Khi giá trị số mệnh từ Kỳ Tầm biến mất hoàn toàn, Khương Cẩm Nguyệt liên tục gặp chuyện ngoài ý muốn.
Cho nên, Khương Cẩm Nguyệt càng muốn nắm chặt Phó Tế Thần, đạt được thêm nhiều giá trị số mệnh từ chỗ anh ta.
Nhưng Phó Tế Thần cứ như biến mất vậy, cô ta hoàn toàn không thể liên lạc được với anh ta.
Khương Cẩm Nguyệt có chút luống cuống.
Từ sau khi cô ta xuất ngoại, rất nhiều chuyện dần thoát khỏi sự khống chế của cô ta.
Lục Tinh Trầm, Lục Tư Việt ít liên lạc với cô ta hơn.
Mấy ngày hôm trước Khương Vân Hạo gọi điện thoại tới hỏi cô ta một số vấn đề khó hiểu.
Nghiêm Ấu Sơ cũng nghiêng về phía Khương Tự.
Về phần Kỳ Tầm…
Khương Cẩm Nguyệt căm giận nghĩ, thế mà giá trị số mệnh của Kỳ Tầm lại hoàn toàn biến mất!
Rốt cuộc bên Kỳ Tầm đã xảy ra chuyện gì?
Xưa nay Kỳ Tầm phong lưu, nếu lúc trước không phải cô ta bắt được nhược điểm của Kỳ Tầm thì Kỳ Tầm cũng sẽ không từng bước rơi vào tấm lưới của cô ta.
Nghĩ đến đây, Khương Cẩm Nguyệt khôi phục điềm tĩnh, cô ta bình tĩnh tự hỏi.
Chỉ cần cô ta biết rõ người hiện tại Kỳ Tầm thích là ai, tiếp tục lập ra kế hoạch công lược Kỳ Tầm là có thể kéo Kỳ Tầm vào lưới lần nữa.
Khương Cẩm Nguyệt gọi điện thoại cho bạn thân An Thi Nhã, hỏi thăm tình huống một chút.
Sau khi có người để nghe ngóng, Khương Cẩm Nguyệt hỏi: “Thi Nhã, có phải cậu cảm thấy… gần đây Kỳ Tầm hơi kỳ quái không?”
An Thi Nhã suy nghĩ, mở miệng: “Kỳ Tầm đúng là rất kỳ quái.”
Cô ấy bỗng nghĩ tới một chuyện.
“Lần trước tớ thấy sau khi ngựa của Khương Tự bị kinh hách ở trại nuôi ngựa, Kỳ Tầm đi tìm Khương Tự như phát điên, thậm chí anh ta còn muốn tự mình đi cứu cô ta…”
“Đó là lần đầu tiên tớ nhìn thấy Kỳ Tầm quan tâm một người như thế.”
Nghe vậy, Khương Cẩm Nguyệt khó tin siết chặt lòng bàn tay.
Lúc cô ta biết Kỳ Tầm thích người khác, cô ta từng phỏng đoán rốt cuộc người kia là ai.
Nhưng cô ta hoàn toàn không nghĩ đến người kia sẽ là Khương Tự!
Cảm xúc của Khương Cẩm Nguyệt mất khống chế, cô ta lập tức cao giọng: “Sao lại là Khương Tự!”
Sao lại có thể là Khương Tự!
“Chẳng lẽ Kỳ Tầm quên rằng…” Giọng Khương Cẩm Nguyệt có phần chói tai: “Khương Tự là cô chủ nhà họ Lục sao?”
An Thi Nhã nhíu mày: “Cậu kích động như thế làm gì?”
Cô ấy nghĩ đến hành vi trước kia của Khương Cẩm Nguyệt, có chút khinh thường.
“Lục tổng chẳng phải cũng là người đã kết hôn sao, nhưng lúc trước cậu vẫn ăn vạ Lục tổng, nói mình xuất ngoại là vì Lục tổng còn gì?”
Khương Cẩm Nguyệt cứng họng không trả lời được,.
