Lạc Thiên Kỳ ngồi ngay ngắn trên bàn ăn, hai mắt đầy mong chờ nhìn Ái Lạc Minh lần lượt đem từng đĩa thức ăn ra, hương thơm ngào ngạt phút chốc bao trùm khắp nơi, bay vào mũi kích thích đến từng tế bào trong người Lạc Thiên Kỳ.
Lạc Thiên Kỳ nuốt nước miếng ừng ực, hai mắt lấp lánh như có sao nhìn bàn ăn thịnh soạn trước mặt mình.
“Minh ngốc nghếch, thật sự là do cậu làm hết à?”
Ái Lạc Minh bưng lên món cuối cùng là một đĩa rau xào rồi ngồi xuống ghế đối diện y, Lạc Thiên Kỳ nhanh chóng truyền bát cho hắn.
“Không phải cậu xem tớ nấu à?”
Lạc Thiên Kỳ bĩu môi, ừ thì cậu giỏi được chưa.
Y vui vẻ gắp cho hắn một miếng thịt coi như sự đáp lễ vì hắn đã nấu cho mình ăn, sau đó nhanh chóng lia mắt ra các đĩa lân cận, vui vui vẻ vẻ gắp nguyên một miếng cá lớn bỏ vào miệng.
Ôi mỹ vị thần tiên gì đây, ngon chết đi được.
Chợt y hơi khựng lại, vị này cũng thật quen thuộc.
Trong đầu bỗng chạy qua một dòng ký ức.
“Sư tôn, người mau ăn thử miếng cá này.”
Lạc Thiên Kỳ thưởng thức miếng cá trong miệng, thần sắc trên mặt vô cùng hạnh phúc.
“Khúc Tư Duệ, tay nghề ngày càng lên rồi đấy.”
Lạc Thiên Kỳ trầm mặc, sao đột nhiên lại nhớ đến tên nghịch đồ kia rồi, hừ xua xua xua nhớ hắn làm cái gì cơ chứ, đến cả sư tôn mình mà cũng dám đè, nghĩ lại mà bực mình.
“Tiểu Kỳ.”
Ái Lạc Minh lo lắng nhìn y, sao đang ăn Tiểu Kỳ lại ngẩn người ra thế nhỉ, có phải cảm thấy không khỏe ở chỗ nào không?
Lạc Thiên Kỳ hoàn hồn nhìn lên, chớp chớp mắt vài cái “Hả…!cậu gọi tôi à?”
“Có phải không khỏe ở chỗ nào không?”
Lạc Thiên Kỳ lắc đầu phủ nhận “Không, không có, chỉ là đột nhiên nhớ đến vài chuyện thôi, mau ăn đi.”
Lạc Thiên Kỳ cười nhẹ rồi tiếp tục gắp thức ăn, Ái Lạc Minh thấy y như vậy cũng không hỏi tiếp, chỉ là trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Là chuyện gì mà làm Tiểu Kỳ thất thần đến mức không nghe hắn gọi chứ, hay là y đang nghĩ đến ai đó? Cảm giác này thật khó chịu.
Lạc Thiên Kỳ vẫn như cũ vui vẻ thưởng thức đồ ăn ngon, càng ăn y càng cảm thấy thán phục Ái Lạc Minh, trong đầu chớt lóe lên một ý tưởng nói với hệ thống.
Này 1503, ngươi có cách nào đó biến tên này về để nấu ăn cho ta được không? Chứ nói thật là đồ ăn trong không gian ta nuốt hoài cũng bắt đầu thấy chán rồi.
1503 chẹp miệng, bay lượn xung quanh y [Ký chủ mơ cũng thật đẹp, cậu tưởng hệ thống chúng tôi siêu phàm đến thế à?]
Lạc Thiên Kỳ chán nản liếc mắt nhìn hệ thống Các ngươi đúng là hệ thống dỏm.
Hệ thống 1503:………!nó muốn nghỉ việc!
Lạc Thiên Kỳ nhìn qua đĩa rau xào đặt trước mặt mình, trên mặt liền lộ ra một chút vẻ ghét bỏ.
Mà tất cả biểu cảm của y đều lọt vào mắt hắn không bỏ xót khoảnh khắc nào, hắn cười cười sau đó như vô tình mà đẩy hết những món có rau về phía y.
“Tiểu Kỳ, mấy món này ngon lắm á, cậu ăn nhiều vào.”
