Trò Chơi Chết Chóc

Chương 90



Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Lời của Anh Què khiến sống lưng đám người chơi lạnh ngắt.

Không chỉ có một hồn ma ư? Vậy rốt cuộc còn ai là ma nữa? Liệu có phải toàn bộ đám bảo kê đều đã chết hết rồi không?

Dư Tô cúi thấp đầu, im lặng suy nghĩ.

Giây lát sau, cô nghe tiếng Vinh Huy chầm chậm nói: “Xóm tàn tật, là xóm… Có thể đầu mối không chỉ giới hạn trong căn nhà này. Chiều mai… ta có thể ra ngoài kiểm tra xem.”

Ngày mai bọn họ cũng vẫn sẽ mở cổng chính, để các người chơi ra ngoài hoạt động giống hôm nay. Nhân lúc ấy có thể các người chơi lại tìm được manh mối gì cũng nên.

Giờ ngồi đây bàn luận cũng chẳng tìm ra được gì hữu ích, huống chi giờ cũng đã không còn sớm, đám người chơi nghĩ ngợi một hồi rồi đều gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Giờ hẳn cũng đã xấp xỉ bốn giờ sáng, Dư Tô kéo lại chiếc chiếu rách nát, cố chịu thứ mùi khó ngửi buồn nôn rồi nghiêng mình nằm xuống.

Chỉ là, kể từ sau khi mất đi cánh tay trái, đến nằm nghiêng cũng khiến Dư Tô cảm thấy khó chịu.

Cô nghe thấy những người chơi khác trong phòng lần lượt phát ra tiếng thở đều đặn. Dư Tô lật mình mấy lần, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

Dư Tô chẳng biết mình đã thiếp đi từ bao giờ, đến mơ cũng chẳng kịp mơ, bị ai tóm lấy vai, lay cho tỉnh giấc.

Dư Tô mơ màng mở mắt. Trời còn chưa sáng, căn phòng vẫn cứ tối đen như mực, ấy vậy mà Lý Vân đã đứng cạnh cô, tay phải cô ta phủ lên bả vai trái của cô.

Thấy Dư Tô tỉnh giấc, Lý Vân bèn rút tay về. Cô ta nhíu mày, nhìn Dư Tô bằng con mắt còn sót lại, trầm giọng hỏi: “Sao cô lại ngủ?”

Dư Tô bối rối: “Mọi người đều quyết định chờ đến mai rồi…”

“Tôi bảo cô về gọi mọi người, sao cô lại ngủ?”

Lý Vân ngắt lời Dư Tô, nét mặt mang theo vẻ bực bội. Cô ta đứng lên, đưa mắt nhìn đám người đang ngủ say một lượt, rồi lại quay về nhìn Dư Tô.

Lời của Lý Vân khiến Dư Tô hoàn toàn tỉnh táo, trạng thái mơ màng ngái ngủ bay biến đi hết, lòng cô như lập tức vang lên tiếng chuông báo động ầm ĩ.

Có chuyện gì vậy? Lời Lý Vân nói có ý gì? “Tôi bảo cô về gọi mọi người, sao cô lại ngủ?” là sao?

Đùa gì vậy…

Trán Dư Tô rịn ra từng tầng mồ hôi. Cô khó khăn nuốt một ngụm nước bọn, khẽ đưa mắt nhìn xuống, tầm mắt dừng lại trên đôi giày dưới chân Lý Vân.

Bùn đất… lớp bùn đất trơn tuột dính đầy mép giày Lý Vân, thậm chí trên mặt giày, rồi ống quần cũng lấm tấm bùn.

“Một mình tôi đào lâu quá, chỉ có thể trở về xem xem có chuyện gì.”

Tiếng Lý Vân vang lên từ trên đỉnh đầu, giọng cô ta nghe nhạt nhẽo, còn có phần mất kiên nhẫn.

Đúng vậy, rõ ràng đã bảo về gọi người, kết quả là chạy về lại lăn ra ngủ luôn, ai nhìn mà không sốt ruột cho được.

Nhưng… sao lại như vậy?

Rốt cuộc đâu mới là sự thật? Lý Vân đang đứng ngay trước mặt cô đây là thật, hay Lý Vân cùng cô dùng cuốc tấn công Lý Nhị mới là thật?

Giờ Dư Tô đang mơ sao, hay là những gì xảy ra ban nãy mới là mơ?