Trong đầu An Thi Nhã lướt qua dáng vẻ của Khương Tự ở trại nuôi ngựa, cô ấy mở miệng.
“Tuy rằng tớ không thích Khương Tự.”
“Nhưng tớ không thể không thừa nhận…” An Thi Nhã nghiêm túc nói: “So với Khương Tự, cậu thật sự kém một khoảng lớn.”
Khương Cẩm Nguyệt không nghe nổi nữa, cô ta lập tức cúp điện thoại.
Cô ta cố gắng kiềm chế cảm xúc, làm bản thân bình tĩnh lại.
Tuy cô ta công lược Kỳ Tầm thất bại nhưng giá trị số mệnh từ những người khác cũng không biến mất.
Lục Tinh Trầm và Lục Tư Việt, tuy rằng có hơi kỳ quái nhưng chỉ cần giá trị số mệnh của bọn họ vẫn còn thì chứng minh cục diện còn nằm trong sự khống chế của cô ta.
Khương Cẩm Nguyệt đưa ra một quyết định.
Cô ta phải nhanh chóng về nước, xem xét tình huống của bọn họ.
Hơn nữa, hiện tại rất có khả năng là Phó Tế Thần đã về nước.
Cô ta phải về nước tìm Phó Tế Thần, công lược nhân vật số mệnh lớn nhất này.
Khương Cẩm Nguyệt nghĩ vậy xong thì thả lỏng rất nhiều.
Cô ta lơ đãng nhìn về phía gương, sợ tới mức suýt đập nát gương.
Người trong gương là ai!
Làn da ảm đạm, phấn nền dày bịch, hiện ra màu than chì cực kỳ không hài hòa ở trên mặt.
Nếp nhăn ở đuôi mắt và giữa trán trở nên sâu hơn.
Làn da của cô ta sờ vào không hề trơn bóng mà vô cùng thô ráp.
Khương Cẩm Nguyệt rất yêu quý dung mạo của mình, cô ta quyết không thể để truyền thông chụp được dáng vẻ hiện tại của mình.
Vì thế, cô ta lập tức liên hệ với bệnh viện thẩm mỹ cao cấp nhất ở đây, chuẩn bị đi phẫu thuật làm đẹp.
Tới bệnh viện thẩm mỹ, Khương Cẩm Nguyệt còn đeo khẩu trang và kính râm, viện trưởng người Hoa nhiệt tình ra đón cô ta.
Viện trưởng biết Khương Cẩm Nguyệt là con gái quốc dân, diện mạo và khí chất của cô ta đều đứng đầu.
Một minh tinh lưu lượng tới đây, viện trưởng cực kỳ vui mừng, chị hy vọng Khương Cẩm Nguyệt có thể mang tới độ hot cho bệnh viện của mình.
Viện trưởng cười nói: “Cô Khương, mời cô tháo khẩu trang và kính râm xuống, theo tôi tới đây.”
Khương Cẩm Nguyệt đi vào bệnh viện, xác định không có truyền thông, cô ta mới cẩn thận tháo khẩu trang xuống.
Viện trưởng nhìn thoáng qua, khiếp sợ: “!!”
Cái người có làn da xỉn màu, quầng thâm mắt nặng như bị người khác đánh một quyền này rốt cuộc là ai?
Viện trưởng nghi ngờ, rõ ràng ảnh chụp trên mạng của Khương Cẩm Nguyệt rất xinh đẹp, chẳng lẽ ảnh trên mạng của cô ta đều là lừa đảo?
Nhưng chị không dám hỏi nhiều, chỉ đè suy nghĩ xuống, đưa Khương Cẩm Nguyệt vào trong phòng.
Viện trưởng chuẩn bị tháo trang sức cho khương Cẩm Nguyệt trước, nhưng khi tay chị đụng vào làn da của Khương Cẩm Nguyệt.
Chị lại kinh hãi: “!”
Vừa rồi mình sờ phải cái gì? Vì sao lại thô ráp thế?
Viện trưởng mang tâm tình phức tạp nghĩ: Sau này mỹ phẩm dưỡng da Khương Cẩm Nguyệt làm đại diện thì mình nhất định phải tránh mìn hết.
