Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Vai Phản Diện Nhờ Gây Sự

Chương 51: C51: Chương 51



Nơi nào có cảnh sát, nơi đó có Mắt Vàng 1919.

Cảnh sát nghe tin chạy đến, bắt Phó Quảng Xương về quy án, nhưng điều khiến cho bọn họ kinh ngạc là người bắt tội phạm lại là một mỹ nhân mặc sườn xám tay trói gà không chặt.

Dù sao Lục Tư Việt cũng là minh tinh, khi cảnh sát và phóng viên chạy tới, anh đã rời đi trước.

Ngày hôm sau “Mắt vàng 1919”, cô J lại xuất hiện lần nữa dưới sự chào đón của người dân.

Vẫn là bức mosaic quen thuộc, vẫn là giọng nói qua máy biến âm quen thuộc kia.

Phóng viên nữ: “Làm thế nào mà cô bắt được kẻ trộm đồ cổ?”

Cô J thản nhiên mở miệng: “Tôi chỉ đi xem biểu diễn, thuận tiện mà thôi.”

Một câu vô cùng đơn giản, lại hàm chứa cả công và danh.

Theo báo đưa tin, phạm nhân bỏ trốn Phó Quảng Xương mới vượt ngục mấy ngày trước. Khi gã đang xem buổi hòa nhạc “Quái vật”, tình cờ gặp phải cô Khương, bị cô Khương bắt giữ.

Ở cảnh cuối cùng, Phó Quảng Xương cúi đầu ủ rũ bị bắt về nhà giam.

Mọi người đều biết, cô Khương của Mắt Vàng 1919 chính là cô J của Vọng Quỳ.

Sau khi video được tung ra, cư dân mạng chẳng những tán dương hành động nhiệt tình của cô J, còn cảm thấy hứng thú với nhóm nhạc nam “Quái vật”.

[Cô J đến xem buổi biểu diễn này thì có lẽ rất hay nhỉ, sao tôi chưa từng nghe đến tên nhóm “Quái vật” này?]

[Khuyên bảo chân thành! Mọi người đừng đi tìm hiểu nhóm nhạc này! Tôi đã tìm thử nhóm nhạc này rồi, giờ tôi sẵn sàng chi một đống tiền để đôi mắt tôi chưa từng nhìn thấy nhóm nhạc Quái vật này đó!]

[Hôm nay là cô J đi tìm kiếm cái lạ chăng, cuộc sống cá nhân của cô J thật đáng yêu mà.]

[Người khác xem biểu diễn, cô J đến bắt tội phạm, đúng là phong cách kỳ lạ.]

[Tôi cả gan suy đoán, nếu cô J xem nhiều buổi diễn hơn thì có thể bắt được bao nhiêu tên tội phạm?]

Khi người ngoài giới thảo luận sôi nổi, Phó Quảng Xương do vượt ngục nên đã bị tăng mức án thêm ba năm.

Gã bị đưa về ngục giam, trông coi nghiêm ngặt.

Gã ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài ngục giam, âm thầm lên kế hoạch vượt ngục tiếp theo.

Gã thề, sau này gã chắc chắn sẽ không để cô J bắt được mình.

Sau khi Khương Tự về nhà, đột nhiên cô lại nhận được điện thoại của Lục Lẫm.

Giọng nói lạnh lẽo của Lục Lẫm truyền đến từ một nơi khác.

Lúc này Khương Tự mới nhớ ra, đã lâu rồi cô chưa thấy Lục Lẫm.

Trước kia hình như quản gia Trịnh có nói qua, anh đi công tác ở nơi khác.

Thái độ Khương Tự thờ ơ: “Có việc gì sao?”

Dù sao lần cuối cùng hai người gặp nhau, Lục Lẫm khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Ai bảo Lục Lẫm cười cô sợ sâu, khiến cô cảm thấy mất mặt.

Nếu là người khác, dỗ cô còn không kịp đâu.

Đối với thái độ như vậy của Khương Tự, Lục Lẫm vẫn nhàn nhạt như cũ: “Không biết tối nay cô chủ có rảnh hay không, có thể cùng ăn một bữa tối với tôi chứ?”

Khương Tự nhăn mày, Lục Lẫm muốn mời cô ăn tối?

Khương Tự hỏi: “Ăn ở bên ngoài?”

Lục Lẫm: “Địa chỉ nhà hàng tôi sẽ nói cho cô, thời gian vào lúc tám giờ tối.”

