Trăng Hướng Phía Tây

Chương 49



Mã Dư Kiệt cao khoảng 1m75, hình thể gầy ốm, làn da trắng, mặt mũi chính trực, đeo một cặp mắt kính không gọng, nhìn qua khá lịch sự, không coi là đẹp trai, nhưng chắc chắn không xấu, Phan Đại Châu mô tả anh ta thỏa đáng, không thêm mắm thêm muối.

Bộ quần áo hôm nay của anh ta được phối một cách tỉ mỉ, bên trên là áo thun xanh nhạt, bên dưới là quần dài màu đen, bên hông quần được trang trí bằng sọc màu xanh nhạt, đôi giày cũng màu đen làm tăng thêm sự phối hợp màu sắc, quần áo không biết đã qua tay ai, bên trên có nếp gấp được ủi rõ ràng. Tuy ủi không hoàn mỹ, nhưng tổng thể người này so với những người đàn ông đi trên đường sạch sẽ gọn gàng hơn rất nhiều.

Phương Nhạc mặt không cảm xúc quan sát anh ta, Trần Hề giới thiệu Mã Dư Kiệt xong, lại làm tròn bổn phận mà nói với Mã Dư Kiệt: “Anh ấy là Phương Nhạc, cũng là nhân viên công tác của văn phòng hôn nhân.”

Phương Nhạc nghe câu nói đó, nhận ra điều không đúng, Trần Hề như đang tiếp đón khách hàng, là sao? Phương Nhạc nhíu mày nhìn về phía cô.

Trần Hề không ngờ Mã Dư Kiệt này lại trẻ như vậy, cô có ấn tượng rất sâu với ngài Mã, bởi vì hôm qua cô thêm bạn với một cái tên Wechat xa lạ rất có cảm giác năm tháng, cái tên “M Mã” này thật sự quá thời thượng, rất khó để không ấn tượng.

Tối qua, Trần Hề copy paste những câu văn về văn phòng hôn nhân Nguyệt Nguyệt Hoa Khai cho tất cả các khách hàng tiềm năng. Câu hỏi của các khách hàng quá nhiều, thời gian từng người gửi tin nhắn qua lại quá dày đặc, tin nhắn Wechat quả thật là dữ dội, Trần Hề trả lời không xuể, chờ khi cô mở giao diện nói chuyện với “M Mã” một lần nữa, cô nhìn thời gian gửi tin nhắn.

Nội dung cô gửi cho “M Mã” là vào 8 giờ 20 phút, thời gian “M Mã” trả lời là 8 giờ 23 phút, đối phương hỏi cô: “Cô làm thêm ở văn phòng hôn nhân à?”

Các câu hỏi của các khách khác thông thường đều là “Văn phòng hôn nhân của các cô ở đâu?”, “Có nhiều người đăng ký không?”, “Này là giá một năm hả?” vân vân.

Chỉ có vị “M Mã” này đặt câu hỏi không giống người thường.

Lúc ấy đã 8 giờ 58 phút, Trần Hề trả lời đối phương: “Đúng vậy, tôi làm thêm ở văn phòng hôn nhân, anh có câu hỏi gì cũng có thể hỏi tôi.”

Còn có một câu, nếu anh không yên tâm về trình độ chuyên môn của tôi, tôi có thể giới thiệu bà mai chuyên nghiệp trong tiệm, chính là mẹ Phương.

Nhưng những lời này cô chỉ để lại làm câu dự phòng bất đắc dĩ lắm mới dùng, cô muốn kiếm được phần trăm cao nhất, phải tự ký tên trên hóa đơn.

Ngài “M Mã trả lời vô cùng nhanh, Trần Hề vừa mới gửi đi, chớp mắt anh ta đã gửi tin nhắn về liền.

M Mã: “Vậy ngày mai cậu có đi làm không?”

Vốn dĩ Trần Hề đã đánh chữ đến mệt, vừa thấy đối phương hỏi một câu rõ ý đồ như vậy, cô như lốp xe bị chọc một cái là thủng, cuối cùng cũng có chút tinh thần, lập tức báo giờ làm của mình cho đối phương.

Chỉ là không ngờ người thật của Mã Dư Kiệt lại tràn ngập hơi thở học sinh như vậy, tuy rằng Trần Hề kinh ngạc, nhưng cô rất chuyên nghiệp, không đổi sắc mặt nhiệt tình tiếp đón.

Mã Dư Kiệt mới vào chưa tới hai phút, mới tự giới thiệu với Trần Hề, nói chuyện khách sáo một câu, mục đích còn chưa tiến hành, Phương Nhạc đã đi vào.

