Lạc Thiên Kỳ mệt lả người nằm trên giường mà ngủ, còn Quý Diệp tinh thần phấn chấn tiếp tục ra ngoài xử lí hết đống công việc.
Dưới phòng giám đốc, trên chiếc bàn nhỏ của trợ lý, Tiểu Trần cắm đầu trong đống tài liệu dày cộm, tay không ngừng viết, răng nghiếng ken két tức giận không biết giám đốc nhà mình lại trốn đi đâu chơi rồi.
Cốc cốc
“Ai đó? Có việc thì vào, không có việc thì cút, đây không rãnh để tiếp đâu.”
Tiểu Trần đang bực bội vì bị bỏ rơi với đống công việc, ngữ khí vì thế cũng không chút kiêng nể gì, dù bên ngoài có là sếp lớn thì cậu cũng không sợ, sau lưng cậu là phu nhân chủ tịch chống lưng đấy nhá.
Ngô Gia Tự ở bên ngoài rối rắm không biết có nên vào hay không, sao tiểu trợ lý lại tức giận rồi?
Vốn dĩ hôm nay có lịch quay quảng cáo ở đây nên sẵn dịp đi hỏi thăn tiểu trợ lý đáng yêu lúc trước chụp hình chung với mình, nào ngờ lại đến không đúng lúc, người ta đang tức giận, lỡ hắn vào có bị cậu giận cá chém thớt mà đánh hắn không?
“Là tôi…!Ngô Gia Tự đây.”
Ngô Gia Tự nhỏ giọng thăm dò, không biết là tâm tình của cậu có ổn hơn không nếu là mình đến.
Và hắn đoán đúng rồi, khi nghe được là thần tượng của mình đến, tức giận trong người Tiểu Trần liền bay sạch không còn một mống, cậu quăng tờ giấy đang viết dở qua một bên, đứng phắt dậy đi ra mở cửa.
Ngô Gia Tự nhìn thấy y chính là gương mặt rạng rỡ tươi như hoa thì có chút giật mình, không phải là đang tức giận sao? Sao mắt lại vui đến thế chứ?
Là do người đến là mình ư?
Nghĩ đến đây, trong lòng Ngô Gia Tự vui vẻ không ít, nụ cười hiền hòa treo trên gương mặt đẹp, giọng nói dịu dàng như gió xuân.
“Xin chào, đã lâu không gặp trợ lý Trần.”
Tiểu Trần xuýt chút nữa rủ bỏ hình tượng thanh lịch của mình mà ôm tim hét lên, ôi mẹ ơi, nam thần cười đẹp quá đi mất, cậu chết chìm trong ngọt ngào a.
“Chào ngài, Ngô ảnh đế, gặp được ngài tôi thật quá may mắn rồi.”
Ngô Gia Tự cười cười nhìn tiểu trợ lý, người này càng nhìn càng thấy đáng yêu nha.
“Tôi có thể vào trong không? Đứng ngoài này nói chuyện có hơi bất tiện.”
Tiểu Trần gõ đầu mình.
“Tôi quên mất, mời vào mời vào, Ngô ảnh đế cứ tự nhiên.”
Vừa nói Tiểu Trần vừa nép người qua để hắn đi vào.
Ngô Gia Tự bước vào trong cười đùa nói với cậu.
“Đừng cứ mãi gọi tôi là Ngô ảnh đế, chúng ta dù gì cũng được xem là quen biết, cứ gọi tôi là Gia Tự đi hay gọi Tự ca cũng được, tôi lớn tuổi hơn cậu mà nhỉ?.”
Tiểu Trần ở đằng sau ôm mặt.
“Tôi…!gọi vậy được sao?”
Ngô Gia Tự ngồi xuống ghế dùng để tiếp khách ở tròng phòng, Tiểu Trần nhanh chân rót cho hắn một tách trà nóng.
Ngô Gia Tự nhẹ giọng cảm ơn cậu, tay cầm lấy tách trà lên thưởng thức.
“Được chứ, nếu trợ lý Trần đây không chê thì cứ gọi tôi là Tự ca đi.”
Tiểu Trần vội lắc cái đầu nhỏ của mình.
“Không chê, tuyệt đối không chê, vậy…!Tự ca cứ gọi tôi là Tiểu Trần đi.”
Ngô Gia Tự liền gật đầu đồng ý, hắn muốn làm thân với người này, tất nhiên là phải đồng ý rồi.
