Khương Tự vung tay lên, từng hàng bảo tiêu sải bước tiến đến, bọn họ bao vây Lục Tinh Trầm và Lục Phù Sênh vào giữa.
Trong lòng Lục Tinh Trầm và Lục Phù Sênh căng thẳng: “…”
Đội bảo tiêu của Khương Tự lại mở rộng rồi?
Nhóm bảo tiêu vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đám Lục Tinh Trầm, như muốn biểu đạt nếu bọn họ không mặc đồng phục tiếp ứng thì không ra được khỏi cửa.
“Hiện tại…” Khương Tự nghiêng đầu cười nói: “Các cậu có thể mặc đồng phục tiếp ứng chứ?”
Lục Tinh Trầm và Lục Phù Sênh liếc nhau một cái, bọn họ cam chịu số phận.
Hai người cầm lấy áo đồng phục nhìn mà cay đôi mắt, bất đắc dĩ lên tầng.
Nhìn bóng lưng của bọn họ, Khương Tự cười khẽ một tiếng. Cô cất cao giọng, thanh thuý dễ nghe.
“Chị với Lục Lẫm chờ các cậu trong xe.”
“Nếu động tác của các cậu chậm quá…” Khương Tự dịu dàng nói: “Thì bọn chị đi trước đó.”
Nghe vậy, chân hai người lảo đảo, suýt nữa thì ngã.
Một giây sau, Lục Tinh Trầm sải chân vượt liền mấy bậc thang.
Nhất định cậu phải ngồi lên xe của anh cả.
Lục Phù Sênh híp đôi mắt xinh đẹp, sải một bước dài.
Anh tuyệt đối không thể bị bỏ lại.
Đoạn đường lên tầng bị bọn họ chạy thành tư thế tham gia cuộc thi marathon.
Ngồi trên xe, Khương Tự chợt nhớ tới một chuyện, cô nhìn sang Lục Lẫm hỏi.
“Anh có nhớ lại Lục Phù Sênh không?”
Lúc Lục Lẫm khôi phục ký ức có nhớ tới Lục Tinh Trầm và Lục Tư Việt.
Nhưng anh không có ấn tượng với Lục Phù Sênh.
Lục Lẫm gật đầu, lạnh nhạt nói: “Hồi đó cậu ấy là một hoa đán(1).”
(1) Hoa đán: Diễn viên kinh kịch nổi tiếng.
Thời kỳ kháng chiến, Lục Phù Sênh là một hoa đán kinh kịch.
Bởi vì anh có dung mạo xinh đẹp, người Nhật Bản mời anh đi biểu diễn. Tính cách và vẻ ngoài của Lục Phù Sênh hoàn toàn không giống nhau, tính tình anh kiên cường khí khái, từ chối diễn cho người Nhật Bản xem.
Rồi khi người Nhật Bản tra tấn anh thì Lục Lẫm xuất hiện cứu anh ra.
Nghĩ đến phản ứng vừa rồi của bọn họ, Khương Tự cười xuỳ một tiếng.
“Có đôi lúc bọn họ… cũng rất đáng yêu.”
Ánh mắt Khương Tự lơ đãng liếc về phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng căng chặt.
Cách đó không xa, Lục Tinh Trầm và Lục Phù Sênh đi tới. Hai người có mặc đồng phục tiếp ứng, nhưng bọn họ mặc áo khoác bên ngoài.
Đợi hai người đi đến trước xe, Khương Tự không vừa ý vểnh môi lên.
Lục Lẫm lạnh nhạt lườm bọn họ một cái: “Các cậu không nghe lời chị dâu?”
“Anh cả, bọn em mặc đồng phục tiếp ứng ở bên trong.” Lục Tinh Trầm hơi chột dạ, cậu giật giật áo đồng phục bên trong.
“Xin lỗi, chị dâu.” Lục Tinh Trầm lập tức nhận sai.
Cậu chạm chạm cánh tay Lục Phù Sênh, Lục Phù Sênh cũng cúi đầu, khẽ nói: “Xin lỗi.”
Khương Tự liếc bọn họ: “Các cậu sai chỗ nào?”
Lục Tinh Trầm vắt hết óc suy nghĩ một câu trả lời hợp lý, cậu nhanh chóng nói một câu: “Chị dâu, chúng tôi làm vậy là đang nghĩ cho chị thật mà.”
“Vì tôi?” Khương Tự nghi ngờ.