Tất nhiên cậu ta quen Phương Nhạc, cậu ta cứ cho rằng văn phòng hôn nhân chỉ có mình Trần Hề, cậu ta đã rất hồi hộp, giờ lại thêm một người, cậu ta lại càng căng thẳng.

Nhưng đến cũng đã đến rồi, Mã Dư Kiệt ra vẻ bình tĩnh, nói với Phương Nhạc: “Chào cậu, tôi và ——”

Vốn dĩ cậu ta định nói mình và Phan Đại Châu là bạn cùng lớp, nhưng Phương Nhạc lại không cho cậu ta cơ hội.

“Chào cậu.” Phương Nhạc cắt lời đối phương, nói với Trần Hề một câu: “Để tôi tiếp đón.”

Trần Hề kinh ngạc, râu cảnh giác bất giác dựng lên, Phương Nhạc muốn cướp hoa hồng với cô sao? Nhưng Trần Hề đã nhanh chóng rụt râu về.

Cô muốn tiền muốn đến điên rồi, tuy hôm nay Phương Nhạc vẫn không để cô ngồi ghế phụ lái, nhưng anh cũng không tới mức cướp hoa hồng của cô.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Chỉ là cô dựa vào đâu lại chắc chắn như vậy? Hiện giờ dù sao Phương Nhạc còn phân chia ranh giới trên một chiếc xe với cô.

Vì thế râu Trần Hề lại dựng lên một chút, sau đó cuộn lại một chút, do dự, cô nghĩ có nên nhún nhường anh cả hay không.

Lúc này Mã Dư Kiệt cố lấy dũng khí đập nồi dìm thuyền, lắp bắp nói: “Không không, tôi tìm Trần Hề.”

Trần Hề sửng sốt, sau đó thuận nước đẩy thuyền cười bảo: “Được, tôi tiếp anh, anh đi cùng tôi, chúng ta tới phòng khách kia.”

Phương Nhạc nhìn Trần Hề gấp không chờ nổi, vui vẻ ra mặt như vậy mà mời người ta vào trong phòng.

Diện tích của văn phòng hôn nhân không lớn, gian ngoài làm khu làm việc và phòng khách phòng trong chỉ ngăn cách bằng nửa mặt tường, ở giữa ngay cả cái cửa cũng không lắp.

Phòng khách bố trí theo phong cách nông thôn, vách tường dán giấy dán tường, treo thú bông và ren tạo thành bức tranh trang trí, hai ngắn tủ sát tường, phía bên phải căn phòng đặt một chiếc bàn tròn nhỏ bằng kính cùng ba chiếc ghế mây, trên bàn để sách quảng cáo của văn phòng hôn nhân.

Trần Hề dẫn người tới ngồi xuống ở bàn tròn, cô không nhìn thấy Mã Dư Kiệt mặt đỏ tai hồng. Quên mất đồ ăn vặt với nước nên Trần Hề khách sáo mời Mã Dư Kiệt xem sách quảng cáo trước, cô ra ngoài lấy chút đồ ăn nhẹ.

Hôm qua cô ở trong tiệm cả ngày, đồ ăn vặt đã bị cô ăn không ít, hôm nay còn chưa kịp bổ sung hàng. Trần Hề tìm kiếm mấy món đồ ăn vặt cùng bỏ vào chiếc đĩa nhỏ, Phương Nhạc vẫn đứng đó, cô tránh khách hàng nên nhỏ giọng hỏi: “Anh thiếu tiền à?”

Trần Hề ra ra vào vào chỉ mấy chục giây, Phương Nhạc vẫn luôn nhìn hành động của cô.

Nghe thấy câu hỏi không sao hiểu được này của Trần Hề, Phương Nhạc hỏi: “Cái gì?”

Trần Hề dễ thương lượng mà nói: “Nếu anh muốn phần hoa hồng này thì em nhường anh ta cho anh nhé?”

Phương Nhạc không nói gì mà nhìn chằm chằm cô một lúc lâu: “… Em nghĩ cái gì vậy?”

Trần Hề cảm thấy mình bị mắng, cô tốt tính nói: “Anh sao vậy, tâm trạng không tốt?”

Phương Nhạc dừng lại một chút, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Người đó bảo cậu ta tới xem mắt?”

Trần Hề gật đầu: “Đúng vậy.”

“Được.” Phương Nhạc nhếch khóe miệng, nhìn chằm chằm cô nói: “Em đi tiếp đi.”

Để anh xem coi cô có thể lấy được phần hoa hồng này không.

