Trong lòng Lục Lẫm tràn đầy những cảm xúc phức tạp mà trước nay chưa từng có.
Lần đầu tiên trong đời anh cảm nhận được vui vẻ, chờ mong, tiếc nuối, sợ hãi…
Đủ loại cảm xúc nảy lên trong lòng.
Mắt Lục Lẫm khô khốc.
Giờ phút này anh chỉ biết một điều.
Anh thực sự muốn tìm lại tất cả ký ức.
Giọng Lục Lẫm trở nên trầm khàn: “Hôm nay em rất đẹp.”
Khương Tự ngẩn người, trong hôn lễ Lục Vọng cũng từng nói vậy với cô.
Bọn họ chưa kịp nghĩ nhiều thì đã có chuyện bất ngờ xảy ra.
Lục Lẫm vừa dứt lời thì lớp cửa kính bên phía anh chợt nổ tung.
Bên chân Lục Lẫm tràn đầy mảnh vỡ.
Khương Tự và anh liếc nhau một cái, cả hai đều hiểu hoàn cảnh lúc này.
Lục Lẫm nhớ tới cuộc nói chuyện sâu trong ký ức kia.
Nếu anh muốn có được quyền lợi yêu một người, phải bắt đầu lại từ đầu với Khương Tự, tất nhiên sẽ khó khăn chồng chất.
Điều này cũng đã giải thích cho việc lúc trước chỉ cần ở bên cạnh cùng với Khương Tự thì anh sẽ gặp phải đủ chuyện bất trắc.
Nếu đã vậy thì Lục Lẫm sẽ không để cho Khương Tự mạo hiểm.
“Em đến Bách Nhạc Môn chờ anh.” Lục Lẫm hiểu rõ tình cách của Khương Tự, chắc chắn cô sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, anh cố gắng nói bằng giọng nhẹ nhàng.
“Anh sẽ qua ngay.”
Dựa theo đoạn hồi ức trong đầu anh thì Bách Nhạc Môn là nơi bọn họ gặp nhau lần đầu.
Anh có linh cảm là đối với bọn họ thì nơi đó hẳn sẽ có ý nghĩa đặc biệt.
Nếu muốn nhớ lại chuyện xảy ra ở Bách Nhạc Môn thì Lục Lẫm nhất định phải cố gắng tìm lại ký ức.
Nghe thấy câu nói này của Lục Lẫm, Khương Tự lập tức nhận ra có gì đó không đúng.
Cô nhíu mày, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy còn anh?”
Cô nắm được trọng điểm trong lời anh nói.
Lục Lẫm hạ thấp giọng, nhìn vào mắt Khương Tự: “Anh đến 1938 một chuyến trước, anh nghĩ có thể là anh làm rơi một thứ ở đó.”
Anh không nói rõ được nguyên nhân nhưng anh luôn có một linh cảm khó hiểu.
1938 là điểm mấu chốt để anh tìm lại ký ức.
Theo ký ức dần dần quay về, sẽ càng ngày càng xuất hiện nhiều nguy hiểm.
Mà Khương Tự ở chung với anh chắc chắn sẽ gặp phải bất trắc.
Lục Lẫm không thể khiến cô rơi vào nguy hiểm.
Khương Tự nhìn sâu vào mắt Lục Lẫm.
Con ngươi của anh trông tối hơn bình thường, như bóng tối đang chìm trong giấc ngủ say vĩnh hằng, không có lấy một chút ánh sáng.
Bình thường khi nhìn sâu vào anh, sẽ như bị kéo vào một hố đen không đáy.
Nhưng giờ phút này ánh mắt Lục Lẫm lại sáng kinh người.
Từ trước đến nay bọn họ cực kỳ ăn ý, bất kể là quá khứ hay hiện tại.
Nháy mắt Khương Tự đã hiểu ý của Lục Lẫm.
Lục Lẫm chỉ hi vọng gặp nguy hiểm một mình.
Bởi vì tất cả những điều bất trắc kia đều đến vì Lục Lẫm, nếu như cô ở bên cạnh Lục Lẫm thì khó tránh khỏi sẽ ngộ thương.
Khương Tự không muốn phối hợp, giận dữ trừng anh một cái, cô hoàn toàn không muốn làm theo lời Lục Lẫm: “Chúng ta có thể cùng đi.”
Lục Lẫm thấp giọng dỗ dành cô: “Em biết rõ ý của anh mà.”
Lục Lẫm không muốn để cho Khương Tự mạo hiểm, Khương Tự cũng không muốn bỏ mặc Lục Lẫm đối mặt một mình.
Giọng điệu Khương Tự rất chắc chắn: “Em muốn đi cùng anh.”
Khương Tự rất kiên trì, không đợi Lục Lẫm trả lời cô đã đi thẳng xuống tầng, ngồi vào trong xe của Lục Lẫm.
Lục Lẫm không thay đổi được ý cô, lập tức đi theo cô ra ngoài.
Cửa xe đang mở, trên người Khương Tự còn mặc bộ váy cưới trắng tinh kia, phần đuôi váy như là tua cờ màu bạc, rũ xuống bên cạnh xe.
Dưới ánh mặt trời, Khương Tự đẹp đến loá mắt.
Khương Tự vẫy vẫy tay với anh: “Lái xe đi.”
Nhìn thấy váy cưới trên người Khương Tự, mắt Lục Lẫm khẽ dao động: “Sao em không thay váy cưới ra?”
Khương Tự nghiêng đầu nhìn sang anh, nhẹ nhàng nói: “Em còn tưởng là anh muốn em mặc mãi đấy.”
