Chuyển ngữ: Trầm Yên
.–.- – -.–..- -..
-….-.–.-…….- — -.
–.
-….- — -.
–….-.- -.
–..—- —-.
—..
Bệnh viện tư nhân Cây Hạnh Phúc khá gần Liễu Giang, tốn khoảng hai tiếng lái xe.
Sau khi ra khỏi nhà Tống Hiệp, Lận Thành Duật lập tức tới đây.
Trên đường đi y cũng tranh thủ hỏi han thông tin về bệnh viện này, chủ yếu do nó không có tiếng tăm bên ngoài, y lần đầu nghe tên, nghĩ tới nghĩ lui vẫn lo lắng.
Hỏi xong, y nhận phản hồi khá tích cực, thậm chí bác sĩ y tìm được ở nước ngoài cũng biết nơi này.
Cây Hạnh Phúc vốn là viện điều dưỡng đứng đầu trong giới nhà giàu, sau dần mở rộng thành một bệnh viện tư nhân có lợi nhuận kiểu đắp lên bằng tiền.
Mấy người bạn của Khương Tiêu vẫn có chút năng lực, cũng vô cùng tâm huyết, tìm cho anh nơi này.
Hy vọng có vẻ càng lúc càng lớn.
Y không thể chờ thêm để gặp Khương Tiêu.
Đối phương còn nói với y rằng nếu Khương Tiêu được chữa trị ở Cây Hạnh Phúc thì đúng là tin tốt.
Mặc dù nơi này không phải bệnh viện tốt nhất nhưng chắc chắn cũng thuộc top đầu.
Hơn nữa, nếu quá trình theo dõi thuận lợi thì người bệnh sẽ có cơ hội cao sống thêm vài năm.
Bác sĩ Lận Thành Duật mời từ nước ngoài về sắp đến nơi rồi, lát nữa máy bay sẽ tới Cây Hạnh Phúc.
Mọi sự đều thuận lợi, mãi cho đến khi y ôm theo hy vọng khấp khởi gặp được bác sĩ Liễu.
Bà đã hơn 50 tuổi và cũng là chuyên gia về bệnh bạch cầu.
Thấy Lận Thành Duật xông thẳng tới văn phòng mình, bác sĩ điềm tĩnh này cũng bị y dọa sợ.
“Cậu Lận đúng không? Cô Tống đã gọi cho tôi trước.” Bà ổn định lại tinh thần, nói: “Hồ sơ của Khương Tiêu đều ở chỗ tôi, cậu…”
“Lát nữa tôi sẽ xem.” Lận Thành Duật vừa xuống xe đã chạy tới đây luôn.
Y thở hồng hộc, nhưng nghĩ sẽ được gặp Khương Tiêu ngay thì mắt sáng bừng lên: “Tôi muốn gặp Tiêu Tiêu, bây giờ anh ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ Liễu sửng sốt.
Bà không biết đây là người quen nào của Khương Tiêu, sao lại hỏi câu kiểu này?
“…!Cô Tống không nói với cậu ư?” Bác sĩ Liễu nhìn y: “Khương Tiêu đã qua đời vào ngày 13 tháng trước.”
Bà đã từng trải nhiều, biết lúc này thay vì nói khéo, thẳng thắn luôn vẫn hơn.
Lận Thành Duật hóa đá tại chỗ.
Y dường như mất đi năng lực phân tích ngôn ngữ vào khoảnh khắc ấy.
“Qua đời” nghĩa là gì cơ? Không phải Khương Tiêu đang ở đây tập trung chữa bệnh sao?
Trong mắt bác sĩ Liễu, người này vừa nghe bà nói xong thì chìm trong yên lặng.
Vốn đang thở hồng hộc vì chạy tới đây, giờ lại bỗng chốc đứng hình.
Cứ như cậu ấy mới là người đột ngột qua đời.
“…!Tiêu Tiêu đang ở phòng bệnh nào vậy?” Lận Thành Duật sững ra một lúc rồi lại hỏi tiếp: “Có phải anh ấy không muốn gặp tôi không?”
Bác sĩ Liễu nhất thời không đáp.
“Anh ấy không chịu gặp tôi cũng không sao, nhưng mà…!nhưng mà tôi đã tìm bác sĩ cho Tiêu Tiêu, bác sĩ sẽ tới ngay.