Hay… tất cả đều là mơ?

Dư Tô cứng ngắc vươn tay phải ra, cấu mạnh lên đùi mình.

Đau, đau thật. Nhưng cơn đau này là ảo giác trong mơ, hay là nỗi đau cô thật sự cảm nhận được ngoài đời thực? Giờ phút này Dư Tô vẫn chưa biết đâu mới là đúng.

Dư Tô quay đầu, nhìn về phía nơi Lý Vân đáng lí đang chìm vào giấc ngủ nên nằm.

Không có ai. Nơi đó trống không. Chỉ có một mớ chăn bông bẩn thỉu lộn xộn. Mà lúc này những người chơi khác lại đều đang say giấc.

Đúng rồi, gọi bọn họ dậy, bọn họ sẽ biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Nếu mọi chuyện ban nãy chỉ là giả, tất cả những người chơi khác đều sẽ không nhớ gì. Nhưng nếu… bọn họ cũng là giả thì sao?

Cứ sợ trước sợ sau như vậy cũng chẳng phải cách, Dư Tô cắn chặt môi, ra quyết định. Rồi cô lập tức đứng lên nói với Lý Vân: “Xin lỗi, chắc là do tôi mệt quá, không ngờ vừa trở về đã ngủ luôn. Nếu cô đã về rồi thì chúng ta gọi những người khác dậy rồi cùng đi thôi?”

Lý Vân lẳng lặng nhìn cô mấy giây, con ngươi đen nhánh dường như mang theo cả sự nghi ngờ, nhưng cuối cùng cô ta cũng không nói gì mà chỉ lặng lẽ gật đầu.

Lòng Dư Tô thầm thở phào nhẹ nhõm, cô quay người, gọi Anh Què nằm gần mình nhất dậy.

Có thể vì động tĩnh của bọn họ mà Đường Sam và Vinh Huy cũng đã tỉnh giấc, sau đó Dư Tô lại đánh thức Ngô Nhĩ và Trương Tam.

Trương Tam tỉnh dậy, mơ màng trong giây lát rồi kinh ngạc: “Khỉ thật, tôi ngủ bao lâu rồi?”

Lòng Dư Tô trầm xuống, nhìn anh ta mà không cất tiếng.

Trương Tam ngẩng đầu nhìn khung cửa sổ chỉ có độc một cánh, vui mừng nói với Dư Tô: “May mà cô gọi tôi dậy, nếu không chắc tôi sẽ ngủ đến sáng, đánh mất cơ hội tìm manh mối trong đêm đầu.”

Đúng rồi… Những lời này chứng tỏ bọn họ hoàn toàn không hay biết những việc trước đó.

Lòng dạ Dư Tô rối bời, cô vừa không phân biệt nổi hiện tại đâu là thực đâu là giả, vừa không phân biệt nổi rốt cuộc những người này có còn là “người” hay không.

Dư Tô thậm chí còn kích động nảy ra ý định đặt mình xuống đất ngủ ngay, không cùng Lý Vân ra ngoài nữa, nhưng rồi lại sợ bỏ qua mất manh mối gì.

Cuối cùng, cô vẫn ra ngoài cùng những người chơi khác.

Mảnh trăng non treo mình trên bầu trời, ánh trăng ảm đạm, trời cũng thưa sao, bốn bề vô cùng yên tĩnh, chỉ có hai tiếng ngáy nhấp nhô trầm bổng từ căn phòng phía trước vọng ra, đan vào nhau.

Tham Khảo Thêm:  Chương 32: 32: Ta Kiêm Chức Thể Tu 2

Cái lán này vẫn cứ là căn chuồng gà xập xệ rách rưới khi trước, Dư Tô bước đi thật chậm, tuột hằng xuống đằng sau đám người chơi. Cô nhìn bọn họ đi theo sau Lý Vân, đẩy cửa bước vào xong mới chầm chậm tiến lại gần cửa, thò đầu vào quan sát bên trong.

Chuồng gà trống trơn, trừ đám người chơi mới tiến vào ra chỉ có đám cuốc xẻng nằm trong góc tường, khác một trời một vực so với chiếc lán chất đầy đồ đạc ban nãy.

Lý Vân đã đào được một chiếc hố rộng chừng nửa mét, bên cạnh là một chồng đất ẩm ướt, nhưng bên trong vẫn chẳng có bất kỳ thứ gì.