Đúng là Lục Lẫm muốn để Khương Tự mặc bộ váy cưới này cùng anh đến Bách Nhạc Môn.
Nhưng anh chưa nói một chữ, Khương Tự lại hiểu.
Khóe môi Lục Lẫm hiện lên ý cười.
Ngày hôm nay, rõ ràng sẽ nguy hiểm chồng chất, anh lại cười nhiều hơn bất cứ ngày nào khác trong quá khứ.
Ngay cả bảo tiêu đi theo cũng nhìn sửng sốt.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ ông chủ cười.
Lục Lẫm ngồi vào ghế lái.
Xe càng đi về phía trước Khương Tự càng cảm thấy không đúng.
Khương Tự nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ: “Chờ đã, Lục Lẫm anh đưa em đi đâu thế?”
Lục Lẫm không trả lời mà tiếp tục lái xe về phía trước, cảnh sắc ngoài cửa sổ càng thêm quen mắt.
Xe chậm rãi dừng lại ở một nơi quen thuộc.
Bọn họ đến Bách Nhạc Môn.
Lục Lẫm tiền trảm hậu tấu, dẫn Khương Tự tới đây.
Sau khi xe dừng hẳn, Lục Lẫm vòng qua thân xe mở cửa xe ra giúp Khương Tự, anh nói bằng giọng dỗ dành: “Khương Tự, xuống xe có được không?”
Khương Tự hơi cáu kỉnh, cô khoanh tay quay đầu sang một bên.
Dáng vẻ nhất quyết không chịu xuống xe.
Vẻ mặt Khương Tự đầy vẻ không phối hợp, cô dùng giọng mũi hừ một tiếng: “Anh đừng cho là em sẽ ngoan ngoãn làm theo, muốn để em nghe lời anh, nằm…” Mơ.
Một giây sau, người cô chợt nhẹ bẫng.
“Lục Lẫm, anh làm gì thế?”
Lục Lẫm trực tiếp cúi người bế ngang Khương Tự lên.
Anh quyết định không để ý tới tới cái miệng nhỏ đang không ngừng cảnh cáo của cô, dùng im lặng để đối phó.
Khương Tự vung chân, ý đồ thay đổi thế cục: “Lục Lẫm, em cảnh cáo anh, nếu như anh đối xử với em như vậy em sẽ tức giận đấy.”
“Em sẽ tiêu nhiều tiền của anh hơn, ngày ngày chọc anh giận, nói xấu anh khắp nơi…”
Nghe một lúc, Lục Lẫm bật cười.
Anh đi rất vững, ôm Khương Tự đi một đường đén Bách Nhạc Môn.
Sâu trong mắt Lục Lẫm đầy ý cười khó phát hiện: “Được, vậy anh chờ nhé.”
Anh nhẹ nhàng đặt Khương Tự xuống đất.
Lục Lẫm biết bảo tiêu vẫn luôn đi theo sau lưng, anh ra dấu cho họ bảo bọn họ đến gần.
“Bảo vệ cô chủ cho tốt.”
Sau đó, Lục Lẫm lập tức lái xe đi 1938, hai nơi này cách nhau không xa.
Xe nhanh chóng đến nơi, anh đi đến trước quầy: “Tôi đến lấy quân trang gửi ở đây.”
Mục đích của Lục Lẫm rất rõ ràng.
Từ nơi sâu thẳm, anh cảm thấy có một sợi dây vô hình dẫn dắt anh nói ra những lời ấy.
Ông Mạnh trông cửa hàng ngẩn người mất mấy giây, ông ấy nhận ra Lục Lẫm.
Lần trước Lục Lẫm đến đây cùng một người phụ nữ mặc sườn xám rất đẹp, anh trả lời đúng câu hỏi trên giấy.
Trong cửa hàng 1938 đúng là có cất giữ quân phục, đây là một bí mật không có ai biết.
Vì sao Lục Lẫm lại biết chuyện này? Ông Mạnh không biết.
Ông nhìn sâu vào Lục Lẫm, không hỏi nhiều: “Được, cậu đi theo tôi.”
Đi đến nơi hẻo lánh bên trong, ông Mạnh di chuyển một bức tranh trên tường, đằng sau bức tranh có một cơ quan, ông ấy mở cánh cửa ngầm đằng sau ra.
Theo cánh cửa ngầm mở ra, cảnh tượng trong phòng cũng dần dần rõ ràng.
Từng dãy quân trang treo chỉnh tề trong phòng.
Tất cả đều là kiểu dáng giống nhau.
Ông Mạnh lên tiếng: “Dựa theo cách làm thường lệ từ trước tới nay, cách mỗi ba năm tôi sẽ làm một bộ quân trang giống hệt, hiện tại quân trang đã treo đầy cả phòng.”
Nhìn qua từng hàng quân trang, Lục Lẫm hơi hoảng hốt.
Cảm giác đau đớn quen thuộc trong tim lại bắt đầu nổi lên, nhưng từ trước đến nay ý chí của anh mạnh mẽ, đau đớn thường xuyên đã không doạ được anh.
Lúc này, có một giọng nữ vang lên bên tai anh.
… “Lục thiếu soái, dáng vẻ lúc anh mặc quân trang là đẹp nhất.”
Giọng điệu nhõng nhẽo đáng yêu nhưng không thiếu trêu chọc.
“Lục thiếu soái, sao anh lại tên là Lục Vọng? Rõ ràng lúc anh không cười lạnh lẽo như mùa đông, không bằng anh đổi tên khác đi?”
Lục Vọng, Lục Lẫm.
