Triệu Yến Nhi mỉm cười đưa tay véo má Lạc Thiên Kỳ một cái, thằng bé đáng yêu chết đi được.
Ngay lập tức cô liền cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm của hắn phóng lên người mình, Triệu Yến Nhi quay đầu cười nhẹ với hắn.
“Anh là ba của Tiểu Kỳ sao?”
Cố Thừa Phong đen mặt, ai cho phép cô ta gọi y là Tiểu Kỳ chứ? Thân đến vậy à, hừ.
“Phải thì sao? Không phải thì sao? Liên quan gì đến cô?”
Triệu Yến Nhi cười cười, tay đặt trên má chuyển lên xoa đầu Lạc Thiên Kỳ, giọng nói cô đều đều vang lệ rất nhẹ nhàng nhưng khi rơi vào tai hắn không khác những tảng đá nặng.
“Tất nhiên là có liên quan chứ, nếu cậu bé này là con trai của anh thì…” Dừng một chút quan sát biểu cảm của Cố Thừa Phong cô tiếp tục nói “Thằng bé có lẽ sau này sẽ gọi tôi một tiếng mẹ đấy.”
Cố Thừa Phong nhíu mày nhìn cô, không hiểu cô có ý gì.
Triệu Yến Nhi cười nhẹ rồi xin phép rời đi, mà hướng cô đi đến chính là sân khấu, tới mức này mà hắn còn không hiểu ra thì quăng não của mình đi là vừa rồi.
Lạc Thiên Kỳ đang vui vẻ ăn bánh cũng khựng lại, ánh mắt có chút rối rắm nhìn hắn.
1503 từ bên trong nhìn ra chẹp miệng, diễn đi, diễn tiếp đi, tôi bắt đầu nghi ngờ cậu từng là diễn viên rồi đấy, rõ ràng biết hết mà cứ thích tỏ ra ngây thơ vô tội như vậy cơ.
Cố Thừa Phong sợ Lạc Thiên Kỳ đau lòng vội bước đến ôm y vào lòng, tay vỗ nhẹ lưng y như đang dỗ dành.
“Tiểu Kỳ, con tin tưởng ta chứ?”
Lạc Thiên Kỳ ở trong lòng hắn ngoan ngoãn gật đầu, điều này làm Cố Thừa Phong hạnh phúc, hắn ôn nhu hôn lên tóc y rồi dùng ánh mắt sắc bén của mình nhìn người phụ nữ đang tự tin phát biểu trên sân khấu.
Khi buổi tiệc kết thúc thì cũng đã khá muộn, quan khách đều đã trở về chỉ còn Cố gia ở lại, nói là cho hai người gặp mặt nói chuyện với nhau, cũng như bàn về vấn đề hôn ước.
Lạc Thiên Kỳ cảm thấy chuyện này khá nhàm chán với mình nên đã xin phép không vào cùng mà ra ngoài vườn đi dạo.
Cố Thừa Phong thấy vậy liền cho rằng y không muốn đối mặt với chuyện này, hắn nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của y rồi thở dài, như vậy cũng tốt, hắn cũng không muốn y vướng vào những rắc rối ở đây.
Lạc Thiên Kỳ đi dạo một lúc thì ngồi trên xích đu nghỉ chân, ngước mặt nhìn lên những ngôi sao đang tỏa sáng trên bầu trời đêm, trong lòng y đột nhiên cảm thấy yên bình đến lạ.
Trong đầu chợt hiện lên một dòng suy nghĩ, dường như y cũng đã từng ngồi trên xích đu ngắm sao như vậy, nhưng bên cạnh còn có thêm một người khác, gương mặt của người đó…..!như thế nào nhỉ?
Lạc Thiên Kỳ nhíu mày khi trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, cái cảm xúc mơ hồ này khiến y khó chịu, nó cứ như khiến tâm trí y rơi vào sương mù không tìm thấy lối thoát được.
Đang miên man suy nghĩ, chuông điện thoại đột nhiên reo lên kéo tiềm thức của y trở về.
