Khương Thanh Vũ dừng lại một chút, sau đó tiếp tục đi về phía trước, về đến nhà mở video lên và ăn một viên thạch.
Cố Vân Dực thấy tin tức về Khương Thanh Vũ đã là buổi trưa, tính thời gian ở chỗ cô cũng đã là nửa đêm.
Ngoài những tin nhắn chưa đọc của Khương Thanh Vũ thì còn có một chấm đỏ treo trên cùng.
Hình đại diện của đối phương đơn giản đến mức chỉ có nền đen, tin nhắn được chia thành nhiều đoạn văn bản, khoảng cách thời gian ở giữa chính xác đến từng phút từng giây. Cuối cùng là mấy dòng chữ nhỏ, biểu thị thời gian ở Trung Quốc đã là buổi tối, Cố Vân Dực liếc nhìn, ánh sáng vừa hiện lên trong mắt anh lập tức biển mất trong vực sâu.
Đợi mấy phút sau, Khương Thanh Vũ vẫn không trả lời tin nhắn của anh, cũng không nghe điện thoại, đây đã là lần thứ ba rồi, cảm giác bất an dần xâm chiếm lấy anh, vốn còn có rất nhiều dự tính, nhưng bây giờ đều bại cả rồi. Chỉ riêng những suy nghĩ và liên tưởng thôi cũng đủ thôi thúc anh muốn bay về nước ngay lập tức.
“Alo?”
May thay, cuộc gọi thứ tư cuối cùng cũng được trả lời.
“Thanh Vũ?”
Cố Vân Dực xoay người, bước chân đi qua đi lại. Anh kiềm chế sự khẩn trương trong giọng nói nhưng không ngờ rằng lời nói ra vẫn đầy sự run rẩy.
“Sáng nay anh hơi bận nên không xem được tin nhắn, xin lỗi.”
“Không sao đâu, giờ anh còn bận không?”
Khương Thanh Vũ lau tóc, trên bàn có vài cái vỏ thạch rỗng.
Âm nhạc phát ra bên phía cô tựa như đoạn dạo đầu của bộ truyện tranh, nó khiến trái tim Cố Vân Dực chậm rãi buông lỏng. Anh dùng ngón tay nhéo nhéo lông mày rồi ngã xuống ghế sofa.
“Không bận nữa rồi.” Cố Vân Dực kéo rèm lại, căn phòng chìm trong bóng tối, anh bật đèn bàn và nói: “Anh muốn nhìn thấy em.”
Cuộc gọi thoại được thay thế bằng cuộc gọi video, người đàn ông trong màn hình đang ngả người về phía sau, mái tóc chải gọn gàng, ánh đèn ấm áp chiếu sáng đuôi lông mày sắc lẹm của anh, nút cà vạt như nâng yết hầu đang nhô lên rồi cuộn xuống, tạo thành một cái bóng mơ hồ mà gợi cảm.
Đôi mắt dài hơi nheo lại của anh trông rất nghiêm túc, dù cách một cái màn hình cũng không thể bỏ qua tia lửa đang dâng trào bên trong.
Chỉ là dưới mắt anh treo hai mảnh xanh lục trông có chút buồn bực, tuy rằng anh đã giấu rất kỹ nhưng Khương Thanh Vũ vẫn nhận ra.
“Có phải anh, đang bận lắm không?”
Cố Vân Dực trầm mặc trong giây lát rồi nói: “Không có.”
“Rõ ràng là có……”
Cửa hàng khai trương vào cuối tuần này, anh muốn lặng lẽ quay về để xem kết quả của họ.
Trước đây anh chưa bao giờ cho phép thay đổi lịch trình của mình, nhưng lần này anh đã thay đổi đến hai lần.
Sau vài giây im lặng, hai người đồng thời lên tiếng, không nghe thấy đối phương nói gì nhưng lại cùng nhau cười lớn.
“Em nói trước đi.”
Cố Vân Dực nhìn cô, bàn tay bên ngoài khung hình lại từ từ nắm chặt thành nắm đấm.
Khương Thanh Vũ hạ mí mắt xuống, làn da trắng nõn gần như trong suốt, hơi lộ ra mạch máu.
“Hôm nay em đã gặp cô hai ở bên ngoài, còn có, Cố Diễm.”
Cô bình tĩnh gọi tên Cố Diễm: “Cậu ấy ở ngoài cửa hàng, sau đó cậu ấy đưa em về nhà.”