Khương Tự không biết Lục Lẫm có ý định gì, nhưng cô lại không phải người biết sợ hãi.

Giọng nói của cô rất miễn cưỡng: “Vậy được rồi.”

Quản gia Trịnh nghe thấy Khương Tự nhắc tới Lục Lẫm, còn có chuyện bữa tối thì lập tức vội vã dò hỏi.

Khương Tự nói với vẻ ngờ vực: “Lục Lẫm nói muốn mời tôi ra ngoài ăn cơm.”

Quản gia Trịnh kích động khó nói nên lời, cuối cùng ông cũng đợi được đến ngày này: “Đây là lần đầu tiên cô chủ và ông chủ hẹn hò đấy.”

Khương Tự nhíu mày.

Hẹn hò đâu ra? Rõ ràng là Lục Lẫm muốn mời cơm chuộc lỗi mà.

Quản gia Trịnh tích cực hơn trước rất nhiều, ông lập tức bảo người làm đem đống sườn xám ra bày trước mặt Khương Tự.

“Cô chủ, mau tới lựa chọn, chọn bộ này phù hợp với buổi hẹn hò tối nay ấy.”

Khương Tự híp mắt nhìn quản gia Trịnh, được lắm, tâm tư của ông đúng là không đơn thuần.

Khương Tự cố ý nói cho có lệ: “Không cần chọn, cũng đâu phải chuyện gì quan trọng, tùy tiện mặc một cái là được.”

Quản gia Trịnh nóng nảy, như vậy sao được?

Tuy rằng ông không biết ông chủ chọc giận cô chủ khi nào, nhưng hẹn hò thì phải chuẩn bị thật đầy đủ.

Quản gia Trịnh sai người xách từng cái sườn xám lên, cho Khương Tự xem.

Người nịnh nọt số một: “Cô chủ, cô xem cái sườn xám satin màu vàng này đi, màu này rất hợp với cô đó ạ.”

Khương Tự nhăn khuôn mặt nhỏ: “Quá đơn giản, cái tiếp theo.”

Người nịnh nọt số hai: “Vậy cái sườn xám dài màu xanh lá này thì sao? Nó có thể khiến cô chủ trông mềm mại như nước.”

Khương Tự bĩu môi: “Không hợp với khí chất của tôi, đổi sang cái khác đi.”

Người nịnh nọt thứ ba đẩy mọi người qua một bên: “Cái sườn xám màu vàng gừng với những đám mây này là đẹp nhất, cô chủ nhất định sẽ thích.”

Khương Tự cười khúc khích: “Quàn gia Trịnh hóng hớt gì đó? Nhưng cái này cũng không được, có vẻ già quá.”

Quản gia Trịnh cẩn thận ôm chặt sườn xám cùng mọi người nịnh Khương Tự.

Khương Tự bị chọc cười, quản gia Trịnh lại muốn khóc.

Quản gia Trịnh: “Không phải mới đặt một lô sườn xám mới sao? Mau mang hết lên đây, tối nay cô chủ của chúng ta nhất định phải là người lộng lẫy nhất!”

Lúc này, Khương Tự chậm rãi thở dài một hơi, được rồi, cô cũng không đùa quản gia Trịnh nữa.

Ở nhà hàng Giang Cảnh.

Thời gian hẹn là tám giờ tối.

Khương Tự cố tình để Lục Lẫm đợi nửa tiếng mới ung dung thong thả đến.

Nhân viên phục vụ dẫn Khương Tự đến, dọc đường không thấy một bóng người, xem ra Lục Lẫm đã bao toàn bộ nhà hàng.

Khương Tự bỗng dưng dừng bước, nghiêng đầu, tầm mắt dừng trên người Lục Lẫm.

Lục Lẫm dường như cảm nhận được điều gì đó, đối diện với ánh mắt của Khương Tự.

Lục Lẫm đã đến từ rất sớm, anh ngồi cạnh cửa sổ sát đất.

Tây trang, giày da, lạnh lùng như gió tuyết.

Bên ngoài cửa sổ sát đất, đèn đường sáng trưng.

Nhà hàng có tầm nhìn rất đẹp, có thể quan sát cảnh đêm thành phố A.

Ánh đèn trắng bạc chiếu xuống, rất hợp với cách bài trí của nhà hàng, càng làm cho nó trở nên thú vị hơn.

Khương Tự rất hài lòng với nhà hàng.