Khương Cẩm Nguyệt làm đẹp xong, cô ta đang chuẩn bị rời đi.
Viện trưởng uyển chuyển nói: “Cô Khương, có thể chụp cùng cô một bức ảnh không?”
Khương Cẩm Nguyệt vừa nghe vậy lập tức nóng nảy.
Cô ta không muốn bị truyền thông phát hiện mình tới bệnh viện thẩm mỹ trùng tu nhan sắc đâu.
Khương Cẩm Nguyệt nói chuyện rất hung dữ: “Các người xứng chụp ảnh chung với tôi sao? Tôi tới nơi này là vinh hạnh của các người, tôi cảnh cáo các người, không được phép nhắc chuyện này với người khác.”
“Có nghe không?”
Nói xong câu đó, Khương Cẩm Nguyệt lập tức đeo kính râm khẩu trang, vội vã rời đi.
Viện trưởng khó tin nhìn bóng dáng cô ta, không chụp chung thì không chụp chung, sao Khương Cẩm Nguyệt lại có thể không có tố chất vậy chứ.
Viện trưởng kể chuyện này với những bệnh viện thẩm mỹ khác ở New York.
Những người khác đồng loạt tỏ vẻ, từ bây giờ Khương Cẩm Nguyệt sẽ vào sổ đen của họ, bọn họ từ chối tiếp đãi cô ta.
***
Cuối cùng công việc của Lục Tư Việt cũng kết thúc, anh chuẩn bị làm tiếp tiệc tẩy trần cho Khương Tự.
Nội dung cụ thể anh cũng nghĩ kỹ rồi, giờ chỉ cần tìm người tới phối hợp thôi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lục Tư Việt quyết định tìm các thành viên “Những tay súng của cõi Niết Bàn”.
Dù sao chỉ có bọn họ biết cô J là chị dâu cả của Lục Tư Việt. Miệng bọn họ rất kín, sẽ giữ cẩn thận bí mật này.
Lục Tư Việt tới phòng luyện tập: “Các cậu có rảnh không? Giúp tôi cái này.”
Các thành viên đồng loạt quay đầu, dùng ánh mắt dò hỏi anh.
Lục Tư Việt nhìn qua hơi mất tự nhiên, nhìn đi chỗ khác: “Chị dâu của tôi đã lâu không về nhà, tôi muốn chuẩn bị một bất ngờ cho chị ấy.”
Lỗ tai của Lục Tư Việt hơi nóng, mạnh miệng nói: “Tôi nói rõ trước nhé, chủ yếu là tôi muốn hát ca khúc mới một lần, thuận tiện chào đón chị ấy thôi.”
Không ngờ, tất cả thành viên đều nhiệt tình đăng ký.
“Tôi đi.”
“Tôi cũng phải đi!”
“Tính cả tôi nữa.”
Mắt Hàng Dĩ Thanh sáng lên: “Tôi có thể cảm ơn riêng chị dâu cậu không?”
Bởi vì Khương Tự mà con đường diễn xuất của Hàng Dĩ Thanh cực kỳ thông thuận, kỹ thuật diễn tiến bộ từng ngày, anh còn chưa tìm được cơ hội cảm ơn cô đâu.
Lục Tư Việt do dự vài giây, gật đầu: “Đương nhiên.”
Nếu Lục Tư Việt biết trước kết cục thì anh nhất định sẽ không tới tìm Hàng Dĩ Thanh.
Vì bữa tiệc đón gió tẩy trần, Lục Tư Việt đã bao trọn quán bar.
Sau khi mọi thứ được chuẩn bị ổn thỏa, anh mời Khương Tự.
Khương Tự tò mò, tiệc tẩy trần của Lục Tư Việt sẽ trông như thế nào.
Cô cố ý rút ra chút thời gian.
Dưới sân khấu quán bar, vị trí trung tâm nhất đặt đệm mềm xa hoa, vừa nhìn đã biết là chỗ ngồi dành riêng cho Khương Tự.