Tiếp đó…!tiếp đó phải kiểm tra, còn phải…!tập trung chữa bệnh.” Mấy ngày nay hễ nhắc đến Khương Tiêu là Lận Thành Duật lại không ngăn được nước mắt, vậy mà lúc này y lại không khóc, nói năng lộn xộn: “Bác sĩ đã nói với tôi rồi…!phương án trị liệu…!còn cả trường hợp thành công…!Ông ấy đã nói rõ rằng bệnh máu không phải bệnh nan y, trước đấy…!trước đấy có cả người sống đến 3-4 năm, kiên trì thêm thì không chừng sau này sẽ tìm ra phương pháp mới, có khả năng chữa khỏi hẳn…!Vẫn có cơ hội cứu được Tiêu Tiêu…!Tiêu Tieu sẽ trở về…!Tôi không gặp anh ấy cũng được…!nhưng bác sĩ…!anh ấy nhất định phải để bác sĩ khám thử.”
Nghe đến đây, bác sĩ Liễu thở dài.
“Đúng vậy, nếu Khương Tiêu lựa chọn phương án điều trị tích cực thì Cây Hạnh Phúc chúng tôi có thể sử dụng những loại thuốc và trang thiết bị tốt nhất, ít nhất tôi dám đảm bảo cậu ấy có thể sống đến cuối năm nay.” Bác sĩ Liễu nói: “Cái gọi là 3-4 năm cũng không phải điều không thể.”
Khương Tiêu mới ngoài ba mươi, tình trạng sức khỏe vẫn đủ khả năng.
Quá trình điều trị bệnh nan y bị ảnh hưởng bởi tâm thái, hoàn cảnh của người bệnh, trình độ y tế và một số yếu tố khác.
“Nửa năm” mà bệnh viện nhân dân địa phương đưa ra chẳng qua chỉ là một giá trị bình quân để tham khảo.
Chỉ cần Khương Tiêu có thể tiếp nhận điều kiện chữa trị tốt thì con số tuyệt đối sẽ không dừng tại đây.
“Nhưng khi đến bệnh viện, cậu ấy chỉ muốn điều trị duy trì.” Bác sĩ Liễu nói: “Điều trị bằng hóa chất có thể giúp cậu ấy sống sót.
Tuy nhiên điều trị bằng hóa chất và các cuộc phẫu thuật là quá trình rất đau đớn.
Khương Tiêu không muốn vậy, nên…”
Đó là sự lựa chọn của người bệnh.
Cả bệnh viện và bác sĩ chủ trị đều không thể tác động đến.
Thậm chí đó còn không thể gọi là điều trị duy trì, nói săn sóc trước lúc lâm chung thì đúng hơn.
Điều này cũng có cái lợi là sẽ giúp giảm tối đa đau đớn cho người bệnh trước lúc chết, cái chết cũng rất có thể diện.
Bác sĩ Liễu đưa ra bản sao bệnh án của Khương Tiêu.
Sau khi cô Tống gọi điện đến, bà đã chuẩn bị xong xuôi.
“Cậu xem đi, cũng có thể mang nó đi.” Bà nói: “Nén đau thương.”
Lận Thành Duật không nhận, đứng ngơ ngác tại đó, còn không biết đưa tay ra.
Những lời trước đó là sự thật được trần thuật từ góc nhìn chuyên nghiệp của bác sĩ.
Song, dù đã gặp qua nhiều người bệnh như Khương Tiêu, bác sĩ Liễu vẫn ấn tượng sâu sắc về anh.
Thấy trạng thái này của Lận Thành Duật, bà không khỏi nhiều lời đôi câu.
“Cậu ấy là một người khá tốt.” Bà kể: “Cực kỳ tốt tính, cũng không oán trời trách đất.
Các hộ lý chăm sóc cậu ấy đều siêu thích cậu ấy.
Cậu ấy rất hay cười, trông không giống bệnh nhân chút nào.”
Cũng không nhìn ra thực tế trong lòng người này chẳng còn ý chí sinh tồn nào.
Không hiểu sao tuổi trẻ vậy mà đã hết muốn kiên trì tiếp.
Tuy nhiên, nếu thực sự có thiên đường thì chắc hẳn người như Khương Tiêu sẽ được lên đó.
