CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.–.- – -.–..- -..
/.–.-…….- — -.
–.
-….- — -.
–….-.- -.
–..—- —-.
—..
Từ lúc phát hiện anh bị sốt, Lận Thành Duật đã trở nên rất căng thẳng.
Sờ đâu trên người Khương Tiêu cũng nóng ran.
Đến phòng y tế của trường đo thử, ba tám độ rưỡi.
Có điều thiết bị y tế trong trường đơn sơ, cùng lắm chỉ cho anh mấy hộp thuốc hạ sốt bình thường rồi để anh về nhà nghỉ ngơi.
Khương Tiêu cất thuốc đi, lảo đảo đứng dậy, chuẩn bị về nhà ngủ một giấc.
Nghỉ ngơi một lát là ổn rồi.
“Đến bệnh viện đi anh.” Lận Thành Duật rất không hài lòng với sự sơ sài của phòng y tế, càng thêm lo lắng.
Y đỡ vai Khương Tiêu, dìu anh ra ngoài: “Có phải anh vẫn còn khó chịu lắm không?”
Khương Tiêu khan tiếng, lười mở miệng nói chuyện với y.
Bệnh viện của phố huyện nằm ở một đầu khác, hơi xa, anh không muốn đi, bây giờ chỉ muốn uống chút thuốc và nằm ngủ một giấc.
Sức khỏe của Khương Tiêu luôn rất tốt, hai đời đều vậy, hiếm khi sốt thế này.
Nhưng có vẻ người cả đời ít ốm như vậy một khi bệnh là toàn bệnh nặng.
Khương Tiêu cũng cảm giác được dáng vẻ dường như cực kỳ căng thẳng của Lận Thành Duật, không khỏi nhấc tay sờ thử trán y, thấy mồ hôi lạnh túa ra còn nhiều hơn cả người ốm là anh đây.
Khương Tiêu nói không đến bệnh viện thì thôi vậy, về nhà cũng tìm được bác sĩ qua.
Lận Thành Duật nào dám để anh đạp xe về dưới tình trạng này, nhấc điện thoại gọi xe tới.
Nhạc Thành nghe nói Khương Tiêu ốm thì vội vàng lái xe qua.
Tuy nhiên khi xe dừng dưới nhà, Lận Thành Duật lại nhất quyết không cho anh về nhà mình.
Mấy hôm nay Hạ Uyển Uyển không ở nhà, công ty có mấy khoản thu chi thiếu sự rõ ràng nên bà phải đi công tác hai ngày.
Khương Tiêu về nhà cũng chỉ có một mình, lỡ gặp chuyện gì thì Lận Thành Duật sao yên tâm nổi.
“Em thực sự không yên tâm.
Tiêu Tiêu nghe em một lần đi, được không anh?”
Y dụ dỗ người về nhà mình, cũng đã trải xong giường đệm.
Khương Tiêu thực sự không có sức đanh với y, anh chỉ muốn nằm nghỉ ngơi một lát.
Uống chút thuốc hạ sốt, sử dụng cả các phương pháp giảm nhiệt vật lý.
Lận Thành Duật quýnh quáng đi nhúng ướt khăn lông đắp lên trán cho anh.
Cảm giác lành lạnh giúp Khương Tiêu thoải mái hơn chút.
Chẳng qua Khương Tiêu muốn ngủ cũng không ngủ được, cả người cứ mơ màng, nửa tỉnh nửa mơ.
Anh loáng thoáng nghe thấy tiếng Nhạc Thành.
“Chờ đến chiều nay vẫn chưa hạ sốt thì tìm bác sĩ tới truyền nước biển đi.”
Một lát sau, khăn lông thấm nước lạnh hết lạnh, có người nhanh chóng lấy nó ra rồi thay sang một chiếc mới.
Lận Thành Duật nhìn Khương Tiêu nằm trên giường, biết anh ngủ không yên, lông mi rung rung.
Bình thường Khương Tiêu tràn trề năng lượng, trông như có thể một chấp ba, lúc ốm lại có vẻ vô cùng yếu ớt.
Lận Thành Duật nắm lấy tay anh, bàn tay ấy mềm mại.
Y chẳng có chút tinh thần nào, gục xuống một bên.
