Ngày đầu tiên bước vào phó bản kinh dị, chứng trầm cảm của tôi lại tái phát.
Nhiệm vụ yêu cầu tôi cõng tân nương ma nhưng khi đang cõng, tôi ngã, khiến phó bản cấp A biến thành cấp S!
Tôi thờ ơ chờ đợi cái c.h.ế.t nhưng bất ngờ bắt gặp một tên yêu quái nhân danh tục lệ cưới xin để quấy rối một cô gái.
Không chỉ vậy, tôi còn phát hiện một gã đàn ông xấu xa g.i.ế.c vợ, hại con gái để chiếm gia tài.
Vì vậy, tôi lặng lẽ nắm chặt cây kéo.
Tạm ngừng cái chết, cứu người trước cái đã.
1
[Chào mừng bạn đến với phó bản Kiệu Hoa Kinh Hồn.]
[Nhiệm vụ: Sống sót và tham gia toàn bộ hôn lễ.]
[Độ khó: Ngụy cấp A.]
[Kẻ bất hạnh đáng thương, hãy chuẩn bị tinh thần đón nhận sự giải thoát của cái c.h.ế.t đi nào!]
Giọng nói của hệ thống thường ngày mang theo chút chế giễu nay lại có thêm sự thương hại và mê hoặc.
Tầm nhìn dần khôi phục, thứ đập vào mắt tôi là một đôi giày thêu hoa nhỏ nhắn.
Nhiệm vụ được làm mới.
[Vui lòng giúp tân nương đi giày.]
Thông báo của hệ thống vang lên ba lần liên tiếp trong đầu tôi nhưng tôi vẫn không có phản ứng gì.
Lúc này, tại sảnh hệ thống bên ngoài phó bản.
Những người chơi vây quanh màn hình livestream chật kín.
“Phó bản ngụy cấp A, quả nhiên là chị Nghênh, đã ra tay thì ít nhất cũng phải là cấp A.”
Cái gọi là phó bản ngụy cấp A chính là phó bản cấp A xuất hiện lần đầu tiên.
Bởi vì chưa có ai khám phá nên hệ thống chỉ có thể đưa ra phán đoán sơ bộ về độ khó.
Tất cả những phó bản ban đầu được đánh giá là A, có nghĩa là hệ thống cho rằng tỷ lệ tử vong của phó bản đó ít nhất là 95%.
Nếu sau mười vòng chơi mà không ai sống sót thì xếp hạng sẽ được nâng lên thành S.
Rất nhiều phó bản cấp S hiện có đều được nâng cấp theo cách này.
Những người chơi đang bàn tán xôn xao, đột nhiên một nhóm người xông vào đám đông, đi đến vị trí đầu tiên.
Cô gái cao gầy dẫn đầu lộ rõ vẻ kinh hãi: “Sao Tiểu Nghênh lại mở phó bản rồi! Không phải em ấy về nhà rồi sao?”
“Hôm qua tôi gửi tin nhắn thoại cho em ấy nhưng em ấy không trả lời, sau đó em trai em ấy gọi lại nói là đưa em ấy đi công viên giải trí, bây giờ là tình huống gì đây?”
Người nói là Tần Giác, phó hội trưởng công hội của tôi.
Cô gái bên cạnh cô ấy cũng có vẻ mặt nghiêm trọng: “Nhìn đèn tín hiệu ở góc trên bên trái kìa, màu đỏ.”
Đèn tín hiệu có ba màu: xanh lá cây, xanh lam và đỏ.
Màu xanh lá cây đại diện cho việc chủ động vào trò chơi trước khi đến thời gian bắt buộc.
Màu xanh lam đại diện cho việc bị động vào trò chơi khi đến thời gian bắt buộc.
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Còn màu đỏ, đại diện cho việc người chơi có hành vi vi phạm như phá hủy vòng tay trò chơi, cố ý phá hoại sảnh hệ thống, hệ thống sẽ phạt họ vào phó bản sớm hơn và độ khó của phó bản được chỉ định sẽ cực kỳ cao.
“Sao Tiểu Nghênh lại vi phạm quy định chứ?” Tần Giác trăm mối vẫn không nghĩ ra.