Chẳng lẽ đây chính là nguồn gốc cái tên kiếp này của anh ư?
Lục Lẫm cười một tiếng, tay đè lại lồ ng ngực đang đau âm ỉ.
Trong đau đớn lại mang theo một chút ngọt ngào, giống như uống rượu độc giải khát, khiến cho người ta phát nghiện.
Lục Lẫm giật mình nhớ lại giấc mơ trong phòng bệnh ngày đó. Anh tuyệt vọng ôm Khương Tự ra khỏi chiếc xe phát nổ.
Sau đó anh đã ngày qua ngày đâm đầu vào công việc.
Người đời nói đùa rằng sau khi phu nhân của Lục Vọng qua đời thì anh đã biến thành một tên điên không có tình cảm.
Mỗi ngày làm việc như phát điện, ngày ngày kiếm đấu vàng cũng không thể khiến anh dừng bước.
Sở dĩ Lục Vọng liều mạng kiếm tiền là muốn để lại manh mối ở thế giới này, muốn giữ lại càng nhiều hồi ức giữa anh và Khương Tự.
Tâm nguyện của anh cần vô số tiền tài để duy trì.
Dù cho tâm nguyện của anh rất buồn cười.
Bởi vì dù Khương Tự có sống lại thì cũng chưa chắn sẽ đến thế giới này.
Có lẽ cô sẽ đổi một thời không khác bắt đầu lại từ đầu.
Có lẽ trí nhớ của cô sẽ bị xoá đi, quên đi quá khứ giữa bọn họ.
Nhưng dù chỉ là cơ hội nhỏ bé như vậy Lục Vọng vẫn nguyện trả giá bằng toàn bộ cố gắng.
Lục Lẫm bật cười.
Hoá ra đời này anh chìm đắm trong công việc là do thói quen mang tới từ kiếp trước.
Thói quen như vậy đã khắc vào sâu trong xương tủy của anh, sao có thể thay đổi chứ?
Lục Lẫm mang quân trang đi.
Vừa đi ra khỏi 1938, một chiếc xe gắn máy mất khống chế phi nhanh về phía Lục Lẫm, xe cọ sát qua cánh tay anh.
Lực đánh vào khiến Lục Lẫm va mạnh vào tường.
Rên lên một tiếng, cánh tay Lục Lẫm bị vật trang trí sắc nhọn trên cổng làm bị thương.
Máu tươi nhuộm đỏ cánh tay anh, cọ lên vạt áo anh.
Chủ chiếc xe gắn máy liên tục luống cuống xin lỗi, trước khi lái xe anh ta uống nhiều rượu quá.
Không khí tràn đầy mùi rượu.
Lục Lẫm không để ý tới lời xin lỗi của người kia, ánh mắt anh rũ xuống, nhìn chằm chằm vào quần áo của mình.
Lục Lẫm nhíu chặt mày.
Anh không để ý miệng vết thương trên cánh tay, anh chỉ nghĩ tới quần áo của mình bị bẩn. Đợi lát nữa anh không thể xuất hiện trước mặt Khương Tự với dáng vẻ hoàn mỹ.
Đối với bọn họ mà nói thì hôm nay là một ngày rất quan trọng.
Ông Mạnh bối rối nói: “Cậu Lục, cậu mau đến bệnh viện đi.”
Lục Lẫm lắc đầu, khéo léo từ chối ý tốt của ông ấy: “Không sao, trong lòng tôi hiểu rõ, bây giờ tôi còn có chuyện quan trọng phải làm.”
Trên xe, Lục Lẫm thay quân trang, xe lái về phía Bách Nhạc Môn.
Khương Tự còn đang chờ anh.
Anh không muốn đến muộn.
Trên đường đi liên tiếp xảy ra bất ngờ, Lục Lẫm đã bị thương không ít.
Anh vẫn không chùn bước, muốn tìm lại toàn bộ ký ức.
Vào lúc xe của Lục Lẫm càng ngày càng gần, những mẩu ký ức quay về trong đầu cũng càng thêm nhiều.
… “Hôn lẽ tổ chức ở Bách Nhạc Môn, đến lúc đó em muốn làm ba ngày ba đêm, để cho tất cả mọi người đều biết em và anh kết hôn rồi.”
Giọng nữ quen thuộc kia lại vang lên trong đầu Lục Lẫm.
Lần này, Lục Lẫm vô cùng xác định, đó là giọng của Khương Tự.
Giọng Khương Tự thanh thuý đường hoàng, anh thậm chí có thể tưởng tưởng ra vẻ mặt của cô lúc nói những lời này.
Ngay sau đó, những giọng nói phức tạp khác cũng nhanh chóng tràn đến, vô cùng rõ ràng.
“Hôn lễ của Lục thiếu soái và Khương đại tiểu thư tổ chức ở Bách Nhạc Môn, rầm rộ chưa từng có, vô cùng náo nhiệt, nhiều năm sau vẫn được bàn tán say sưa.”
“Bách Nhạc Môn bị phá hỏng trong chiến tranh, rất khó để nhìn thấy nguyên vẹn, thật khiến cho người ta tiếc nuối.”
“Lục thiếu soái bỏ ra một số tiền khổng lồ để tu sửa lại Bách Nhạc Môn, khiến nó trở lại thời huy hoàng…”
“…”
Giọng nói trong đầu vừa ngừng, xe của Lục Lẫm cũng dừng trước Bách Nhạc Môn.
Anh xuống xe, cố nén cảm giác khó chịu trong tim, ngửa đầu nhìn lên.
Hoá ra đây là nơi anh và Khương Tự tổ chức hôn lễ.