Mà lý do muốn làm thân cũng rất đơn giản, qua đợt tiếp xúc lần trước hắn cảm thấy vị tiểu trợ lý này rất đặc biệt, gương mặt cùng dáng người rất ưa nhìn, tính cách thì ngoan ngoãn, cởi mở với mọi người, đôi khi có hơi tạc mao nhưng lại rất đánh yêu, nói chung là người này rất đáng để kết bạn.
“Tiểu Trần, chỉ có mình cậu ở đây thôi sao? Cái vị kia đâu rồi?”
Tiểu Trần ngồi xuống chống cằm chán nản thở dài.
“Tôi cũng không biết nữa, chắc chạy đến chỗ chồng cậu ấy chơi rồi, haizzz bây giờ chỉ còn tôi với đống công việc kia ở đây thôi.”
Ngô Gia Tự nhìn gương mặt phụng phịu của cậu cảm thấy đáng yêu vô cùng.
“Nhiều việc vậy sao, vậy tôi đến đây là làm phiền cậu rồi.”
Tiểu Trần vội xua tay.
“Không phiền, không phiền, tôi vừa hay cũng muốn nghỉ ngơi chút mà, hơn nữa có người nói chuyện cùng rất tốt.”
Ngô Gia Tự nhớ lại câu nói cáu gắt của cậu lúc đầu cảm thấy người này chắc không định nghỉ ngơi mà đang hăng máu làm việc ấy chứ.
Tưởng tượng ra bộ dáng phồng má tức giận làm việc của cậu, khóe môi Ngô Gia Tự không khỏi kéo cao, khi đó chắc tiểu trợ lý đáng yêu lắm đây.
Tiểu Trần mà biết được hình ảnh mà hắn tưởng tượng sẽ lập tức phản bác.
Người ta giận thì có giận thật nhưng mà không có phồng má đâu nhá, mắt của người ta nghiêm lắm luôn đó.
Ngô Gia Tự hơi liếc nhìn qua cái bàn nhỏ, thấy hai chồng giấy dày cộm thì có chút thương xót cho tiểu trợ lý.
“Nhiều công việc vậy chắc cậu mệt lắm nhỉ?”
Tiểu Trần được người ta quan tâm liền lập tức than thở.
“Mệt chứ, mệt lắm luôn, anh không biết đâu Tự ca, mấy cái tập tài liệu đó tôi nhìn mà hoa mắt luôn ấy, chữ đâu mà quá trời.”
“Vậy để tôi giúp cho nhé, ngoài làm diễn viên ra tôi cũng làm kinh doanh, chắc sẽ giúp được.”
Tiểu Trần nghe xong liền đưa đôi mắt sùng bái của mình nhìn Ngô Gia Tự.
“Thật á? Tự ca, anh giỏi thật đấy!”
Ngô Gia Tự cười nhẹ “Cũng không có giỏi giang gì đâu, vậy để tôi giúp nhé, yên tâm đi nếu là tài liệu mật gì đó tôi sẽ không đụng vào đâu.”
Tiểu Trần cười rạng rỡ với hắn.
“Tôi tin anh mà, cám ơn vì đã giúp nhé Tự ca.”
Ngô Gia Tự chợt ngẩn người với nụ cười của cậu, trái tim dường như đập mạnh hơn, dường như trong tâm hôn đang ươm một mầm hoa nào đó.
Thế là trợ lý Tiểu Trần có một người phụ việc từ trên trời rơi xuống.
Lạc Thiên Kỳ cứ tưởng mình sẽ ngủ đến tận lúc tan làm nhưng nào ngờ bị tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi làm cho thức giấc.
Y đen mặt nhìn cái tên Trương Tịnh Đăng trên màn hình điện thoại, cái tên này đúng là âm hồn bất tán mà, cứ phá giấc ngủ của y là thế nào ấy nhỉ? Bộ hắn không ngủ là được phép không cho người khác ngủ đấy à.
Hừ tốt nhất là có chuyện có lợi cho y nếu không thì cứ đợi bị trùm bao đánh đi.
Lạc Thiên Kỳ nắm tay hắng giọng rồi bấm nghe, giọng y trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Em nghe.”
Bên kia nhanh chóng truyền đến tiếng nói của Trương Tịnh Đăng, dường như là có chuyện gấp, giọng nói của hắn rất khẩn trương.
[Tiểu Kỳ, em gặp anh chút được không? Anh có chuyện muốn nhờ em, chỉ có em mới giúp được anh thôi Tiểu Kỳ à.]