Trần Hề không để ý đến Phương Nhạc, cô bưng đồ ăn nhẹ và nước trà vào phòng khách, ngồi xuống đối diện Mã Dư Kiệt, bắt chước mẹ Phương nói những câu thoại tiếp khách, câu đầu tiên hỏi: “Anh tới đăng ký cho mình sao?”

Mã Dư Kiệt đã nghĩ sẵn trong đầu một hồi lâu, cậu ta nhìn Trần Hề, nói thẳng: “Tôi, tôi học lớp 12/5.”

Sát tường gian ngoài có một cái quầy rất hẹp, Phương Nhạc dựa vào ngăn tủ, nghiêng đầu nhìn về phía phòng khách.

Có tường che nên không nhìn tới Mã Dư Kiệt được, Trần Hề ngồi hướng mặt ra cửa, chiếc bàn tròn bằng kính trong suốt trước mặt cô không trải khăn trải bàn, cặp đùi dưới bàn tròn trắng nõn cân xứng, như ánh sáng đom đóm trong đêm khuya, bắt mắt lạ thường.

Người ngồi đối diện cô chắc chắn nhìn rất rõ, đây còn là người trung thực à?

Phương Nhạc lấy điện thoại trong túi, gửi một tin nhắn Wechat cho Phan Đại Châu.

Phương Nhạc: “Mày giỏi lắm.”

Phan Đại Châu: “????”

Phương Nhạc: “Bây giờ Mã Dư Kiệt đang ở văn phòng hôn nhân.”

Phan Đại Châu: “Á đù!”

Lúc này Phan Đại Châu đang nằm như xác chết trong nhà, hôm qua cậu nói chuyện phiếm với Trương Tiêu Hạ, đã hẹn tìm thời gian đến văn phòng hôn nhân mẹ Phương mở để chơi, quán trà đối diện văn phòng hôn nhân rất thích hợp để mọi người tụ họp, bọn họ thảo luận ở đó cả nửa ngày. Sau đó Phan Đại Châu còn đề cập với Phương Nhạc, vừa rồi nhìn thấy Wechat đến, còn tưởng Phương Nhạc hỏi hôm nay cậu có qua không.

Không ngờ Phương Nhạc trực tiếp ném cho cậu một quả bom.

Phan Đại Châu xác chết vùng dậy, cậu nhảy dựng khỏi giường kêu oan: “Không phải tao làm, tao chưa nói gì với nó hết nhé, tao cũng chưa từng đề cập đến chuyện này với Trần Hề!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 194

Câu hôm qua cậu nói là “Trần Hề mới là chính chủ, mày đừng cắt đứt nhân duyên của người ta”, cùng lắm chỉ là cố tình chẹn họng Phương Nhạc thôi, Phương Nhạc xả một đống câu, Phan Đại Châu cũng không biết lời nói của anh thật giả bao nhiêu, nhưng ít làm thì ít sai, không làm không tệ, tuy Mã Dư Kiệt là anh em của cậu, nhưng anh em cũng chia thân sơ xa gần, cho nên nói chuyện với Phương Nhạc xong, Phan Đại Châu cũng không định làm người mai mối.

Phương Nhạc trả lời: “Vậy làm sao cậu ta tìm được đến văn phòng hôn nhân?”

Phan Đại Châu: “Anh à, chắc chắn do hai người tự bại lộ, động não đi!”

Thanh danh Phương Nhạc rất vang, hơn nữa đám người bọn họ bắt tay với nhân viên, vòng tròn không biết lớn bao nhiêu, hôm qua vòng bạn bè spam, chắc phải nửa cái trường số 8 đều biết chuyện gần đây Trần Hề ở Nguyệt Nguyệt Hoa Khai.

Phan Đại Châu: “Nhưng mà mày dữ với tao làm gì, người ta tìm tới thì tìm tới, mày sợ à?”

Phương Nhạc rời khỏi cuộc trò chuyện, lười để ý đến đối phương. Anh làm hai việc cùng lúc, gửi tin nhắn Wechat cũng không chậm trễ việc anh nghe cuộc nói chuyện của hai người bên trong.

Mã Dư Kiệt ở bên kia nói: “Tôi và Phan Đại Châu là bạn, tôi thường nhìn thấy cậu, cậu còn tới lớp tôi tìm Phan Đại Châu mấy lần, có một lần tôi giúp cậu gọi cậu ấy.”

