*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 914
Bà ấy vô thức lùi lại phía sau, cảm giác được trên người Tân Nhâm Thành có một luồng khí mạnh mẽ áp chế khiến bà ấy khó thở.
Bà ấy thực sự cảm thấy sợ hãi.
Cuối cùng, bả vai gầy của bà ấy đập vào bức tường lạnh lẽo, bà ấy hoàn hồn lại và phát hiện mình không còn nơi nào để lùi.
“Ông… ông muốn làm gì? Đừng có làm càn, nếu không anh trai của tôi, hay cháu trai của tôi, phía sau tôi có cả một gia đình…”
“Tôi đã trách bà bỏ đi không từ biệt rồi biến mất không tăm tích. Tôi đã đi tìm bà hai mươi năm, nhưng một năm trước bà đã cho ta một câu trả lời tàn nhẫn. Nếu không phải lần này quay lại xử lý chuyện của Ngôn Minh Phúc và chợ đen thì tôi cũng không thể gặp lại bà”
“Suýt chút nữa tôi giống như đà điểu trốn chui lủi cả đời sợ bà sẽ tránh né tôi. Tôi biết bà là người mạnh miệng nhưng mềm lòng, lúc nào cũng nghĩ một đàng làm một nẻo. Nhưng mà tôi tin, tôi không có cách nào giữ nổi lý trí với bà”
“Nếu tôi không chặn đường Quý Cảnh An, chẳng lẽ bà tính để tôi cả đời không hay biết gì sao? Quý Thiên Kim?”
Ông ta nghiêm nghị lẩm bẩm tên Quý Thiên Kim, trái tim bà ấy chùng xuống vì sợ hãi.
Quả nhiên ông ta đã biết hết mọi thứ.
Vậy thì sao?
Người phụ nữ đó đã tự làm khổ mình vì quá ái mộ ông ta.
Bây giờ đứa con đã mất, bà ấy không còn cơ hội sinh con nữa, thà rằng cứ ở nhà họ Quý, nhìn nhà họ Quý hưng thịnh.
Còn về tình yêu, hôn nhân, gia đình, con cái…
Tất cả những điều này đều coi như chuyện vặt vãnh không cần để ý tới.
Chỉ cần sau lưng có nhà họ Quý, bà ấy sẽ không sao cả.
Hứa Trúc Linh không còn bố mẹ ruột, bà ấy sẽ thay thế chị gái chăm sóc tốt cho cô, coi cô như con ruột của mình, sao không thể?
“Mọi chuyện đã qua rồi, khơi lại chuyện cũ để làm gì? Nếu ông đã biết thì cũng nên biết tôi không thể tha thứ cho ông.
Tôi là người nhà họ Quý, tôi không thể giống như Bạch Nhược Minh Lan sống tùy ý năm đó, có thể rời khỏi nhà họ Quý và sống với một con sói đêm”
“Ông là ai? Ảnh Họa Bì nổi tiếng ở chợ đen, trong tay có bao nhiêu điều bẩn thỉu?”
“Bà thật sự quan tâm đến những điều ngoài thân này sao?
Hay là bà sợ liên lụy đến tôi, không thể cho tôi một đứa con?”
“Vậy bây giờ thì sao? Bà còn muốn giết tôi không?”
“Đương nhiên, tôi hận không thể giết chết không ngay bây giời”
Quý Thiên Kim rống lên, khan cả giọng.
Tân Nhâm Thành liếc mắt, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Ông ta quay người đi về phía phòng khách, nhặt con dao gọt hoa quả trên bàn cà phê.
Cán dao dừng lại trên tay bà ấy, mũi dao hướng thẳng vào trái tim mình.