Mắt Lục Lẫm chăm chú, quả nhiên sự cố chấp của anh là có ý nghĩa.
Kiếp trước Lục Lẫm chính mắt chứng kiến Bách Nhạc Môn khôi phục từng chút một từ một đống phế tích thành hình dáng anh muốn.
Không, hẳn là hình dáng Khương Tự muốn.
Dù cho hao tốn vô số tiền tài, nhưng chỉ cần nghĩ đến sau khi luân hồi có lẽ Khương Tự sẽ có cơ hội nhìn thấy nơi này thì Lục Lẫm lại cảm thấy chẳng vất vả chút nào.
Lúc này, trên bầu trời bỗng vang lên tiếng hô kinh ngạc, món đồ trên tay người kia bất ngờ tuột tay. Tốc độ vật nặng rơi xuống càng lúc càng nhanh.
Vừa hay hướng về phía chỗ Lục Lẫm đứng.
Lục Lẫm cực kì mẫn cảm đối với nguy hiểm, anh đã tránh né trước.
Nhưng mà thời gian cho Lục Lẫm rất ngắn, anh không né kịp, chỉ có thể hơi nghiêng người.
“Vèo” một tiếng, một cơn gió mạnh sát qua sườn mặt Lục Lẫm.
Một giây sau, sườn mặt Lục Lẫm bị cắt ra một vết rách nhỏ.
Máu tươi nháy mắt trào ra.
Đã sớm ngờ tới sẽ có kết quả như vậy, ánh mắt Lục Lẫm vẫn vững vàng lạnh nhạt như cũ.
Giờ phút này anh không sợ hãi điều gì.
Lục Lẫm không chút do dự bước nhanh vào trong.
Ngay khi Lục Lẫm bước vào Bách Nhạc Môn, anh giống như có cảm giác, ánh mắt nhìn về phía trên bậc thang.
Một người con gái mặc váy cưới đang đứng trên cầu thang xoắn ốc.
Đó là người vợ anh kiên trì nắm lấy suốt hai đời.
Từ đầu đến cuối Khương Tự vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên ngoài.
Giây phút Lục Lẫm bước vào, cô lập tức nhìn qua, đối mặt với ánh mắt của anh.
Trong đầu Khương Tự bắt đầu hiện lên những ký ức không thuộc về cô.
Lúc ấy, Bách Nhạc Môn đổ nát bằng tốc độ nhanh chóng nhất, hứng chịu trăm ngàn lỗ thủng.
Bách Nhạc Môn bị lửa đạn phá huỷ, đã thành một vùng phế tích, bụi mù tràn ngập, khói lửa đầy trời.
Trong không khí tràn đầy mùi thuốc súng.
Trong phế tích, Lục Lẫm mặc quân trang, vội vàng chạy tới.
Trên vạt áo anh còn lưu lại vết máu loang lổ lau không sạch, ngay cả trên mặt anh cũng có những vết cắt nhỏ bé, bị anh dùng ngón tay lau đi.
Mà ngay giây sau, máu sẽ lại chảy ra lần nữa.
Lục Lẫm kiên quyết đi về phía Khương Tự.
Phế tích vốn dĩ tràn đầy vẻ lụn bại lại từng tấc từng tấc nhuộm lên màu sắc lộng lẫy.
Ánh đèn muôn màu, tinh xảo hoa lệ.
Toàn bộ Bách Nhạc Môn như một lần nữa được sáng đèn.
Yến tiệc linh đình trong hôn lễ, khách đến như mây, khung cảnh tráng lệ hiện ra.
Khoảnh khắc Lục Lẫm đi về phía Khương Tự, Khương Tự kéo làn váy, từng bước một đi xuống bậc thang.
Còn khoảng vài bậc thang, Khương Tự dừng lại.
Cô nhìn thấy vết máu trên người Lục Lẫm, mũi không nhịn được chua xót.
Giọng nói kiêu căng của Khương Tự vang lên, chồng lên giọng nữ trong trí nhớ của Lục Lẫm.
Lời đầu tiên bọn họ nói khi mới gặp nhau, cô nói lại một lần nữa.
“Lục thiếu soái, tôi là đại tiểu thư nhà họ Khương, Khương Tự.”
Dường như vào giây phút đó bánh răng vận mệnh của kiếp trước kiếp này đã bắt đầu chuyển động.
Một giây sau, Khương Tự giơ tay về phía Lục Lẫm.
Mắt Lục Lẫm loé lên, anh cầm lấy tay Khương Tự, cánh tay thoáng dùng sức kéo cô vào trong lòng mình.
Khương Tự khẽ hô lên kinh ngạc, rồi lập tức rơi vào một cái ôm ấm áp.
Khương Tự nhận ra Lục Lẫm siết chặt cánh tay, trên người cô lây dính mùi hương mát lạnh của Lục Lẫm.
Lục Lẫm ôm Khương Tự rất chặt.
Anh bỗng lên tiếng.
Giờ phút này, giọng của anh hơi khàn, run rẩy, mang theo cảm giác mừng rỡ vì mất mà tìm lại được.
“Anh nghĩ, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu.”
Vào lúc Lục Lẫm chính thức nắm tay Khương Tự, cô cũng hoàn toàn nhận ra linh hồn của anh.
Lúc này, lời nguyền đã giải, con đường phía trước trở nên tươi sáng.
[Giá trị số mệnh của Lục Lẫm quay về toàn bộ, tổng cộng 3000 vạn]
Đằng sau tên của Lục Lẫm hiện lên một câu.
Tình cảm chân thành.