Hình tượng của tôi trước giờ luôn là một cô gái ngoan ngoãn, thậm chí có phần nhút nhát, làm sao có thể vi phạm quy định được?
Đúng vậy, tôi sẽ không vi phạm quy định nhưng có người đã vi phạm.
2
Chỉ ba ngày trước, gia đình tôi đã tìm đến tôi.
Họ nắm lấy tay tôi, khóc lóc thảm thiết.
“Nghênh Nam, bố mẹ biết trước đây đã đối xử không tốt với con, sau này sẽ không như vậy nữa, con về nhà đi.”
“Công hội thì tốt đấy nhưng dù sao cũng không phải nhà, sao có thể ở mãi ở đó được, chúng ta đã dọn sẵn một phòng cho con rồi, về nhà ở đi, ngoan nào!”
“Con nhìn thấy mấy sợi tóc bạc trên đầu mẹ chưa, đều là do nhớ con đấy, mấy ngày nay mẹ ăn không ngon, ngủ không yên, con coi như thương mẹ mà về nhà đi.”
Tôi đã mềm lòng.
Nhưng sau khi về nhà, tôi mới biết, chó không thể thay đổi được thói ăn cứt.
Tối hôm đó, họ cướp vòng tay trò chơi của tôi, ép tôi chuyển tài khoản cho em trai.
Thảo nào họ lại đến cầu xin tôi, hóa ra là em trai tôi cũng được trò chơi chọn trúng.
Tôi nói tài khoản đã bị ràng buộc, không thể chuyển nhượng.
Họ liền yêu cầu tôi tặng tất cả Quỷ tệ và đạo cụ cho em trai.
Tôi không đồng ý, thế là bị nhốt vào gác xép.
Gác xép chật hẹp, chất đầy đủ thứ đồ lặt vặt và phế liệu, vì lâu ngày không được chiếu sáng nên không khí ngập tràn mùi ẩm mốc.
Những thùng giấy và giẻ rách đều bị ẩm, ướt sũng.
Tôi chen chúc giữa đống đồ này, run cầm cập vì lạnh.
Vì không nhìn thấy gì, tôi không biết đã qua bao nhiêu ngày, chỉ nhớ họ cứ cách một khoảng thời gian lại lên ép buộc tôi.
Chửi bới, đánh đập, dùng đủ mọi cách.
Lại một lần nữa, họ đẩy cửa bước vào.
Ánh sáng chói lóa của đèn pin khiến đôi mắt đã quen với bóng tối của tôi cay xè, nước mắt tuôn rơi.
Tinh thần tôi gần như sụp đổ nhưng vẫn cố gắng giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng.
Tiểu Hi! Tiểu Hi!
Tôi túm tóc, cố gắng liên lạc với Tống Hi nhưng vẫn không có hồi âm nào.
Tôi tự an ủi mình:
[Không sao đâu, chắc chắn là do Tiểu Hi đang bận, không liên lạc được với chị ấy thì mình còn có Tần Giác và mọi người nữa mà.]
[Cố lên, cố thêm chút nữa, Tần Giác và mọi người sẽ phát hiện ra có gì đó không ổn rồi đến cứu mình.]
[Bây giờ mình không phải là đứa trẻ không ai yêu nữa, mình có bạn bè, bạn bè sẽ không bỏ rơi mình.]
Để động viên bản thân, tôi đọc to tên của Tần Giác và những người khác.
Kết quả là nghe thấy tiếng cười ngạo nghễ của em trai.
“Hahaha, Lục Nghênh Nam, chị đừng có mơ tưởng là Tần thần và những người khác thực sự quan tâm đến chị nhé? Hai lần trước chị chỉ là may mắn thôi, họ muốn lợi dụng chị để kiếm lợi ích cho công hội mà thôi.”
“Chị xem lịch sử cuộc gọi đi, ba ngày rồi, họ không gọi cho chị một cuộc nào cả, ngược lại em tình cờ gặp họ khi đi mua sắm, chị đoán xem họ đã nói gì? Họ nói chị ngu ngốc đấy, hahaha.”
Nó đưa điện thoại đến trước mặt tôi, mở âm lượng ghi âm lên mức tối đa.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc từ loa, sợi dây cuối cùng trong đầu tôi… Đứt phựt.
Chứng trầm cảm tái phát.