Cố Vân Dực nghe xong, nắm tay liền buông lỏng.
“Và còn một việc.” Khương Thanh Vũ dừng một chút, cô không biết như vậy có phải là nói nhảm không nữa, “Cô hai đã giới thiệu bạn gái cho Cố Diễm.”
“Nghe nói cô ấy đã cùng lớn lên với anh và Cố Diễm, là Tiểu, Thanh, Mai của anh đấy.”
Cô bắt chước Dương Huệ, từng từ từng chữ xa cách mà rõ ràng.
“Ừm?”
Câu thứ hai có chút oán giận, cô gái trong video vẫn cụp mắt xuống, con ngươi lại đánh sang một bên, đây là dấu hiệu cho thấy cô đang nghĩ một đằng nói một nẻo, Cố Vân Dực nhếch môi lên, tâm tình đột nhiên trở nên rất tốt, ngay cả giọng điệu cũng trở nên ngả ngớn.
“Ghen à?”
“Chắc chắn không.”
“Là ai thế?”
Cố Vân Dực đã rời khỏi đất nước từ khi còn nhỏ, vậy nên anh đã không được nhìn thấy Khương Thanh Vũ khi còn nhỏ. Anh và Cố Diễm không thể nói là đã lớn lên cùng nhau, vậy tại sao đột nhiên giữa họ lại có thêm một tiểu thanh mai.
“Lâm Khiết.”
Cố Vân Dực quả thực biết người này, con gái nhà họ Lâm, anh đã gặp vài lần vì cô ta đang tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình. Về tuổi thơ của mình, anh không thể nhớ là từng có một người như vậy.
Điều này là sự thật, anh không khỏi mỉm cười khi nhìn Khương Thanh Vũ.
“Anh chỉ có một người vợ, không có tiểu thanh mai nào cả, cho dù có thì cũng là của Cố Diễm.”
Thể hiện lòng chung thủy và bán đứng Cố Diễm thêm lần nữa, Cố Vân Dực cảm thấy mình thật thông minh.
“Em không trách anh, em biết là anh không có.”
Khương Thanh Vũ nghĩ tới cảnh tượng buổi chiều trước cửa hàng và tình huống trong vườn cách đây không lâu, cô cảm thấy không quan trọng nên cũng không nói ra. Cô không muốn kể lại những lời đồn thổi không đáng có.
Cuộc gọi video kết thúc, nụ cười trên mặt Cố Vân Dực liền biến mất. Anh siết nắm đấm và cắn chặt môi dưới, suy nghĩ một lúc rồi để lại một lời nhắn cho người bạn học ở Tân Thành.
Anh muốn biết là Cố Diễm về nhà là tình cờ, hay là vì biết anh đã rời khỏi thủ đô nên mới trở về.
Người bạn kia cũng nói rõ ràng, mấy ngày nay Cố Diễm đều tăng ca, thậm chí có lúc còn ở lại trong công ty qua đêm. Anh ta cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì cơ thể Cố Diễm không thể chịu nổi nên đành ép buộc anh ta nghỉ phép.
“Cậu giao em họ cho tôi, tôi dám chăm sóc không tốt được à.”
Cố Vân Dực mỉm cười cảm ơn rồi gọi Trần Đông vào phòng.
Trần Đông vừa mới chợp mắt một chút, vẫn còn buồn ngủ.
“Sếp Cố, cuộc đấu giá tối mai anh có muốn tham gia không?”
Trần Đông vừa nói vừa đưa tới một cuốn sổ. Trước kia Cố Vân Dực không có hứng thú với loại đấu giá này, anh không thật sự thích cái gì, lần này anh cũng chỉ cầm lấy cuốn sổ rồi lật qua lật lại vài lần.
Ngay khi Trần Đông cho rằng anh sẽ không tham gia thì ánh mắt anh đã dừng lại trên một chiếc vòng cổ.
Vân đóa hạ thùy trứ kỉ khỏa thủy tích. (Giọt nước rơi từ trên mây)
Mây với mưa. (Vân Hòa Vũ)
Cái tên hay.
Cố Vân Dực trầm tư nhìn chằm chằm bức tranh, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt dây chuyền tinh xảo lấp lánh, vẻ tán thưởng và ham muốn hiếm có lộ ra trong đôi mắt bình tĩnh của anh.
Trần Đông có chút kinh ngạc.
“Tôi sẽ sắp xếp ngay.”