*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trẫm quyết định chiếm quyền chủ động.
Trẫm hỏi lại ngay không chút hoang mang: “Chẳng lẽ Quận chúa cũng là đồng hương?”
Một cô cung nữ như trẫm mà lại bình tĩnh như thế trước hành động kabedon ngông cuồng quyến rũ của Quận chúa.
Quận chúa hơi ngỡ ngàng.
Quận chúa cũng tương đối cẩn thận.
Quận chúa nghi ngờ nhìn trẫm mấy cái: “Cùng quê thật hả? Trao đổi mấy ám hiệu coi.”
Trao đổi thì trao đổi.
“Thiên vương cái địa hổ.”
“Bảo tháp trấn hà yêu.”
(Thiên vương cái địa hổ – Bảo tháp trấn hà yêu: Là ám hiệu giữa hai đầu lĩnh thổ phỉ trong phim Lâm Hải Tuyết Nguyên – Rừng Thẳm Tuyết Dày.)
“KFC.”
“McDonald.”
“Vương Lão Cát.”
“Gia Đa Bảo.”
(2 loại trà giải nhiệt Vương Lão Cát – Gia Đa Bảo)
“Bánh gạo Gâu Gâu.”
“Snack tôm Meo Meo.”
(Hãng bánh gạo là Vượng Vượng, Wang Wang, nhưng nghe giống tiếng chó sủa. Còn cái phía dưới là bim bim tôm que Mi Mi – Meo Meo hình con mèo)
Mắt Quận chúa sáng lên: “Gái còn biết snack tôm Meo Meo cơ à? Gái bao nhiêu tuổi rồi? Có phải thế hệ sau 00 không? Hồi tớ học cấp 1 snack tôm Meo Meo hot lắm, nhưng sau này ít thấy nữa, hóa ra bây giờ vẫn còn à?”
Gượm đã Quận chúa, có phải đằng ấy để ý lộn chỗ rồi không?
Giờ là lúc thảo luận về snack tôm Meo Meo à?
Vả lại thoạt nhìn trẫm chỉ như mười mấy tuổi, nhưng không có nghĩa là trước lúc vượt thời không đến đây trẫm cũng mười mấy tuổi nhé?
Huống chi sau Tết Âm này trẫm 24 rồi.
Chỉ tại mặt trẫm non thôi.
Cộng thêm tí hiệu quả makeup.
Quận chúa nhắc đến snack tôm Meo Meo, hoài niệm về những năm tháng thanh xuân đã mất, và cố hương xa xôi không thể quay về của mình.
Quận chúa vô cùng kích động.
Quận chúa nhào tới ôm trẫm một cái thật chặt: “Tớ đến đây tám năm, cuối cùng lại tìm thấy một đồng loại nữa rồi! Trời xanh có mắt! Mấy năm nay chẳng có ai để tâm sự cùng, tớ sắp nghẹn chết rồi!”
Quận chúa vốn cao hơn trẫm nửa cái đầu.
Trẫm cong eo hạ người bám tường.
Cho nên bây giờ trẫm chỉ cao tới dưới cổ Quận chúa.
Quận chúa vừa siết trẫm một cái.
Là trẫm vùi đầu vào ngực cô nàng ngay.
Trẫm cảm thấy trước kia mình nghĩ Quận chúa cup C có khi còn bảo thủ quá.
Dù sao người thời xưa làm gì xài xu chiêng có gọng.
Hiệu quả thị giác vẫn hơi chênh lệch với hiểu biết có sẵn của trẫm.
Hơn nữa khi đó Quận chúa mặc áo giáp, giáp khá nặng nên đè phẳng ngực xuống.
Giờ Quận chúa mặc bộ thường phục rộng thùng thình.
Trẫm bị Quận chúa ấn vào ngực cô nàng.
Trẫm cảm giác sắp bị hai quả đồi của cô nàng chẹt chết.