“Cậu ấy ở đây một mình trong một tháng, không cho ai tới thăm.
Tôi hỏi cậu ấy vì sao, cậu ấy nói biệt ly trước khi chết là một chuyện gây khó chịu.
Chắc chắn lúc đó cậu ấy xấu lắm, sẽ khiến người ta thấy buồn thương.” Bác sĩ Liễu nói tiếp: “Vậy nên cậu ấy chỉ lẳng lặng tới rồi lẳng lặng đi.
Cậu ấy mong rằng sau khi mình đi, những người quan tâm đến cậu ấy đừng quá đau buồn.
Cậu Lận chắc hẳn cũng là bạn của cậu ấy.
Người chết đã rời đi nhưng người sống vẫn phải sống tiếp.”
Bác sĩ Liễu từng thấy Khương Tiêu viết những lá thư với từng câu từng chữ rất nghiêm túc nhân lúc còn sức.
Những lá thư này được gửi tới cho bạn bè của cậu ấy sau khi cậu ấy qua đời, đây cũng là một cách chào tạm biệt.
Chẳng qua, cậu ấy chưa kịp viết xong, có địa chỉ còn không ghi rõ ràng, có cả chỗ viết lúc mất sức, những con chữ nguệch ngoạc, thư hỏng bị cậu ấy vứt đi nhưng hộ lý chăm sóc cậu ấy lén nhặt về, cuối cùng tập hợp ở chỗ bác sĩ Liễu.
Song, điều xấu hổ chính là khi lấy những bức thư đó ra, bác sĩ Liễu lại phát hiện không có một phong thư nào dành cho người trước mặt.
Bà cho rằng có một phong thư, tuy nhiên nhìn kỹ thì chữ trên bìa thư không phải “Lận” (蔺) mà là “Nghe” (闻), thư này cho người khác, thật tiếc là cũng chưa viết xong.
Về sau Khương Tiêu không còn sức nữa nên nét bút quanh co uốn lượn, lỗi chính tả cũng nhiều lên, quẹt tới quẹt lui, nét chữ xiêu vẹo.
Bác sĩ Liễu cũng thấy sai, khó trách cậu ấy muốn vứt.
Không phải thư cho y nên bác sĩ Liễu lấy lại thư cất đi.
Người này trông có vẻ còn đau khổ hơn những người bạn khác của Khương Tiêu rất nhiều.
Chẳng qua, cậu ấy tới trễ thế này, Khương Tiêu vậy mà cũng không để lại gì cho đối phương.
“…!Khương Tiêu có nhiều bạn bè lắm.” Bác sĩ Liễu tìm cớ giải thích: “Cậu ấy chưa kịp làm xong rất nhiều chuyện.”
Phim truyền hình trên TV chưa xem hết, sách đặt tại đó chưa đọc xong.
Khương Tiêu còn biết móc thỏ len, tâm huyết dâng trào móc tận năm con, đến con thứ sáu thì mới làm được nửa.
Những thứ này được các bạn của anh mang đi hết từ tháng trước, không để lại cho Lận Thành Duật bất cứ thứ gì.
Một lát sau, Lận Thành Duật cử động, nhận lấy bệnh án bác sĩ Liễu đưa.
Y không dám mở ra.
“Tôi không phải bạn của Khương Tiêu.” Y cất lời: “Tôi là…!người yêu của anh ấy.
Chúng tôi ở bên nhau…!đã mười lăm năm.”
Nói xong câu đó, chính y cũng cảm thấy mình không xứng đáng.
Bác sĩ Liễu sửng sốt một lúc lâu, không biết nên nói sao cho phải.
Bà không đánh giá chuyện tình cảm của người khác, nhưng sự việc trước mắt thật sự quá đáng quá rồi.
Việc duy nhất bà làm được chính là dẫn y tới xem phòng bệnh của Khương Tiêu, dù điều đó cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
“Ngày mai sẽ có người bệnh mới chuyển vào, chỉ cho cậu xem trong hôm nay được thôi.
Về sau không phải người thân quen thì sẽ không được vào đây.” Bà nói: “Thực ra cũng chẳng sót lại gì, chúng tôi đã quét tước qua cả rồi.”
Giọng điệu và thái độ của bà lạnh nhạt hơn trước rất nhiều.
Khương Tiêu mất vào ngày 13 tháng trước, đến giờ đã qua một tháng.