Tối nay cô mặc một bộ sườn xám màu xanh lá, chậm rãi ngồi đối diện với Lục Lẫm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 70: Là anh có lỗi với em

Lục Lẫm biết Khương Tự từ trước đến nay luôn thích bắt bẻ: “Cô chủ Lục có hài lòng với nhà hàng tối nay không?”

Khương Tự cong mắt, cười cực kỳ thoải mái.

Cô nói ngược với lòng mình: “Cũng tạm, nhưng tôi chỉ thích những nhà hàng mang phong cách dân quốc, ở đây không liên quan đến dân quốc chút nào cả.”

Lục Lẫm cực kỳ bình tĩnh, dường như biết Khương Tự sẽ gây khó dễ: “Thật ra thì vẫn có.”

Anh chỉ vào một nơi ở bên ngoài cửa sổ.

Khương Tự nâng cằm, nhìn về hướng Lục Lẫm chỉ.

Màn đêm nặng nề, ở trong cảnh đêm phồn hoa náo nhiệt, nơi đó có một tòa kiến trúc cô độc.

Khương Tự sinh ra chút tò mò: “Đó là nơi nào?”

Lục Lẫm: “Một tháp đồng hồ từ thời dân quốc, nghe nói người nọ vì để tưởng nhớ người vợ đã chết của mình mà đã cố tình nhờ người xây nó.”

Lục Lẫm nói thêm một câu: “Cụ thể thì tôi không biết rõ, chỉ nghe người khác nhắc qua.”

Anh vừa dứt lời thì bèn lấy ra một cái hộp.

Anh đẩy chiếc hộp đến trước mặt Khương Tự: “Có một thứ, tôi đoán là cô sẽ thích, vì thế đã đem tới cho cô.”

Sau khi Lục Lẫm trở về từ Thanh Trấn cũng không về thành phố A ngay lập tức mà đến một thành phố khác.

Đúng lúc có một buổi đấu giá ở đó.

Anh muốn trao đổi với Khương Tự thì cần phải bày tỏ được tâm ý của mình.

Lục Lẫm biết Khương Tự sẽ không tự ra tay, anh liền chủ động mở nắp hộp ra.

Trong hộp là một cái vòng cổ ngọc trai xám hiếm có, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn của nhà hàng.

Vòng cổ này, cho dù là vẻ ngoài hay là độ sáng, đều là cực phẩm.

Huống hồ trân châu xám là thứ cực kỳ hiếm thấy.

Chiếc nhẫn ngọc trai xám duy nhất trước đây được bán tại New York với giá cực kỳ cao.

Chỉ một viên trân châu mà có giá hai triệu, đúng là khiến người ta đau đầu.

Gần như Khương Tự đã thích từ cái nhìn đầu tiên.

Lần trước, Lục Lẫm tặng cô vòng tay phỉ thúy của Hoàng Huệ Lan, lần này lại tặng cô vòng cổ trân châu xám, tất cả đều bắt trúng sở thích của cô.

Lục Lẫm hiểu cô đến vậy sao?

Bởi vì cảnh giác động cơ của Lục Lẫm, Khương Tự nhanh chóng thu lại vẻ sung sướng khi nhận được quà lại.

Cô nhìn chằm chằm vào Lục Lẫm vài giây.

Không có gì là quan tâm miễn phí, nhất định là có yêu cầu gì đó.

Lục Lẫm dường như chưa phát giác, vẫn tùy ý để Khương Tự đánh giá.

Khương Tự hỏi trực tiếp: “Anh có việc muốn nhờ tôi giúp?”

Lục Lẫm: “Đúng vậy, có lẽ cô đã nghe qua một số tin đồn về tôi.”

Khương Tự nói thẳng: “Là nói anh không có cảm xúc sao?”

Lục Lẫm cười: “Không sai, quả thật tôi có phần thiếu cảm xúc dao động hơn so với người bình thường. Cho nên, hy vọng cô có thể giúp tôi một việc.”

Khương Tự cảm thấy kỳ quái: “Tôi có thể giúp gì cho anh?”

“Tôi chỉ muốn thử một lần.” Lục Lẫm cầm lấy hợp đồng đã được chuẩn bị sẵn, đưa tới trước mặt Khương Tự: “Đây là hợp đồng đã được soạn sẵn, mời cô xem qua.”

