Chuyển ngữ: Trầm Yên
.–.- – -.–..- -..
-….-.–.-…….- — -.
–.
-….- — -.
–….-.- -.
–..—- —-.
—..
Lận Thành Duật cảm thấy có gì đó không ổn.
Y bắt đầu linh cảm mạnh mẽ rằng không phải Khương Tiêu tức giận trốn đi mà anh đã gặp chuyện rồi.
Xưa giờ y luôn nhanh nhạy.
Vợ chồng Tống Hợp rơi nước mắt, cảm xúc đau xót buồn thương quá rõ ràng, điều này rất bất thường.
Thế nhưng lúc này đây, Lận Thành Duật liên tưởng kiểu gì cũng không nghĩ đến chuyện Khương Tiêu đã qua đời, hoặc do y không hề muốn nghĩ đến tình huống đó.
Điều ấy quá đột ngột với y, chẳng hề rào trước.
Người bạn đi cùng Lận Thành Duật cũng cho rằng câu “trao đổi với quỷ đi” của Tống Hợp là lời giận, không coi là thật nên không để bụng.
Tuy nhiên, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó mà anh ấy không biết.
Tiếng cãi cọ của họ khá to, đây là nơi làm việc nên độ cách âm thấp, rất nhiều người bên ngoài đã nghe thấy.
Các lãnh đạo khác của công ty Tống Hợp đang ngồi cạnh văn phòng, họ thầm mong không xảy ra chuyện gì, gọi người mở cửa văn phòng ra.
Dưới cầu nối của Khương Tiêu, hai công ty đã từng hợp tác.
Nơi đây có khá nhiều lãnh đạo quen biết Lận Thành Duật.
Công ty y nổi tiếng trong ngành, không thể tự tiện gây thù.
Dù vì lý do gì thì vẫn cần có sự khuyên can.
Khi những người khác xông vào, tình hình đã trở nên rất tồi tệ.
Tống Hợp đang chuẩn bị cầm chiếc ghế lên quật Lận Thành Duật, vợ ông ấy tỉnh táo hơn chút, đang cản chồng mình.
“Chủ tịch Lận!” Người bên ngoài vừa vào đã luống cuống kéo y chạy ra ngoài: “Ngài tạm tránh đi chút nhé, không hiểu sao hôm nay anh Tống lại thế này, lần sau có cơ hội chúng ta liên lạc tiếp.”
Vết thương trên trán của Lận Thành Duật đã chảy máu, còn bị Tống Hợp giận đến mắt đỏ ngầu hắt cho một cốc nước nóng đỏ bừng tay.
Cả văn phòng lộn xộn rối tung, đã đến mức phải đưa tới bệnh viện.
Chẳng qua, những người xông vào không ngờ rằng Lận Thành Duật vốn chẳng định chạy.
“Anh mau nói em biết rốt cuộc Khương Tiêu đang ở đâu đi?!” Y xông lên túm cổ áo Tống Hợp: “Có phải anh ấy gặp chuyện gì rồi không?! Có phải các anh giấu anh ấy đi không?! Nói cho em đi!”
Y bị chiếc gạt tàn của Tống Hợp đập cho sao bay đầy đầu nhưng cõi lòng lại đang hơi luống cuống.
Liên tưởng đến biểu cảm của Tống Hợp vào lúc ấy, y gần như có thể khẳng định rằng Khương Tiêu đã gặp chuyện thật.
Lận Thành Duật cảm thấy lần này còn không gặp được người mà phải chờ thêm nữa thì y sẽ điên mất.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ? Tại sao lần này đi công tác về, cuộc sống của y lại bị đảo lộn hết cả lên vậy?
Y và Khương Tiêu mới là người yêu, là vợ chồng chính thức ở bên nhau mười lăm năm.
Tại sao đám bạn này lại ngăn cản vào thời khắc quan trọng, nhất quyết không cho y gặp Khương Tiêu chứ? Tại sao không cho y giải quyết vấn đề một cách tử tế?
Cả văn phòng cãi cọ ầm ĩ.
Y không hỏi được rõ ngọn ngành, đầu óc thì xây xẩm, bị người ta ép đưa vào bệnh viện.
Tống Hợp rất nặng tay.
Y đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói não bị chấn động nhẹ, tay bỏng được bôi thuốc thì đỡ hơn chút.
