Chuyến bay của Cố Chân là vào buổi chiều nên hôm nay người nhà họ Cố dậy rất sớm. Riêng Khương Thanh Vũ, sau khi kéo lê thân thể cạn kiệt sức lực đã bị ai đó ăn sạch sẽ đứng dậy vào sáng sớm, đang cắt trứng trên đĩa giống như đó là Cố Vân Dực.
Cô không cẩn thận nên bị dầu mỡ bắn lên người, đây có lẽ là báo ứng cho việc không chuyên tâm ăn uống. Khương Thanh Vũ quay về phòng để thay quần áo, thuận tiện vào nhà vệ sinh. Lúc đi ra thì đã thấy Cố Chân ngồi bắt chéo chân, hứng thú nhìn vào những chương truyện chưa được đăng tải cô đặt trên bàn.
“Cô!”
Sao có thể để Cố Chân nhìn thấy nó chứ??
“Cái này là cháu tùy tiện vẽ chơi thôi!”
Khương Thanh Vũ cất máy tính bảng, cố gắng dùng đề tài khác để lảng sang chuyện khác.
Nhưng suy tính như ý của cô đã sai, đừng nói đến việc hiện tại cô không thể nghĩ ra chủ đề gì khác, ngay cả Cố Chân cũng sẽ không tin cô. Suy cho cùng thì việc cửa hàng cô và Âu Ninh mở bùng nổ chỉ sau một đêm đã lan truyền trong một phạm vi nhỏ, có lẽ Cố Chân đã sớm đoán được trước khi đến đây.
“Vẽ không tệ.”
“Con cóc đó vẽ rất sinh động.”
Phản ứng của Cố Chân nằm ngoài dự đoán của Khương Thanh Vũ, vẻ mặt cô từ bối rối trong nháy mắt chuyển thành kinh ngạc, đôi mắt cô dõi theo ánh nhìn lay động của Cố Chân.
Cô vốn tưởng rằng Cố Chân sẽ không vui, dù sao thì cô cũng đã từng nói những lời hùng hồn, nhưng lại không có một chút gì giống cô.
Cô cũng sợ Cố Chân sẽ giống như Khương Hoa năm đó, nói với cô rằng cô nên noi gương cô út của mình thay vì mỗi ngày lấp đầy suy nghĩ của mình bằng những ý tưởng kỳ dị.
Sự dao động của Khương Thanh Vũ hoàn toàn rơi vào mắt Cố Chân, bà lặng lẽ thở dài.
“Cháu vẽ rất tốt, tiếc là đã bị gián đoạn nhiều lần, để mọi người lo lắng chờ khá lâu đấy. Còn nữa, weibo của cháu không có bài đăng mới, cũng không trả lời tin nhắn riêng, thật sự là muốn thúc giục cũng không có cách nào.”
Đôi mắt xinh đẹp của người phụ nữ tràn đầy oán giận, ngược lại sự bàng hoàng của Khương Thanh Vũ lại lộ ra cảm giác ngốc nghếch rõ ràng.
“…”
Lời nói của Cố Chân chứa đựng một lượng lớn thông tin.
Đúng như dự đoán, khi cô bấm mở tài khoản của mình, kéo xuống phía dưới một hồi cuối cùng cũng phát hiện ra đầu mối.
Một người đã từng đọc qua rất nhiều các thể loại tiểu thuyết trinh thám như cô, bằng logic và khả năng suy luận tuyệt vời của mình cô đã ngay lập tức tìm ra được tài khoản của Cố Chân trong đám người và tài khoản phụ của Cố Vân Dực.
“Nghe nói kịch bản cháu viết rất hay, lần này không thể hẹn trước nhưng lần sau về nước cháu phải mở cửa sau cho cô.”
Cố Chân nhìn cô chớp chớp mắt, khuôn mặt Khương Thanh Vũ hơi đỏ lên.
Qua mười phút sau, dượng tới gọi Cố Chân rời đi.
Khương Thanh Vũ chậm rãi đón nhận tiếng nhịp đập trái tim mình, cảm giác ấm áp của dòng máu dần tràn khắp cơ thể cô.
Cô nhìn đám mây trôi qua ngoài cửa sổ, một đám trắng tinh bị xé ra thành hình lông vũ, cuối cùng biến mất giữa bầu trời mênh mông. Thời gian trôi qua rất lâu, nhưng cô lại không hề cảm thấy chán, ngược lại cô còn rúc vào trong chăn và mỉm cười.
Thái độ quả quyết của Cố Chân không nghi ngờ gì đã tiếp thêm cho cô sự tự tin, việc để cho Khương Hoa biết chuyện bỗng nhiên trở nên dễ chấp nhận hơn.
“Em bị cuồng loạn sao?”
“Này!”
Khương Thanh Vũ giật mình trước sự xuất hiện bất ngờ của người đàn ông, cô lăn xuống gầm giường.
“May là có chăn bông, nếu không thì cái đầu nhỏ vốn đã không thông minh này sẽ càng ngốc nghếch hơn nữa.”
Cố Vân Dực xoa xoa eo Khương Thanh Vũ, đau lòng đến nhăn mày, nhưng anh lại xấu hổ nhận ra dấu vết do cú ngã để lại còn không nặng bằng dấu vết anh làm ra khi dày vò cô.