Vì cầu được cuộc sống mới cho Khương Tự, cho dù là núi đao biển lửa Lục Lẫm cũng vui vẻ chịu đựng.
Những năm dân quốc ấy Lục Lẫm khoá chặt cảm xúc của mình, trở thành một cái xác không hồn, đổi lấy cơ hội gặp lại Khương Tự một lần.
Anh cam tâm tình nguyện.
–
Lục Tư Việt nhớ tới, trước đó Khương Tự từng nói muốn Lục Phù Sênh làm búp bê cho cô, Khương Tự còn rất thích trang điểm cho Lục Phù Sênh.
Anh ngẫm nghĩ, dứt khoát mua một con búp bê cho Khương Tự là được rồi.
Con búp bê này nhất định phải trông rất rất đẹp mới được.
Lục Tư Việt biết mười năm trước trên thị trường có một loại búp bê rất hot, nhưng hiện tại đã không sản xuất nữa.
Lúc ấy sau khi công ty kia sản xuất xong búp bê thì lập tức vỡ nợ.
Ai mà nghĩ đến sau này những con búp bê đó lại trở nên hot chứ, mà bây giờ rốt cuộc đã không mua được loại búp bê này nữa.
Vì muốn mua được kiểu búp bê đó mà Lục Tư Việt quyết định lên trang web đấu giá tìm.
Lúc này, ánh mắt Lục Tư Việt bỗng nhiên quét đến một giao diện, con ngươi của anh bỗng phóng to.
Người bán này dùng tiêu đề là:
[Đấu giá pick guitar giúp chị gái.]
Chẳng biết tại sao vừa nhìn thấy cái phím gảy đàn này trái tim Lục Tư Việt bỗng nhảy bình bịch.
Anh mím chặt môi, ấn mở bức ảnh này, anh nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Lục Tư Việt đã từng đưa cho Khương Cẩm Nguyệt một phím gảy đàn guitar, khi đó chưa hề có ai thể hiện thiện ý với anh.
Vì tỏ lòng biết ơn, anh đưa phím gảy đàn guitar của mình cho Khương Cẩm Nguyệt xem như quà tặng.
Cái phím gảy đàn này rõ ràng là ở chỗ Khương Cẩm Nguyệt, vì sao giờ lại xuất hiện trên trang web đấu giá?
Lục Tư Việt nhíu chặt lông mày, anh gửi tin nhắn cho người đăng.
[Phím gảy đàn guitar này là của chị gái bạn?]
Một lát sau, người kia trả lời anh.
Khương Vân Hạo: [Đúng vậy.]
Người trả lời Lục Tư Việt là Khương Vân Hạo.
Khương Vân Hạo phát hiện, trước đó lúc Khương Cẩm Nguyệt thu dọn đồ cũ đã ném một phím gảy đàn guiar vào trong thùng rác.
Đợi sau khi Khương Cẩm Nguyệt rời đi, Khương Vân Hạo nhặt lại phím gảy đàn.
Cậu đoán được phím gảy đàn này là Lục Tư Việt đưa cho Khương Cẩm Nguyệt.
Vì vạch trần bộ mặt thật của Khương Cẩm Nguyệt, Khương Vân Hạo cố ý đăng phím gảy đàn lên trang web đấu giá.
Quả nhiên, hiện tại Lục Tư Việt đã nảy sinh nghi ngờ với Khương Cẩm Nguyệt.
Lục Tư Việt ngẫm nghĩ một lúc, hỏi.
[Bạn có thể chụp một bức ảnh phần bên phải của phím gảy gửi cho tôi xem không?]
Anh nhớ rõ bên phải của phím gảy có một vết xước rất sâu.
Khương Vân Hạo nhanh chóng trả lời: [Có thể.]
Cậu ta chụp một bức ảnh rồi gửi qua.
Sau khi nhìn thấy vết xước trên phím gảy, Lục Tư Việt cười lạnh một tiếng.
Quả nhiên, đây là đồ anh đưa cho Khương Cẩm Nguyệt.
Khương Vân Hạo nhắc nhở một câu: [Đúng rồi, phím gảy này là chị gái của tôi không cần.]
[Tôi phát hiện thứ này trong thùng rác, tôi cảm thấy hơi đáng tiếc cho nên mới đăng lên trang web đấu giá.]
Từng câu từng chữ đập về phía Lục Tư Việt, trong mắt anh tràn đầy lửa giận.
Một lúc sau, Lục Tư Việt miễn cưỡng bình ổn nỗi lòng, anh bình tĩnh gửi đi một câu.
[Chị gái bạn là ai?]
Khương Vân Hạo cười.
[Chị gái của tôi là nhân vật của công chúng, tôi không thể tuỳ tiện tiết lộ thân phận của chị ấy.]
Trong mắt Lục Tư Việt hiện lên vẻ châm biếm, quả nhiên là Khương Cẩm Nguyệt.
Lúc trước sở dĩ anh coi Khương Cẩm Nguyệt là bạn bè là bởi vì anh chưa từng cảm nhận được sự ấm áp.
Người bên ngoài chỉ cho anh một chút xíu thiện ý anh đã dỡ bỏ lòng phòng bị.
Khương Cẩm Nguyệt vừa lúc lợi dụng nhược điểm này của anh.
Hiện tại xem ra mỗi một câu Khương Cẩm Nguyệt nói đều là lời nói dối.
Cô ta ném đồ của anh đi như rác rưởi, vứt bỏ như giày rách. Từ đầu tới cuối cô ta đều đang lợi dụng anh.
Xế chiều hôm đó Lục Tư Việt nhận được một gói hàng chuyển phát nhanh.