Dư Tô ngây ngẩn trong giây lát, trông tình cảnh trước mắt, đầu óc cô đã rối tung lên. Tới đầu dây cũng chẳng mò nổi chứ đừng nói là nghĩ ra manh mối gì.

“Ở đây có chôn thứ gì sao?” Ngô Nhĩ bước lên phía trước, nhìn cái hố, hỏi.

Trương Tam chống gậy nhảy lò cò lại xem, rồi quay đầu nhìn Lý Vân và Dư Tô: “Đây là phát hiện của các cô sao.”

Lý Vân không có ý nói gì, Dư Tô không thể không bước lại gần, cất giọng: “Bọn tôi phát hiện trên mặt đất có in rất nhiều dấu chân ngổn ngang, hơn nữa mọi người cũng đều ngửi thấy trong căn phòng này có mùi thối rữa. Chắc hẳn có thứ gì đó đã được chôn ở đây. Bọn tôi gọi mọi người tới là muốn mọi người giúp đỡ, cùng đào phần đất bên dưới lên xem.”

Đường Sam nói: “Dù sao cũng đã tới nơi rồi, cứ thử xem.”

Nói xong, cô ta bèn bước thẳng về phía góc tường, cầm chiếc cuốc bước lại gần hố đất.

Cạnh hố còn có một chiếc cuốc mà Lý Vân vừa dùng xong, lúc này Vinh Huy cũng tiến lại nhặt cuốc lên đào cùng Đường Sam. Lý Vân bước tới, cầm chiếc xẻng sắt cuối cùng.

Thấy động tác hạ cuốc xẻng tới tấp của bọn họ, trong mắt Dư Tô cứ như thể đám ma quỷ đang múa may.

Dư Tô đưa mắt nhìn chiếc hố đang ngày một sâu hơn, trong lòng cô thầm nghĩ, lần này thứ bọn họ đào được liệu có còn là xác Lý Nhị nữa không?

Đến lúc đó cảnh tượng khi trước sẽ lại tái diễn sao?

Đột nhiên có ai đó khẽ đụng vào mu bàn tay cô.

Dư Tô rời mắt, thấy Ngô Nhĩ ngồi ngay cạnh đang nháy mắt với mình. Anh ta mở miệng, im lặng tạo khẩu hình.

Hình như Ngô Nhĩ đang muốn hỏi gì đó, cặp mắt viết đầy những dấu hỏi, nhưng miệng lại không thốt nên tiếng nào, thật sự Dư Tô cũng không hiểu anh ta đang nói gì.

Ngô Nhĩ cũng thấy được vẻ ngơ ngác trong mắt Dư Tô, anh ta quay đầu nhìn những người khác rồi khẽ lùi xuống, đứng sau lưng Dư Tô.

Vài giây sau, Dư Tô nghe thấy giọng nói nhỏ xíu của Ngô Nhĩ vang lên sau lưng: “Có chuyện gì vậy, chẳng phải lúc nãy chúng ta đã quyết định sáng mai mới đi tìm manh mối à?”

Dư Tô hơi sững người, kích động trong lòng.

Hóa ra không chỉ mình cô nhớ được những chuyện trước đó sao!

Cô quay đầu nhìn Ngô Nhĩ, khẽ gật đầu nhưng không dám nói gì.

Ngô Nhĩ cũng gật nhẹ đầu tỏ ý đã hiểu, rồi đưa mắt nhìn đi nơi khác.

Vậy nên Dư Tô lại chuyển tầm mắt sang những người chơi khác. Nếu Ngô Nhĩ đã nhớ được những chuyện vừa xảy ra, vậy còn những người khác thì sao?

Đầu tiên phải loại trừ Lý Vân và hai người đang giúp cô ta đào đất là Đường Sam, Vinh Huy.

Nếu hai người này nhớ được chuyện khi nãy thì giờ đã chẳng tiến lại giúp đỡ mà không mảy may nghi ngờ.

Còn lại Anh Què và Vương Tam… Dư Tô đưa mắt nhìn họ, nhưng chỉ thấy hai người đang chăm chú nhìn cái hố đang ngày một sâu hơn, dường như đang chờ đợi mấy người chơi kia đào ra thứ gì đó.

Vậy thì bọn họ cũng không nhớ gì rồi.

