Khói bụi qua đi, Lạc Thiên Kỳ nhíu mày lắc đầu mình vài cái để thoát khỏi cơn choáng do chấn động vừa rồi.
Chợt nhớ đến Ái Lạc Minh y vội nhìn xuống.
“Cậu không sao chứ?”
Ái Lạc Minh hiện tại vẫn chưa ý thức được chuyện gì, cái hắn để ý chính là tư thế hiện tại của hai người, hắn nằm dưới, y đè lên người hắn, da thịt ma sát vào nhau khiến Ái Lạc Minh không thể ngừng nghỉ bậy trong đầu.
Ai nói tất cả Thiên Sứ đều có tâm hồn thanh khiết cùng tâm trí không bị nhiễu loạn bởi thế tình lục dục, điển hình đối lập chẳng phải là hắn đây hay sao, tâm hồn thanh khiết trong sáng đâu không thấy, đầu óc lúc nào cũng chỉ mong muốn được yêu thương người nào đó trên giường, thật sự quá mức vô sĩ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Bên Em Tháng Đổi Năm Dời
2.
Đừng Động Vào Kịch Bản Của Tôi
3.
Trọng Sinh Chi Cưu Triền
4.
Trùng Sinh Chi Cưu Triền
=====================================
Tay hắn mon men bắt đầu đưa lên chạm nhẹ vào eo của Lạc Thiên Kỳ, oaaaa đúng là cảm giác này, vừa mềm mại vừa săn chắc.
Ái Lạc Minh liếm môi, bóp bóp vài cái, động tác này hiển nhiên làm Lạc Thiên Kỳ giật thót lên.
Chát
Mặt Ái Lạc Minh lệch hẳn sang một bên, sau đó hắn làm như mình rất vô tội, ánh mắt đầy oan ức nhìn y nói.
“Tớ sợ cậu ngã nên muốn đỡ thôi mà.”
Lạc Thiên Kỳ ngượng ngùng gãi đầu cười trừ.
“Hì hì, phản xạ tự nhiên ý mà.”
Nói xong y liền vội đứng lên, Ái Lạc Minh mặc dù rất luyến tiếc nhưng ngoài mặt cũng không thể biểu lộ gì, nơi đây đang xảy ra tranh chấp hắn không thể cứ vô tư nhởn nhơ được, cùng lắm có gì xong chuyện trở về nhà thì muốn làm gì thì làm…!mặc dù biết rằng y sẽ không cho, nhưng hắn rất có kinh nghiệm, mặt dày phải nói là chai hơn mặt đường rồi.
Lạc Thiên Kỳ hai mắt sắc như dao nhìn tên vừa tung chiêu về phía mình, sau khi nhìn rõ dung mạo của kẻ đó, môi không nhịn được kéo lên cười khinh, giọng nói đanh đá pha lẫn chút châm biếm.
“Ái chà ai đây nhỉ? Tưởng ai hóa ra lại là người quen, đây chẳng phải là vị Thiên Sứ bị ta đánh cho tơi tả bán sống bán chết hay sao.”
Lạc Thiên Kỳ thích thú nhìn gương mặt như chó ăn phân của Khang Triết Thần, như sợ hắn chưa đủ tức giận lại bồi tiếp thêm vài câu, lần này y còn kéo cả Ái Lạc Minh vào để hắn phụ giúp mình.
“Minh ngốc nghếch, ta nghe nói tên này luôn luôn đứng sau ngươi, luôn thua kém ngươi về mọi thứ đúng không, bởi thể mới đem lòng ghen tị mà hãm hại ngươi.”
Ái Lạc Minh gật đầu tán thành, rất tự nhiên vòng tay qua ôm lấy eo Lạc Thiên Kỳ, hắn tỏ vẻ đáng thương kể lể.
“Đúng rồi a, hắn ta xấu xa lắm, lúc nào cũng cho người vây quanh bắt nạt tở, chỉ trỏ chửi mắng tớ, Thiên Sứ gì mà tâm địa ác như quỷ vậy á.”
“Hở?”
Ái Lạc Minh nhận ra mình vừa nói gì đó không đúng, vội vội vàng vàng nịnh bợ ai kia.
“Tất nhiên là ngoại trừ Tiểu Kỳ rồi, Tiểu Kỳ là ác quỷ tốt nhất thế gian.”
Lạc Thiên Kỳ lườm hắn một cái cháy mặt mới tiếp tục nhìn sang Khang Triết Thần, y cười cười.
“Ôi giời ạ, bản thân thua kém thì biết thân biết phận mà chấp nhận đi chứ, vậy mà còn dám tập hợp người hãm hại người khác, ây da thật là xấu xa nha.”
“Đúng đúng, Tiểu Kỳ nói gì cũng đúng hết.”
Nhìn hai người kẻ xướng người họa, Khang Triết Thần dù có cố gắng bình tĩnh đến mấy cũng không được, hắn nghiến răng cầm kiếm lao thẳng đến chỗ hai người.
Lạc Thiên Kỳ vừa định lao lên đối chiến thì bị Ái Lạc Minh kéo lại.
“Người hắn hận là tớ, nên hãy để tở giải quyết.”
Dứt lời lập tức lao lên không để cho Lạc Thiên Kỳ kịp ngăn cản, y chỉ biết dương mắt lo lắng nhìn hắn sau đó lại bận rộn đánh với đám lâu la đang lao tới.