“Đơn giản mà nói, tôi muốn làm một thỏa thuận với cô, cô giúp tôi tìm ra cách có thể kích thích cảm xúc của tôi.”

“Còn tôi sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của cô.”

Khương Tự mở hợp đồng trong tay ra, đột nhiên ngẩn người.

Cảm xúc dao động?

Cô đột nhiên nghĩ tới một việc, tối hôm đó giá trị số mệnh của Lục Lẫm tăng mạnh nhiều lần trong một đêm.

Không phải Lục Lẫm muốn làm một số chuyện quá mức chứ?

Anh cho rằng cô sẽ tùy tiện đồng ý loại yêu cầu này sao!

Khương Tự vừa định tức giận ném hợp đồng vào mặt Lục Lẫm, cho anh biết cô không phải là người dễ dãi.

“Anh muốn…” Chết sao?

Đúng lúc Lục Lẫm mở miệng, phong ba bão táp lập tức biến mất.

Giọng nói trước giờ lạnh lẽo của Lục Lẫm mang theo chút trêu chọc: “Xin cô chủ cứ yên tâm, chắc chắn sẽ không giống như cô nghĩ đâu.”

Khương Tự nắm chặt hợp đồng trong tay, một phần hợp đồng bị cô bóp chặt đến nỗi nhăn lại.

Hiếm khi Khương Tự thẹn thùng, đỏ mặt trước Lục Lẫm.

Cô mặc kệ, dù sao là do anh sai.

Khương Tự chột dạ, khí thế ngoài miệng càng tăng cao: “Rõ ràng là anh nghĩ nhiều, nói đi, anh có suy nghĩ gì không nên nghĩ vậy?”

Công phu trả đũa của cô càng lúc càng mạnh.

Khóe miệng Lục Lẫm hiện lên ý cười: “Được rồi, là tôi sai, cô trong sạch.”

Khương Tự ngẩn người, sao nghe câu này cứ thấy quái lạ vậy.

Cô mặc kệ, thù này cô xem như đã trả được.

Khương Tự hừ một tiếng, mới chính thức bắt đầu xem hợp đồng.

Lục Lẫm nói không sai, hợp đồng được viết rất rõ ràng, trong quá trình kích thích cảm xúc của Lục Lẫm, hai người sẽ không có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào.

Khương Tự biết, điều kiện Lục Lẫm đưa ra luôn là tốt nhất.

Dựa vào cơ hội lần này, vừa hay cô có thể lấy thêm nhiều giá trị số mệnh một chút.

Khương Tự lật tờ cuối cùng trong hợp đồng.

Dưới cuối hợp đồng, tên của Lục Lẫm xuất hiện ở đó.

Đầu bút sắc bén, như một mũi dao lạnh lẽo.

Khương Tự nhấc bút, viết tên của mình bên cạnh tên họ Lục Lẫm.

Khương Tự, Lục Lẫm.

Hai cái tên này thật sự rất gần nhau.

Khương Tự hài lòng nhìn: “Cho nên tôi là bên A.”

Lục Lẫm tươi cười vô cùng lịch sự, anh vươn tay ra với Khương Tự: “Vậy thì, hợp tác vui vẻ.”

Khương Tự vẫn còn tức giận.

Cô kiêu căng ngửa đầu, vươn bàn tay trắng nõn ra.

Vào lúc tới gần lòng bàn tay của Lục Lẫm, Khương Tự đột nhiên thu tay lại.

Giây tiếp theo, Khương Tự đánh bàn tay của Lục Lẫm.

“Bốp” một tiếng, đầu ngón tay Khương Tự nắm nhẹ vào đầu ngón tay Lục Lẫm.

Sau đó cô thong thả ung dung thu tay lại, làm bộ như không có gì xảy ra.

Lục Lẫm bình tĩnh rút tay về.

Lực của Khương Tự không nhỏ, lòng bàn tay anh vẫn hơi ngứa rát một chút.

Lục Lẫm hạ tay, lòng bàn tay tự nhiên khép lại, muốn nắm chặt cảm giác này trong tay.

Đúng lúc đó nhân viên đem bữa tối lên.

Con ngươi đen nháy của Khương Tự xoay chuyển.

“Vừa rồi viết nhiều chữ quá, tay hơi mỏi, anh cắt cho tôi đi.”

Khương Tự rõ ràng chỉ viết tên cô, thời gian viết chữ còn chưa đến mười giây, lại nói viết đến mệt, rõ ràng là muốn gây khó dễ cho Lục Lẫm.