Mã Dư Kiệt coi như trúng tiếng sét ái tình với Trần Hề, diện mạo của Trần Hề trong sáng, nhưng không phải loại trong sáng như mấy cái bìa tạp chí mùa hè nghìn bài một màu, kiểu của cô khá hiếm thấy, không phải kiểu con gái cưng, mà là một loại trong sáng nhu hòa tinh tế mà không mất đi sự phóng khoáng, tổng kết đơn giản chính là khiến người ta nhìn mà thư thái đẹp đẽ.

Lần đó Trần Hề tới lớp 12/5 tìm Phan Đại Châu, đúng lúc cậu ta định vào phòng học bị Trần Hề gọi lại, lúc ấy Mã Dư Kiệt lập tức ngẩn ngơ, trái tim như nai con chạy loạn, vẫn luôn chờ đến kì thi đại học kết thúc, cậu ta mới lấy hết can đảm nhờ Phan Đại Châu giới thiệu.

Nhưng kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, hôm qua cậu ta lướt được mấy tin tức trong vòng bạn bè, đều là về văn phòng hôn nhân này, tất nhiên cũng biết Trần Hề làm thêm ở đây.

Số Wechat của Trần Hề được công khai, Mã Dư Kiệt nghĩ thời không đợi người, chi bằng cậu ta chủ động tấn công.

Hơn nữa sau khi thêm Wechat, cậu ta vốn đang do dự nên mở đầu cuộc trò chuyện thế nào, nếu đột nhiên thổ lộ thì đột lột quá, dù sao Trần Hề cũng không quen biết cậu ta, trùng hợp Trần Hề cho rằng cậu ta là khách hàng, Mã Dư Kiệt bèn nói chuyện với cô, hơn nữa còn hẹn thời gian gặp vào hôm nay.

Trần Hề nghe cậu ta nói xong, phản ứng lại: “Cậu không phải tới đây tìm bạn trăm năm?”

“Không phải…” Mã Dư Kiệt mặt đỏ tai nóng: “Tôi muốn làm quen với cậu, giờ đã thi đại học xong, không biết có thể làm bạn với cậu hay không.”

Trần Hề sửng sốt, cô nhìn ra gian ngoài theo bản năng.

Phương Nhạc dựa nghiêng vào cạnh tủ, hôm nay anh mặc áo thun máu trắng in chữ cái, quần đùi thể thao màu đen, quần dài đến đầu gối, đôi chân dài rõ từng thớ cơ bắp. Phương Nhạc vẫn luôn bấm điện thoại, không chú ý đến chỗ này.

Phương Nhạc lại nhận được tin nhắn Wechat Phan Đại Châu gửi tới.

Phan Đại Châu khong chờ được tin nhắn trả lời, cậu chàng mang ý xấu, lửa cháy đổ thêm dầu mà gửi đến một đoạn chữ.

“Tao đây tiết lộ cho mày một tin nữa, mày không biết đúng không, giờ không chỉ có một người nhìn chằm chằm vào Trần Hề nhà chúng ta đâu!”

Không biết Lâu Minh Lý quen được một cậu đẹp trai lớp 12/13 khi nào, cậu đẹp trai đó chính là người nằm trong top 10 ca sĩ của trường lúc trước viết thư xin Trương Tiêu Hạ chuyển giúp, lúc trước ngay cả thư Trần Hề cũng không đọc đã từ chối đối phương, cô thả ra một câu danh ngôn: “Nếu ai ngăn tôi thi đại học, tôi sẽ không đội trời chung với người đó!”

Những lời này không biết vì sao đã truyền ra ngoài lớp, bây giờ đã kết thúc thi đại học, cứ như đất hoang mùa xuân một đêm đã có các chồi non nhỏ nhú ra, mọi người cuối cùng cũng không kiềm nổi tâm tư ngo ngoe rục rịch, chuẩn bị ra sức buông thả bản thân.

Tham Khảo Thêm:  Chương 3: Chương 3:

Ca sĩ top 10 lớp 12/13 kia nói cậu chàng muốn cố hết sức làm lại.

Trong đoạn chat của Phan Đại Châu tràn ngập sự vui sướng khi người gặp họa: “Nói không chừng không chỉ có một mình cậu ta đâu, đúng rồi, tao nhớ hôm qua mày nói không cho tao giới thiệu người anh em kia của tao, chê người anh em kia không có cảm giác tồn tại đúng không, bây giờ ca sĩ top 10 này đã đủ cảm giác tồn tại chưa, lúc đó Lâu Minh Lý giới thiệu người ta, mày đừng cản nhé.”

Phương Nhạc cầm điện thoại, nhìn về phía phòng khách, Trần Hề còn đang ngồi trước bàn kính trong suốt, nhỏ giọng không biết nói gì với Mã Dư Kiệt.