“Anh đến từ lúc nào vậy?”
“Ngay sau khi cô út ra ngoài.”
Khương Thanh Vũ còn đang đắm chìm trong cuộc hội thoại vừa nãy, hoàn toàn không nghe được giọng nói khàn khàn trầm thấp của người đàn ông.
Tóc mái ánh màu vàng kim của anh giấu đi nét mặt mang ý tứ không trong sáng, nhiệt độ sườn mặt cô bỗng chốc tăng lên. Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng ấn trên eo cô dần trở nên ẩm ướt, tiến vào khám phá bên trong lớp quần áo.
“Đừng——”
Cố Vân Dực xoay người cô lại đè xuống, bá đạo cắn chính xác lên vành tai cô, khiến câu nói từ chối của cô hóa thành lời cám dỗ có chủ ý.
Anh vừa mới gặp Cố Diễm trong vườn, anh ta kể cho anh nghe một số chuyện về thời thơ ấu của hai người họ. Khi anh quay về phòng và nhìn thấy Khương Thanh Vũ đang ngây người, anh đơn giản chỉ muốn chìm vào suy nghĩ cùng cô.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh Khương Thành Vũ đã hoàn toàn cam chịu số phận. Nhưng anh đột nhiên dừng lại, ánh mắt chứa đầy ham muốn lại lẫn chút không cam lòng, dùng lưỡi đao da thịt đang ngẩng cao đầu hung hãn đẩy về phía trước vài lần.
“Khi mùa đông tới, anh cũng sẽ cùng em tới phố cổ ngắm tuyết.”
Vào mùa đông đầu tiên Khương Thanh Vũ đón năm mới ở Bắc Kinh, vốn dĩ Cố Vân Dực muốn quay về. Nhưng cuối cùng bởi vì sức khỏe bà ngoại không tốt nên anh vẫn quyết định ở lại nước ngoài đón năm mới.
Ngày đó Cố Chân cũng có mặt, anh đã nghe thấy một âm thanh rõ ràng ngoài Cố Diễm còn có một giọng điệu trong trẻo của một cô gái từ đầu kia điện thoại chúc Cố Chân năm mới vui vẻ. Anh không nghe rõ cô nói gì, chỉ cảm nhận được giọng nói của cô gái ấy thật dễ nghe, trong trẻo như những giọt nước rơi xuống từ tảng băng tan.
Sau khi ngắt máy Cố Chân đã nói cho anh biết, cô gái đó là con gái nhà họ Khương ở Nam Thành, rất thân thiết với Cố Diễm. Dáng dấp cô gái nhỏ thật xinh đẹp, sẽ thật tuyệt nếu bà ấy có thể giữ cô lại dưới thân phận cháu dâu.
Những suy nghĩ của Cố Chân ở thời điểm đó, phần nào đã thực sự đúng như bà ấy mong đợi, chỉ là anh đã bắt ép được người về mà thôi.
Câu nói “Ngắm tuyết” của Cố Vân Dực khiến trái tim Khương Thanh Vũ đập lệch một nhịp. Cô cảm nhận hơi ấm từ anh phả vào cần cổ mình cùng những nụ hôn triền miên, còn có cái thứ vừa nóng vừa cứng chống đỡ ở bụng dưới đang đẩy tới đẩy lui, toàn thân cô run lên như điện giật.
“Không thể làm, hết cái đó rồi……”
Vô số hộp áo mưa nhỏ đã dùng hết từ tối qua, đối với loại chuyện này Cố Vân Dực không hề biết kiềm chế, đêm nào cũng phải dùng, lần nào cũng vừa hung hăng vừa dữ dội.
“Không có cái gì cơ?”
Cố Vân Dực giả vờ không hiểu, vén lại tóc mái cho cô. Anh càng thản nhiên hỏi lại khiến anh trông càng xấu xa hơn.
Đùa giỡn đủ rồi, anh lôi người đang trốn dưới chăn ra, nhìn cô nước mắt lưng tròng anh lại thấy hối hận vì lãng phí thời gian nãy giờ, đáng lẽ anh nên làm thịt người này sớm hơn.
“Không được, cô út phải đi rồi.”
Cô bao bọc chặt chẽ cơ thể mình, ánh mắt Cố Vân Dực nặng nề, anh nhẹ nhàng ngậm vành tai cô, âm thanh khàn khàn nguy hiểm.
“Tạm thời tha cho em.”
Điện thoại đã vang lên hai lần, cô đứng dậy ra khỏi phòng thì đã đến buổi trưa.
Sau bữa trưa, Cố Chân chuẩn bị đồ ra sân bay, hành lý của bà ấy không nhiều, cũng không muốn gia đình đưa đi. Dù sao thì bà ấy cũng đã quyết định sẽ sớm trở về Trung Quốc định cư, không có gì phải buồn khi tạm xa nhà một hai tháng.
“Hẹn gặp lại cháu ở hôn lễ.”
Cố Chân lên xe, chỉ vào điện thoại, dùng khẩu hình miệng nói với Khương Thanh Vũ: “Nhớ cập nhập nhé.”
Lại quay sang Cố Vân Dực, “Cháu phải đốc thúc con bé, nếu không cô sẽ gọi video cho các cháu hai tiếng mỗi đêm.”
Khiến anh không thể làm được gì vào ban đêm.