May mà Quận chúa chỉ ôm trẫm vài giây rồi buông.
Trẫm há mồm thở dốc hít oxy.
Quận chúa lại nghi ngờ nhìn ngang ngó dọc trẫm.
Quận chúa nói: “Trông gái cũng tầm 16-17 tuổi, phải dậy thì rồi chứ hả? Sao lại…”
Quận chúa không hổ là nữ trung hào kiệt, thân thủ bất phàm, dứt lời là tung một đòn khỉ trộm đào tiên về phía trẫm với tốc độ nhanh như chớp giật!
Không không không, không phải Quận chúa muốn mưu hại trẫm đâu.
Quận chúa phát tay lên ngực trẫm.
Trẫm còn đang há mồm thở, bị cô ả đập cho một cái suýt thì ngất xỉu.
Quận chúa ghét bỏ bổ sung nốt nửa câu còn lại: “… y như con trai, chẳng có gì cả.”
Người ta vốn là con trai mà!
Tuy rằng trẫm cũng rất không muốn đối mặt với sự thật tàn khốc này.
Nói thêm nữa là giọt lệ tuôn rơi đấy.
Trẫm đan chéo tay che trước ngực theo bản năng.
Quận chúa cười nói: “Sao phải bày ra tư thế này, hai đứa mình đều là con gái mà, chẳng lẽ tớ lại sàm sỡ đằng ấy? Hay là gái nhập vào người thời trước nên tư tưởng cũng cổ hủ theo?”
Lúc nói câu này, Quận chúa cười hơi bị đáng khinh.
Trẫm cảm thấy sống lưng mình lạnh toát.
Nếu hỏi liệu Hoàng thúc có sàm sỡ trẫm không, Tể tướng có sàm sỡ trẫm không, thậm chí anh giai lính gác có sàm sỡ trẫm không, trẫm đều cảm thấy họ sẽ không làm vậy đâu.
Nhưng liệu Quận chúa có sàm sỡ trẫm không thì.
Thật tình trẫm không chắc được.
Để đề phòng đòn đánh lén không báo trước của Quận chúa, trẫm vòng tay trước ngực, đồng thời lặng lẽ khép đôi chân dưới tà váy lại.
Quận chúa tưởng trẫm là con gái, hơn nữa còn là một em gái thế kỷ 21 có quan niệm cởi mở, cho nên không kiêng dè chuyện đụng chạm da thịt.
Quận chúa bây giờ hở tí là tung đòn khỉ trộm đào tiên, mấy nữa có khi con mẻ xài chiêu khỉ trộm chuối không biết chừng.
Thế thì nghiêm trọng rồi.
Trẫm chắc chắn không thể phản ứng kịp theo ngón đòn của Quận chúa.
Quận chúa trao đổi ám hiệu chính xác với trẫm xong, nhớ ra lý do con mẻ tới tìm trẫm.
Quận chúa hỏi: “Gái vượt thời không tới đây bao lâu rồi?”
Trẫm nhẩm thử: “Hơn bốn tháng, chưa đến năm tháng.”
Quận chúa nói: “Nhìn là biết gái là kiểu gà mờ tay mơ, chưa có kinh nghiệm, bất cẩn quá. Gái tưởng chú tớ không hiểu, nên có thể khoe tiếng Anh bừa bãi trước mặt ổng đúng không? Lần sau nói chuyện phải cẩn thận chút.”
Trẫm thót tim: “Chẳng lẽ Hoàng thúc hiểu được tiếng Anh ư? Hoàng thúc cũng là…”
Thế thì tốt quá! Giữa trẫm và Hoàng thúc lại có thêm tiếng nói chung rồi!
Quận chúa lập tức ngắt mạch ảo tưởng của trẫm: “Đương nhiên là không rồi. Chứ không chả nhẽ lúc gái bảo quê gái là People’s Republic of China, ổng lại không nhận ra?”