Cô đã thi đại học xong, bỏ đồng phục đã mặc nhiều năm, không còn nhiều sự trói buộc như vậy nữa, ba tháng sau cũng không biết cô sẽ đến trường đại học nào.

Cô đã tự do.

Phương Nhạc cúi đầu trả lời Phan Đại Châu: “Không liên quan đến tao.”

Gửi những lời này xong, anh không định chờ tiếp nữa, đi tới cửa, anh đẩy cửa kính ra, sóng nhiệt mạnh mẽ đi vào, anh đứng lại ở cửa, sau đó tùy tiện tìm một hướng, lang thang vô định mà đi.

Trường cấp hai Văn Khải ở gần đây, con phố này anh đã đi qua ba năm trước, sau đó văn phòng hôn nhân được mở ở đây, anh lại đi tiếp ba năm.

Cửa hàng lớn nhỏ xung quanh anh thuộc như lòng bàn tay, không biết từ khi nào Phương Nhạc đã đến trước cửa một cửa hàng đủ màu sắc, đứng ở tủ kính pha lê nhìn một lát, sau đó bước chân anh lại đổi, tiếp tục lang thang không mục tiêu.

Cửa trung tâm thương mại có một xe cà phê, Phương Nhạc mua một ly cà phê, ngồi dưới ô che nắng, nhìn người đi đường tới tới lui lui, anh uống hết một ly, lại mua ly thứ hai.

Thời gian làm việc ban ngày nên không có ai dạo phố, có mấy cô gái chàng trai trẻ tuổi tay khoác tay đi vào trung tâm thương mại, nhìn cũng không lớn hơn Trần Hề lắm, có lẽ cũng là thí sinh thi đại học năm nay, thoát khỏi nhà giam trường học, cuối cùng để bản thân bay đi.

Lúc Phương Nhạc sắp uống hết ly cà phê thứ ba, điện thoại anh rung lên, anh lấy từ trong túi ra, nhìn thấy trên màn hình hiển thị thông báo cuộc gọi của Trần Hề.

Phương Nhạc nhận máy.

“Anh về rồi sao?”

Phương Nhạc một tay còn cầm cà phê, trả lời: “Ở gần đó.”

Phương Nhạc lại nghe một câu “Cháu hỏi xem nó đang ở đâu”, là giọng mẹ Phương.

Trần Hề hỏi: “Anh ở đâu?”

Phương Nhạc nói: “Trung tâm thương mại gần đây, có việc gì?”

Trần Hề: “Không có gì, là cô không nhìn thấy anh, bảo em gọi điện thoại hỏi một chút.”

“Ừ.”

“Đúng rồi, bên này em có tài liệu mới, chờ anh về nhập hay em tự nhập? Em không biết bình thường anh để ở tệp nào.”

“Tài liệu mới gì?”

“Hoa hồng vừa nãy lấy được!”

“… Mã Dư Kiệt?”

“Đúng vậy.”

Phương Nhạc nghe ra sự đắc ý trong giọng nói của Trần Hề, anh hơi bóp ly cà phê, đặt ly đã có một dấu tay lõm vào lên bàn nhỏ.

Hôm qua Trần Hề nói với mẹ Phương nói có thể anh vào đại học sẽ yêu đương với người khác, Phương Nhạc cười lạnh một tiếng: “Em đợi cũng không đợi tới đại học được sao?”

Trần Hề: “Cái gì?”

Phương Nhạc rất muốn hỏi cô, em đã giới thiệu mình sao, nếu không sao Mã Dư Kiệt lại nộp tiền hội viên, phần trăm của em từ đâu ra?

Đầu bên kia lại truyền đến giọng của mẹ Phương: “Bảo nó nhanh về đi, còn đang làm việc cho cô mà, chạy loạn cái gì, Mã Dũng này là hội viện mới kia sao?”

Trần Hề trả lời mẹ Phương: “Chính là anh ta, là anh họ của bạn học cháu.”

Phương Nhạc im lặng, nghe đầu bên kia điện thoại nói: “Cô bảo anh nhanh về đi.”

“… Đã biết.”

Phương Nhạc đứng dậy, uống hết cà phê còn dư, ném ly không vào thùng rác bên cạnh.

Trên đường trở về, anh lại đi qua cửa hàng đủ màu sắc kia, nghĩ ngợi xong, anh đi vào mua một chiếc khăn trải bàn mang phong cách nông thôn.

– ——————-

Tác giả có lời muốn nói:

Bàn kính: “À.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.