Khương Tự thong thả ung dung ngồi xuống, quét mắt nhìn quán bar một lượt.
Không gian không tồi, phong cách trang trí cũng rất độc đáo.
Khương Tự hài lòng một nửa, ngửa đầu ý bảo: “Các cậu có thể bắt đầu biểu diễn.”
Lục Tư Việt xoay người đi lên sân khấu, đứng trước microphone dựng đứng, vươn tay cầm.
Anh cố tình hạ giọng: “Bài hát này dành tặng Khương Tự.”
Âm thanh trong trẻo cất lên, giai điệu dễ nghe quanh quẩn trong không khí, kết hợp với nhạc đệm của bọn Hàng Dĩ Thanh.
Lập tức kéo người ta vào trong khung cảnh Lục Tư Việt dựng lên.
Khiến người ta không khỏi than nhẹ, Lục Tư Việt không hổ là giọng ca chính.
Lục Tư Việt cố tình chọn bài hát trữ tình, thậm chí mỗi ca từ đều mới được viết ra.
Khương Tự là người đầu tiên được nghe.
Khương Tự ngồi dưới sân khấu, nghe mãi rồi bất giác trở nên mệt rã rời.
Mí mắt không nhịn được mà rũ xuống, cô suýt ngồi ngủ tại chỗ.
Xem ra cô còn chưa thích nghi được với sự chênh lệch múi giờ, ca khúc này của Lục Tư Việt chỉ có thể trở thành ca khúc ru ngủ thôi.
Lục Tư Việt vừa hát vừa quan sát phản ứng của Khương Tự.
Anh cau mày, ca khúc trữ tình càng hát càng có cảm giác xơ xác tiêu điều.
Fu*k! Mình không nên chọn bài trữ tình.
Bầu không khí đang tốt đẹp lại bị anh làm cho ảm đạm rồi.
Khi Lục Tư Việt kiên trì hát xong câu cuối cùng.
Đột nhiên ánh đèn tắt hết, toàn bộ quán bar chìm vào bóng tối.
Tình huống gì thế?
Chẳng lẽ Hàng Dĩ Thanh vẫn còn tiết mục?
Trước mắt Khương Tự tối sầm, khi cô bắt đầu làm quen với bóng tối thì giây tiếp theo, chùm sáng mạnh một lần nữa xuất hiện, chiếu thẳng trước mặt cô.
Cộc cộc cộc.
Âm thanh quen thuộc vang lên, Khương Tự nhận ra, đó là tiếng giày cao gót!
Khương Tự lập tức tỉnh táo tinh thần, cơn buồn ngủ bay đi hết.
Cô ưỡn thẳng lưng, nhìn nơi chùm sáng chiếu xuống.
Bối cảnh âm nhạc vang lên.
Giọng nói trong trẻo dứt khoát của thiếu niên vang lên trong bóng đêm, lớn tiếng tuyên bố.
“Ladies and gentlemen, hãy chào mừng nhân vật vĩ đại nhất thế kỷ của chúng ta.”
“Quý cô J!”
Khương Tự nghe ra, nhạc nền ca khúc mới của “Quái Vật” đã thay đổi một chút, đổi thành loại nhạc remix phù hợp với biểu diễn ở quán bar hơn.
Chỉ nghe mỗi BGM (nhạc nền) đã có thể làm cháy không khí.
Bầu không khí bị Lục Tư Việt làm nguội lạnh lần nữa nóng trở lại.
Từ Hàng Dĩ Thanh dẫn đầu, đội ngũ hình tam giác đi ra từ bóng tối.
Dù bọn họ không mang giày cao gót, nhưng đều đi giày cao, dù không bằng nhóm “Quái Vật” nhưng vẫn tràn đầy năng lượng.
Khi bọn Hàng Dĩ Thanh luyện tập, đúng là đã thử đi giày cao gót.
Càng luyện tập họ càng bội phục nhóm “Quái Vật”, bởi vì thật sự quá khó. Cuối cùng, họ chỉ có thể đổi thành cách khác.
