Từ ngày hôm đó, sau lưng Lạc Thiên Kỳ bỗng xuất hiện thêm một cái đuôi, chỉ là cái đuôi này kích thước có hơi lớn, hơn nữa lại còn quá bám dính lấy y khiến y không thể hành động như bình thường được.
Lạc Thiên Kỳ sấu não nói với hệ thống.
Này 1503, ta thật sự có thể moi thông tin từ tên ngốc này à?
1503 dưới dạng robot mà chỉ có y mới nhìn được thở dài ngao ngán khi nhìn thấy lưng của ký chủ nhà mình bị một sinh vật to lớn bám dính.
[Theo thông tin tôi lấy được, thì cậu ta trên Thiên Đàng địa vị cũng khá là cao đấy, nên chắc sẽ biết gì đó.]
Lạc Thiên Kỳ nghiêng đầu nhìn qua gương mặt tươi cười đanh đặt trên vai mình, nhìn xong lại đầy nghi ngờ nói với hệ thống.
Địa vị cao? Tên này? Hơ hơ hệ thống ngươi đang nói giỡn với ta đấy hả? Hắn ngốc như vậy thì làm được gì chứ? Địa vị cao kia là địa vị gì?
Hệ thống nhún vai [Tôi không biết, thông tin tìm hiểu được chỉ có nhiêu đó thôi.]
Lạc Thiên Kỳ bất lực, quả nhiên chả nhờ được gì mà.
Hệ thống dường như hiểu được suy nghĩ của ký chủ đối với mình, nó nhanh chóng trừng mắt phản bác.
[Này này, tôi tốn sức lắm mới lấy được mấy cái thông tin đấy đấy.]
Lạc Thiên Kỳ đưa mắt nhìn hệ thống đầy nghi ngờ Thật?
Hệ thống bị nhìn đến chột dạ quay đầu sang hướng khác, thì nó cũng phải làm nũng cả buổi với 001 mới lấy được cái thông tin đấy đấy, mấy người tưởng làm nũng dễ lắm hay gì.
[Không nói với ký chủ nữa, tôi vào không gian nằm đây.]
Nói xong hệ thống liền hóa thành một luồng sáng xanh rồi bay tọt vào khe hở của không gian.
Lạc Thiên Kỳ cười cười, chuồn cũng nhanh đấy.
Lúc này người đang dán trên lưng y bỗng nhiên có phản ứng, Ái Lạc Minh ngóc đầu mình dậy, hai mắt ươn ướt uất ức chất vấn Lạc Thiên Kỳ.
“Tiểu Kỳ ngó lơ tớ à?”
Lạc Thiên Kỳ đảo mắt bất lực sau đó quay đầu nói với hắn “Tôi đanh đọc sách mà.”
Vừa nói Lạc Thiên Kỳ vừa đưa cuốn sách trong tay mình lên để làm minh chứng.
Ái Lạc Minh hai mắt hậm hực nhìn chằm chằm cuốn sách trên tay y, sau đó như một tia chớp, cuốn sách kia đã bị hắn cướp lấy rồi quăng qua một góc đầy đáng thương.
Lạc Thiên Kỳ ú ớ không hiểu chuyện, đang định lên tiếng hỏi thì Ái Lạc Minh đã áp tới, đem Lạc Thiên Kỳ ôm gọn vào trong lòng, hắn để đầu mình tựa vào đầu y, giọng nói mang theo chút tủi hờn.
“Đọc sách thì có gì hay chứ, nó nhàm chán lắm, Tiểu Kỳ chơi với tớ này.”
Lâu ngày Lạc Thiên Kỳ cũng đã quen với mấy cáu hành động thân mật này của hắn nên cũng không có phản ứng gì quá mạnh, y vỗ nhẹ vào tay hắn giọng điệu mang theo ý tứ chọc ghẹo.
“Vậy chơi với cậu sẽ vui hơn sao?”
Ái Lạc Minh gật đầu như gà mổ thóc “Đúng vậy, đúng vậy a.”