“Không phải anh đã nói, mọi chuyện đều nghe theo tôi sao?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 11: Xích Bọ Ngựa

Khương Tự khoanh tay, đến dao dĩa cũng không lấy, dáng vẻ chờ đợi Lục Lẫm phục vụ.

Lục Lẫm cực kỳ tự nhiên nhận phần bò bít tết của Khương Tự, bình tĩnh cắt nhỏ, cổ tay áo sơ mi được xắn lên, lộ ra nửa cánh tay.

Động tác cắt bò bít tết của anh vừa trơn tru vừa đẹp đẽ, anh rũ mắt, đáy mắt không có chút cảm xúc nào.

Nếu hai người đã thỏa thuận, vậy Khương Tự có thể tùy tiện hỏi.

Cô hơi dựa vào bàn cơm: “Tôi sai bảo anh, tại sao anh không tức giận?”

Lục Lẫm bỗng nhiên ngước mắt, đưa tới bên miệng Khương Tự một miếng bò bít tết đã được cắt xong.

Anh thản nhiên nói: “Há miệng.”

Khương Tự ngẩn ra, lập tức mím chặt môi, nhất quyết không làm theo.

Lục Lẫm học giọng điệu vừa rồi của Khương Tự: “Vừa nãy cắt bít tết, tay rất mỏi.”

Khương Tự khẽ nhướng mắt, phản bác: “Sao tay anh có thể…”

Cô vừa mở miệng, Lục Lẫm đã lập tức đưa đồ ăn vào miệng cô, sau đó anh thản nhiên buông dĩa, nhìn về phía Khương Tự.

“Bò bít tết nguội thì không thể ăn được đâu.”

Khương Tự khẽ nheo mắt, giống như đang giằng co với Lục Lẫm.

Anh cho rằng cô sẽ từ chối sao? Vậy cô phải bắt anh đút cho cô ăn.

Khương Tự nhanh chóng điều chỉnh được trạng thái, dùng ngón tay chỉ lên môi: “Tiếp tục đi.”

Sau đó, xuất hiện một cảnh quỷ dị.

Rõ ràng là một đôi vợ chồng xa cách, Khương Tự lại để Lục Lẫm đút từng miếng một, đút hết bữa tối.

Khi đứng dậy, Khương Tự xoa xoa bụng.

Vì Lục Lẫm mà tối nay cô ăn rất nhiều.

Mới rời nhà hàng, nhiệt độ đột nhiên hạ thấp.

Gió lạnh vào đêm, mũi Khương Tự thở ra khí, tất cả đều hóa thành khói.

Khương Tự vẫn luôn chú ý Lục Lẫm ở bên cạnh, nhìn một chút, cô bỗng nổi tâm tư khác.

“Vậy như thế này, anh cũng không tức giận sao?”

Khương Tự cực kỳ tò mò.

Cô hơi dùng lực, bất ngờ đạp mạnh vào chân Lục Lẫm.

Có lẽ do động tác của Khương Tự không đủ thuần thục, cô đột nhiên đứng không vững, ngã qua một bên.

Lục Lẫm rất nhanh, khi Khương Tự còn chưa ngã đã túm chặt lấy cổ tay cô, đột nhiên kéo cô lại.

Tay Khương Tự rất lạnh, cổ tay cô nhỏ đến mức có thể bị anh dễ dàng bao lấy.

Lục Lẫm rõ ràng không sử dụng quá nhiều sức, lại không ngờ rằng Khương Tự quá nhẹ, cô lập tức ngả vào anh. Người Khương Tự tê rần, sau đó che ngực mình lại.

Anh đợi cô đứng vững thì lập tức thu tay về.

Khương Tự phồng má.

“Tôi nói cho anh biết, hiện tại tôi rất tức giận.”

Khương Tự tức giận quay đầu bỏ đi.

Lục Lẫm đi theo lên: “Tôi lái xe đưa cô về nhà.”

Khương Tự bước nhanh trên đôi giày cao gót, không quay đầu lại: “Không cần.”

Khương Tự ngồi vào xe của mình, không hề muốn lên xe Lục Lẫm chút nào.

Cửa xe chưa đóng lại, Lục Lẫm hơi cúi người, chống một tay lên nóc xe.

Lục Lẫm tiến sát vào người cô, nhìn vào Khương Tự đang ở trong bóng tối: “Tôi sẽ nói trước với cô về thời gian hẹn đợt sau.”