Vậy nên, hiện giờ ở đây chỉ có hai người Dư Tô và Ngô Nhĩ biết rõ khi nãy vừa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng dù có thể nào đi chăng nữa, thêm một người cũng tốt, dù sao vẫn khá hơn là cảm giác đơn độc chiến đấu.

Dư Tô thầm nghĩ, nếu coi tất cả những người xung quanh là ma thì chí ít hiện tại cũng bớt đi một oan hồn.

Lúc này, Ngô Nhĩ chợt ho khẽ, lặng lẽ quay mình bước khỏi cửa.

Dư Tô liếc nhìn Ngô Nhĩ, thấy những người chơi khác không để ý bèn bám theo anh ta.

Hai người bước thẳng tới cổng chính mới dừng lại, Ngô Nhĩ lập tức cất tiếng hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Dư Tô chỉ có thể lắc đầu, suy nghĩ rồi hỏi ngược lại: “Sao anh lại biết tôi không giống bọn họ?”

Ngô Nhĩ cứ đăm đăm nhìn chuồng gà, thấp giọng: “Chỗ tôi ngủ cách cửa rất gần, lúc nãy khi Lý Vân về phòng tôi cũng đã tỉnh rồi.

Trước đó cô có bảo mình đã tìm ra đầu mối ở chuồng gà, Lý Vân ở lại còn cô thì quay về gọi mọi người. Nhưng lúc cô nói những lời này thì Lý Vân lại kiên quyết phủ nhận. Còn chuyện xảy ra ở chuồng gà sau đó lại chứng thực cho lời nói của cô.

Nhưng cuộc trò chuyện của cô và Lý Vân khi nãy lại giống hệt như lời cô đã nói. Vậy nên tôi cảm thấy hiện giờ chắc cô cũng biết có chuyện gì đang xảy ra nên mới hỏi cô.”

Dư Tô suy nghĩ rồi thấp giọng nói nhanh: “Tôi cũng không biết đã có chuyện gì, giờ tôi chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nếu lát nữa có gặp phải nguy hiểm gì thì nhất định hãy nhớ lời nhắc của nhiệm vụ, “đồng tâm hiệp lực”.”

Thấy Ngô Nhĩ gật đầu, Dư Tô nói tiếp: “Mau về đi, đừng để mọi người nghi ngờ.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 75

Nói xong, Dư Tô bèn quay người chạy vào chuồng gà.

Tiếng ngáy ngoài phòng ngủ chính vẫn cứ vang lên đều đặn, đám người trong chuồng gà cũng tiếp tục đào bới.

Trương Tam thấy Dư Tô chạy vào cửa bèn thì thầm hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Dư Tô lắc đầu, quay lại liếc Ngô Nhĩ mới tiến vào phòng, không nói gì.

Cô bước lên phía trước vài bước, nhìn xuống hố, nhưng thấy hố đã sâu tới gần nửa mét mà vẫn không đào được gì.

Đường Sam ngừng một chốc rồi chống cuốc xuống, cô ta lau đám mồ hôi trên trán, thở hổn hển rồi thấp giọng: “Chẳng lẽ bên dưới lại không có gì? Chúng ta nửa đêm nửa hôm đi đào bùn chơi sao?”

Vinh Huy cũng dừng tay, chỉ mình Lý Vân là vẫn im lặng, tiếp tục đào đất.

Ngô Nhĩ nói: “Nếu không thì thế này đi, chúng ta chia nhau ra hành động, mọi người cứ tiếp tục đào, bọn tôi qua chỗ khác tìm manh mối. Không thể lãng phí cơ hội đêm nay ở đúng một chỗ được.”

Trương Tam nhìn chân mình, bĩu môi ra hiệu với Anh Què, nói: “Hai người chúng tôi thế này thì có tìm được ra gì không?”

“…” Anh Què bất lực thở dài, nhìn Dư Tô: “Hay cô và Ngô Nhĩ đi đi?”

“Ừ, để bọn tôi đi.” Ngô Nhĩ nói với Dư Tô: “Ít ra chúng ta có thể tự do hoạt động, thuận tiện hơn bọn họ nhiều.”

Nói xong, anh ta bèn đưa mắt ra hiệu với Dư Tô.

Đây là một cơ hội tốt, bọn họ có thể đường đường chính chính bỏ rơi những người chơi khác để rời khỏi đây, lại đủ thời gian để bàn bạc riêng với nhau.