Nhưng hắn chợt khựng lại, chớp chớp mắt như đang suy nghĩ cái gì đó sau đó hai mắt bỗng đỏ hoe, mặt cũng nhăn lại.
Lạc Thiên Kỳ bị sự thay đổi bất thường này của hắn làm cho giật mình, y vội hỏi.
“Ái Lạc Minh, cậu làm sao đấy? Sao tự dưng lại như sắp khóc thế này?”
Vừa dứt lời Ái Lạc Minh liền mếu mào khóc “Huhu Tiểu Kỳ hỏi như vậy, tức là muốn nói chơi với tớ không có gì vui hết đúng không huhu.”
Lạc Thiên Kỳ cứng họng, y có ý như vậy hả ta? Cái đó chỉ muốn chọc hắn một chút thôi mà.
Nơi họ ngồi đọc sách là một thư viện lớn của nhân giới nên không có ít con người ra vào.
Giữa không gian im ắng của thư viện tiếng khóc của Ái Lạc Minh hiển nhiên rất nổi bật, nó nhanh chóng thu hút ánh nhìn của người khác.
Lạc Thiên Kỳ bị mọi người nhìn với ánh mắt e ngại thì bất lực không thôi, mặc dù y thừa nhận da mặt mình khá là dày, nhưng bị nhiều ánh mắt như thế đâm đến thì dày đến mấy cũng thành mỏng hiểu không?
Lạc Thiên Kỳ hai lỗ tai đỏ ửng lên vội đưa tay bịt miệng Ái Lạc Minh lại.
“Này Ái Lạc Minh, cậu bị điên đấy à? Ở đây nhiều người lắm đấy.”
Ái Lạc Minh dứt khoát gỡ tay của Lạc Thiên Kỳ ra uất ức nói “Hức tớ ứ quan tâm, tớ chỉ quan tâm cậu thôi, huhu Tiểu Kỳ không muốn chơi với tớ, Tiểu Kỳ hết thương tớ rồi huhu.”
Khóe môi Lạc Thiên Kỳ giật liên tục, y thật sự muốn hét vào lỗ tai của cái tên thiên sứ ngốc nghếch kia, có thương bao giờ đâu mà hết chứ, ảo tưởng sức mạnh hả ba.
Hệ thống ngồi ở bên trong cắn hạt dưa hóng chuyện, bây giờ không thương thì mốt cũng thương thôi ký chủ ơi, thoát sao khỏi được.
Lạc Thiên Kỳ cuối cùng phải đành xuống nước dỗ dành Ái Lạc Minh, y dịu dàng xoa đầu hắn.
“Lạc Minh ngoan, đừng khóc nữa, tớ đâu có nói là không muốn chơi với cậu đâu, tớ rất muốn mà.”
Ái Lạc Minh nhìn y sụt sịt nói “Thật không?”
Lạc Thiên Kỳ mỉm cười gật đầu “Thật, thật mà.”
“Vậy…!vậy Tiểu Kỳ có còn thương tớ không?”
Nụ cười trên môi y lập tức cứng đờ như sắp vỡ tan, cái tên này sao cứ có dịp là gài y thế, y bắt đầu nghi ngờ tên này có phải giả ngốc để lừa y không đấy.
“Sao cậu lại im lặng thế…!quả nhiên…!hức…”
Thấy tên thiên sứ nào đó chuẩn bị khóc một trận thật to, Lạc Thiên Kỳ vội vàng bịt miệng hắn lại gấp gáp nói.
“Tớ thương cậu nhất, thương cậu nhất được chưa.”
Ái Lạc Minh nghe xong lập tức nín khóc mà cười hì hì, hắn ôm chặt lấy y, đầu dụi dụi vài cái như cún con.
Vài nữ sinh vào thư viện tìm sách bắt gặp cảnh tượng này thì hai mắt lóe sáng, lập tức móc điện thoại ra bấm tách lia lịa.
Lạc Thiên Kỳ tất nhiên nhận ra điều đó, y lập tức nắm lấy tay Ái Lạc Minh dẫn người ra ngoài.