Anh mở gói hàng ra, bên trong có một phím gảy đàn guitar và một tờ giấy.
Trên tờ giấy viết mấy dòng chữ.
“Lục Tư Việt, tôi là Khương Vân Hạo, người nói chuyện với anh trên trang web đấu giá là tôi.”
“Trả phím gảy đàn này lại cho anh.”
Lục Tư Việt nắm phím gảy đàn thật chặt, lửa giận trong lòng anh càng lúc càng lớn.
Anh gửi một tin nhắn Wechat cho Khương Cẩm Nguyệt.
[Hiện tại cô đang ở đâu?]
Anh phải chất vấn ngay trước mặt Khương Cẩm Nguyệt.
Lúc Khương Cẩm Nguyệt nhận được tin nhắn này, cô ta sắp phải đi quay .
Rất lâu rồi Lục Tư Việt không liên lạc với cô ta, trong lòng cô ta rất vui, trả lời.
[Bây giờ chị đang quay ở cao ốc Quảng Tiêu.]
Sau khi khoá điện thoại, Khương Cẩm Nguyệt đứng dưới ánh đèn bắt đầu quay .
Chẳng biết tại sao cô ta mãi không tiến vào trạng thái được, liên tục phạm sai lầm, giống như có chuyện gì muốn xảy ra vậy.
Đạo diễn quay lạnh lùng lên tiếng: “Biểu cảm của cô quá cứng ngắc.”
“Sao ánh mắt của cô trống rỗng thế?”
“Cô đóng phim không tốt, bây giờ ngay cả cũng không biết quay à?”
Khương Cẩm Nguyệt lúng túng đứng đó, đạo diễn bảo cô ta xuống dưới nghỉ lại một lát. Trên mặt cô ta hơi khó xử, lúc này, cô ta nhìn thấy một người, đôi mắt sáng lên.
“Tư Việt, em đến rồi.”
Khương Cẩm Nguyệt vừa muốn đi tới, Lục Tư Việt cực kì không kiên nhẫn nhếch môi, anh không che giấu cảm xúc chán ghét trong mắt chút nào.
“Khương Cẩm Nguyệt, tôi có chuyện muốn hỏi cô.”
Không biết vì sao mí mắt Khương Cẩm Nguyệt bỗng nhiên giật một cái.
“Tư Việt, sao vậy?”
Lục Tư Việt mặt không đổi sắc mở miệng: “Phím gảy guitar lần trước tôi đưa cho cô đang ở đâu?”
Khương Cẩm Nguyệt sửng sốt.
Cô đã ném phím gảy đàn đi từ lâu rồi, hiện giờ cô ta nào biết được nó đang ở nơi nào?
Nhưng cô ta không thể hiện ra mặt, chỉ ngọt ngào nói: “Đồ em đưa chị thì đương nhiên là chị sẽ cất giữ cẩn thận rồi.”
“Thật sao??”
Nghe vậy Lục Tư Việt chỉ ương bướng giật giật môi.
Anh bỗng vươn tay, hờ hững nói: “Cô lấy phím gảy ra cho tôi nhìn một cái.”
Khương Cẩm Nguyệt hơi luống cuống: “Sao tự dưng em lại nhắc tới cái đó? Xảy ra chuyện gì à?”
Lục Tư Việt khẽ xuỳ một tiếng: “Nếu như phím gảy đang ở nhà cô thì chô gọi điện thoại cho người nhà bảo bọn họ tìm giúp.”
“Nếu như ở trong phòng làm việc của cô thì cô có thể bảo trợ lý đi tìm.”
“Nếu như đồ ở chỗ cô thật…” Mặt Lục Tư Việt lạnh tanh nói: “Như vậy dù cho để ở đâu thì chắc chắn cũng sẽ tìm được.”
“Nếu như tìm thế nào cũng không thấy, vậy thì chỉ có một khả năng…”
Lục Tư Việt lạnh lùng liếc Khương Cẩm Nguyệt một cái, anh phun ra mấy chữ.
“Cô vứt nó đi rồi.”
Sắc mặt Khương Cẩm Nguyệt nháy mắt trở nên tái nhợt.
Lục Tư Việt chất vấn cô ta như thế, chẳng lẽ anh đã biết chuyện cô ta ném phím gảy đi? Không thể nào, sao vô duyên vô cớ anh lại nhắc tới chuyện này?
Việc cấp bách bây giờ là cô ta phải ổn định cảm xúc của Lục Tư Việt, cô ta không thể lại mất đi giá trị số mệnh của Lục Tư Việt.
Khương Cẩm Nguyệt cười lấy lòng: “Sao em có thể nghĩ chị như vậy chứ?”
“Ba năm trước lúc chị nhận được món quà này…” Cô ta khẽ nói: “Chị thật sự rất vui đấy.”
Vừa dứt lời.
Giá trị số mệnh từ Lục Tư Việt lập tức thiếu mất 30 vạn!
Khương Cẩm Nguyệt khó mà tin nổi, tại sao lại như vậy?
“Sai rồi.” Giọng Lục Tư Việt đầy châm chọc: “Phím gảy là tôi đưa cho cô là vào hai năm trước.”
Khương Cẩm Nguyệt nghe vậy thì sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Trong mắt Lục Tư Việt mất đi kiên nhẫn, anh cố ý hỏi một câu: “Ngay bên trên phím gảy có một vết xước, cô có nhớ không?”
Khương Cẩm Nguyệt cố gắng nhớ lại, đúng, cô ta nhớ rõ trên phím gảy có một vết xước.
Giọng cô ta cao lên: “Đương nhiên là chị nhớ.”