“Chúng tôi mặc chướng mắt như vậy…”
Lục Tinh Trầm nịnh hót cực mượt: “Lát nữa đi cùng với chị, người khác liệu có cảm thấy là mắt thẩm mỹ của chị dâu bị bọn tôi kéo chệch rồi không?”
Đôi mắt xinh đẹp của Khương Tự trợn lên: “Ai dám nói chị như thế?”
Lục Phù Sênh lập tức hiểu rõ của Lục Tinh Trầm.
Anh ngước đôi mắt xinh đẹp lên, khẽ ho vài tiếng, lên tiếng phối hợp.
“Mặt mũi của chị dâu quan trọng tới cỡ nào chứ, dù thế nào chị cũng không thể bị bọn tôi liên luỵ được.”
Khương Tự híp mắt, hai người này người hát kẻ khen hay, cô còn không biết tâm tư của họ chắc?
Chẳng qua dù bọn họ mặc áo khoác, nhưng vẫn mặc đồng phục tiếp ứng.
“Được rồi.” Khương Tự tha cho bọn họ, cô miễn cưỡng nói: “Các cậu lên xe đi.”
Nỗi lòng hai người thả lỏng, ngồi vào hàng ghế sau xe, xe bắt đầu chuyển bánh.
Lúc trước, Lục Lẫm và Khương Tự đã từng đưa Lục Tinh Trầm đi học, cho nên hiện tại Lục Tinh Trầm khá thoải mái.
Cậu không dám nói chuyện với anh cả, thi thoảng lại nói chuyện với Khương Tự, không khí trong xe vô cùng tốt.
So ra thì, Lục Phù Sênh lại im lặng một cách bất ngờ.
Đôi môi đỏ diễm lệ của anh mím chặt, trong ngực truyền đến cảm giác khác thường.
Đối với Lục Phù Sênh mà nói thì hôm nay… thực sự là một ngày vô cùng đặc biệt.
Vậy mà hiện tại anh lại đang mặc đồng phục tiếp ứng của ban nhạc Lục Tư Việt, em trai của anh còn ngồi bên cạnh.
Họ cùng ngồi trên xe của anh cả, đang muốn đi xem buổi hoà nhạc của Lục Tư Việt.
Ánh mắt Lục Phù Sênh khẽ nhúc nhích, hàng mi dài đen nhánh hơi run.
Giống như trong mọi người cũng có anh.
Anh không còn là cá thể độc lập cách xa bọn họ.
Cho nên…
Đây chính là người nhà ư?
Bỗng dưng, trong lòng Lục Phù Sênh truyền đến từng tiếng tim đập dồn dập.
Bên ngoài là màn đêm đen kịt, đèn đường nghiêng nghiêng rọi xuống.
Ánh đèn như mật ong màu da cam, rơi xuống mặt đất buổi tối, tưởng chừng là từng vầng sáng chói mắt.
Lục Phù Sênh ngơ ngẩn cúi đầu.
Lúc này, tia sáng nhảy nhót trên đầu ngón tay anh, những nơi anh nhìn đến gần như đều là màu sắc ấm áp như vậy.
Một đường chạy về phía trước, dọc đường đều có đèn đường.
Rõ ràng con đường phía trước là đêm tối, nhưng xung quanh lại có ánh sáng đang xua tan bóng tối.
Khi Lục Phù Sênh bị nhốt trong phòng tối, cảm giác nặng nề bức bối tựa đêm tối sâu không thấy đáy này đã từng là thứ khiến anh sợ hãi nhất.
Nhưng bây giờ, anh vẫn ở trong đêm tối, lại có ánh sáng luôn đuổi theo anh.
Từ trước đến nay mẹ của Lục Phù Sênh luôn xa cách với anh, trong trí nhớ của anh mãi mãi là bóng lưng lạnh lùng của bà ấy, cùng tới bóng tối nhìn không thấy đáy.
Đây là lần đầu tiên anh và người nhà qua lại gần gũi như vậy.
Mắt Lục Phù Sênh run rẩy, hiện tại là anh đang nằm mơ ư?
Nếu như đây là mơ…
Như vậy thì anh hi vọng đắm chìm trong giấc mơ này, vĩnh viễn không cần tỉnh lại.
Khương Tự thấy nãy giờ Lục Phù Sênh không nói gì, cô nháy mắt với Lục Tinh Trầm.
Lục Tinh Trầm ra dấu OK với Khương Tự.
Một giây sau, Lục Tinh Trầm ôm chầm lấy cổ Lục Phù Sênh.
