CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
–..-.. -….-.-…- -….- –.-..- — -….- -. –…- -….- -.- …… -. …. -….- -.–. -.
Khương Tiêu cảm tưởng bây giờ mình chẳng thể che giấu Lận Thành Duật chuyện gì nữa. Người này đã hiểu mình hơn rất nhiều so với trước đây. Không biết bắt đầu từ khi nào.
Hồi mới sống lại, rõ ràng cái gì cũng không biết, giờ thì quen tay thạo việc rồi. Tuy nhiên, thời gian dài vậy cũng đủ cho y có cơ hội biết những điều này.
Chuyển sang mạch suy nghĩ của Lận Thành Duật. Y cũng thấy việc Khương Tiêu dần quen với sự hiện diện của mình là một tín hiệu rất tốt.
Tòa nhà văn phòng chính thức đi vào sử dụng cũng là lúc hệ thống an ninh được kích hoạt.
Trước khi lên tầng 36 của Khương Tiêu phải quẹt thẻ. Đây không phải nơi ra ra vào vào thoải mái.
Bởi vì ở tầng cao nhất không chỉ có văn phòng của anh mà còn một phòng cất chứa hồ sơ siêu rộng. Nơi đây lưu giữ khá nhiều giấy tờ sổ sách và những kỷ niệm đánh dấu quá trình hình thành và phát triển của Vô Hạn suốt bao năm qua, vì thế nên công tác bảo vệ an toàn ở tầng 36 được thực hiện rất đầy đủ.
Bình thường, thư ký là người phụ trách sắp xếp công việc của anh, bao gồm lên lịch trình và đón tiếp nhân viên. Tuy nhiên, vào ngày thường, Khương Tiêu không thích gọi người vào ngồi cùng. Anh thích ở yên một mình hơn.
Lúc lên đây, Lận Thành Duật không tìm thư ký. Y có thẻ, một mình đi lên.
Diệp Miểu Miểu đã cho y chiếc thẻ ấy vào cuộc họp thường niên gần nhất của Vô Hạn. Mặc dù hai người họ rất thân quen nhưng đối phương không thể làm chủ việc này khi chưa được sự đồng ý của Khương Tiêu.
Điều đó chứng tỏ về sau y có tới tìm Khương Tiêu thường xuyên thì cũng không bị anh phiền ghét. Vô Hạn lại gần Vịnh Giang nên từ đó, y bắt đầu có thêm động lực đi làm, bởi đến là có thể sang thăm Khương Tiêu.
Lận Thành Duật suy nghĩ rất nhiều. Hôm nay, tâm trạng y cực kỳ tốt đẹp. Chẳng qua, khi tới nơi, y lại chỉ đứng im ru bên cạnh Khương Tiêu, cùng anh đùa nghịch những cây sen đá kia.
Trong thoáng nghiêng đầu, y thấy một chai rượu đã mở trên bàn.
“Tiêu Tiêu uống rượu sao anh?”
“À, có uống một ít.” Khương Tiêu biết tửu lượng của mình: “Cơ mà hôm nay là một ngày đặc biệt, mọi người đều siêu vui, theo lý phải uống một ít, thế nên tôi cầm một chai rượu vị hoa quế có nồng độ cồn thấp lên đây.”
Anh chỉ nhấp một hớp. Vị rượu ngọt ngào như nước ngọt, rất dễ uống.
Uống một ít thôi thì không sao, tuy nhiên đừng uống với cái bụng rỗng. Lận Thành Duật thấy có vẻ anh chưa ăn gì nên cầm theo đồ ăn cho anh. Từ bánh kem đến đồ ăn nhẹ, toàn bộ đều là những loại Khương Tiêu thích.
Tiệc tối có cả đồ nướng BBQ. Lận Thành Duật chuẩn bị sẵn cho anh một phần, gói vào giấy bạc. Giờ mở ra vẫn nóng.
Vị cũng khá ngon.
Hôm nay, tâm trạng Khương Tiêu vui vẻ, còn được ăn thịt xiên nướng và uống chút rượu. Anh ngồi đó trò chuyện với Lận Thành Duật. Khương Tiêu không để ý mình đã ăn gì trong bữa tiệc, cũng lâu rồi chưa được đi ăn tại quán nướng ven đường, đây chính là một cơ hội bù đắp của anh.
Chẳng qua, tửu lượng của anh vẫn kém. Chai rượu kia có thể tích thực là 200ml, anh đã uống hơn nửa chai.
Lận Thành Duật canh chừng kỹ, không cho anh uống nhiều, song, y cũng không tiện quấy rầy niềm hứng khởi của anh. Qua mấy ly, anh đã quơ lấy cái chai kia, uống vào không ít. Y đang định quay sang khuyên nhủ thì lại thấy Khương Tiêu đã hăng hái uống hết chút rượu cuối cùng trong ly.
Lận Thành Duật bắt đầu hơi lo lắng.
Y đâu ngờ Khương Tiêu mới đó còn ổn mà sau đã gục rồi. Nồng độ cồn thấp như vậy cũng khiến anh hơi say được.