Ờ, cũng đúng.
Tiếc quá, Hoàng thúc không phải là người có nhiều tiếng nói chung nhất với trẫm.
Trẫm nhìn lướt qua cô Quận chúa đến từ cùng một thế giới với mình.
Trẫm cảm thấy chuyện tiếng nói chung này cũng chẳng quan trọng lắm, không cần để ý nhiều làm gì.
Chúng ta có thể đi tìm điểm chung, gác bất đồng lại mà.
Quận chúa lại nói: “Nhất định gái đang rất tò mò, một chuỗi tiếng Anh dài như thế, làm sao Hoàng thúc có thể nhớ rõ rồi thuật lại cho tớ đúng không?”
Đúng là trẫm hơi tò mò.
Nhưng nếu bắt trẫm nghĩ đến cảnh tượng Hoàng thúc mở miệng nói “Pi pồ rì pắp lít ọp chai nà”.
Thì trẫm xin từ chối.
Quận chúa tặc lưỡi lắc đầu: “Để tớ kể gái nghe chuyện này. Ba năm trước người mình khai chiến với người Đảng Hạng, thắng lợi giòn giã, đấy là vì trước đó chú tớ đã biết kế hoạch đánh lén của người Đảng Hạng. Ổng gặp được mấy gian tế ở biên giới, nói thổ ngữ Đảng Hạng. Chú tớ không hiểu, nhưng ổng kiên quyết học thuộc hết toàn bộ cuộc đối thoại của họ, về nhà bắt chước thuật lại y chóc không thiếu chữ nào cho phiên dịch viên. Kế hoạch của người Đảng Hạng bại lộ, quân ta chuẩn bị chiến đấu trước, chúng đánh lén thất bại, mình mới giành được phần thắng. Cho nên đừng nói gái chỉ thốt ra 4 từ tiếng Anh, chớ gái có đọc diễn cảm hết cả bài 《I have a dream》 một lần, chú của tớ cũng có thể đọc thuộc lòng cho gái, đảm bảo giọng Anh Mỹ chuẩn đét, không lệch đi đâu được.”
(I have a dream: Westlife thể hiện. )
Trẫm cực kỳ sốc vì câu chuyện cô nàng kể.
Hóa ra Hoàng thúc không chỉ giỏi việc chinh chiến, dũng cảm mưu trí, mà Hoàng thúc còn có bộ não khủng nhất!
Lời Quận chúa nói hoàn toàn không có tác dụng răn đe giúp trẫm cẩn trọng hơn trong lời nói việc làm.
Mà càng khiến trẫm mê Hoàng thúc như điếu đổ, biết làm sao đây?
Nhưng may thay bộ não hàng khủng của Hoàng thúc chỉ có tài trong lĩnh vực ghi nhớ và ngôn ngữ.
Nếu Hoàng thúc giỏi khoản phân biệt mặt người.
Thì chắc trẫm lòi đuôi lâu rồi.
Quận chúa vươn tay vỗ vỗ vai trẫm.
Trẫm lảo đảo vì cái vỗ của cô nàng.
Mỗi lần Quận chúa ra tay trẫm đều không phòng bị được.
Quận chúa nói: “Nhưng gái đừng sợ, giờ có tớ che chở gái rồi. Hai tụi mình coi như anh em chung chiếc thuyền, phải đoàn kết quan tâm, hỗ trợ lẫn nhau đúng không. Tớ vượt thời không đến đây tám năm rồi, thạo chỗ này lắm. Chỉ cần gái đừng khoe khoang quá làm người thời xưa sợ, thì vẫn dễ sống thôi. Tớ đợi 5 năm mới chờ được một người đồng hương mới, gái đừng tự hại chết bản thân như người trước ha.”
Trẫm nghe vậy là thấy tò mò: “Chẳng lẽ trước kia còn có… đồng hương khác sao?”
