“Ồ”.
An Khánh đế nhếch mép cười đầy ý vị nói tiếp.
“Điều tra kĩ người này cho trẫm.
Mộ Dung tướng quân vì trẫm phân ưu trẫm cũng phải thay hắn chiếu cố gia quyến một chút.”
Vương công công thầm hít khí lạnh cúi đầu.
“Dạ nô tài tuân chỉ.”
Tiểu Thất sau khi Mộ Dung Hoa rời đi lại bắt đầu sống trong chuỗi ngày nhàm chán vô vị.
Y gần như cả ngày không động tay vào việc gì, không phải y không làm mà căn bản không được làm.
Mộ Dung Hoa đã căn dặn không cho Tiểu Thất làm việc nhà, nếu để hắn biết thì nô tài trong phủ tất cả đều phải chịu phạt.
Ngay cả việc ra khỏi phủ Tiểu Thất chân còn chưa bước ra đã có nha hoàn chạy tới nhắc y không có việc thì đừng nên ra ngoài.
Tiểu Lục bực tức quát lớn với nha hoàn như muốn trút hết cơn giận mấy ngày qua.
“Phu nhân là chủ tử mà ngay cả ra ngoài cũng không được đi vậy có khác nào bị giam lỏng ở đây không.
Các người đừng có ép người quá đáng.”
Nha hoàn này gọi là A Quế khi nghe Tiểu Lục lớn tiếng cũng sợ hãi nhưng vẫn mạnh miệng nói lại:
“Phu nhân tha tội nô tì chỉ là nghe lệnh của tướng quân.”
“Đừng có mà giảo biện, ta không tin tướng quân thật sự muốn nhốt phu nhân ở trong phủ.”
Tiểu Thất đau đầu muốn lên tiếng bảo Tiểu Lục thôi bỏ đi lại nghe tiếng Chu Mẫn chen vào.
“Ngươi không tin thì đợi tướng quân về mà hỏi, còn phu nhân người cũng đừng trách tướng quân.
Ngài ấy là sợ người ra ngoài không cẩn thận đắc tội người khác làm tướng quân phủ mất mặt thôi.”
“Chu Mẫn cô….”
“Thôi đi ta không đi nữa là được chứ gì.” Tiểu Thất cắt ngang lời Tiểu Lục rồi quay người đi về viện của mình.
Tiểu Lục cũng lật đật theo sau đi ngang qua Chu Mẫn còn không quên liếc nhìn cô ta một cái.
Tướng quân không có trong phủ, người Chu Mẫn không dám đắc tội là công chúa cũng không có ở đây, trong phủ chỉ còn một vị thái thái không rõ sự đời cùng với một phu nhân nhu nhược Chu Mẫn hoàn toàn không để trong mắt.
Cô ta cảm tưởng mình như nắm được cả tướng quân phủ trong tay nên vô cùng tự đắc và vui vẻ.
Tiểu Lục thấy cái thái độ kia của Chu Mẫn liền biết người này cũng chẳng tốt lành gì.
Cậu bực bội lên tiếng càu nhàu.
“Phu nhân người không thấy bọn họ hơi quá đáng à.
Người mà cứ nhượng bộ như thế thể nào cũng bị đám nô tài kia leo lên đầu ngồi cho xem.”
“Đệ chỉ không muốn làm lớn chuyện thôi, xem huynh tức giận đến đỏ cả mặt kìa.”
Tiểu Lục bất lực thở dài.
“Ta là không muốn đệ phải chịu uất ức.
Trước đây tuy rằng chúng ta không có tiền cũng không có quyền nhưng đệ vẫn luôn được mọi người che chở yêu thương đã bao giờ phải chịu mấy việc này chứ.
Tiểu Thất nếu Mộ Dung Hoa kia không thể giữ lời hứa cho đệ hạnh phúc thì đừng ở cùng với hắn nữa.”