Khương Tiêu say là toàn thân mệt mỏi rã rời. Bước chân của anh liêu xiêu, không đi nổi. Lận Thành Duật gọi tên anh, anh mới hơi định hình lại, lắc đầu.
“Tôi… tôi đi rửa mặt cái đã.” Lúc này, Khương Tiêu vẫn còn chút lý trí: “Xong rồi về nhà.”
Lận Thành Duật vội tới đỡ anh khi thấy anh lảo đà lảo đảo đi vào phòng tắm. Khương Tiêu vẫn đang kiên trì đi theo đường thẳng, một mình vào phòng tắm. Lận Thành Duật nghe được tiếng nước. Xem ra anh đang rửa mặt thật.
Khoảng 7-8 phút sau, tiếng nước nhỏ dần, không còn tiếng động nào khác.
Khương Tiêu say nên anh sẽ không đóng cửa. Lận Thành Duật mở cửa vào được. Khương Tiêu không sao. Lẽ ra anh phải vốc nước rửa mặt nhưng giờ lại đang tựa lưng lên thành bồn tắm, nhắm mắt như ngủ rồi.
Đang là mùa Đông, nhiệt độ phòng vẫn hơi thấp, không thể ngủ ở đây lâu.
“Tiêu Tiêu ơi.” Lận Thành Duật vỗ nhẹ lên người anh: “Về ngủ thôi anh, ở đây dễ bị cảm lạnh.”
Khương Tiêu khe khẽ đáp lời y. Dường như anh chưa ngủ hẳn, chắc do nằm đây khó chịu. Tuy vậy, anh vẫn không muốn mở mắt ra.
Lận Thành Duật ngửi được hương hoa quế ngọt ngào thoang thoảng trên người anh. Đó chính là mùi loại rượu anh vừa uống.
Hôm nay Khương Tiêu mệt thật rồi. Anh đã bận rộn cả ngày, giờ cần một giấc ngủ ngon. Lận Thành Duật định cứ để vậy, không đánh thức anh.
Không cần phải về nhà vì ở tầng này có sẵn phòng nghỉ với đầy đủ tiện để anh dùng tạm lúc tăng ca.
Diện tích phòng rất lớn, được chuẩn bị cả quần áo để tắm rửa thay ra. Bây giờ không tiện đưa Khương Tiêu đi đi lại lại, đành ngủ tạm ở đây một tối vậy.
Lận Thành Duật nào bỏ anh một mình tại đây, sợ anh gặp chuyện. Y muốn ở lại, chờ đến ngày mai rồi tính tiếp.
Lận Thành Duật bế anh lên, đi thẳng vào phòng nghỉ rồi đặt anh lên giường. Khương Tiêu có vẻ mơ màng cũng đã ngủ rồi, giường lại êm nên sau thoáng giật mình, nhịp thở của anh đã đều đặn.
Lận Thành Duật thì không ổn lắm.
Lúc Khương Tiêu mới được bế lên, anh hơi mông lung bởi vì cơ thể đột nhiên bay lên không trung, lập tức quơ tay tóm lấy cà vạt của y. Vốn muốn tìm một điểm tựa nên khi kéo được gì đó, anh đã yên lòng.
Kết quả là giờ nằm rồi vẫn chưa buông. Lận Thành Duật đặt người lên giường, Khương Tiêu cũng kéo y xuống theo.
Khương Tiêu nắm rất chặt. Lận Thành Duật duỗi tay chống thân mình trên người anh. Dù cả hai chỉ cách nhau một chiếc cà vạt, y cũng không dám đè lên.
Thật sự không dám.
Đây không phải vấn đề muốn hay không, mà Lận Thành Duật không muốn tranh thủ lúc này tự tiện đụng chạm vào Khương Tiêu. Lận Thành Duật muốn tiến tới từ từ. Y không thể làm ra hành động sai lầm vào lúc này, khiến Khương Tiêu khó chịu.
Khương Tiêu nắm được đồ trong tay, nằm ngủ rất bình yên trên chiếc giường mềm mại.
Lận Thành Duật không dám đè anh, nhất thời cũng không thoát ra được. Y bèn thay đổi tư thế, nằm xuống bên cạnh Khương Tiêu.
Khương Tiêu trông thật ngoan ngoãn. Y chầm chậm dỗ dành, rút cà vạt ra từng chút. Khương Tiêu chưa từng tỉnh giấc. Gương mặt và chóp mũi anh ửng đỏ, tóc thì vừa dính nước nên hơi ướt.
Anh nhắm mắt nằm yên tại đó, nhịp thở nhẹ nhàng, không hề náo loạn.
Khương Tiêu đã cởi áo vest, chỉ mặc áo sơ mi đã cởi vài cúc rồi khoác thêm một chiếc áo khoác lông cừu.
Mấy tiếng trước, Khương Tiêu còn phát biểu đầy khí phách và trôi chảy trên sân khấu trước toàn thể nhân viên công ty. Nhân viên bên dưới nhìn anh đều không ngăn được chút lòng say mê của nữ sinh. Vậy mà lúc này đã khác.