Giữa trưa hôm đó, y nấu cháo với rau cải cho Khương Tiêu.
Khương Tiêu ăn hai thìa đã lắc đầu nói no rồi, không có khẩu vị.
Cháo vẫn đầy trong bát, chỉ ăn mấy thìa mà thôi.
Sáng nay Khương Tiêu vốn cũng không ăn gì, Lận Thành Duật dỗ dành, muốn anh ăn thêm mấy thìa nữa, Khương Tiêu lại chê y phiền.
Anh quay mặt đi, vẻ mặt tỏ ý hơi giận, trong giọng nói lại chứa cả giọng mũi.
Bởi vì mất sức nên lời giận nói ra cũng mềm nhũn theo.
“Tôi không muốn ăn!”
Anh cảm thấy Lận Thành Duật phiền chết đi được, cứ lắc la lắc lư trước mặt anh, lắc đến nỗi anh váng đầu.
Tuy nhiên qua một buổi sáng, anh vẫn chưa hạ sốt.
Thuốc cảm và cách giảm nhiệt vật lý kia đều không hiệu quả, lấy nhiệt kế đo thử, tận ba mươi chín độ.
Khương Tiêu coi bộ vẫn khó chịu, chẳng đỡ hơn chút nào.
Thuốc phòng y tế cho vô dụng, trái lại còn sốt cao hơn.
Nhạc Thành nhanh chóng ra ngoài tìm bác sĩ truyền nước biển.
Bác sĩ tới khám thử trước.
Khương Tiêu nửa tỉnh nửa mơ vốn đã rất khó chịu nên mặc dù biết bác sĩ khám bệnh vì tốt cho anh, anh vẫn không muốn người khác vần vò mình.
Giống như những gì Lận Thành Duật từng nói.
Người như Khương Tiêu thoáng trông khổ thế nào cũng chịu được, song vào lúc nào đó, tâm hồn anh lại rất mong manh, hệt một đứa trẻ vậy.
Chẳng hạn như…!Anh không muốn truyền nước biển.
Lận Thành Duật nâng anh từ giường dậy, để anh dựa vào người mình.
Sau đó, y nghe thấy Khương Tiêu lẩm bẩm.
Ba mươi chín độ, anh đã sốt đến hơi mông lung, tính khí nho nhỏ ẩn mình nơi nội tâm mà người ngoài hiếm khi thấy được lập tức xông ra.
“Tôi không muốn…!tiêm.” Anh nói: “Không muốn tiêm.”
“Không phải tiêm.” Lận Thành Duật giải thích với anh: “Chỉ là truyền nước biển thôi anh.”
Khương Tiêu nhìn y rồi lại nhìn ống truyền dịch, bắt đầu nhích ra xa y chút.
“Đây còn chẳng phải tiêm sao?” Anh phồng má: “Cậu lại lừa tôi, ngày nào cậu cũng lừa tôi.”
Lận Thành Duật hết cách, chỉ có thể từ từ dỗ dành.
“Không lừa anh.
Cái này không đau đâu Tiêu Tiêu, truyền dịch sẽ khỏe lên nhanh hơn.”
Khương Tiêu quay đầu đi, lại lẩm bẩm: “Khỏi cần cậu phải lo cho tôi, tôi sẽ tự khỏe lên.”
Cuối cùng vẫn truyền dịch, lần này y không thể ra tay.
Lúc mũi kim đâm vào mạch máu, Lận Thành Duật che mắt anh đi, ngăn cho anh thấy cảnh này.
Cũng không đau lắm, Khương Tiêu không có cảm giác gì.
Anh nhìn ống truyền dịch ghim vào tay mình, sau đó nằm im trên giường.
Náo loạn xong, trông anh có vẻ khá ngoan ngoãn.
Lận Thành Duật tìm một viên kẹo sữa dừa cho anh ngậm.
Khoang miệng Khương Tiêu không đắng đến vậy, ngậm kẹo rồi lại bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện.
“Tôi đâu còn là trẻ con nữa.”
Lận Thành Duật dành cả buổi chiều chăm sóc anh.
Cháo rau cải nấu buổi trưa là loại thanh đạm, hơi nhạt nhẽo, Khương Tiêu không thích.
Tối đó y nấu một nồi canh xương sườn rong biển.