Khương Tự rất hứng thú xem, bọn Hàng Dĩ Thanh mang vũ đạo của nhóm nam “Quái Vật” vào đặc điểm cá nhân của “Những tay súng của cõi Niết Bàn”.
Có một kiểu thú vị khác.
Người khiếp sợ nhất ở đây không ai khác ngoài Lục Tư Việt.
Làm sao anh có thể ngờ, ngày thường Hàng Dĩ Thanh ít nói, thế mà có thể nghĩ ra sáng kiến như thế.
Lục Tư Việt chỉ có thể an ủi bản thân, chắc chắn Khương Tự sẽ không thích…
Anh nhìn chỗ trước sân khấu.
Khương Tự vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Rất thú vị.”
So với thái độ khi nghe anh hát, hoàn toàn tương phản.
Lục Tư Việt không muốn thừa nhận mình ghen tị, cũng không muốn thừa nhận tiết mục của mình không hay bằng bọn họ.
Câu nói “Giọng khách át giọng chủ” chính là đo ni đóng giày cho bọn anh.
Biểu diễn kết thúc, Hàng Dĩ Thanh bưng một chiếc bánh kem: “Chúc mừng nhóm nhạc nam mới của Quý cô J đạt được nhân khí siêu cao ở nước ngoài!”
“…”
Liên tiếp chúc mừng, tất cả đều là khen Khương Tự.
“Trước tiên chúc doanh thu phòng vé của “Tình yêu trong thành phố chết” bán được nhiều, nhận giải thưởng tới mỏi tay.”
Quân đoàn li3m cẩu của Khương Tự lại chiêu thêm vài tên đại tướng.
Lúc nghe câu cuối cùng, Khương Tự trầm mặc.
Tạm thời những lời này không cần nói.
Lục Tư Việt đứng một bên, Khương Tự vẫy tay với anh.
“Tới ăn bánh kem.”
Lục Tư Việt nhích từng chút tới, ngồi cạnh Khương Tự.
Anh căm giận bóp một miếng bánh kem, bắt đầu ăn để trả thù.
Khi li3m cẩu gặp li3m cẩu, Lục Tư Việt thua thảm bại.
Hôm nay, Lục Tư Việt hiểu ra một điều, quả nhiên cư dân mạng nói không sai, đẹp trai đứng trước hài hước, hoàn toàn không đáng nhắc tới!
***
Sau khi Khương Tự xem biểu diễn xong, cả người tỉnh táo lại, tiện đường tới công ty một chuyến.
Thông qua mấy lần đầu tư thất bại trước đó, Khương Tự hiểu ra một đạo lý.
Đối với bọn họ, cô J hiện tại đã có xu thế thần hóa.
Chỉ cần cô J đầu tư một hạng mục, quan tâm cô đầu tư gameshow hay phim ảnh làm gì, quan tâm cô tìm thành viên tổ chức như thế nào làm gì, người xem đều sẽ xúm lại như tổ ong.
Nghĩ trước nghĩ sau, Khương Tự tìm được một biện pháp không có sơ hở.
Khoác thêm chiếc áo choàng sau lưng cho cô J không phải được rồi sao?
Áo choàng sau áo choàng, tên gọi tắt là bộ áo choàng nhỏ.
Cô J là nữ, người này nhất định phải là nam.
Khương Tự vỗ đầu, dùng tốc độ nhanh nhất lấy danh hiệu cho áo khoác nhỏ của mình.
Ngài W.
Tùy tiện lật vài tờ tin tức, Khương Tự chế tạo một hình tượng cho Ngài W.
Nhà giàu thần bí, anh không có năng lực giám định và thưởng thức phim ảnh nhưng năng lực đập tiền là số một, chính là ông chủ than đá dễ lừa dối nhất trong ngành sản xuất phim ảnh.
Vì sao Ngài W phải tốn 3 tỷ tệ để đầu tư quay một bộ phim khoa học viễn tưởng?