Dư Tô đưa mắt nhìn gương mặt của đám người trong phòng một vòng, rồi lắc đầu: “Không cần tìm tiếp đâu, trước đó tôi và Lý Vân cũng đã tìm rồi. Hơn nữa bọn tôi còn chia nhau ra, một trước một sau kiểm tra hai lần.”

Lý Vân nghe thấy tên mình bèn khẽ nâng mắt, “Ừ” một tiếng.

“Nhưng bọn tôi vẫn chưa tìm, sao có thể hoàn toàn yên tâm được?” Đường Sam nhíu mày, đưa cuốc cho Ngô Nhĩ: “Sao cứ phải đi cùng người khác, anh đào đi, mình tôi đi!”

Ngô Nhĩ sửng sốt, chỉ có thể vươn tay đón lấy chiếc cuốc, rồi liếc nhìn Dư Tô với vẻ không mấy vừa lòng. Anh ta nói với Đường Sam: “Vậy thế này, để tôi đi cùng cô, còn cái cuốc… cô cầm nhé?”

Anh ta đưa cuốc cho Dư Tô.

Lúc đón lấy chiếc cuốc, Dư Tô đưa mắt nhìn Đường Sam, hơi có phần do dự, dường như muốn nói gì nhưng cũng chẳng dám chắc có nên nói hay không.

Hơn nữa trong khoảng thời gian lưỡng lự ấy, Đường Sam cũng đã bước vụt khỏi chuồng gà, vừa đi cô ta đấm thùm thụp vào cánh tay đau nhức.

Dư Tô nuốt lại lời vào cổ họng, trơ mắt nhìn Ngô Nhĩ đang theo sát Đường Sam.

Cửa chuồng gà vẫn đang mở toang, hai người bọn họ đi thẳng tới gian bếp chất đầy đồ, còn tình hình tiếp đó Dư Tô không nhìn thấy.

“Cô qua giúp đi.” Lý Vân nói với Dư Tô.

Dư Tô chuyển tầm mắt, nắm cuốc bước tới. Lý Vân đưa xẻng sắt cho Dư Tô, cầm lấy chiếc cuốc trong tay cô.

Chỉ có một tay thôi thì rất khó dùng cuốc, còn xẻng thì khá hơn đôi chút. Dư Tô nở nụ cười với cô ta rồi cúi đầu đào bới đám đất bùn.

Động tác đào đất cứ lặp đi lặp lại, đầu óc cô lại bay tới gian phòng bếp nọ.

Khi nãy Dư Tô đã có một sự lựa chọn mạo hiểm.

Dư Tô không tin Ngô Nhĩ, cũng không tin bất cứ ai đang đứng trong căn phòng này, nhưng nếu so ra, kẻ cô thấy đáng ngờ nhất chính là Ngô Nhĩ.

Vì trước đó cô đã thấy dáng vẻ khi chết của Ngô Nhĩ.

Lúc đó khi Lý Vân bảo cô về phòng gọi mọi người, vậy nên cô mới trở lại phòng, người đầu tiên Dư Tô định gọi dậy chính là kẻ nằm gần cửa nhất, Ngô Nhĩ. Đúng khi ấy cô phát hiện ra Ngô Nhĩ đã chết, sau đó lập tức quay ra gọi Đường Sam nằm cạnh đó.

Mà sau khi Đường Sam tỉnh dậy, Ngô Nhĩ cứ thế mà sống lại nguyên vẹn. Vậy thì dù sự việc số một có là thật hay không, thì điểm bắt đầu của sự việc thứ hai cũng là lúc Dư Tô nhìn thấy cái xác của Ngô Nhĩ.

Kết thúc của sự việc số một là cái chết của Ngô Nhĩ, khởi đầu của sự việc thứ hai cũng là cái chết của Ngô Nhĩ.

Vậy nếu như Ngô Nhĩ đã thật sự chết rồi thì sao?

Vậy thì trong khoảng thời gian hiện tại – khoảng thời gian tiếp liền với sự việc số một, rốt cuộc Ngô Nhĩ của thời khắc này là người hay ma?

Trừ Dư Tô ra, anh ta là kẻ duy nhất trong số sáu người chơi có thể nhớ được sự việc số một. Cũng vì lý do này mà Ngô Nhĩ cũng kéo gần được quan hệ với Dư Tô, tỏ ý muốn cô một mình ra ngoài nói chuyện cùng anh ta.