Cuối cùng, Tống Hợp vẫn cầm ghế quật nhưng quật chệch, chân ghế đập vào ngực y, để lại một mảng bầm tím.
Vết thương bị cửa tủ giày cứa vào trên chân vẫn chưa khỏi hẳn.
Bác sĩ khám cho y một thể, nói rằng sơ cứu chưa chuẩn nên vết thương hơi mưng mủ, khó trách mãi không khỏi.
“Dạo tới đây khả năng sẽ hay choáng váng và buồn nôn, mắt mũi tối sầm là chuyện bình thường, chú ý nghĩ ngơi.” Bác sĩ nói rồi lại không khỏi nhiều lời đôi câu: “Khắp người toàn vết thương, mọi người đều là người lớn cả rồi mà còn đánh đấm làm gì thế?”
Khương Tiêu ở trạng thái trong mờ bên cạnh phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy.”
Anh bay tới bay lui theo nhân vật chính của hồi ức là Lận Thành Duật, không ai thấy anh.
Tống Hợp cũng tới bệnh viện.
Anh ấy đã sắp đầu bốn, 3 cao*, tim còn không khỏe.
Tống Hợp vừa kiểm tra xong, đang ngồi một bên.
*3 cao = huyết áp cao, mỡ máu cao, đường huyết cao
Chị dâu ngồi bên cạnh cứ khóc suốt, khóc từ văn phòng đến bệnh viện.
Thực ra sau khi sống lại, Khương Tiêu vẫn có mối quan hệ tốt đẹp với anh ấy.
Anh tìm về tất cả bạn bè, chủ tịch Tống của tổ chức đầu tư mà anh đề cử cho Diệp Ảnh Ảnh chính là anh ấy.
“Giờ còn đọ sức với Lận Thành Duật làm chi nữa, đằng nào em cũng chết rồi mà.” Dẫu đối phương không nghe thấy, Khương Tiêu vẫn không nhịn được trách anh ấy vài câu: “Chú ý sức khỏe chứ anh.”
Đời đầu của anh khá thất bại, song, ít ra anh có mấy người bạn thật lòng như thế này, vậy đã xem như hời rồi, đừng làm ảnh hưởng đến người ta thì hơn.
Lận Thành Duật không có tâm trạng chữa trị vết thương.
Y nhìn chằm chằm Tống Hợp, không có ý để đối phương đi.
“Hôm nay anh nhất định phải nói cho em biết rốt cuộc Khương Tiêu đang ở đâu.” Y nghiến răng thốt ra từng chữ: “Nếu không…”
Y vốn không có ý đe dọa người ta, chỉ tại lòng đang luống cuống, hoang mang lo sợ mà thôi.
Tống Hợp chê thái độ này của y.
Anh ấy thở ra một hơi, cười lạnh lùng: “Nếu không thì thế nào? Cũng đúng, cùng ngành thì mày muốn nhằm vào tao quá dễ, có giỏi thì mày cứ tới đi, tao sợ mày chắc? Lận Thành Duật, bây giờ cánh mày cứng rồi nhỉ? Mày quên hình hài ban đầu của mình rồi đúng không?”
“Bớt nói vài câu đi anh.” Vợ anh ấy vỗ vỗ anh ấy: “Cẩn thận huyết áp.”
“Để anh nói!” Tống Hợp bỗng đứng bật dậy: “Em nghe anh nói sai câu nào chưa? Không có Khương Tiêu thì bây giờ chẳng biết nó đang ăn xin lục lọi ở cái đống rác nào rồi.
Đúng là con sói mắt trắng, chó nhà có tang! Từ đầu anh đã nói với Khương Tiêu là đừng coi trọng người như thế, chia tay càng sớm càng tốt, anh chỉ mất một giây là tìm được cho em ấy người khác còn tốt hơn.
Thế mà em ấy có nghe đâu.
Giờ em xem, tự ăn trái đắng rồi!”
Lận Thành Duật bị người ta chỉ thẳng vào mặt mắng, thế nhưng khi nghe tên Khương Tiêu từ miệng người khác, y lại bị thiếu tự tin.
Y biết hối hận rồi.
Chỉ trách y quá vô tâm với Khương Tiêu nên mới thành nông nỗi này.