Lạc Thiên Kỳ đánh mắt nhìn hệ thống, mày hơi nhướn ý hỏi chuyện gì.
1503 ngồi đung đưa chân trên chiếc tủ đầu giường nhàn nhạt nói.
[Công ty tra nam gặp chuyện, mượn tiền cậu á.]
Lạc Thiên Kỳ ồ một tiếng rồi giả vờ lo lắng nói vào điện thoại.
“Chuyện gì thế Tịnh Đăng? Anh nói luôn được không? Hiện tại em không tiện để đi ra ngoài lắm.”
Bên kia dường như có hơi chần chừ rồi nói.
[Công ty của anh đang gặp chuyện, cần một số tiền lớn, mà anh lại không có, em…!em có thể nào cho anh mượn không? Anh nhất định sẽ trả lại cho em.]
Lạc Thiên Kỳ trợn mắt, tên này không những lừa tình người khác mà còn lừa tiền nữa nhà, đúng là tra nam cấp cao rồi.
“Anh cần bao nhiêu?”
Lạc Thiên Kỳ nghe xong con số liền cau mày, nhiều như vậy, định mua đất xây nhà lầu trăm tầng đấy à?
Lạc Thiên Kỳ tỏ vẻ ngập ngừng.
“Em hiện tại không chuẩn bị được nhiều tiền như vậy, hay anh cho em chút thời gian nha anh.”
Trương Tịnh Đăng nghe y cho mượn liền vui vẻ không thôi, đầu gật tới nổi muốn đứt rời.
[Được, được tất nhiên được, chỉ là đừng lâu quá nhé.
Cám ơn em nhiều lắm Tiểu Kỳ, anh nhất định sẽ trả lại.]
Lạc Thiên Kỳ nhếch mép cười khinh, số tiền lớn như vậy, với cái năng lực của anh thì cả đời cũng chưa trả được cho tôi đâu.
“Không có gì đâu, chúng ta đều là người nhà, tiền của em cũng là của anh mà.”
Có cái rắm nhé, tiền của ông là của ông với chồng ông.
Trương Tịnh Đăng bên kìa lòng như nở hoa, cười đến ngoác miệng.
[Cám ơn em nhé, giờ anh có việc rối, hẹn gặp lại nhé, yêu em.
Chụt!]
“Vâng.”
Lạc Thiên Kỳ nhăn mặt đưa điện thoại ra xa, dù là hôn cũng không chạm tới nhưng y chính là kinh tởm cái tiếng kia được phát ra từ miếng tên tra nam được không?
Lạc Thiên Kỳ quăng điện thoại qua một bên, vào phòng tắm rửa mặt, chỉnh trang quần áo rồi ra ngoài tìm chồng để an ủi tâm hồn nhỏ bé.
“Chồng ơi em sợ quá, cầu an ủi a~”
Quý Diệp thấy vợ đi ra liền dang sẵn tay để vợ nhào vào lòng mình.
Lạc Thiên Kỳ ngồi trên đùi hắn, hai chân buông thõng xuống, cánh tay nhỏ nhắn vòng qua cổ rồi cúi đầu hôn chụt lên môi hắn một cái thật kêu.
Quý Diệp cười cười vỗ mông vợ nhỏ.
“Tiểu yêu tinh, em lại muốn nằm trên giường nữa à?”
Lạc Thiên Kỳ trề môi, đưa tay nhéo nhéo tai hắn.
“Hứ, em không có b.iến thái như anh đâu.”
Quý Diệp đầy cưng chiều cắn lên chóp mũi nhỏ xinh của người thương.
Giọng nói trầm trầm đầy nam tính mang theo ý tứ ám muội.
“Hồi nãy cầu anh an ủi, không phải là an ủi bằng cách đó à?”
Lạc Thiên Kỳ lườm Quý Diệp, cái tên b.iến thái này, trong đầu chứa toàn cái gì không à.
Quý Diệp phì cười, bàn tay to lớn xoa nắn cặp đào căng tròn phía bên dưới.
“Rồi nói anh nghe, có chuyện gì?”
Lạc Thiên Kỳ đưa tay đập vào bàn tay hư hỏng của nào đó, miệng hừ hừ vài tiếng tỏ ý mình đang tức giận, không dừng lại là sẽ cắn chết anh.
“Vừa nãy tên tra nam kia mới gọi cho em.”.