Ban đầu, vì thấy có người biết về sự việc trước đó mà Dư Tô rất vui mừng, nhưng trong lúc bước tới cổng, cô cũng đã bình tĩnh lại, rồi còn bắt đầu nảy ra một giả thiết như sau.

Giả dụ Ngô Nhĩ thật sự đã chết rồi, thì anh ta một thân một mình gọi Dư Tô ra ngoài làm gì?

Có thể đoán ra nguyên nhân thông qua phần mô tả nhiệm vụ. Đó cũng là câu nói Dư Tô đã nhắc với Ngô Nhĩ khi đứng ngoài cống: “Nhất định phải nhớ lấy lời nhắc nhở của nhiệm vụ, “Đồng tâm hiệp lực”.”

Cũng có thể hồn ma trong nhiệm vụ lần này bị giới hạn hành động, chỉ được ra tay với những người chơi lạc đàn. “Lạc đàn” cũng có thể bao gồm cả những người bị bỏ mặc, không được ai giúp đỡ.

Khi ấy, đến lúc ra khỏi lán Dư Tô mới nghĩ ra chuyện này. Nhưng khoảng thời gian bọn họ trò chuyện bên ngoài rất ngắn ngủi, Ngô Nhĩ chỉ nói được một đoạn, Dư Tô lại nhanh chóng đáp lại rồi chạy ngay trở về.

Tham Khảo Thêm:  Chương 17: Hiệu ứng cánh bướm

Cô không dám chắc khi ấy có phải Ngô Nhĩ định ra tay với mình không, thậm chí không chắc tình hình có giống như cô đoán hay không.

Chỉ là sau khi trở lại chuồng gà, Ngô Nhĩ lại tiếp tục đề nghị mọi người chia nhau ra hành động.

Với tình hình hiện tại, lời đề nghị này là vô cùng thích hợp, không hề có chỗ nào đáng ngờ. Nhưng trong lòng Dư Tô đã nảy sinh hoài nghi với Ngô Nhĩ, bèn không kiểm soát nổi mà càng thêm nghi ngờ anh ta.

Nhưng đương nhiên, nếu Ngô Nhĩ thật sự là người bình thường nhất trong số sáu người chơi, thì việc anh ta đề nghị muốn cùng người cũng hoàn toàn vô tội là Dư Tô đi nơi khác tìm manh mối, cũng là điều hợp lý.

Nhưng Dư Tô không dám tùy ý đánh cược nên đã lập tức từ chối.

Nhưng cô không ngờ lúc này Đường Sam lại chủ động đưa ra ý kiến một mình ra ngoài tìm đầu mối.

Và điều khiến Dư Tô càng thêm chú ý chính là Ngô Nhĩ lại thật sự đòi đi theo Đường Sam.

Nếu Ngô Nhĩ hoàn toàn bình thường, thì anh ta và Dư Tô chính là hai người duy nhất không có vấn đề ở đây. Anh ta còn dám đi theo Đường Sam, kẻ chẳng rõ là người hay ma hay sao?

Dù rằng cũng có thể Ngô Nhĩ là kẻ to gan lớn mật, nhưng chuyện này thật sự rất đáng ngờ, khiến sự hoài nghi của Dư Tô với anh ta từ 50% lên tới tận 80%.

Vậy nên khi Đường Sam rời đi, Dư Tô còn do dự không biết có nên gọi cô ta lại không.

Chỉ là trong lúc cô còn đang phân vân, Đường Sam đã bỏ đi mất rồi.

Vậy nên… Dư Tô mới nảy ra một ý nghĩ ích kỷ. Nếu Đường Sam đã đi rồi, thì cứ để cô ta đi đi. Dù sao cô cũng chẳng tìm được lý do gì để giữ Đường Sam, mà vừa hay có thể nhân chuyện này để thử xem Ngô Nhĩ liệu thực sự có vấn đề hay không.

“A.” Vinh Huy kinh ngạc thốt lên một tiếng, dừng cuốc lại rồi chỉ vào một góc hố.

Dư Tô thôi không nghĩ nữa, cô và Lý Vân đều đồng loạt dừng tay.

Vinh Huy cầm lấy chiếc xẻng của Dư Tô, chọc vào phần đất trong hố, hất đám đất bùn ra. Lúc này Dư Tô mới nhìn rõ có một bàn tay vừa lộ ra từ mảng đất. Bàn tay này thô ráp to lớn, chắc hẳn là tay đàn ông.