“Anh Tống ơi.” Y thật sự không còn cách nào khác: “Anh cho em gặp Khương Tiêu trước được không? Anh muốn em làm gì cũng được.
Anh ấy không hài lòng ở đâu em sẽ sửa hết.”
Tống Hợp nhìn chằm chằm y, khí thế bùng nổ phẫn nộ kia chợt vụt tắt sau câu này, chuyển thành một dạng đau thương sâu sắc hơn cả lúc trước.
“…!Mày đừng nghĩ đến chuyện gặp em ấy nữa.”
Cuộc trao đổi này chấm dứt, thất bại hoàn toàn.
Chỗ Tống Hợp không thuận lợi, Lận Thành Duật đành thử đi tìm những người bạn khác của Khương Tiêu.
Tuy nhiên, trừ việc tốn thời gian ra thì chẳng có tác dụng nào khác.
Những người bạn lâu năm của Khương Tiêu dường như đã nhất trí với nhau điều gì đó, vững vàng như thép, không tiết lộ dù chỉ một chữ.
Giày vò một lượt, lại tuần nữa trôi qua.
Thực ra Lận Thành Duật đã nhận thấy sự bất thường, song y không dám nghĩ miên man.
Hàng ngày, ngoài điên cuồng tìm người bất kể ngày đêm, thời gian còn lại y dành hết để gọi điện thoại cho Khương Tiêu.
Tuy nhiên kết quả vẫn vậy, chẳng nhận về gì ngoài âm báo “Thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy”.
Khương Tiêu tựa một giọt nước rơi vào biển rộng, mất tăm mất tích hoàn toàn.
Anh đột ngột xuất hiện trong cuộc sống của Lận Thành Duật rồi lại đột ngột biến mất không hề báo trước.
Chắc chắn nhóm bạn của Khương Tiêu biết gì đó.
Từ chữ “ơn huệ”, cộng thêm việc nhóm Tống Hợp mỉa mai chế giễu, y bắt đầu xoáy vào chỗ có vấn đề, coi bọn họ như cánh cửa đột phá duy nhất.
Ấy vậy mà cơ hội đột phá lại nằm ở chỗ một người khác.
Cô Trần kế toán đã làm việc ở chỗ Khương Tiêu mười năm.
Hiện giờ lấy được một khoản tiền về hưu khổng lồ rồi nhưng cô vẫn thấy lo âu.
Cô nhớ lại, vào lần gặp cuối, trạng thái của Khương Tiêu không ổn.
Sau khi Lận Thành Duật tới tìm, cô cũng nảy sinh ý định, bắt đầu đi tìm người.
So với Lận Thành Duật vấp phải trắc trở khắp nơi, một kế toán về hưu như cô thế mà lại đạt hiệu suất cao hơn cả Lận Thành Duật mánh khéo lật trời.
Chủ yếu vì cô rất hiểu Khương Tiêu.
Hồi nhà máy còn hoạt động, ngày nào cậu ấy cũng đi làm.
Đến tận ngày cuối trước quyết định bán nhà máy, cậu ấy vẫn đi làm đúng giờ, chỉ xin nghỉ mấy ngày, nhưng mấy ngày đó không có công chuyện cần ra ngoài, chắc là việc riêng.
Văn phòng của chủ nhà máy ở đối diện văn phòng cô.
Vì vậy, cô thấy rõ lúc về, vẻ mặt Khương Tiêu rất tệ, cậu ấy ngồi thẫn thờ tại đó.
Tình huống này lạ thật nhỉ?
Kế toán của nhà máy nhỏ còn kiêm nhiều chức vụ khác, cô vừa làm chấm công, vừa quản lý lương thưởng nên nhớ rất rõ ngày tháng.
Vào mấy ngày xin nghỉ, Khương Tiêu vẫn tới vào giữa trưa.
Trong thời gian ngắn vậy, chắc cậu ấy không ra khỏi thành phố đâu.
Kế toán Trần đã sống ở Liễu Giang rất lâu, cô khoanh vùng những nơi Khương Tiêu có thể đến.
Mười ngày qua, hễ rảnh là cô sẽ ra ngoài hỏi thăm, còn chủ động tìm người hỏi.
Cũng không hẳn là tìm kim nơi biển rộng, cô đã nhanh chóng nghĩ đến lựa chọn “bệnh viện”.