Khi còn nhỏ anh rất nghèo, luôn ước mơ được ra ngoài vũ trụ, quay “Những vì sao” chỉ vì thỏa mãn mộng tưởng khoa học viễn tưởng thời thơ ấu.
Nghe xong kế hoạch của Khương Tự, phó tổng Nhậm cực kỳ thấu hiểu.
Cái tên cô J, đối với giám đốc Khương mà nói, là ánh hào quang, cũng là gánh nặng.
Lúc này, giám đốc Khương hy vọng không bị hào quang đó trói buộc, tự do tự tại mà làm phim.
Vài ngày sau, phim nhựa “Những vì sao” có thông báo tuyển diễn viên trên toàn thế giới ở official weibo.
Cùng lúc đó, official weibo của gameshow “Diễn kịch thật sự khó” cũng chia sẻ bài đăng này.
Các cư dân mạng nhìn thấy bộ phim được xưng là “bộ phim được đầu tư khủng nhất trong lịch sử Trung Hoa”, xem kỹ số 0 phía sau, còn tưởng rằng mình đếm sai rồi.
Đúng vậy, không sai!
Không phải 30 triệu, cũng không phải 300 triệu.
“Những vì sao” được đầu tư tận 3 tỷ!
Cư dân mạng đồng loạt cười nhạo, nhất định là đoàn phim nhỏ vô danh nào đó đang tự biên tự diễn, chờ đến khi nhiệt độ tăng lên thì lại tuyên bố số tiền đầu tư thật.
[Tiền phim ảnh dễ kiếm vậy sao? 3 tỷ mà cũng có thể khoác lác, cười rụng răng mất. Đây là đoàn phim gà rừng từ đâu ra thế?]
[Nhiệt độ này mà cũng có thể cọ… Ai lớn mặt dám tự xưng bộ phim số một vậy.]
[Các vị đừng cười, mọi người không thấy người đầu tư là ngài W sao? Người này chắc không có quan hệ với cô J chứ?]
Cư dân mạng này phát hiện chân tướng, mọi người nhanh chóng click mở poster tuyển diễn viên của “Những vì sao”, phía dưới chói lọi một hàng chữ to: Ngài W.
Cư dân mạng lập tức chạy đến Weibo của Điện ảnh Vọng Quỳ và cô J, điên cuồng đặt câu hỏi.
Không tới chốc lát, official Weibo của Vọng Quỳ đã đăng một bài viết làm sáng tỏ cô J và ngài W không có quan hệ, hơn nữa còn lộ ra những ngày gần đây cô J có kế hoạch phim mới, cô không biết gì về “Tinh cầu”.
Các cư dân mạng liên hệ trên dưới, còn gì không rõ nữa.
Hay lắm, thì ra là Ngài W này đang ăn vạ!
Người thật không lộ mặt, lấy một danh hiệu, đập rất nhiều tiền, đầu tư vào hạng mục mắt nhìn là thấy bất ổn…
Từng việc từng việc đều chỉ vào một điểm, ngài W muốn phục chế thành công của cô J!
Cư dân mạng cười vang, một ông chủ than đá mà cũng muốn bắt chước cô J?
Thành công của cô có thể tùy tiện tái hiện sao?
Mọi người đều biết, cô J có thể đi tới hôm nay đều dựa vào sự chuẩn xác nắm chắc gu người xem, còn cống hiến lý tưởng lớn cho ngành sản xuất đầy hứa hẹn.
Nghịch thiên hơn đó là cô J còn có thể chất huyền học.
Ngài W là ai? Anh ta mà cũng dám ăn vạ cô J.
Cư dân mạng vừa mắng ngài W, vừa tâng bốc cô J.
Khương Tự cực kỳ hài lòng với sự bàn tán của cư dân mạng, xem ra, bọn họ đều rất ghét ngài W, kế hoạch lỗ tiền của cô lần này chắc chắn có thể ổn định.
Về phần thân phận của ngài W ra sao thì cứ để cư dân mạng đoán đi, cũng không đoán ra trên đầu Khương Tự được.
Khương Tự cười khúc khích.
Không ngờ đúng không, tôi ăn vạ chính mình đấy.