Không thể cho Khương Tiêu ăn mấy món tính nóng khác, nghĩ ngợi một hồi, y quyết định làm cơm nắm mơ chua.
Nắm cơm nho nhỏ bọc mơ chua bên trong làm món khai vị, rắc thêm chút rong biển, dù vẫn thanh đạm nhưng còn có mùi có vị.
Truyền dịch xong, đến tối Khương Tiêu đã đỡ hơn, nhiệt độ cơ thể giảm xuống từng chút, cổ họng anh cũng bớt khó chịu, cảm giác đói khát bắt đầu bò lên.
Cơm nắm kết hợp với canh, anh ăn gần hết.
Ăn xong anh mới biết Lận Thành Duật tự nấu cả mâm cơm này.
Khương Tiêu thực sự rất ngạc nhiên.
Anh nhìn Lận Thành Duật với ánh mắt không dám tin.
Trời sập rồi à? Cậu ấm này thế mà lại có thể vào bếp.
Học nấu ăn ít nhất cũng tốn hơn ba năm.
Tài nấu nướng của Lận Thành Duật chỉ tàm tạm, nhưng cần cù bù thông minh nên bây giờ y nấu ăn không tệ là sự thật.
Đón nhận ánh mắt ngạc nhiên từ Khương Tiêu, y nghĩ: Mình luyện tập trong bếp lâu vậy, cuối cùng cũng coi như hữu ích rồi.
Thế nhưng y lại chẳng hề thích nghe câu nói tiếp theo của Khương Tiêu.
“Hôm nay cảm ơn cậu đã chăm sóc tôi, cảm ơn cả bữa cơm tối của cậu.” Khương Tiêu nói với y: “Bây giờ tôi về nhà đây, về rồi tôi sẽ trả tiền thuốc men cho cậu.”
Nói rồi anh toan đứng dậy, Lận Thành Duật lại nhanh chóng ấn anh ngồi xuống lại.
Khương Tiêu vẫn chưa hạ sốt hoàn toàn, hiện tại hẵng hơn ba mươi tám độ, còn cả một chai nước biển buổi tối vẫn chưa truyền xong nữa.
“Em không yên tâm.” Lận Thành Duật nói với anh: “Anh muốn ngày mai khỏe lên để đi học thì hãy nghe em.
Truyền dịch không thể thiếu người trông, anh đã ở đây cả ngày, chắc không để bụng ở thêm tối nay nữa đâu nhir? Tiêu Tiêu ngoan, nghe lời nào.”
Y không dám nhắc chữ nào đến tiền thuốc men.
Y và Khương Tiêu mà còn tính toán chuyện thuốc men thì thật quá xa lạ.
Nhạc Thành cũng không cho anh đi, giờ đây chắc chắn không thể rời khỏi.
Cuối cùng, Khương Tiêu vẫn bị hai người kia giữ lại.
Truyền chai nước biển buổi tối hơi lâu, Khương Tiêu mơ màng ngủ thiếp đi.
Lận Thành Duật quan sát chai nước biển canh thời gian, liên tục sờ trán Khương Tiêu kiểm tra.
Truyền nước biển đúng là hiệu quả, hôm sau cơn sốt đã lui đi chút.
Khương Tiêu vực dậy được ít tinh thần, đầu không đau như hôm qua nữa.
Tuy nhiên anh vẫn chưa khỏe hẳn, chai dịch truyền còn đang treo bên trên.
Chẳng qua anh đã ngồi dậy học được.
Lận Thành Duật mang đề thi từ trên trường về giúp anh.
Khương Tiêu làm sai câu cuối cùng ở đề Toán lần này, chưa tính ra.
Anh nhíu mày tính toán ở đó một lát mà vẫn thấy cách suy luận sai, giải không ra.
Trước kia có Lâm Hạc Nguyên thì cứ hỏi thẳng là được rồi.
Khương Tiêu xoay chiếc bút trong tay, tâm trạng hơi xuống dốc.
Lận Thành Duật vừa ra khỏi phòng bếp.
Trưa nay y hầm canh, phải để lửa nhỏ hầm từ từ mới ngon.
Mới bước vào phòng, y đã thấy Khương Tiêu đang rầu rĩ vì đề Toán.