Gò má Khương Tiêu luôn đầy đặn, thoáng trông thật mềm mại. Bình thường anh thể hiện rất rõ cá tính.
Chỉ thỉnh thoảng, chẳng hạn như bây giờ, mới thấy anh thật mềm mại tựa một cục kẹo bông.
Lận Thành Duật vốn định ra sô pha ngủ nhưng vừa nằm xuống bên cạnh, y lại bắt đầu ngẩn ngơ ngắm anh hồi lâu.
Y quen Khương Tiêu đã rất lâu và cũng ngắm nhìn gương mặt này rất lâu rồi, chưa từng chán. Tới tận bây giờ, nương theo ánh đèn mờ trong căn phòng, y vẫn bị hấp dẫn như hết thuốc chữa.
… Cứ ngắm tiếp vậy là sẽ không ổn.
Tóc Khương Tiêu còn ướt, xem ra ban nãy rửa mặt hơi qua loa. Cứ ngủ kiểu này chỉ sợ sáng mai dậy sẽ đau đầu.
Lận Thành Duật giục bản thân mau chóng đi lấy khăn rồi quay lưng về phía Khương Tiêu, chầm chậm lau tóc giúp anh. Ít nhất không thể để ướt vậy được.
Khương Tiêu uống rượu xong sẽ ngủ rất sâu, người bình thường không gọi được anh dậy. Động tác của Lận Thành Duật lại vừa chậm rãi vừa nhẹ nhàng, anh chẳng những không thấy bị quấy rầy mà còn rất thoải mái.
Khi Lận Thành Duật cầm theo khăn chuẩn bị ra sô pha ngủ, Khương Tiêu bỗng nghiêng người kéo lấy tay y. Lận Thành Duật nửa nằm nửa ngồi trên giường, thấy Khương Tiêu khẽ cựa mình, tìm một vị trí thoải mái trong lòng y, sau đó bất động.
Căn phòng này khá rộng, thành thử bật điều hòa chưa ấm ngay được. Khương Tiêu tự động tìm nguồn nhiệt cho mình, tóc không còn bị ướt khó chịu nữa nên anh đã chìm sâu vào giấc ngủ còn thoải mái hơn trước.
“… Tiêu Tiêu ơi?”
Lận Thành Duật không biết đặt tay ở đâu. Y ôm Khương Tiêu, cảm giác vừa quen vừa lạ.
Chắc chắn Khương Tiêu sẽ không tỉnh. Khác với chiếc cà vạt y rút được ra lúc trước, lần này Lận Thành Duật thấy rất khó để bản thân mình rút lui ra.
Y thử vài lần, thất bại, đành nằm im.
Chủ yếu vẫn do tận cùng trong thâm tâm không nỡ buông.
Một năm nay, mặc dù mối quan hệ của y và Khương Tiêu khá tốt đẹp nhưng cũng không có khoảnh khắc nào thân mật thế này. Y nghe được tiếng hít thở của Khương Tiêu. Đầu anh ấy dựa lên khuỷu tay mình, khẽ nhích sát lại gần chút, cảm giác ấy vô cùng ấm áp.
Trước đây, y lấy đâu ra cơ hội thế này? Khương Tiêu chẳng mấy khi buông lơi cho bản thân thỏa sức uống một chầu rượu. Sau này có lẽ sẽ không còn vậy.
Mình chỉ ôm anh ấy một cái thôi, không làm gì hết. – Lận Thành Duật nghĩ.
Được ôm Khương Tiêu, toàn thân y như được sạc năng lượng, cả đêm không ngủ nổi, cứ ngắm người ta. Khương Tiêu ngủ rồi nên không nghe thấy y nói gì. Lận Thành Duật có đôi lời cất chứa trong lòng, cũng chỉ nói được với anh vào khoảnh khắc này.
“Em yêu anh vô cùng, Tiêu Tiêu à.”
“Năm nay, ngày nào em cũng cực kỳ vui. Em chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như vậy với anh.”
“Nhưng bây giờ… anh thấy em thế nào đây?”
Y nhớ lại chuyện hôm nay, tiếp theo nhìn Khương Tiêu đang chủ động tựa vào lòng mình ngủ siêu yên ổn, nói tiếp như đang lẩm bẩm một mình.
“Anh cũng đã hơi quen với em… hay nói là tiếp nhận em, đúng không anh?” Lận Thành Duật thở dài: “Cứ tiếp tục như vậy. Sau này chỉ cần anh thích em một chút thôi là tốt quá rồi.”
Y lập tức nghĩ về tương lai. Có lẽ, trong tương lai sẽ có rất nhiều buổi đêm, y ôm Khương Tiêu chìm vào giấc ngủ như vậy. Và rồi, y lại lo rằng cả đời sẽ chỉ có một đêm nay, vì vậy cực kỳ trân trọng, không muốn ngủ.
Chẳng qua, con người luôn biết mệt mỏi. Rạng sáng hôm sau, Lận Thành Duật ôm Khương Tiêu đã ngủ thiếp đi.
Y còn ngủ yên ổn hơn cả Khương Tiêu. Do đó, lúc Khương Tiêu tỉnh, y vẫn chưa dậy.