“Tớ dẫn cậu đi chơi.”
Nghe đến được đi chơi cùng y, Ái Lạc Minh liền vui sướng không thôi, ngay lập tức gật đầu đáp ứng.
Trên đường đi còn nhìn chằm chằm vào cái tay đang được nắm bới bàn tay của y, sau đó lại cười tủm tỉm một mình.
Lạc Thiên Kỳ đi đằng trước vẫn không hề hay biết gì.
Đi một vòng hai người cuối cùng cũng tìm được điểm dừng, đó là công viên giải trí.
Nhìn mọi thứ ở phía trước, mắt Ái Lạc Minh lóe sáng lên, không kiềm được sự phấn khởi trong lòng hắn nắm chặt lấy tay y kéo y chạy thẳng vào trong.
“Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ tớ muốn chơi trò này!”
Ái Lạc Minh phấn khích chỉ tay vào trò tàu lượn siêu tốc, Lạc Thiên Kỳ nhìn con tàu đang chuyển động cực kỳ nhanh không ngừng lộn vòng trên cai, cổ họng bổng cảm thấy không ổn.
Liếc mắt nhìn qua gương mặt tươi cười của hắn y có chút đau đầu.
Ái Lạc Minh à Ái Lạc Minh, cậu định hại chết tôi đúng không, sáng giờ không ăn được bao nhiêu, bây giờ mà chơi cái trò này, cậu muốn tôi nôn hết ra đấy à?
“Lạc Minh này hay là chúng ta chơi…!”
Lạc Thiên Kỳ lập tức cứng họng khi bị ánh mắt như cún con của hắn chiếu đến, y đỡ trán bất lực, rồi rồi y chịu thua được chưa, thế là đành thở dài mà xách hắn đi mua vé.
Ngồi trên tàu lượn y bắt đầu cảm thấy hối hận, đáng lẽ lúc đó y không nên mềm lòng mới đúng
Tàu lượn chầm chậm chạy lên dốc cao nhất, càng thấy đỉnh dốc Lạc Thiên Kỳ càng đổ mồ hôi, hai mắt nhắm chặt, tay vô thức đưa ra nắm chặt lấy bàn tay hắn.
Ái Lạc Minh thấy thế tâm trạng liền trở nên phấn khích hơn, hắn nắm lại đan chặt lấy năm ngón tay của y, lúc tàu lao xuống còn hét lên cực kỳ phấn khích.
“Hộc hộc…”
Lạc Thiên Kỳ dựa người vào cây cột gần đó thở dốc, cả mặt y xanh xao, đáng sợ, thật đáng sợ, cái trò chơi đó y nhất định sẽ không bước chân lên theo lần nào nữa.
Nghĩ đến viễn cảnh khi ngồi trên tàu lúc nãy bụng y lại không nhịn được mà cồn cào
“Nước nè, cậu uống đi.”
Nhìn qua gương mặt đang lo lắng kia, y liền quăng cho hắn một cái lườm rồi giật đi chai nước trong tay hắn uống ừng ực.
Ái Lạc Minh dường như cũng nhận ra y đang bực mình với mình thế là rất biết điều mà vươn tay ra giúp y xoa bụng.
“Cậu khó chịu lắm sao? Tớ thấy cậu nôn rất nhiều, à có phải đứa nhỏ hành cậu đúng không?”
Phụt
Lạc Thiên Kỳ phun thẳng nước vào mặt Ái Lạc Minh, y ngơ ngác nhìn hắn, đứa nhỏ? Đứa nhỏ nào?
Dường như hiểu được nghi hoặc trong đầu Lạc Thiên Kỳ, Ái Lạc Minh ngây ngô chỉ vào bụng y.
“Thì đứa nhỏ trong này nè, hồi nãy ở thư viện á, tớ có đọc được rằng khi mang thai thì sản phụ hay nôn nghén lắm á.”
“….”
Tên này rốt cuộc ngốc đến mức nào vậy? Ông đây nhìn chỗ nào thấy giống có thể mang thai hả?.