Quận chúa thở dài nói: “Haizz, đừng nói nữa. Tớ coi như vẫn còn may, ít nhất được xuyên về một quốc gia có trình độ văn minh tương đối cao. Có một người anh em xui dã man, xuyên đến bộ lạc nguyên thủy của người Đảng Hạng, bên đấy vẫn đang ở chế độ chiếm hữu nô lệ ý. Nhưng cha đó có dã tâm to quá, nằng nặc đòi cải cách phát triển kỹ thuật cho người ta. Bộ lạc người ta sét đánh chớp giật mưa rơi đều phải nhảy tế thần, thế mà ông đấy bảo với họ là quả đất hình cầu, Trái Đất quay quanh Mặt Trời, sét đánh vì mây tích điện giáng xuống thôi đừng sợ, mấy trò lên đồng đều là mê tín không chữa bệnh được đâu. Thế là ông đấy bị người ta cho là quỷ ám, phạt bằng khổ hình “Đốt đèn trời”. Tớ nghe kể về chiến tích của cha đó, còn định lén chạy tới thăm hỏi làm quen. Nào ngờ tới nơi thì chỉ còn một tấm da người treo trên cây cột, cuốn theo chiều gió.”
(Điểm thiên đăng (đốt đèn trời) là một khổ hình thời xưa. Những người bị hành hình sẽ bị lột sạch quần áo và quấn bằng một chiếc bao vải gai. Tiếp đó, họ sẽ bị ném vào trong một vạc dầu để dầu thấm vào chiếc bao. Sau đó, đợt tới đêm khuya, họ sẽ bị trói ngược lên một chiếc cây cao được dựng sẵn ở pháp trường. Những tên đao phủ sẽ đốt phạm nhân bằng cách châm lửa vào chân để lửa cháy dần xuống đầu, đau đớn tột cùng… .)
Trẫm nghe cô nàng kể thế, người run lập cập.
Quận chúa an ủi: “Đừng sợ, đấy là tình huống cực đoan thôi. Chỗ chúng mình là nhà nước văn minh lễ nghi, không đốt đèn trời gái đâu mà sợ.”
Trẫm thoáng thấy yên lòng.
Quận chúa lại nói: “Cùng lắm chỉ gom củi dựng giàn thiêu đốt gái tiễn gái lên trời thôi.”
—— May mà trẫm đã trả hết chữ nghĩa kiến thức khoa học cơ bản cho giáo viên cấp 2 cấp 3.
Chắc là lâu lắm rồi Quận chúa chưa gặp được người đồng điệu tâm hồn, có thể cho cô nàng trút bầu tâm sự.
Quận chúa kéo trẫm đi càm ràm rõ lâu.
Nói từ lúc trăng lên đầu cành liễu đến khi tiếng gõ cầm canh trong thành vang lên.
Trẫm ám chỉ đi ám chỉ lại là trẫm thật sự phải về rồi.
Quận chúa đang ngon trớn chưa xong, trước lúc chia tay còn thòm thèm nói: “Ngày mai tớ lại đến tìm gái nha, tớ mang thứ này hay lắm cho gái nè!”
Quận chúa tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Cô nàng tung người bay vèo sang bờ tường chỗ mình ở.
Hoàn toàn không cho người ta cơ hội phát biểu ý kiến.
Trẫm hơi sầu não.
Hai hôm nay trẫm có thể giả thành cung nữ lén chuồn ra ngoài là nhờ mượn thời cơ mọi người đều chú tâm vào tết Nguyên Tiêu, không ai để ý tới trẫm.
Theo kiểu của Quận chúa, chắc chắn cô nàng sẽ tới tìm trẫm thường xuyên.
Chẳng lẽ trẫm phải giả làm Thanh Li mãi ư?
Thân phận thật của trẫm thì sao?
Chia đôi nhân cách đúng là một việc cần kỹ thuật.
[HẾT CHƯƠNG 28]