Một giây sau, giá trị số mệnh từ Lục Tư Việt mất đi 50 vạn!
Người Khương Cẩm Nguyệt run lên.
“Lại sai.”
Vẻ mặt Lục Tư Việt rất lạnh: “Vết xước là ở bên phải phím gảy, từ trước tới nay đều không phải là ở ngay bên trên.”
Khương Cẩm Nguyệt nắm chặt tay, không thể tiếp tục khiến giá trị số mệnh từ Lục Tư Việt giảm đi nữa.
Giọng cô ta run rẩy: “Xin lỗi, Tư Việt, thời gian lâu quá, trí nhớ của chị có hơi mơ hồ…”
Lúc này, Lục Tư Việt bỗng nhiên cười xấu xa: “Khương Cẩm Nguyệt, cô nhìn xem đây là gì?”
Một phím gảy đàn lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay anh.
Có thể nhìn thấy rõ vết xước bên phải, chính là món đồ anh đưa cho cô ta lúc trước.
Người Khương Cẩm Nguyệt run rẩy, rõ ràng Lục Tư Việt đã sớm biết đồ của anh không ở chỗ cô ta.
Anh lại cố ý tới đây chất vấn cô ta, vả mặt cô ta.
Đến sau cùng Lục Tư Việt mới lấy thứ này ra, là muốn khiến cô ta liều mạng giải thích trước mặt anh như một tên hề.
Mà anh lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn, mặc cho cô ta mất mặt.
Cùng lúc đó, giá trị số mệnh từ Lục Tư Việt nhanh chóng xói mòn.
Giá trị số mệnh còn lại 60 vạn.
30 vạn.
10 vạn.
…
Cuối cùng, hoàn toàn về không.
Sau khi Lục Tư Việt rời đi, trong lòng Khương Cẩm Nguyệt dâng lên cảm giác khủng hoảng nặng nề.
Lại thêm giá trị số mệnh của một nhân vật số mệnh hoàn toàn biến mất, cô ta nên làm gì đây?
Lúc này, người đại diện đi đến bên cạnh Khương Cẩm Nguyệt, cô ta hoảng sợ nói: “Cẩm Nguyệt, sao trên đầu cô có tận mấy sợi tóc bạc thế này?”
Khương Cẩm Nguyệt run lên, cô ta lớn tiếng nói: “Đưa gương cho tôi!”
Người đại diện nhíu mày, tính tình Khương Cẩm Nguyệt càng ngày càng kém. Cô ta kiềm nén cảm xúc, đưa gương cho Khương Cẩm Nguyệt.
Khương Cẩm Nguyệt cướp lấy gương, cô ta sợ hãi nhìn vào gương.
Người trong gương trang điểm rất dày nhưng vẫn không che giấu được sắc mặt tiều tuỵ của cô ta.
Khương Cẩm Nguyệt nghiêng đầu nhìn lên mái tóc, nơi đó có tận mấy sợi tóc bạc, có thể thấy rõ ràng.
Khương Cẩm Nguyệt sợ hãi hét lên một tiếng: “A…”
Cô ta trượt tay, cái gương rơi mạnh xuống đất, vỡ thành từng mảnh.
Lục Tư Việt lái xe về nhà họ Lục, vào giây phút anh rời khỏi cao ốc Quảng Tiêu thì trời bất ngờ mưa.
Cơn mưa đến vừa vội vừa nhanh, trên đường toàn là nước mưa, trên cửa sổ xe đọng đầy sương lạnh.
Mưa rơi càng lúc càng lớn, hạt mưa to như hạt đậu nện trên mặt đất, khiến cho lòng người cũng có hơi cuồng loạn.
Không biết sao, rõ ràng vừa rồi anh vả mặt Khương Cẩm Nguyệt nhưng anh cứ cảm thấy giống như còn chuyện gì chưa hoàn thành.
Một lát sau, Lục Tư Việt dừng xe.
Có lẽ là trùng hợp, khi anh bước vào nhà họ Lục, cơn mưa to đột nhiên tạnh.
Cơn mưa to bất ngờ xuất hiện này, đến kỳ lạ, đi cũng kỳ lạ.
Lục Tư Việt đi vào phòng khách, khoảnh khắc anh nhìn thấy Khương Tự, anh bỗng nhiên hiểu ra chuyện còn chưa hoàn thành kia là gì.
Anh còn nợ Khương Tự một câu xin lỗi.
Khương Tự ngồi trong phòng khách, cô nền nã nâng một chén trà nóng, chậm rãi uống một ngụm.
Quản gia Trịnh đứng bên cạnh lải nhải.
“Cô chủ, vừa rồi lạ thật đấy, rõ ràng cả ngày đều là trời nắng, vừa rồi tự dưng lại mưa, nhưng mưa lại tạnh rất nhanh.”
“Tới nhanh đi cũng nhanh, tôi chưa từng gặp cơn mưa nào tạnh nhanh thế đâu.”
Hình như Khương Tự phát hiện gì đó, cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Dáng người thon dài của Lục Tư Việt in bóng trước cửa, toàn thân anh ướt sũng, tóc đen lộn xộn dính trên trán.
Cả người như một lưỡi dao sắc bén ngâm trong lọ thuỷ tinh.
Lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo, lại được bao trong vầng sáng u tối của thuỷ tinh.
Sắc điệu kỳ lạ như vậy lại cùng đan xen trên người một người.
Khương Tự nhướng mày, Lục Tư Việt sao vậy?
Lúc này, Lục Tư Việt bỗng nhiên nhấc chân đi về phía Khương Tự.