Nhà máy của bọn họ tuy nhỏ nhưng Khương Tiêu vẫn cung cấp đầy đủ các quyền lợi cơ bản, công nhân viên được đi kiểm tra sức khỏe hàng năm.
Bản thân Khương Tiêu rất bận rộn, năm ngoái còn không kịp tới buổi khám chung, sau đó dứt khoát không đi nữa.
Năm nay báo cáo kiểm tra sức khỏe đến đúng mấy ngày Khương Tiêu xin nghỉ.
Suy luận đến đây, cô thắc mắc: Hay là kiểm tra ra bệnh gì rồi?
Khi chưa xác định được, cô không dám nói bậy với Tiểu Lận.
Dù sao Liễu Giang cũng là một thành phố lớn.
Nội thành có ba bệnh viện nổi bật.
Cô không có quyền tra cứu cơ sở dữ liệu của bệnh viện nhưng vẫn có một số mối quan hệ.
Hỏi tới hỏi lui, liên lạc một lượt, cuối cùng cô tìm ra một người họ hàng xa ngàn cây số đang làm việc tại Bệnh viện Nhân dân 1 Liễu Giang.
Bệnh viện Nhân Dân 1 chính là bệnh viện bọn họ kiểm tra sức khoẻ.
Có điều dù là họ hàng thì người khác cũng không dưng mà cho cô tra cứu.
Cô Trần cho bác ấy xem chứng nhận chứng minh mình có quan hệ với Khương Tiêu và biểu đạt lý do khẩn thiết mong tìm với thái độ rất thân thiện.
Qua mấy ngày năn nỉ, đối phương mới miễn cưỡng đồng ý.
“Anh không dẫn em đến bệnh viện được, ở đó cũng không cho chụp ảnh nên chỉ truyền đạt kết quả cho em thôi nhé.” Đối phương nói: “Với lại cũng chưa chắc đã tra được.”
Kế toán Trần nắm quyền tài chính của nhà máy.
Cô biết chứng minh thư của Khương Tiêu với tư cách pháp nhân là điều bình thường.
Dựa vào thông tin này, người họ hàng lén giúp cô tra cứu cơ sở dữ liệu ghi chép hồ sơ khám bệnh được lưu trữ trong bệnh viện.
Kế toán Trần kiên nhẫn chờ kết quả.
Tuy nhiên sau khi tra ra, người họ hàng lại nói năng hơi ấp úng.
“…!Anh tìm được rồi, bị bệnh bạch cầu giai đoạn cuối.” Bác ấy nói: “Nén đau thương.”
Cậu ấy xin nghỉ mấy lần chắc để kiểm tra thêm vài lượt nữa.
Dường như cậu ấy không tin vào kết quả này, phải xác nhận đi xác nhận lại.
Có điều chuyện bệnh tật đã là ván đóng thuyền, tuyệt không thể đoán sai.
Mới hơn ba mươi, đang tuổi xuân phơi phới, đáng tiếc thật đấy.
Hơn nữa còn có một chuyện, bác không biết nên nói với kế toán Trần kiểu gì.
Dựa theo thời gian phát hiện bệnh, rất có khả năng người này đã không còn trên cõi đời nữa.
Câu “Nén đau thương” kia đã khéo léo thể hiện ý này.
Kế toán Trần nào hiểu được.
Cô sửng sốt một lúc lâu, sau đó run rẩy rút điện thoại ra gọi cho Lận Thành Duật, nói với y chuyện này.
“…!Tiểu Lận ơi, trước đây cô không biết, nhưng mà trên TV nói…!phải làm cái gì tủy mới chữa được bệnh bạch cầu nhỉ?” Cô nói năng hơi lộn xộn: “Nhà các cháu có tiền, phải chữa trị thật tốt cho Tiểu Khương nhé.
Ôi không, sao thằng bé lại mắc phải bệnh này kia chứ?”
Nói được vài câu, bà bỗng phát hiện đầu dây bên kia im ắng đến đáng sợ.
“Tiểu Lận? Tiểu Lận ơi!”
“Cháu nói một câu đi!”
“Cháu tìm được Tiểu Khương chưa? Cô muốn nói chuyện với thằng bé.
Cháu cứ bảo ban anh đừng sợ nhé.
Bây giờ các bác sĩ giỏi lắm, chữa bệnh gì cũng được.
Cháu nói xem có đúng không?”.