Lạc Thiên Kỳ giật giật khóe miệng, tên ngốc này chắc chắn là cố y.
Lạc Thiên Kỳ đảo mắt qua chỗ khác, sau đó tiếp tục gắp mấy miếng thịt ở cách xa mình, hoàn toàn xem mấy món trước mặt như vô hình.
Ái Lạc Minh nhíu mày, cậu ấy thật sự không thích ăn rau nhỉ, không được, phải chỉnh lại.
Ái Lạc Minh gắp một đũa lớn rau xào bỏ vào bát y, sau đó múc thêm một bát canh đặt kế bên trước con mắt ngỡ ngàng của Lạc Thiên Kỳ.
Xong xuôi hắn chống cằm mỉm cười nhìn y.
“Tiểu Kỳ ăn nhiều vào.”
Lạc Thiên Kỳ:……!ăn nhiều con mắt cậu.
Cảm nhận được ánh mắt bài xích với mấy món rau của ai kia Ái Lạc Minh tỏ ra vô tư nói.
“Hể? Tiểu Kỳ không thích ăn rau hả? Ờ mà cũng đúng ha, tớ thấy nhiều đứa con nít ở nhân gian cũng ghét ăn rau lắm luôn á.”
Xì xụp, xì xụp
Nhìn hai cái bát trống không ở trước mặt Lạc Thiên Kỳ, trong mắt hắn ánh lên ý cười, quả nhiên Tiểu Kỳ rất dễ dụ, aaaa đáng yêu quá đi mất.
Lạc Thiên Kỳ bất lực hậm hực nhai hết đống rau trong miệng rồi nuốt xuống, hừ ông đấy mới không thèm so với đám trẻ con kia.
Hai người nhanh chóng kết thúc bữa ăn sau đó ra phòng khách ngồi coi phim, cảnh tưởng lúc này ấm áp vô cùng.
Ái Lạc Minh cắm một miếng táo đưa đến miệng Lạc Thiên Kỳ, y cũng không nể nang gì mà mở miệng cắn một cái, miếng táo lành lạnh giòn tan trong miệng khiến ý thỏa mãn vô cùng.
Lúc này từ bên ngoài, Vương Nhĩ Tân dưới hình dáng con người bước vào, thấy Ái Lạc Minh ngồi ở cạnh y không tỏ ra có gì là bất ngờ, hắn nhanh chóng quỳ gối hành lễ với y.
“Hoàng tử.”
Lạc Thiên Kỳ phất tay cho hắn đứng dậy, từ đầu đến cuối mắt vẫn dán chặt vào ti vi không nhìn đến hắn một cái, cái tính kiêu ngạo của vị hoàng tử này Vương Nhĩ Tân cũng không lạ gì, cười nhạt một cái rồi đứng dậy.
“Hoàng tử, thần có chuyện muốn nói với người.”.
“Nói đi.”
Ngữ khí của y thập phần lạnh nhạt, mang đến cho người nghe cảm giác vô cùng xa lạ.
Vương Nhĩ Tân nhìn y như đang đắn đo điều gì đấy, hắn lại nhìn qua Ái Lạc Minh tỏ vẻ khó xử nói với y.
“Đây là chuyện quan trọng nên là…!”
Lạc Thiên Kỳ lúc này mới quay đầu sang nhìn Vương Nhĩ Tân, rồi lại nhìn qua Ái Lạc Minh suy nghĩ, nếu là chuyện hệ trọng của địa ngục thì Ái Lạc Minh nghe cũng không hay lắm nhỉ.
Lạc Thiên Kỳ đứng dậy xoa đầu Ái Lạc Minh dặn dò “Minh ngốc nghếch, cậu ngồi ở đây xem ti vi nhé, tôi vào nói chuyện với hắn ta một chút rồi ra.”
Bé ngoan Ái Lạc Minh vui vẻ gật đầu, sau đó lền vâng lơi mà chuyển mắt lên ti vi, nhưng tâm trí đã đi theo từng bước chân của y rồi.
Trong thư phòng Lạc Thiên Kỳ ngồi ngã ngớn trên ghế, vẻ mắt bất cần nhìn Vương Nhĩ Tân.
“Giờ ngươi nói được rồi.”
“Thưa hoàng tử, Đức Vua muốn tôi chuyển lời bảo ngài đến tham dự Hội Nghị của ba giới vào đầu tháng sau.”