Một bước.
Hai bước.
Ba bước.
…
Giá trị số mệnh tăng ồ ạt giống như thuỷ triều.
20 vạn.
50 vạn.
70 vạn.
…
Đây đã không phải lần đầu tiên Khương Tự gặp phải loại tình huống này.
Trước đó lúc thu được toàn bộ giá trị số mệnh của Kỳ tầm và Lục Tinh Trầm cũng giống như hiện tại.
Cho nên bây giờ…
Khương Tự thích thú nghĩ, giá trị số mệnh của Lục Tư Việt muốn quay về toàn bộ ư?
Lục Tư Việt đi tới trước mặt Khương Tự, anh cách Khương Tự một khoảng.
Anh bình tĩnh đứng đó, trên người đầy hơi thở lạnh lẽo ẩm ướt.
Ca sĩ chính kiêu ngạo ương bướng của dàn nhạc nhẹ nhàng xoay người trước mặt Khương Tự, cúi đầu.
“Khương Tự, em rất xin lỗi.”
Trong chớp mắt này, giá trị số mệnh tiếp tục điên cuồng vào sổ.
Khương Tự nhướng mày: “Xin lỗi gì?”
Dừng mấy giây, giọng nói trầm thấp của Lục Tư Việt vang lên.
“Trước kia em đã từng nói năng lỗ m ãng với chị, nếu như lời nói lúc đó của em làm chị tổn thương…”
Lục Tư Việt thu hồi tất cả thái độ ngang bướng, từ đầu đến cuối tấm lưng thon dài của anh không hề nâng lên, như trúc mỏng se lạnh.
Trong không khí, anh chân thành nói từng câu từng chữ.
“Bây giờ em trịnh trọng xin lỗi chị.”
Giá trị số mệnh tăng vọt rốt cuộc ngừng lại vào giây phút này.
Khương Tự liếc qua, tổng cộng thu được 500 vạn giá trị số mệnh từ Lục Tư Việt.
Đằng sau giá trị số mệnh xuất hiện một chữ.
Thích.
Khương Tự cong môi.
“Nể tình thái độ của cậu chân thành như vậy…” Khương Tự chớp chớp mắt, khẽ cười nói: “Tôi tha thứ cho cậu.”
Tim Lục Tư Việt khẽ run lên, mái tóc đen nhẹ nhàng rũ xuống, nửa che khuất cặp mắt phượng hẹp dài kia.
Anh im lặng cười.
–
Một chủ đề bất ngờ nhảy lên top 1 hot search, trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi mà lượt xem đã phá trăm triệu.
[Tổng giám đốc Lục chơi sắm vai nhân vật cùng vợ.]
Bấm vào hot search, bên trong đăng kèm một bức ảnh.
Trong ảnh, Khương Tự mặc một bộ váy cưới trắng tinh, kiểu dáng đặc biệt, rất có phong cách kiểu dáng thời dân quốc.
Khương Tự cúi thấp đầu nhìn Lục Lẫm.
Chỉ có thể nhìn thấy cần cổ thiên nga thon dài của cô.
Mà Lục Lẫm mặc quân trang, anh hơi cúi người xuống, nâng làn váy giúp Khương Tự.
Thái độ thành kính cưng chiều.
Ảnh chụp vừa xuất hiện, khu bình luận lập tức nổ tung.
[Tổng giám đốc Lục chiều vợ bằng thực lực, đàn ông vừa có tiền lại chiều vợ thì đi đâu tìm vậy, hu hu hu.]
[Đây là thứ tôi không trả tiền mà có thể nhìn thấy à? Tôi còn tưởng là mình đang xem phim thần tượng.]
[Chỉ có điểm chú ý của tôi kỳ lạ thôi à? Không phải hôn lễ lại mặc váy cưới và quân trang, đây là tổng giám đốc Lục chơi sắm vai nhân vật cùng vợ đó!]
[Tôi đã thành công hiểu lầm rồi, không biết lúc ở nhà có phải tổng giám đốc Lục và cô chủ Lục chơi càng lớn không!]
…
Lúc này, nhân vật nam nữ chính trong hot search đang ở nhà họ Lục.
Lục Lẫm không đi bệnh viện mà gọi bác sĩ gia đình tới xử lý vết thương trên người giúp mình.
Còn Khương Tự nhìn thoáng qua tin đề cử trên điện thoại, cô chỉ tuỳ tiện lướt qua như vậy mà suýt chút nữa bị chọc tức.
Cái gì gọi là Lục Lẫm chơi sắm vai nhân vật với cô chứ?
Rõ ràng người tuỳ tính là Lục Lẫm mới đúng.
Váy cưới là anh bảo cô mặc, quân trang cũng là anh giấu giếm cô đi lấy.
Khương Tự tức giận đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Lục Lẫm, giận dỗi ấn điện thoại lên mặt anh.
Cô thấy vết thương trên người Lục Lẫm đã xử lý xong, không có gì đáng ngại, tính tình của cô cũng nổi lên.
Vụ lúc sáng cô còn chưa tính với Lục Lẫm đâu đấy.
Khương Tự quát nói: “Em muốn thanh minh một điều, rõ ràng là anh bảo em chơi sắm vai nhân vật, không phải do em muốn.”
Khóe môi Lục Lẫm đầy ý cười, thấp giọng nói: “Thế lần sau cô chủ muốn chơi anh cũng có thể chơi cùng em.”
Khương Tự thu hồi điện thoại: “Vậy còn tạm được.”
Khương Tự muộn màng nhận ra.
Không đúng, sao lời này càng nghe càng thấy là lạ vậy.