Vội lấy điện thoại ra xem, đập vào mắt chính là cái tên quen thuộc.
“Gì thế Nam ca?”
Bên kia nhanh chóng truyền đến tiếng nói khẩn trương của Chương Tử Nam, hơn nữa y còn loáng thoáng nghe được tiếng súng nổ.
“Lão đại, không hay rồi, căn cứ của chúng ta bị bọn A Hoắc liên kết với các băng khác dẫn đàn em đến trả thù, bên chúng ta gần một nữa đã bị thương nên có nguy có không chống đỡ được.”
Lạc Thiên Kỳ vận động não xem A Hoắc là tên nào, sau khi nhớ ra được là cái tên từng trêu ghẹo mình nhưng lại bị đàn em của y đánh cho nhập viện 3 tháng, sau đó đốt cả một kho hàng thì mới à lên một tiếng.
Lạc Thiên Kỳ cười lạnh, tên này đúng là gian xảo, biết băng của mình đánh không lại băng của y liền liên kết với các băng khác.
Lạc Thiên Kỳ im lặng đôi chút rồi lạnh giọng nói vào điện thoại.
“Tôi lập tức đến ngay!”
Sau khi cúp máy y liền gửi cho Cố Thừa Phong một tin nhắn bảo mình về nhà trước sau đó chạy ra ngoài.
Cố Thừa Phong ở bên này thấy y nhắn tin thì cũng nhắn lại cho y vài câu dặn dò, khi đang chuẩn bị tắt điện thoại thì lại có một tin nhắn gửi đến, nó là của Châu Hàn Diệp gửi.
Lão đại, bang Thanh Long đột nhiên bị các bang liên kết lật đổ, theo tôi thấy với tình hình này thì cái tên Thanh Long rất nhanh sẽ biến mất thôi, ngài có giúp đỡ chút không? Dù sao chúng ta cũng cần một vài thứ ở đó.
Trong đầu chợt nhớ đến chiếc mặt nạ trong ngăn bàn của Lạc Thiên Kỳ, hắn lập tức nhắn lại.
Giúp.
Chỉ chờ có thế Châu Hàn Diệp vốn đã chuẩn bị sẵn người liền phất tay hành động, trên gương mặt anh tuấn treo một nụ cười gian manh không mấy phù hợp, để xem lần này cậu trả ơn tôi thế nào đây.
Cố Thừa Phong sau khi gửi tin nhắn thì đột nhiên đứng dậy trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
“Con sẽ không chấp nhận hôn ước này, nên mong mọi người đừng cố thuyết phục làm gì nữa, chắc hẳn vị tiểu thư đây cũng không muốn lấy người mình không yêu đâu nhỉ?”
Triệu Yến Nhi cười cười nhìn hắn, lên tiếng mang ý đồ chọc ghẹo “Vậy lỡ tôi yêu anh thì sao?”
Cố Thừa Phong lạnh mặt nhìn cô “Vậy thì xin lỗi, vì tôi tuyệt đối không có tình cảm với cô.”
Nói xong hắn lại quay qua nhìn ba mẹ mình cùng hai ông bà Triệu gia.
“Bây giờ con có việc đột xuất phải đi gấp, mong mọi người thứ lỗi cho, con xin phép.”
Nói xong không thèm để ý đến sắc mặc khó coi của Cố lão gia, hắn lập tức đi thẳng ra ngoài.
Cố lão phu nhân gượng cười nhìn Triệu Yến Nhi nhưng cô không hề tỏ ra buồn sầu gì cả, cô mỉm cười nhìn bốn người.
“Có lẽ anh ấy đã có người mình thích, mọi người đừng cố ép buộc nữa, một cuộc hôn nhân như thế con cũng không muốn chút nào cả.”
Ông bà Cố gia nhìn nhau, họ cũng biết là con trai mình dạo này đổi khác, cũng nghi ngờ người con trai mình thích là ai chỉ là họ không dám đối mặt, nhưng nếu đã như vậy thì cũng đành hết cách.