Lồ ng ngực Tiểu Thất khẽ nhói lên y chột dạ cúi đầu.
“Mộ Dung huynh ấy đối với đệ tốt lắm, đệ muốn sống cùng với huynh ấy.”
Tiểu Lục chẳng biết nên khuyên tiểu sư đệ của mình thế nào nữa.
Đúng lúc này quản gia tất tả chạy vội vào nói với Tiểu Thất có công công từ trong cung tới truyền y vào cung gấp.
Tiểu Thất và Tiểu Lục đều kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau, chuyện này quá bất ngờ không ai biết nguyên nhân cũng không hiểu là có chuyện gì.
Trần Tố Tố cũng rất bất ngờ, bà chỉ kịp dặn dò Tiểu Thất mấy quy tắc căn bản trong cung.
“Gặp hoàng thượng và các vị nương nương phải quỳ gối hành lễ, còn các quan đại thần thì cúi đầu chào hỏi.
Không được đi lung tung cũng không được nhìn ngó chỗ này chỗ kia, càng không được ăn nói tùy tiện làm phật ý thánh thượng.
Ai da sao hoàng thượng lại đột nhiên truyền con vào cung chứ, thật là lo muốn chết mà.
Tiểu Thất nếu hoàng thượng có hỏi gì khó nói thì con cứ im lặng hoặc nói là không biết chứ đừng nói tùy tiện nghe chưa.”
Tiểu Thất lúc đầu chỉ hơi kinh ngạc nhưng giờ thấy Trần Tố Tố lo lắng như vậy y lại thấy căng thẳng và bất an.
Vương công công thấy đã không còn sớm nên bất đắc dĩ lên tiếng nhắc nhở :
“Mộ Dung phu nhân nên đi rồi, bệ hạ vẫn đang đợi người.”
Tiểu Thất mang theo tâm trạng ba phần lo lắng, ba phần bất an, ba phần khó hiểu và phần còn lại là tò mò theo công công vào cung.
Y được sắp xếp đợi ở một phòng xa hoa rộng lớn ở Trữ Tú cung.
Đợi hơn một canh giờ nhưng Tiểu Thất vẫn rất quy củ ngồi trên ghế không dám đi loạn chỉ thỉnh thoảng đưa mắt đánh giá căn phòng.
Lúc nghe tiếng báo “bệ hạ tới “của thái giám Tiểu Thất mới giật mình đứng thẳng người tay chân lóng ngóng không biết để đâu, nỗi bất an trong lòng vừa buông xuống giờ lại nổi lên như vũ bão.
Tiểu Thất thấy có người mở cửa bước vào liền cúi thấp đầu miệng lắp bắp hành lễ :
“Thần tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Chợt nhớ tới gặp hoàng thượng là phải quỳ gối y lại nhanh chóng quỳ gối cúi thấp đầu chỉ sợ bị hoàng thượng trách phạt.
Tiểu Thất cảm giác cả người mình giờ đang phát run, mồ hôi trên trán cũng bắt đầu chảy ra.
An Khánh đế lần đầu tiên thấy có người gặp mình mà lại sợ hãi tới mức này nhưng lại không hề thấy khó chịu ngược lại còn mỉm cười.
“Đứng lên đi, trẫm cũng đâu có ăn thịt người ngươi sợ hãi như vậy làm gì.”
“Thần…thần…đa tạ hoàng thượng.”
An Khánh đế ngồi xuống ghế cho tất cả nô tài lui xuống mới nhìn về phía Tiểu Thất còn đang khép nép đứng một bên.
“Ngồi xuống đi, ngồi bên cạnh trẫm.”
Tiểu Thất nuốt một ngụm khí lạnh đưa tay quẹt giọt mồ hôi sắp rơi xuống.
“Thần không dám.”
An Khánh đế chống cằm nhàn nhã nhìn biểu hiện như thỏ con vừa bị bắt ra khỏi hang của y không có ý định buông tha dễ dàng như vậy.