Khương Tự dùng giọng mũi hừ một tiếng, coi như đáp lại.

Lục Lẫm coi như là Khương Tự đồng ý, anh nói với tài xế.

“Trời có tuyết, đường trơn trượt, chú ý an toàn.”

Lục Lẫm giúp Khương Tự đóng cửa xe lại.

– —-

Nhóm nhạc “Quái vật” nhận được một cuộc điện thoại: “Cô J muốn gặp mọi người.”

Bọn họ từng nghe qua cô J này, có tiếng tăm lừng lẫy trong lĩnh vực đầu tư, chẳng lẽ cô J muốn đầu tư vào nhóm vớ vẩn bọn họ sao?

Tên của họ là nghệ danh họ tự đặt cho mình.

Larry, Dylan, Tate.

Ba người bọn họ thích phong cách biểu diễn quái dị, nhưng hoàn toàn không có mấy ai chú ý.

Cho nên nhóm tên là “Quái vật.”

Một đám quái vật dị biệt, vĩnh viễn không tìm thấy đồng loại.

Nhưng bọn họ yêu sân khấu, chẳng sợ cách này không được mọi người ủng hộ, bọn họ vẫn muốn biểu diễn tiếp.

Nhưng Larry và những người khác không muốn liên lụy đến cô J nên đã quyết định nói rõ mọi chuyện với Khương Tự.

Ba người họ đi đến Vọng Quỳ, bọn họ đứng ở đó, đội trưởng Larry mở miệng đầu tiên.

“Cô J, phong cách của chúng tôi không được người khác ủng hộ.”

Khương Tự liếc mắt nhìn họ một cái.

Bọn họ ăn mặc và trang điểm kỳ quái giống như hôm biểu diễn.

Khương Tự cực kỳ hài lòng.

Không tệ, họ luôn kiểm soát chặt chẽ phong cách của mình mỗi khi ra ngoài, xem ra bọn họ chắc chắn sẽ làm theo.

Khương Tự cười khẽ: “Tôi đương nhiên biết, nhưng tôi không ngại.”

Ba người Larry: “…”

Khương Tự nâng cằm: “Chỉ cần mấy người động ý gia nhập bộ phận nghệ sĩ Vọng Quỳ…”

“Tôi sẽ cho mấy người một căn biệt thự ba trăm mét vuông ở Vọng Thanh Loan, coi như là ký túc xá của mọi người.”

Dylan nghe vậy sợ tới mức suýt chút nữa kéo đứt mái tóc dài của mình, lông mi giả của Tate suýt chút nữa thì bay, còn Larry thì suýt chút nữa trẹo chân.

Bọn họ biết giá nhà ở Vọng Thanh Loan rất đắt.

Đây là nơi bọn họ xứng để ở sao?

Larry hít sâu một hơi, khi anh ấy định tiếp tục mở miệng, đánh bay ý niệm của cô J thì có người gõ cửa.

Khương Tự mở miệng: “Vào đi.”

Có mấy người đến.

Khương Tự biết xây dựng một nhóm nhạc rất tốn kém.

Ngay khi cô ra tay sẽ vung thật nhiều tiền, không nương tay. Vì thế phó giám đốc Nhậm giúp cô liên hệ với chuyên viên trang điểm và người sản xuất giỏi nhất trong giới tới.

Alice, chuyên viên trang điểm nổi tiếng quốc tế, thu tiền bằng giây.

Nhà sản xuất nhạc họ Đới, mỗi bài hát do anh ta sáng tác đều tốn rất nhiều tiền.

Ở phương diện tiền này, Khương Tự cực kỳ đắn đo.

Khương Tự giới thiệu cho mấy người Larry thân phận của hai người kia, nhóm ba người hoàn toàn không thể tin nổi.

Tại sao cô J lại đối xử tốt với họ vậy.

Khương Tự nhìn về phía Alice: “Phong cách trang điểm, tóc dài và giày cao gót, những thứ này không thể đổi được.”

Alice nhìn thoáng qua lớp trang điểm của ba người “Quái vật”, cô khẽ nhíu mày.

“Không được, lớp trang điểm này phải sửa.”

Điều này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô.

Khương Tự suy nghĩ vài giây, cô bỗng nhiên vẫy vẫy tay với ba người Larry, nói: “Mấy người lại đây.”

Bọn họ căng thẳng đứng bên cạnh Khương Tự.

