Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 769



Chương 769: Hứa Trúc Linh bị thương.

“Hay là… có thể không nói về chuyện này được không? Ăn thịt… Ăn thịt..”

Hứa Trúc Linh run rẩy nói.

Cố Ngọc Vy mặc dù chưa kết hôn, nhưng dù sao cô ấy cũng đã hai mươi tám tuổi rồi, lại là một bác sĩ, c‹ tỏ ra rất vô tư, không chút ngại ngùng với những chuyện như thế nà Trong y học, nó thậm chí có thể giải thích một loạt các phản ứng sinh lý gây ra bởi sự gia tăng hormone.

Và Hứa Trúc Linh hơn hai mươi tuổi, cũng mới trải qua mối quan hệ tình cảm với Cố Thành Trung, Gô vẫn là một thiếu nữ, xấu hổ khi nói về chuyện bí mật giường chiếu.

Hai người đã ăn gần hết, Hứa Trúc Linh cũng hài lòng phần nào.

Dù không ăn được cay nhưng vẫn có thể coi đã ăn lấu Khi ra ngoài, một đứa trẻ hấp tấp vội vàng, không thèm nhìn đường, chạy thẳng vào vòng tay Hứa Trúc Linh Cố Ngọc Vy sợ hãi, nhanh chóng đỡ cô lên: “Cậu không sao chứ?”

“Tôi không sao, cậu đừng lo lắng” Cô cũng không phải có thai thật Vào lúc này, mẹ của đứa trẻ đã tìm đến, và điều đầu tiên không phải là hỏi xem Hứa Trúc Linh có chuyện gì không, mà là kéo cậu con trai mình nhìn trái nhìn phải, thấy cậu bé không bị thương ở đâu rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Con trai, sau này con không được chạy.

lung tung, lỡ đụng phải đâu thì sao?”

“Này chị, chị có nhầm không? Chị không hỏi xem chúng tôi có bị thương ở đâu không sao? Con chị cũng đã bảy tám tuổi rồi, cũng mười mấy cân thịt đụng vào người ta, chị không nói lấy một lời xin lỗi sao?”

Cố Ngọc Vy lạnh lùng nói.

“Các cô không phải không sao rồi sao?

Gòn nó, vẫn còn nhỏ, nó biết cái gì đâu, không đến mức chấp một đứa trẻ chứ?”

Người mẹ tỏ bộ mặt không quan tâm.

Đứa trẻ cũng bị Cố Ngọc Vy dọa cho phát khóc, người mẹ vội vàng ngồi xổm xuống an ủi.

“Đừng khóc, lát nữa mẹ sẽ mua cho con cây kẹo mút mà con yêu thích”

“Con muốn cả máy bay không người lái”

Tham Khảo Thêm:  Chương 7: Chương 7

Đứa trẻ ngồi dưới đất bắt đầu vòi vĩnh.

“Được rồi, bé con của mẹ, con muốn gì mẹ cũng mua”

Nói xong, liền lôi cậu bé đi.

Hứa Trúc Linh cũng không thể nhịn được nữa.

Tại sao lại có nhiều đứa trẻ hư như vậy, đó là bởi vì có những người phụ huynh không ra gì Tôi chỉ biết nuông chiều con cái, mà quên giáo dục cho trẻ những đạo đức, những luân thường đạo lý cơ bản.

Trước kia, cô cũng đã từng gặp phải, nhưng đều là người khác chống lưng.

Nhưng bây giờ… Đã là việc của mình, thì nên tự mình giải quyết.

Trẻ em đáng được người lớn cưng chiều, nhưng cũng phải phân định rõ ràng.

Một số đứa trẻ nên được giáo dục nghiêm khắc.

Bố mẹ chúng sẵn lòng, vì vậy hãy tận dụng cơ hội để giáo dục chúng và để chúng.

hiểu được cái giá phải trả khi làm sai Hứa Trúc Linh cản người mẹ lại, nói từ tốn: “Con của chị đụng vào tôi, phiền chị và con chị hãy xin lỗi tôi”

“Tại sao?” Bà mẹ cau mày dữ dội, thái độ hung hăng, thậm chí còn vung tay lên, hất tay.

cô ra một cách mạnh mẽ.

Cơ thể gầy gò ốm yếu của cô bị đẩy lùi lại vài bước.

Cố Ngọc Vy hoảng sợ, vội vàng bước tới đỡ, định kéo tay áo lên đánh nhau thì bị Hứa Trúc Linh ngăn lại “Vì tôi đang mang thai, con của chị đụng phải tôi, bụng tôi cảm thấy khó chịu.”

“Chị có muốn tôi đăng video lên mạng không? Để mọi người biết rằng con trai chị vô giáo dục, chị không biết cách dạy con? Nếu chị nghĩ không quan trọng, cũng không sao”

“Tôi cũng không muốn mọi chuyện trở nên căng thẳng như vậy, làm sai thì phải xin lỗi, không xin lỗi thì sẽ phải gánh lấy hậu quả, chị tự chọn đi”

“Mang thai? Cô gầy gò như vậy, sao có thể mang thai được?”

Bà mẹ cau mày, bán tín bán nghỉ.

“Xem ra chị vẫn chưa biết tôi là ai. Tin tức.

tôi mang thai đã ầm ï khắp nơi. Tôi không quan tâm chị có tin hay không, dù sao chị cũng phải xin lỗi tôi”

“Xin lỗi thì xin lỗi!”