Vũ khí Ái Lạc Minh và Khang Triết Thần đều là kiếm, khi va chạm với nhau tạo ra âm thanh chói tai vô cùng lớn.
Khác với Khang Triết Thần có áo choàng cùng chiếc bông tai hắc ám kia bảo hộ, Ái Lạc Minh rất nhanh bị khí tức u ám ở đây làm cho khó chịu, mặt khẽ nhăn đi.
Khang Triết Thần thấy thế thì cười thầm, ra chiêu tàn độc hơn, hôm nay chỉ có một lựa chọn một là Ái Lạc Minh chết, hai là hắn chết.
Ái Lạc Minh chật vật né tránh các đòn tấn công của Khang Triết Thần, nhưng cứ như vậy không phải cách hay, nhìn xuống bên dưới Lạc Thiên Kỳ đang bị vây quanh, y hiện giờ không có ma lực đang rất đuối sức, lòng hắn như lửa đốt lập tức ra tay muốn nhanh chóng kết thúc cuộc chiến.
Khang Triết Thần bị tấn công bất ngờ vội né đi nhưng vẫn bị lưỡi kiếm sượt qua một đường dài trên cánh tay.
Ái Lạc Minh tăng tốc hơn, trong chốc lát đã đem Khang Triết Thần dồn vào chỗ chết, kiếm đã kề trên cổ hắn từ bao giờ.
Khang Triết Thần thật sự không cam lòng, vì cớ gì từ trước đến nay hắn đều thua kém Ái Lạc Minh về mọi thứ.
Từ địa vị cho đến sự thương yêu của Đại Thiên Sứ, rốt cuộc là tại sao chứ?
Ái Lạc Minh đáy mắt không chút cảm xúc nhìn vào gương mặt vặn vẹo của Khang Triết Thần.
“Ngươi thua rồi.”
Khang Triết Thần hét lớn.
“Không! Ta không cam tâm! Không cam tâm!”
Chiếc bông tai đột nhiên lóe lên ánh sáng tím quỷ dị, Ái Lạc Minh cảm thấy có gì đó không ổn vội né xa ra.
Rồi một tiếng nổ lớn phát ra giữa không trung, Khang Triết Thần cũng theo đó mà tan biến.
Từng vách đá cao đổ ầm xuống rơi xuống biển dung nham khiến nó phun trào mạnh hơn.
Đám ác quỷ dính phải la hét trong đau đớn, cảnh tượng xung quanh phút chốc trở nên tàn khốc và ghê rợn.
Ái Lạc Minh ôm chặt Lạc Thiên Kỳ vào lòng đôi cánh trắng muốt dang rộng đem Lạc Thiên Kỳ bọc lại không chút khe hở, để y không dính chút tổn thương nào, sau khi mọi thứ yên tĩnh trở lại hắn mới thở phào mà thả lỏng.
Lạc Thiên Kỳ hốt hoảng thoát khỏi vòng tay của Ái Lạc Minh, ngó nhìn mọi thứ hoang tàn trước mặt, y gọi lớn.
“Cha! Cha! Người ở đâu?”
Chợt thấy hai thân ảnh đang ở trên không trung chiến đấu với nhau, dù cho cơ thể bị dung nham làm bỏng vài chỗ nhưng họ vẫn chiến đấu quyết liệt.
Nhưng rất nhanh Vương Nhĩ Tân đã bị Lạc Vũ đãnh ngã xuống.
Lạc Vũ chầm chậm thả người xuống, kiêu ngạo nhìn Vương Nhĩ Tân như nhìn một con chó phản chủ.
Vương Nhĩ Tân ôm ngực đau đớn, khó khăn chống tay đứng dậy nhưng lại bị Lạc Vũ đạp cho một cái ngã nhào xuống lần nữa.
“Không phải lúc nãy còn hóng hách lắm hay sao?”
Lạc Thiên Kỳ lúc này cũng chạy đến bên cạnh cha mình.
“Cha!”
Lạc Vũ quay đầu mỉm cười nhìn con trai, sau đó lại nhìn Lạc Vũ, ánh mắt lóe lên vài tia tàn độc, tên này không những bắt nhốt ông, hành hạ ông, mà còn dám có ý định làm nhục con trai bảo bối của ông, để hắn ra đi một cách thanh thản thì không phải phong cách của ông.
“Tiểu Kỳ, con muốn xử lí tên phản bội này như thế nào?”
Lạc Thiên Kỳ tỏ vẻ ngạc nhiên nói.
“Ơ sao người lại hỏi con, con ngây thơ lắm sao biết mấy dụ này được.”
Lạc Vũ nhướn mày nhìn con trai kiên nhẫn đợi y nói tiếp.
“Con chỉ biêt là đối với những tên như này á, mình chặt tay, chặt chân, móc mắt, cắt lưỡi, rồi cho vào chảo dầu nấu với lửa lớn bảy ngày, dù gì cũng là ác quỷ cấp cao lên lúc đó chắc còn chưa đi tong đâu, mình nên dán thêm bùa chú rồi đem đi hầm nhừ rồi vớt ra bỏ vào hủ rồi thả xuống dung nham cho khỏi đấu thai luôn.”
Lạc Vũ gật gù, con trai ông quả thật rất ngây thơ nha, thủ đoạn hành hạ người khác cũng thật hồn nhiên và đơn giản..