Lạc Thiên Kỳ nhướn mày “Hội nghị? Ha mấy lão quái vật trên Thiên Đàng rãnh hơi ghê nhỉ, tổ chức mấy cái Hội nghị để lên nhìn mặt nhau rồi về à.”
“Nghe nói trong Hội nghị sẽ đưa ra bản Hiệp ước hòa bình giữa Thiên Đàng và Địa Ngục.”
“Hòa bình? Thiên Đàng cùng Địa Ngục đối đầu với nhau từ trước đến nay, thật sự có thể hòa bình chỉ với một cái bản Hiệp ước hay sao?”
Giọng điệu của y đầy chế giễu, Vương Nhĩ Tân mặc dù không quá ưa vị hoàng tử này nhưng cũng phải đồng ý với y là điều đó khó có thể xảy ra.
“Được rồi, nói với cha là ta sẽ tham dự.”
“Vâng.”
Lạc Thiên Kỳ đứng dậy định rời đi nhưng thấy Vương Nhĩ Tân vẫn còn đứng đó y liền hỏi.
“Không lẽ còn chuyện gì muốn nói với ta nữa à?”.
Vương Nhĩ Tân mím môi, biểu cảm trên gương mặt có chút bối rối.
“Cái đó…!thưa hoàng tử…!tên kia dù sao cũng là một thiên sứ, ngài để hắn ở cạnh mình không hay cho lắm.”
“Hửm?”
Lạc Thiên Kỳ nhướn mày từng bước tiến lại gần hắn.
“Sao lại không hay?”
“Hắn có thể là do Thiên Đàng phái đến để hãm hại ngài, như vậy thì thật sự rất nguy hiểm thưa hoàng tử.”
Lạc Thiên Kỳ ngồi lên mặt bàn đưa tay kéo lấy cổ áo hắn để hắn áp sát mình, đôi mắt xinh đẹp hơi hí lại toát lên vẻ yêu mị, y vuốt ve má hắn giọng có chút tà mị nói.
“Thật là như vậy? Hay do ngươi đang ghen?”
Vương Nhĩ Tân khựng người, sau đó liền tỏ ra vô cùng tội nghiệp.
“Thần chỉ là một tên thuộc hạ thấp kém, nào có tư cách mơ tưởng đến ngài mà ghen chứ, nhưng thưa hoàng tử….” Vương Nhĩ Tân đột nhiên nắm chặt lấy tay y “Vì ngài thần có thể làm mọi thứ, kể cả thân xác này cùng mạng sống cũng không cần, vì thế…”
Vương Nhĩ Tân đột nhiên đưa tay lên chạm vào má y, đôi mắt như chứa đừng bao nhiêu khát khao mãnh liệt.
“Vì thế có thể nào, ngài có thể cho thần một cơ hội để….”
Xoảng
Lạc Thiên Kỳ giật mình đẩy Vương Nhĩ Tân ra một mạch chạy ra ngoài phòng khách, y hoảng hồn khi thấy Ái Lạc Minh ôm người đầy đau đớn nằm đó, trên người đầy những vết cắt không ngừng ứa máu, xung quanh là hàng trăm mảnh thủy tinh sắc nhọn.
Lạc Thiên Kỳ vội vàng đi đến mặc kệ chân mình có đạp phải thủy tinh hay không, y ôm hắn đặt lên ghế xong tức tốc dùng phép trị thương cho Ái Lạc Minh.
Vương Nhĩ Tân chạy ra theo thấy cảnh như thế liền không khỏi tức giận, tên ngốc Ái Lạc Minh thật sự là một rào cản lớn với hắn trong việc mê hoặc Lạc Thiên Kỳ.
“Hoàng tử ngài…”
“Ngươi đi về đi.”
“Nhưng…”
Lạc Thiên Kỳ quay đầu ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn “Ta không lặp lại lần hai.”
Vương Nhĩ Tân bị uy áp của y làm cho khó thở, hắn biết mình không thể tiếp tục ở lại đây thế là đành tức giận quay lưng rời đi.
“Minh ngốc nghếch, Ái Lạc Minh, cậu nghe tôi nói không?”
Ái Lạc Minh nằm trong tay Lạc Thiên Kỳ cả mặt nhăn lại, nhỏ giọng rên rỉ “Đau…!đau quá Tiểu Kỳ…!hức…!”
Lạc Thiên Kỳ nhíu mày nhìn qua đống thủy tinh vỡ tan ở dưới sàn, bình hoa này vốn được đặt rất ổn định ở trên kệ, sao lại rớt trúng người hắn được cơ chứ..