“Cậu nhóc xin lỗi trước.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 42: Ngoài con ra thì còn ai

Người mẹ hơi tức giận và giục đứa trẻ nói xin lỗi.

Đứa trẻ không quan tâi này một cách ngạo mạn, con rô bốt Optimus Prime.

“Được rồi, mẹ sẽ mua cho con. Tôi cũng xin lỗi cô, được chưa? Thời gian của mỗi người đều là vàng là bạc, vì vậy đừng lãng phí thời gian ở đây nữa.

Sau đó, giục trẻ rời đi.

“Chờ một chút, chưa được, xin lỗi lại, đến khi nào đúng thái độ mới được.”

“Này? Cô hết chuyện chưa! Có cần phải tính toán với một đứa trẻ như vậy không?”

“Con chị không hiểu chuyện đã đành, đến chị cũng không hiểu sao?” Cố Ngọc Vy không nhịn được liền chen vào nói, thật hiếm gặp người phụ huynh nào vô lý như vậy.

“Mẹ, con muốn đi ăn kem, con đi mua máy bay không người lái, và mua Transformers, nhanh lên mẹ!”

và nói ra ba từ.

còn đòi thêm một Đứa trẻ vừa đánh vừa véo vào đùi mẹ, hình như đã quen với việc này ở nhà.

Người mẹ rõ ràng rất đau, khuôn mặt nhăn nhó xấu xí, nhưng cô ta vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười và nói đồng ý.

“Được rồi, tôi xin lỗi cô, được chưa? Đừng bắt bẻ nữa, được không?”

Hứa Trúc Linh cau mày khi nghe thấy điều này.

Thế nào là dạy đi dạy lại, đại khái nó là như vậy.

Người mẹ có vấn đề, con cái đương nhiên cũng có vấn đề.

Mọi người là người lớn, trẻ con không hiểu chuyện, chẳng lẽ người lớn cũng không hiếu.

chuyện sao?

Không thể giao tiếp với phụ huynh, Hứa Trúc Linh không muốn làm chuyện đàn gảy tai trâu.

Đứa trẻ này ở nhà đã quen thói nuông chiều, muốn làm gì thì làm.

Nhưng một khi ra ngoài xã hội, ai sẽ bao dung nó?

Trong tương lai sẽ có nhiều gian nan.

Cô cũng không mất thời gian làm chuyện đàn gảy tai trâu với người mẹ này, nên để cô ta rời đi Cố Ngọc Vy cau mày nói: “Sao lại để họ đi dễ dàng vậy? Rõ ràng là họ làm sai. Cho dù cậu không mang thai, nhưng nếu ngày thường đụng phải cậu, cũng là chuyện lớn”

“Cậu xem bộ dáng của mẹ cậu bé, có thể nói lý không? Còn mong đợi thái độ của đứa nhở? So đo với loại người này thật lãng phí thời gian mà”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Vậy tôi đưa cậu đến bệnh viện, tôi không yên tâm được, lát nữa anh tôi đến, anh ấy nhất định sẽ đánh chết tôi”

Hứa Trúc Linh chột dạ, dù sao cô ấy cũng là bác sĩ.

Cô liền xua tay, nhảy dựng lên, tỏ vẻ không Sao cả.

“Phụ nữ mang thai không được nhảy nhót, mau đứng nghiêm chỉnh”

Hứa Trúc Linh lập tức ngoan ngoãn đứng yên, cảm thấy bà bầu thật sự đáng thương.

Cái này không được làm, cái kia không được làm, thời gian mười tháng như cầm tù.

Hai người thanh toán và đi ra ngoài, bên ngoài là một quảng trường lớn, mọi người qua lại đông đúc.

Buổi trưa nẳng rất ấm, có rất nhiều người tắm nắng trên quảng trường.

Đúng lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng vo ve.

Một chiếc máy bay không người lái đập thẳng vào mặt cô.

Trong lúc mất cảnh giác, Hứa Trúc Linh không thể né được, sợ hãi đến mức liên tục lùi lại.

May mà Cố Ngọc Vy đã phản ứng nhanh, dùng tay chém một phát.

Chiếc máy bay không người lái rơi xuống.

đất và vỡ nát.

Hứa Trúc Linh không biết phía sau còn có một bậc thềm, cuối cùng ngã xuống cái bịch.

Đau…

Mông như muốn rã rời Cố Ngọc Vy vội vàng đỡ cô dậy, nói: “Cậu không sao chứ? Bụng, bụng sao rồi?”

“Bụng… bụng không đau mà mông đau Mông đau như muốn rụng rời!

“Không được, phải gọi cứu thương, cậu ở yên đây, không được nhúc nhích”

Cố Ngọc Vy biết các biện pháp sơ cứu khẩn cấp và yêu cầu cô ôm bụng nằm xuống, tìm một tư thế thoải mái.

Sau đó, nhanh chóng gọi điện cho bệnh viện và Cố Thành Trung, giọng điệu gấp gáp, cũng không nói rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói Hứa Trúc Linh xảy ra chuyện.

Ngay khi Cố Thành Trung nhận được điện thoại, tim anh khẽ run lên và nhanh chóng qua đó.

Đúng lúc này, đứa trẻ lao tới giật điện thoại của Cố Ngọc Vy và ném xuống đất. “Cô làm hỏng máy bay không người lái của cháu, cô là người xấu”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.