Khương Tự nhìn Alice, cô cực kỳ tự nhiên nói.

“Cô xem, không phải ngũ quan của họ rất đẹp sao?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 203: Quỷ lộ (8)

Alice: “?”

Ba người cũng ngơ ngác: “?”

Alice nhìn thoáng qua lớp trang điểm khoa trương của mấy người kia, cô ấy hơi mờ mịt. Chẳng lẽ giám đốc Khương có thể nhìn xuyên thấu bề ngoài, thấy được bản chất của họ sao?

Ngay sau đó, Khương Tự lại hỏi.

“Cô xem mái tóc dài của anh ấy, cô không cảm thấy anh ấy trông giống một quý công tử sao?”

“Còn có… Ai quy định đàn ông không thể mang giày cao gót?”

Ba câu hỏi khó ồ ạt được đưa ra.

Alice bỗng nhiên cảm thấy cô ấy vẫn còn nhìn nhận thế giới này hơi nông cạn.

Ba người Larry nhìn Khương Tự, cứ như cô là một vị thần vậy.

Vậy mà cô J lại hiểu phong cách của bọn họ!

Người khác nhìn thấy, phản ứng đầu tiên là sợ hãi, căn bản không dám liếc nhìn họ thêm một lần, ngay cả cha mẹ họ cũng không đồng ý phong cách của họ.

Nhưng cô J lại tiếp nhận được đặc điểm này của riêng bọn họ, cô là thiên sứ sao?

Alice ở bên cạnh đau khổ suy nghĩ, bỗng nhiên dường như cô lĩnh ngộ ra điều gì.

Một lát sau, Alice nhìn Khương Tự, nghiêm túc hỏi.

“Ý của cô là muốn phá vỡ khuôn mẫu, biến những thứ không thể thành có thể sao?”

Khương Tự cười thần bí: “Không phá thì không xây được.”

Phá vỡ mọi ảo tưởng của mọi người.

Chỉ có tránh xa phong cách yêu thích của mọi người thì kế hoạch ném tiền qua cửa sổ của cô mới có thể hoàn thành thiết lập.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Khương Tự, Alice hoàn toàn tỉnh ngộ.

Cô ấy đã có mặt trong các show lớn quốc tế, giúp các người mẫu trang điểm, ngũ quan của người mẫu vốn đã có nét nên cô ấy hầu như không tốn chút sức nào, có thể xem như vẽ hoa trên gấm mà thôi.

Nhưng mấy người này thì khác, nếu vừa nhìn qua có lẽ sẽ cảm thấy hơi chói mắt.

Nhưng nhìn kỹ lại phát hiện sắc thái này quá mê người.

Hiện tại việc cô ấy phải làm là giữ lại đặc trưng của họ, đồng thời mài dũa ra cho được góc cạnh của họ.

Như vậy sẽ khiến họ có một vẻ đẹp ấn tượng.

Alice có phần hưng phấn, đây có lẽ sẽ là tác phẩm hoàn mỹ nhất của cô.

Khương Tự nhìn người sản xuất nhạc.

“Khi sản xuất ca khúc mới thì cần nhớ một điều, đừng thay đổi phong cách của họ, họ phải có nhiều tiếng nói trong việc tạo ra bài hát mới.”

Phong cách kinh người này cần ổn định cho cô.

Gần đây, khán giả không có mấy hứng thú nghe nhạc.

Thứ hai, kể cả có nghe, họ đều chỉ nghe vài lần rồi nhanh chóng thoát ra ngoài.

Bọn Larry nghe Khương Tự nói vậy thì khó kiềm chế được nỗi kích động trong lòng.

Bọn họ có thể tiếp tục giữ phong cách của mình sao?

Có phải cô J cố gắng chiến đấu với mọi sự nghi ngờ như thế là vì để bảo vệ bọn họ không?

Người sản xuất nhạc nghiêm túc nói: “Giám đốc Khương, tôi đã xem qua video của họ…”

“Nếu sản xuất bài hát mới theo phong cách của họ…” Anh cười khổ một tiếng: “Có lẽ bài này coi như bỏ.”

Khương Tự bình tĩnh nói: “Đừng kết luận trước, hiện tại anh xem một lần đi.”

Cô ra hiệu cho phó giám đốc Nhậm, phó giám đốc Nhậm lập tức ấn mở video.

Video bắt đầu phát.