Cố lão phu nhân thở dài sau đó nắm lấy tay Triệu Yến Nhi, bà cười hiền từ nhìn cô “Yến Nhi cảm ơn con rất nhiều.”
“Dạ không có gì đâu bác, là chuyện nên làm cả thôi, nó cũng tốt cho con mà.”
Dừng một chút hai mắt cô sáng ngời nói với Cố lão phu nhân.
“À mà bác ơi, Tiểu Kỳ ở chung nhà với Cố tổng luôn đúng không ạ? Nếu có thể thì lâu lâu con có thể qua chơi với thằng bé không ạ?”
“Được…!được chứ.”
Chỉ sợ thằng con trai bà không chịu thôi, nó giữ Tiểu Kỳ còn hơn giữ của mà.
Triệu Yến Nhi nhận được sự đồng ý vui mừng đến độ ôm chầm lấy bà.
Qua chơi với y chỉ là một phần thôi, phần còn lại chính là muốn xem mối quan hệ của hai người như thế nào, ngày thường có làm mấy cái hành động thân mật như cô đọc được trong truyện hay không, dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp được một cặp cha con chính hiệu ở ngoài đời, nói không phấn khích chính là nói xạo rồi.
Quăng chiếc áo vest ra ghế sau, hắn nhắn tin bảo Châu Hàn Diệp gửi vị trí cho mình rồi đạp ga phóng nhanh đi.
Tiểu Kỳ, để xem lần này con giải thích với ta như thế nào.
Lúc Lạc Thiên Kỳ đến nơi thì cửa vào căn cứ đác bị vây kín không cách nào lèn vào được, may sao trước đây đã từng lường đến trường hợp thế này nên y đã tạo ra lối đi bí mật mà chỉ có y, Chương Tử Nam cùng Cố Tường Linh biết.
Sau khi an toàn đi vào bên trong, Lạc Thiên Kỳ lập tức di chuyển lẻn đến sảnh chính, nơi mọi người bị bao vậy.
Vừa đến gần đã nghe thấy giọng nói khó nghe của tên A Hoắc.
“Tao cho mày một cơ hội cuối, nói mau, lão đại của tụi mày đâu?”
Chương Tử Nam đứng ở đối diện ánh mắt sắc như dao nhìn vào tên béo trước mặt, sắc mặt anh có phần nhợt nhạt do vết thương ở cánh tay trái không ngừng chảy máu.
Lạc Thiên Kỳ quan sát bên trong bỗng phát hiện Cố Tường Linh không ở đây, y nhíu mày chuyển hướng quan sát lên phía trên, quả nhiên trong một góc khuất là Cố Tường Linh đang hì hục làm cái gì đấy, xem ra là đã có chuẩn bị.
Việc này có vẻ cần nhiều thời gian, nhưng với tình hình trước mặt Chương Tử Nam rất có khả năng bị g.iết ch.ết trước khi Cố Tường Linh hoàn thành.
Thấy Chương Tử Nam cứng rắn không hé miệng nói một chữ nào, tên béo A Hoắc tức giận đưa súng lên nhắm thẳng vào đầu anh.
“Trung thành nhỉ, vậy xuống địa ngục mà trung thành tiếp.”
Chương Tử Nam biết mình không thể tránh khỏi liền nhắm mắt chấp nhận số phận, chỉ là còn chút canh cánh trong lòng, không biết sau khi mình chết người kia có phản ứng gì không.
Pằng
Ơ, sao lại không đau nhỉ?
Chương Tử Nam mở mắt ra nhìn, thấy tên A Hoắc đang ôm cánh tay ứa máu của mình thì không khỏi kinh ngạc quay mặt ra phía cửa.
“Lão đại!
Lạc Thiên Kỳ giơ cao súng chậm rãi từng bước đi vào, xung quanh tỏa ra uy áp khiến ai cũng e dè lùi lại.
“Không phải muốn tìm tôi sao? Giờ tôi xuất hiện rồi đây.”.