Lận Thành Duật im thin thít, đi theo bà như một con rối gỗ bị rút mất linh hồn.
Tới trước cửa phòng bệnh Khương Tiêu, y hơi do dự, vẫn không kìm lòng được vào xem thử.
Đây là một căn phòng đã được quét tước rất sạch sẽ, phần lớn những món đồ trang trí bên trong cũng mang màu trắng, một vùng trắng xóa.
Quả thực không còn dấu vết nào của Khương Tiêu.
Giống như lúc rời khỏi nhà, Khương Tiêu không mang theo bất cứ thứ gì, bây giờ anh cũng không để lại gì tại đây.
Nơi này làm tan biến Khương Tiêu của y, cũng làm tan biến Lận Thành Duật bước vào trong.
Nếu nói sự nỗi đau khi chưa tìm thấy Khương Tiêu vẫn trong phạm vi chịu đựng được thì từ khi biết tin Khương Tiêu qua đời, Lận Thành Duật đã không thừa nhận nổi cơn đau đánh úp lại nữa.
Mừng rỡ khôn xiết và đau thương tột cùng ùa đến trong cùng một ngày khiến y hoàn toàn phát điên vào khoảnh khắc ấy.
Hai tiếng sau, bạn y dẫn theo chuyên gia nước ngoài đến nơi thì nghe tin này.
Hết cách rồi, người đã chết thì còn chạy chữa gì nữa.
Tuy nhiên, bác sĩ là do Lận Thành Duật tìm tới nên trước khi đi vẫn phải chào hỏi qua.
Bạn y dẫn người ta tới đây, cẩn trọng lựa lời, lắp bắp một hồi lâu, nói với y rằng bác sĩ phải rời khỏi.
“Đi đi thôi.” Lận Thành Duật không quay đầu lại: “Mọi người ra ngoài, đừng quấy rầy Tiêu Tiêu.”
Lúc này, y còn đang ngồi trên tấm thảm trước giường bệnh, hướng ánh mắt trống rỗng lên trên giường.
Ánh mắt ấy rất đỗi dịu dàng.
Bác sĩ Liễu bận chuyện khác nên đã ra ngoài khi thấy y ngồi lặng lẽ tại đây.
Người trải qua loại chuyện này luôn cần thời gian và không gian để bình tĩnh lại.
Người bạn thở dài, cũng sợ k1ch thích đến y nên ra ngoài trước.
Để cậu ta ở yên tại đây đi, sớm muộn gì cũng có ngày phải chấp nhận hiện thực.
Khương Tiêu ở trạng thái trong mờ cảm thấy thế này không giống như đang bình tĩnh lại.
Phòng bệnh chỉ để trống trong ngày hôm nay nữa thôi.
Xế chiều, có nhân viên y tế vào phòng quét dọn sắp xếp lại căn phòng lần cuối để ngày mai bệnh nhân mới vào ở.
Vừa mở cửa, cô gái lập tức hoảng sợ.
Sau đó, cô mới sực nhớ lời nhắc của bác sĩ Liễu.
Nghe tiếng mở cửa, Lận Thành Duật cảnh giác ngoảnh đầu lại nhìn, thấy đối phương mặc đồng phục bệnh viện, y mới thư thả hơn chút.
Y quay đầu lại, tiếp tục nhẹ nhàng vỗ vỗ chăn như ru ai đó ngủ.
Nhân viên y tế cố gắng nhẹ tay nhẹ nhân hết sức có thể trong quá trình quét dọn.
Tuy nhiên lúc cần sửa soạn giường đệm, cô lại gặp ít khó khăn.
“Thưa anh.” Nhân viên y tế nhắc nhở: “Phiền anh tránh ra chút.”
Lận Thành Duật không quan tâm tới cô gái.
Cô nhắc nhở vài lần, lớn giọng hơn, đối phương mới phản ứng lại.
“Đừng quấy rầy Tiêu Tiêu, anh ấy đang ngủ.” Y nói: “Đi ra ngoài.”
Nhân viên y tế thoáng sững sờ, chẳng hiểu y đang nói gì.
Cô đành phải đi sang một bên khác, xốc chăn trên giường lên thay sang cái mới.
Thế nhưng hành động của cô lập tức vạch trần sự thật rằng dưới chăn không có người nào.
