Tổng Tài Bá Đạo Và Vị Hôn Thê Khó Chiều

Chương 30: Chương 30



“Xoảng”
Tiếng ly vỡ vụn lập tức thu hút sự chú ý của Lục Thần.

Anh quay người nhìn vào trong thì nhìn thấy Ngải My đang bị cưỡng hôn, lập tức xông cửa chạy vào
“Tiểu thư!!!”
Anh xông đến đẩy Vương Hoài Đức ngã lăn xuống đất rồi chạy đến kéo anh ta dậy, túm lấy cổ áo đấm tận vài phát vào mặt.

Ngải My vừa hoàng hồn thì đã nhìn thấy anh ta bị Lục Thần đánh đến mặt mày tím tái.

Mặc dù cô rất bất ngờ với hành động thiếu tôn trọng của anh ta, nhưng cũng không thể để anh ta bị đánh cho tơi tả được
“Lục Thần! Dừng lại đi! Lục Thần!”
Cô phải lôi kéo mấy lận, Lục Thần mới chịu đẩy Hoài Đức ra.

Anh ta tay quệt đường máu trên khoé môi, nhìn sang cô vẫn còn đang nhìn anh bằng ánh mắt sợ hãi
Mình đang làm chuyện khốn nạn gì vậy? Mục đích của mình lúc đầu là tiếp cận cô ấy để lật đổ Hoàng Hạo Thiên và Hoàng thị.

Nhưng tại sao…mình lại không thể kiềm chế bản thân mình khi gặp cô ấy chứ? Mình lại còn làm chuyện này với cô ấy nữa.

Ngải My..sẽ nghĩ sao về mình đây?
Vương Hoài Đức chỉnh sửa lại áo rồi vội nói
“Anh xin lỗi! Là anh không tốt!”
Anh ta nói xong thì liền xoay lưng rời đi.
Hoàng Hạo Thiên không có ở công ty? Vậy anh ta bây giờ đang ở đâu? Tại sao anh ta lại để Ngải My một mình đến công ty? Lẽ nào đã có chuyện gì rồi à?
….
“Tiểu thư! Cô không sao chứ? Lúc đầu anh ta đến tôi đã cảm thấy không an tâm rồi”…
“Ừm! Tôi không sao đâu!”
Ngải My cắt ngang lời nói đang tuôn trào ra của Lục Thần, cô ngồi bên ghế khẽ thở dài, ngẩng đầu lên nhìn anh dặn dò
“Anh đừng nói chuyện này cho Hạo Thiên biết! Anh ấy vẫn cần được nghỉ ngơi đấy!”
Nhưng trong nét mặt của anh lại có vẻ hoang mang khi nghe cô dặn dò mấy lời này.

Anh đứng nhìn cô lúng túng, tay gãi đầu, miệng thì lắp bắp
“Tôi…tôi..đã lỡ nói rồi!”
“Cái gì? Nhưng mà…khi nào chứ?”
Cô vừa hỏi xong thì chuông điện thoại reo lên, là Hạo Thiên gọi.

Lục Thần ơi Lục Thần, không hổ danh là cánh tay đắc lực của Hoàng tổng, làm việc đúng là nhanh gọn quá sức tưởng tượng rồi.
Ngải My cầm điện thoại nhìn Lục Thần chằm chằm, thở phì một hơi rồi nghe máy, giọng nhỏ nhẹ ngọt ngào như chưa xảy ra chuyện gì
“Alo! Ông xã! Là em đây! Sao anh còn chưa chịu nghỉ ngơi nữa!”
Đầu dây bên kia vang lên một hồi dài toàn là giọng của Hạo Thiên, cô chỉ kịp đưa tai ra xa mà nghe vì điện thoại đang mở loa ngoài, coi như là để Lục Thần cũng “hưởng phúc” này
“La Ngải My! Em đang đùa với anh đó sao? “Anh đã bảo là không được đi làm rồi mà em vẫn cứng đầu phải không? Em đã thấy hậu quả chưa hả? Tên Vương Hoài Đức đó đâu? Anh phải phanh thây anh ta ra lập tức mới được! Trời ơi tức quá đi!”
Ngải My dùng tay che cái loa điện thoại lại, nhìn Lục Thần trừng mắt nghiến răng
“Vừa lòng cậu lắm phải không?”
Lục Thần vẫn cứ ngây thơ tròn mắt ra,trong lòng vẫn cứ đinh ninh mình làm vậy là vô cùng đúng đắn, quá xuất sắc, đáng để được thưởng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Nhưng thưởng đâu không thấy, trước mắt đã thấy bị cằn nhằn tới nơi rồi.

Anh gãi đầu nhăn nhó khó hiểu, cứ đứng đó mà nghe Hạo Thiên cằn nhằn
“La Ngải My? Em đâu rồi!”
Ngải My cười trừ
“Dạ? Dạ! Em đây! Em ở đây!”
“Vương Hoài Đức có làm gì em không? Hả? Anh ta đã làm gì em?”
“Khụ khụ! Khụ khụ!”
Hạo Thiên bên này nằm trên giường bệnh, cứ như dùng hết sức bình sinh để cằn nhằn với cô, nói nhiều đến nỗi sinh tức mà ho sặc sụa.

