩ, hắn chỉ cảm thấy người trước mặt mình vô cùng phiền phức, cứ ồn ào không chịu để hắn ngủ.

“Tôi muốn ngủ, sao cậu không để tôi ngủ mà còn làm phiền tôi nữa.” Tổng Giám Đốc lờ đờ đưa tay lên, cố gắng đẩy Bé Câm ra.

Bé Câm muốn nói rằng, nếu không sấy khô tóc thì ngày mai sẽ bị đau đầu!

Nhưng cậu không thể nói được!

Tổng Giám Đốc cố gắng nắm tay Bé Câm, muốn ngăn tiếng ồn từ cái máy không rõ là cái máy gì lại.

Sắp xong rồi, sắp xong rồi! Bé Câm cảm thấy vô cùng bất lực, sau vài phút vật lộn với Tổng Giám Đốc, cuối cùng cậu cũng sấy khô tóc cho hắn.

Bé Câm tắt máy sấy, cậu thấy Tổng Giám Đốc lúc say rượu hệt như một đứa trẻ vậy. Khi cậu chuẩn bị rời khỏi phòng Tổng Giám Đốc thì bị Tổng Giám Đốc ôm lấy đẩy ngã xuống giường

Tham Khảo Thêm:  Chương 293: Liều Mạng

Tổng Giám Đốc lẩm bẩm: “Tôi muốn ngủ.”

??????????

Bé Câm cảm thấy rất bất lực, nếu muốn ngủ thì cứ ngủ đi, sao lại kéo cậu làm gì!

Tổng Giám Đốc không nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ muốn ôm chặt người này, cái người mà cứ cầm cái gì đó làm ồn lỗ tai hắn, không để hắn ngủ. Tổng Giám Đốc theo phản xạ ôm lấy Bé Câm, để cậu không làm phiền hắn nữa.

Bé Câm cố gắng thoát khỏi vòng tay của Tổng Giám Đốc, nhưng hắn ôm cậu quá chặt.

Bé Câm động đậy một chút, nhưng cậu lại sợ làm phiền Tổng Giám Đốc nên đã im lặng. Cậu hoàn toàn không dám ngủ chung với Tổng Giám Đốc, bởi vì có thể ngày mai Tổng Giám Đốc sẽ rất tức giận.

Vì vậy, Bé Câm cứ mở mắt chờ đợi, chờ cho Tổng Giám Đốc ngủ say rồi mới từ từ gỡ tay Tổng Giám Đốc ra, sau đó trở về phòng của mình.

Ngày hôm sau, khi Tổng Giám Đốc thức dậy, việc đầu tiên hắn làm là hoảng hốt nhìn xung quanh, thấy đây là phòng của mình thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, Tổng Giám Đốc nhìn vào bộ đồ ngủ của mình, hắn thắc mắc không biết ai đã thay đồ giúp hắn?

Hắn nhớ lại những việc đã xảy ra tối hôm qua… dần dần nhớ lại ký ức về việc mình say rượu, về việc mình muốn tắm, về việc Bé Câm đã giúp hắn tắm, thay đồ và sấy tóc cho hắn.

Tổng Giám Đốc xoa xoa trán, hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lúc Tổng Giám Đốc vừa ngồi dậy chuẩn bị xuống giường, hắn nhìn thấy trên tủ đầu giường có một cốc nước mật ong, dưới cốc còn có một mảnh giấy.

Tổng Giám Đốc cầm mảnh giấy lên, trên đó viết: [Anh dậy rồi nhớ uống chút nước mật ong để làm dịu cổ họng và giải rượu, như vậy cổ họng sẽ không bị đau.]

Hắn uống một ngụm nước mật ong, nước vẫn còn ấm, có vẻ như người đưa nước mật ong cho hắn mới rời đi không lâu. Tổng Giám Đốc cảm thấy hơi khát nên đã uống cạn cốc nước mật ong này.

Vị ngọt nhẹ, thanh thanh của nước mật ong ấm vẫn còn vương lại trong miệng Tổng Giám Đốc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.