Trương Tam và Anh Què chống gậy bước lại, nhìn chằm chằm bàn tay nọ.

Lòng Dưu Tô thầm nghĩ, nếu người dưới này thật sự là Lý Nhị thì hiện giờ thật sự bọn họ cũng đã phí sức rồi.

“Mau đào tiếp đi!” Anh Què nó.

Có lẽ vì đã đào được manh mối nên động tác của Lý Vân và Vinh Huy trở nên nhanh nhẹn hơn. Mà Dư Tô thì hữu tâm vô lực, cuối cùng Trương Tam lấy luôn chiếc xẻng, một tay chống gậy một tay đào, ấy vậy mà cũng không hề chậm chạp hơn Dư Tô.

Chừng ba phút sau, phần đầu thi thể đã bắt đầu lộ ra dưới đám đất bùn.

Bọn họ không dùng dụng cụ nữa, cùng quỳ xuống lấy tay đào đất.

Rất nhanh sau đó, gương mặt của xác chết đã từ từ lộ ra trước mắt đám người chơi.

Mà khi gương mặt này lộ rõ ra từ đám đất bùn, Trương Tam mới khẽ rủa một tiếng: “Khỉ thật, mọi người nhìn tai kẻ này xem!”

Trong căn phòng tối đen như mực, các người chơi dùng thị lực đã được cộng điểm cường hóa, nhìn thấy phần tai của cái xác trong hố. Nơi đáng lý phải là hai tai, giờ đã trống không.

“Ngô… Nhĩ?” Vinh Huy chầm chậm thốt.

Dường như cùng lúc Vinh Huy thốt ra hai tiếng này, phòng bếp đã vang lên tiếng thét của Đường Sam!

Dư Tô kinh ngạc, cùng lúc đó cô cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm!

Cô biết nghĩ vậy không được hay, nhưng… có thể xác định Ngô Nhĩ là kẻ có vấn đề dù sao vẫn tốt hơn là trừ Ngô Nhĩ ra, tất cả các người chơi đều bất bình thường.

Dư Tô lập tức đứng dậy, đưa mắt nhìn mọi người rồi chạy vội ra ngoài.

Đằng sau, Anh Què và Trương Tam cũng vội gọi ba người đang chạy phía trước: “Này, mọi người dắt theo bọn tôi với!”

Sau khi ba người dìu Anh Què và Trương Tam bước tưới phòng bếp đối diện, bọn họ mới phát hiện ra tiếng ngáy của hai tên bảo kê vẫn tiếp tục vang lên không mảy may suy chuyển.

Cứ như thể hai kẻ nọ đã bị ngăn cách hoàn toàn với xung quanh, không hề thức giấc bởi tiếng thét của Đường Sam.

Cửa phòng bếp đang mở toang, cũng tối mò như những căn phòng khác. Bên trong còn bày bừa bộn đủ thứ đồ, cản trở tầm nhìn của các người chơi.

Vì vậy dù thị lực của bọn họ có vượt xa người bình thường thì cũng không thể đứng ngoài cửa mà vọng vào nhìn được gì.

Trương Tam gọi với vào: “Đường Sam?”

Đúng như bọn họ đoán, chẳng ai đáp lời cả.

Lý Vân buông tay Anh Què ra, lẳng lặng cầm theo chiếc cuốc tiến vào bếp.

Thấy vậy, những người chơi khác cũng bám theo cô ta.

Lý Vân dẫn đầu đám người bước vào phòng, đưa mắt nhìn xung quanh rồi tiến về phía trước. Cô ta đưa mắt nhìn đám đồ đạc lộn xộn, trầm giọng: “Ở đó.”

Dư Tô dìu Trương Tam, Vinh Huy đỡ Anh Què cùng tiến lên phía trước, thấy Đường Sam đang nằm trên mặt đất, chết không nhắm mắt.

Dư Tô còn chưa kịp nhìn kỹ đã thấy cả thân thể mình mất đi trọng lượng, cảm giác ập tới quá bất ngờ, tiếp theo đó, Dư Tô đột nhiên mở bừng mắt.

Trời đã sáng, còn cô thì vẫn đang nằm trên chiếu.

Cô vội ngồi dậy, đảo mắt nhìn xung quanh rồi phát hiện trong phòng chỉ thiếu một người, đó chính là Đường Sam.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.