Anh ôm lồ ng ngực, nuốt ngụm nước bọt rồi lại nói tiếp
“Nếu em không nói anh sẽ hỏi Lục Thần! Cậu ta mà gian dối nửa lời thì lập tức sẽ bị sa thải”
Lục Thần nghe xong như bị sét đánh ngang tai.

Anh trố mắt ra một hồi mới kịp phản ứng, miệng nhanh hơn não, đứng cạnh Ngải My mà vẫn báo cáo đầy đủ với Hạo Thiên ở đầu dây bên kia.

Anh ta kề đầu vào gần điện thoại, to rõ dõng dạc
“Thưa Hoàng tổng! Nếu tôi không vào kịp thì tiểu thư đã bị tên sở khanh đó cưỡng hôn rồi ạ!”
Hạo Thiên nghe xong thì tức nghẹn họng, hô hấp liên tục.

Anh lại ho thêm mấy cái nữa.

Ngải My nghe thấy vậy liền nhìn sang Lục Thần mà sôi máu lên, cô hét
“Lục Thần! Tôi sẽ đuổi việc anh!!!”

Đầu dây bên kia Hạo Thiên khảng khái nhấn giọng
“Anh không cho em đuổi cậu ta đấy!”
Ngải My khổ sở né Lục Thần đứng sang một bên, cô sợ nếu anh ta cứ làm tròn bổn phận mình quá mức như vậy thì sẽ khiến cô đấm anh ta thật.

Hạo Thiên ở bên kia đầu dây lại ho mấy tiếng nữa làm cô có chút lo lắng.

Ai mà ngờ chuyện này lại làm anh tức đến nỗi ho nhiều như vậy?
“Hạo Thiên? Anh ho nhiều quá! Anh mau nghỉ ngơi đi! Em đã không sao rồi mà!”
Hạo Thiên đã ngồi dậy, đang tựa lưng vào thành giường.

Anh vừa gầm gừ vừa quơ quào chỉ trỏ khắp nơi trong phòng
“Nói với Vương Hoài Đức..Đợi sau khi anh khoẻ rồi nhất định sẽ lột da anh ta ra làm áo khoác đấy!”
Tụt! Tụt! Tụt!
Hạo Thiên bực dọc ngắt máy ngang.

Ngải My buông điện thoại xuống, vừa quay sang đã thấy Lục Thần chạy biến đi đâu mất.

Tham Khảo Thêm:  Chương 316

Đúng thật là tốc độ nhanh không tưởng.
[….]
“Anh về rồi sao không báo em biết! Làm em đến bệnh viện thăm anh đây này!”
Hai bữa sau Ngải My đến bệnh viện, Hạo Thiên đã xuất viện từ khi nào, lại còn không báo cô một tiếng nào.

Cô đành phải ra xe đi về, vừa đi vừa hỏi anh
“Vậy bây giờ anh đang ở công ty sao?”
Hạo Thiên miệng thì nói “Phải”, nhưng tay thì đang được Lục Thần choàng hộ áo vào.

Anh ngắt luôn máy của cô, tay kéo lại cổ áo, ánh mắt kiên định ra lệnh
“Lục Thần! Đi!”
“Dạ”
Trên đường ra nhà xe, Hạo Thiên bàn bạc rất rôm rả về một vấn đề mà anh đã “ấp ủ” từ khi còn nằm trên giường bệnh.

Nét mặt anh lạnh tanh

“Cậu nghĩ tôi nên xử lí thế nào cho gọn gàng đây?”
“Dạ sao ạ?”
Lục Thần vẫn chưa hiểu kế hoạch của anh là gì, nét mặt cứ ngơ ngơ ra, nhìn xem phản ứng của anh thế nào.

Hạo Thiên đang đi bỗng nhiên dừng lại, quay sang nhìn cậu ta, nói một câu rồi đi tiếp
“Xử lí Vương Hoài Đức!”
Lục Thần lúc đầu mới chợt nhận ra tác hại của việc nhanh lẹ quá mức cần thiết.

Bây giờ thì lớn chuyện rồi.

Mới hôm qua Vương Hoài Đức còn đến Hoàng thị làm một trận, cậu ta còn bị Ngải My răn đe.

Bây giờ đến lượt Hạo Thiên đi tìm anh ta, nếu họ mà gặp nhau thì khác thì nước gặp lửa, thế nào cũng xô xác tới sứt đầu mẻ trán, mà anh thì vừa mới khâu vết thương chưa bao lâu.

Ngải My mà biết chuyện này thì Lục Thần bị sa thải sẽ là chuyện sớm muộn.

Cậu ta bắt đầu lo lắng cho tương lai sắp tới của mình, chạy vội vàng theo Hạo Thiên
“Nhưng mà thiếu gia..cậu vừa mới khâu vết thương”…
“Đừng nhiều lời.