Lần này, người bị kinh hãi là Lận Thành Duật.
“Tiêu Tiêu đâu rồi?” Y đứng bật dậy: “Anh ấy ở đây…!bị các người đưa đi đâu rồi?”
Nhân viên y tế bị hành động của y dọa cho không dám ở lại đây thêm, vội vàng chạy đi tìm bác sĩ.
Bác sĩ Liễu không ngờ đến giờ này rồi mà người đó vẫn chưa tỉnh táo lại.
Bà ngẫm nghĩ, bèn day ấn đường gọi điện thoại cho khoa Tâm Thần, gọi một bác sĩ tâm thần đang trực ban tới, đồng thời gọi thêm hai bảo vệ.
Khi đoàn người đi đến phòng bệnh, Lận Thành Duật đã yên lặng lại lần nữa.
Y thay đổi địa điểm, ngồi trước cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài.
Hồi trước, Khương Tiêu cũng thích làm vậy.
Bệnh viện Cây Hạnh Phúc tọa lạc dựa núi, phong cảnh bên ngoài rất đẹp.
Bác sĩ tâm thần đi tới nói chuyện với y, y không thèm đếm xỉa đến người ta.
Lúc bảo vệ kéo y đi, y mới có một vài hành động.
Lận Thành Duật không muốn đi.
Bạn y nghe tiếng đã qua đây.
Lận Thành Duật vẫn còn một công ty.
Dù liên lụy đến lợi ích hay vì tình bạn, người quen biết y từ trước cũng không thể bỏ mặc y vào lúc này.
Thậm chí người đó còn sắp xếp hai người chuyên đi theo, sợ y gây ra chuyện gì.
“Ngại quá, chúng tôi sẽ đặt phòng bệnh này.” Bọn họ ra ngoài hòa giải: “Xin hãy cho cậu Lận ở lại chỗ này.”
Không khó để người như Lận Thành Duật móc nối được quan hệ với bệnh viện.
Bác sĩ Liễu không nói gì.
Bà nhìn người này chăm chú một lúc, sau đó quay đầu rời đi.
Bệnh nhân ở Cây Hạnh Phúc không giàu cũng sang.
Bác sĩ ở đây đã rèn thành thói quen nghề nghiệp là không chỉ điểm chuyện riêng tư của bệnh nhân, cũng không can thiệp vào.
Thế nhưng Khương Tiêu lại khác.
Bác sĩ Liễu nghĩ: Đây là bệnh nhân đặc biệt nhất bà gặp trong ngần ấy năm hành nghề.
Bất cứ ai chứng kiến khoảnh khắc cuối cùng của Khương Tiêu cũng sẽ khắc ghi sâu sắc, thậm chí tiếc hận vì cậu ấy.
Sáng nay, cô Tống gọi điện chỉ nói đối phương họ Lận, không nhiều lời thêm nên bà nhầm với lá thư kia.
Về sau, cậu Lận nói mình là người yêu của Khương Tiêu khiến bà trăn trở suy nghĩ, trong lòng vẫn có một chuyện chưa buông xuống được.
Bà không biết mình có nên làm rõ vì thói quen nghề nghiệp hay không.
Chẳng qua, vì còn công tác tại đây nên hầu như ngày nào bà cũng đi ngang qua phòng bệnh đó.
Phòng bệnh thường xuyên mở cửa.
Người đi theo Lận Thành Duật không dám để y ở một chỗ quá lâu —— bởi vì dạo trước y đã có hành vi tự sát tại đây, chỉ là được cứu về mà thôi.
Y quả thực đã chẳng còn tỉnh táo, vào viện lại là đánh bừa mà trúng.
Trạng thái tinh thần này của y đã đến mức độ phải cho bác sĩ thăm khám.
May mà không phải ngày nào Lận Thành Duật cũng tự sát.
Dạo này y chỉ kích động nhất thời mà thôi.
Ngoài sự can thiệp của bác sĩ, điều quan trọng hơn ảnh hưởng đến chính là y còn có việc chưa làm.
Bên Tống Hiệp không chịu nói với y nơi Khương Tiêu được chôn cất, trích lời nguyên bản là y không xứng được biết.
Nơi đó do bác sĩ Liễu tìm, song bà không đề cập, luôn giữ im lặng..