Bài làm của Lận Thành Duật nằm bên cạnh.
Đáp án của y đúng nhưng Khương Tiêu xem bước giải thấy hơi khó hiểu.
Thành tích môn Toán của Lận Thành Duật luôn tốt hơn Khương Tiêu, bởi ở nhà y học rất nhiều, song điểm tổng và điểm Văn lại kém Khương Tiêu.
Chương trình ôn thi luôn có phần rập khuôn, đồng thời yêu cầu luyện tập nhiều.
Bình thường y dành ít thời gian cho phương diện này hơn Khương Tiêu.
Đời trước y học vượt lên Đại học, tầm này đã bắt đầu học năm nhất Đại học.
Giờ đây trở về, với y mà nói, có thể đồng hành cùng Khương Tiêu suốt quãng thời gian cấp ba chính là một trải nghiệm cực kỳ tốt đẹp, tô điểm sắc màu cho thời gian ngồi trên ghế nhà trường buồn tẻ.
“Có thể sử dụng vi tích phân cho câu này.” Y nói với Khương Tiêu: “Thầy nói đáp án đúng nhưng cách giải hơi vượt chương trình, tuy nhiên cuối cùng vẫn cho điểm.
Anh có thể thử xem sao.”
Vi phân và tích phân là kiến thức của Đại học.
Trước đó y từng giảng qua cho Khương Tiêu, lần này cầm bút giảng kỹ câu này hơn.
Y giảng phương pháp, không chỉ áp dụng được cho đề này mà cũng có thể sử dụng cho thi cử về sau.
Khương Tiêu hơi yếu môn Toán, anh nghe chỗ hiểu chỗ không.
Nghiêm túc nghe xong còn hỏi thêm mấy vấn đề.
Giảng xong câu này, Lận Thành Duật tìm hai quyển sách từ kệ sách sau lưng, chọn vài câu cho anh làm.
Y nhìn Khương Tiêu nhíu mày cúi đầu tính toán theo công thức, lông mi rung rung như đang hoàn thành công trình trọng đại nào đó.
Không gian chỉ còn tiếng bút viết sàn sạt trên giấy.
Nồi canh hầm trong bếp đang sôi ùng ục, hơi nước đẩy lên nắp sành tạo thành từng tiếng “lách cách”.
Khương Tiêu đang làm bài, Lận Thành Duật thì đang ngắm anh.
Y cảm thấy giờ phút này đẹp vô ngần.
Y bị thôi thúc muốn hôn Khương Tiêu, song lại không dám, đành nhịn xuống.
Khương Tiêu làm một lát là xong, đưa cho y xem.
Lận Thành Duật lại hơi ngơ ngác.
“Cậu sao thế?”
Lận Thành Duật chợt hồi hồn, khẽ cười với anh, sau đó kiểm tra đáp án của Khương Tiêu.
“…!Hai câu này đúng.” Y “khụ” một tiếng: “Câu này làm sai, em giảng cho anh thêm chút nữa nhé.”
Lúc làm bài, Khương Tiêu hoàn toàn tập trung cao độ.
Năng lực suy luận của anh luôn rất tốt, tính toán một xíu là hiểu.
So với Lâm Hạc Nguyên và Lận Thành Duật thì thành tích môn Toán của anh yếu nhưng với các bạn học khác thì không hề.
Lận Thành Duật giảng cho anh câu này, lại không nhịn được ngắm Khương Tiêu tiếp.
Lông mi của Khương Tiêu rất dài, đôi mắt anh siêu đẹp, chớp chớp liên tục.
Giai đoạn cấp ba, nét bụ bẫm con trẻ vẫn chưa mất hết, anh cúi đầu xem bài, Lận Thành Duật ngồi trên chiếc ghế cao hơn mép giường chút.
Y nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu anh, rồi lại ngắm góc nghiêng hơi phúng phính cực kỳ đáng yêu của anh.
“…!Em đi xem nồi canh.”
Chăm chú một lúc lâu, y không nhìn nổi nữa, bỏ chạy, sợ còn xem tiếp nữa là sẽ khó ngăn nổi mình hôn anh thật.
Khương Tiêu ngẩng đầu: “…?”
Nồi canh có gì đẹp?.