An Khánh đế ho nhẹ vài tiếng lại uống thêm mấy ngụm trà mới lên tiếng.
“Nghe nói Mộ Dung phu nhân trước đây là đệ tử của Liễu thần y Liễu Trường An.”
Tiểu Thất vừa nghe nhắc tới sư phụ trái tim liền đánh thịch một cái sắc mặt cũng tái nhợt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hoàng thượng.
“Nhìn biểu hiện này của ngươi chắc là trẫm đoán đúng rồi.
Nào, ngươi là đệ tử của ông ấy chắc cũng biết y thuật chứ, tới bắt mạch cho trẫm đi.”
Tiểu Thất cả người run rẩy cắn chặt môi nhất thời chưa kịp phản ứng.
Y vẫn còn nhớ rất rõ lời căn dặn của sư phụ rằng không được nhận mình là đệ tử của ông.
Nhưng bây giờ đang ở trước mặt hoàng thượng nếu dám kháng chỉ sẽ bị chém đầu.
An Khánh đế không biết Tiểu Thất lại suy nghĩ nhiều tới như vậy, rất thiếu kiên nhẫn mà nhắc lại.
“Trẫm nói ngươi không nghe thấy sao.
Qua đây sợ cái gì.”
Tiểu Thất bước từng bước khó khăn tới gần hoàng thượng, lấy hết can đảm từ trước đến giờ khẽ lên tiếng :
“Vậy xin hoàng thượng đặt tay lên bàn thần sẽ xem một chút.”
Tiểu Thất đứng bên cạnh bắt mạch cho An Khánh đế, y nhắm mắt lại nhíu chặt mày hỏi hoàng thượng nhưng giọng điệu lại như một người khác.
Không sợ hãi không run rẩy cũng không dùng kính ngữ mà chỉ hỏi như bản năng :
“Đã từng trúng độc sao?”
“Phải “
“Đã từng dùng giới tử một thời gian dài gây triệu chứng ỷ lại và thèm thuốc, sau đó là trúng độc kì nham.
Mặc dù kì nham có thể giảm bớt tình trạng thèm thuốc của giới tử nhưng lại có rất nhiều tác dụng phụ.
Có phải hay bị buồn nôn và ho khan không?”
“Phải “.
“Ừm được rồi.
Còn cần phải lấy máu để kiểm tra nữa.”
Tiểu Thất miệng thì nói tay thì sờ s0ạng trên người tìm kim châm nhưng sực nhớ là để ở trong phủ không mang theo nên trực tiếp cúi người cắn lên đầu ngón trỏ của hoàng thượng.
An Khánh đế không kịp đề phòng đã bị cắn một cái liền kêu lên:
“A…”
Cũng không trách được sao hoàng thượng lại kinh ngạc như vậy, ai biết được một người lúc trước thì sợ hãi đến run lập cập giờ lại không hề do dự mà cắn ngón tay người ta lấy máu chứ.
Lấy máu xong nhưng tay Tiểu Thất vẫn giữ chặt lấy miệng vết thương để cầm máu.
Xong xuôi y mới thở ra một hơi nói tiếp :
“Cho người mang giấy bút và nghiêng mực vào đây.”
“Ngươi đang ra lệnh cho trẫm?”
Tiểu Thất bây giờ mới giật mình buông bàn tay đang đặt trên tay hoàng thượng ra hoảng sợ quỳ gối.
“Thần không dám….thần….!chỉ là….do…..thần có tội xin hoàng thượng trách phạt.”
An Khánh đế siết lấy ngón tay trỏ còn vương lại chút ấm áp nhìn Tiểu Thất chăm chú, thật lâu sau mới lên tiếng :
“Phạt, đương nhiên phải phạt.
Trẫm phạt ngươi ở lại trong cung chữa bệnh cho trẫm, chưa khỏi thì không được phép rời đi.”