Lúc anh nhìn bọn họ vặn vẹo trên mặt đất, nhếch miệng cười với khán giả, dường như nhà sản xuất nhạc cảm thấy có một bàn tay bóp chặt cổ anh.

Khương Tự lại hỏi: “Hiện tại anh có cảm giác gì?”

Im lặng vài giây.

Người sản xuất nhạc thử thăm dò mở miệng: “Sởn tóc gáy?”

Khương Tự nhẹ nhàng lắc đầu: “Sai rồi.”

Giây tiếp theo, cô bình tĩnh mở miệng.

“Khi con người ta sợ hãi, quả thật sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng khi chúng ta gặp phải tình huống khác cũng sẽ có phản ứng như vậy.”

“Anh có biết đó là loại tình huống nào không?”

“Cái gì?” Người sản xuất nhạc hỏi.

Trong không khí yên tĩnh, Khương Tự nói ra một câu.

“Gặp phải thứ mà mình không biết.”

Người sản xuất nhạc lẩm bẩm nói: “Không biết?”

Anh mơ hồ cảm giác được, dường như anh đã lĩnh ngộ được thứ gì đó khó lường.

Khương Tự: “Bởi vì chưa thấy qua phong cách này, cho nên phủ nhận nó sao?”

“… Không thể nào.” Người sản xuất vô thức thẳng lưng.

Khương Tự: “Không biết sáng tạo, không dám thách thức giới hạn sao?”

“Đương nhiên tôi không sợ!” Hai mắt người sản xuất sáng rực lên.

Lúc này, nhà sản xuất nhạc nhìn Khương Tự như nhìn lên núi cao.

Trí tuệ phi thường của giám đốc Khương quả thực là ngàn dặm mới tìm được một. Anh may mắn được làm việc dưới trướng giám đốc Khương, lĩnh hội một góc sao trời mênh mông là vinh quanh của anh.

Nhà sản xuất nhạc nhìn mấy người Larry, trong lòng anh bỗng bùng cháy ngọn lửa chiến đấu hừng hực.

Bài hát mới phải làm thế nào, trong đầu anh đã có hình ảnh, chắc chắn anh sẽ tạo ra cho giám đốc Khương một bài hát mới thật chấn động.

Ba người Larry đã sớm rưng rưng nước mắt.

Hóa ra trong mắt cô J, cô định nghĩa phong cách của bọn họ như vậy.

Người khác không dám làm, bọn họ làm.

Không hỏi kết quả, chỉ hỏi ý chí ban đầu.

Khương Tự suy nghĩ, nhìn mấy người Larry, lại dặn dò một câu.

“Cách ăn mặc, kiểu tóc còn có phong cách của các cậu, đều không cần thay đổi, mấy cậu cứ giữ nguyên như hiện giờ…”

Khương Tự gằn từng chữ: “Một thứ cũng không được thiếu.”

“Bây giờ…” Cô chớp chớp mắt: “Mấy cậu có đồng ý gia nhập phân nhánh nghệ sĩ của Vọng Quỳ không?”

Ba người nghe thấy câu này, rốt cuộc không nhịn được nước mắt chảy ra.

“Chúng tôi đồng ý!”

Phó giám đốc Nhậm ở bên cạnh không nói gì, ngoài mặt thoạt nhìn vẫn rất bình tĩnh.

Thật ra trong lòng anh đã bắt đầu dậy sóng.

Giám đốc Khương đã duỗi tay tới phim truyền hình, chương trình thực tế và điện ảnh.

Hiện tại chẳng lẽ cô còn chuẩn bị phá đảo giới âm nhạc sao?

Giám đốc Khương nâng đỡ nhóm nhạc nam “Quái vật”, cũng không chỉ là muốn làm nhạc mà thôi.

Kỳ thật cô phải tạo một nhóm nhạc nam mang tính chất thử nghiệm, một nhóm nhạc nam mang phong cách Cyberpunk hoàn toàn mới.

Mọi người có lẽ sẽ cảm thấy lần này giám đốc Khương đã đi nhầm bước.

Nhưng nhìn như một lựa chọn sai lầm, thật ra là đánh sâu vào tâm lý của ba người, thể hiện trí tưởng tượng của giám đốc Khương về nền văn minh nhân loại trong tương lai.

Phó giám đốc Nhậm cực kỳ kinh ngạc

Bây giờ, khuôn mẫu của giám đốc Khương đã vươn đến vũ trụ chưa?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.