Tôi nhất định phải sống chết với anh ta”
Lục Thần khổ sở nói
“Cậu sống chết với anh ta còn tiểu thư sẽ sống chết với tôi đó thiếu gia!!”
Hạo Thiên vào xe ngồi, cậu ta cũng vào ghế lái đóng “rầm” cửa lại.

Anh nhìn vào gương chiếu hậu trong xe, tay vuốt vuốt tóc rồi hỏi một câu không liên quan cho lắm
“Thấy tôi thế nào? Đẹp trai hơn anh ta nhiều đúng không?”
Lục Thần cạn lời, trả lời miễn cưỡng cho anh vui lòng
“Đương nhiên là phải hơn anh ta rồi ạ!”
“Cậu nghĩ tôi nên làm gì anh ta đây? Lột da hay là đánh anh ta bầm dập?”
“Thiếu gia! Cậu định..đánh anh ta thật à?”
Hạo Thiên quay sang nhìn Lục Thần, thấy anh ta đang nhìn mình bằng ánh mắt hoang mang thì rất bực bội, nhăn mày hỏi
“Nhìn tôi giống đùa lắm hả?”
[…]
Hạo Thiên đi cùng Lục Thần hiên ngang bước vào Vương thị, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả các nhân viên ở gần đó.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Anh vừa đi vừa nhìn xung quanh, cố nhìn thật kỹ xem rốt cuộc Vương Hoài Đức đang ở đâu.

Bao nhiêu lời bàn tán xôn xao về sự xuất hiện này.

Có người thì không ngừng bàn về dung mạo, có người thì lại bảo giông gió sắp kéo đến rồi.
Vương Hoài Đức đang ngồi trong phòng họp cùng với một vài người, tay anh ta cầm một cuốn tài liệu, nét mặt đăm chiêu nên cũng chẳng chú ý gì nhiều.

Hạo Thiên đẩy cửa xông xông đi vào làm tất cả ngạc nhiên
“Hoàng Hạo Thiên? Ai cho anh vào đây?”
Một tên nhân viên ngồi cạnh Hoài Đức lên tiếng lập tức bị Lục Thần đẩy sang một bên.

Anh ta thấy anh đến, vẫn chưa kịp dẹp tài liệu qua một bên thì đã ăn một cú đấm vào mặt
“Tên khốn này!”
Trong phòng họp trở nên rối loạn.

Một tên khác hét lên
“Gọi bảo vệ đi!”
Hạo Thiên túm chặt lấy cổ áo Vương Hoài Đức, gằn giọng nhìn qua một lượt bằng ánh mắt sắc lạnh
“Căm miệng.

Nếu ai dám hó hé bước ra khỏi căn phòng này thì đừng hỏi sao nước biển lại mặn”
Anh trừng mắt nhìn người đang bị mình túm chặt, cười nhếch môi
“Tôi muốn các người biết…Vương tổng của các người là một tên đê hèn đốn mạt đến cỡ nào”
“Hoàng Hạo Thiên anh làm trò điên khùng gì vậy hả?”
Vương Hoài Đức bực dọc lên tiếng, cổ áo anh ta vẫn đang bị nắm chặt, dưới ánh mắt sợ hãi của các nhân viên, họ cũng không quên bàn tán xem tại sao Vương tổng của mình lại thành ra thế này.

Hạo Thiên buông tay, nói chuyện một cách bình tĩnh nhất có thể
“Điên khùng? Đừng nghĩ Hoàng Hạo Thiên này không biết những gì anh đã làm.

Anh đã làm gì Ngải My? Hả? Hoàng Hạo Thiên này..tuy là một chủ tịch của tập đoàn lớn, nhưng nếu anh muốn sống chết với tôi thì tôi vẫn có thể cá cược đấy, trừ cô ấy ra!”
Khốn kiếp! Hắn ta nghĩ mình sẽ dễ dàng bỏ qua sao? Mình không nuốt nổi cục tức này, thật sự không nuốt nổi.

Cái môi dơ bẩn đó còn dám cưỡng hôn Ngải My? Mình thật sự muốn cắt lưỡi anh ta đem cho cá ăn mà.
Vương Hoài Đức quệt tay lên vết bầm rồi đi về phía anh cười khẩy
“Đừng tỏ ra mình là một người đàn ông của gia đình nữa! Anh nghĩ cô ấy sẽ mãi sống trong yên bình mà không biết những gì anh đã làm à? Kẻ ngu ngốc!”
“Chết tiệt! Vương Hoài Đức? Anh nói ai ngu ngốc?”
Hạo Thiên nghiến răng lao đến túm cổ anh ta một lần nữa, hai mắt trừng trừng.

Anh ta lần này cũng không nhịn nữa mà túm cổ ngược lại.

Các nhân viên trong phòng họp lúc này đều co rúm lại một nơi, mặt mũi tái mép, không dám thở mạnh


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.