Lục Phù Sênh khẽ giật mình, anh mở mắt ra.
Camera điện thoại chĩa thẳng mặt Lục Phù Sênh, bên tai anh truyền đến giọng nói vui vẻ của Lục Tinh Trầm.
“Anh hai, chúng ta chụp ảnh chung đi.”
Còn chưa chờ Lục Phù Sênh kịp phản ứng, một tiếng “tách” vang lên, đã chụp ảnh xong.
Lục Phù Sênh nhìn qua, mặt cứng đờ mấy giây.
Trên ảnh mắt anh trợn hơi to.
Vừa nói Lục Tinh Trầm vừa bất ngờ tới gần, anh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, trong bóng tối lại xuất hiện vẻ mặt này, nhìn lướt qua còn tưởng là anh gặp ma.
Lục Tinh Trầm: “Anh hai, ai bảo vừa nãy anh không cười chứ? Không phải là kỹ thuật chụp ảnh của em không tốt đâu.”
“Xấu quá, chụp lại.” Lục Phù Sênh không nhìn nổi bức ảnh này.
Lục Tinh Trầm cười nói: “Anh hai, thế chúng ta chụp lại một bức nhé.”
Qua mấy giây.
Lục Phù Sênh đen mặt: “Chụp lại.”
“Chụp lại.”
“…”
Trên đường đi, thời gian trôi qua trong từng câu “chụp lại”.
Đến sân vận động, người nhà họ Lục đi vào.
Vị trí của bọn họ ở hàng đầu tiên. Vừa ngồi xuống đã có người nhận ra bọn họ, lập tức dẫn tới một trận xôn xao cực lớn.
Đám fan hâm mộ kích động nhìn Khương Tự, không nhịn được hét ầm lên.
“Đây không phải là cô chủ Lục nhà tổng giám đốc Lục à?”
“Trời ạ, không ngờ họ lại cùng nhau đi xem buổi hòa nhạc của anh trai!”
“Bên cạnh là cậu út và cậu hai nhà họ Lục à? Quan hệ của bọn họ tốt thật đấy!”
“Tổng giám đốc Lục và cô chủ Lục tình cảm ghê, bọn họ xứng đôi quá đi mất, ship quá đẹp.”
“Giá trị nhan sắc của cả nhà đều cao ghê a a a a.”
Sau khi lộ ra việc Khương Tự và cô J thì đây là lần đầu tiên Khương Tự cùng Lục Lẫm lộ mặt trước công chúng.
Fan hâm mộ kích động không thôi.
Lúc này, trong không khí bỗng nhiên vang lên tiếng la ăn ý của mọi người.
“Cô J!”
“Cô J!”
“…”
Từng tiếng cô J biểu đạt lòng yêu thích sâu sắc của mọi người đối với cô J.
Lục Tinh Trầm và Lục Phù Sênh đứng bên cạnh đã ngây cả người.
Khương Tự vuốt mái tóc dài, cô bình tĩnh nói: “Con người tôi… thật sự là không khiêm tốn nổi mà.”
Buổi hoà nhạc còn chưa bắt đầu nhưng Khương Tự đã giúp “Những tay súng của cõi Niết Bàn” làm nóng sân khấu.
Lúc này Lục Tư Việt đang ở trong hậu trường, anh đã nhận được tin tức của Lục Tinh Trầm từ trước.
“Anh ba, bọn em đến rồi.”
Lục Tư Việt biết nhóm Khương Tự sẽ đến đây, anh vẫn luôn nhìn chằm chằm điện thoại.
Nhìn thấy tin nhắn này, anh lập tức đứng dậy, tiếng tim đập chợt tăng mạnh, từng tiếng càng lúc càng nặng.
Lúc này, trong đầu Lục Tư Việt chỉ còn một suy nghĩ.
Người nhà của anh… Hôm nay đến xem buổi hoà nhạc của anh!
Khoé môi Lục Tư Việt nhếch lên ý cười, anh liều mạng kiềm nén cảm xúc mới khiến cho bản thân miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Buổi hòa nhạc bắt đầu, các thành viên của ban nhạc “Những tay súng của cõi Niết Bàn” đứng trên giàn giáo.
Giàn giáo từ từ nâng lên, tiếng thét chói tai của các fan hâm mộ càng lúc càng lớn, gần như muốn lật tung nóc nhà.
Lục Tư Việt đứng ở chính giữa, anh ngẩng đầu lên, nương theo tiếng thét chói tai ở xung quanh, tần suất tim đập của anh không thể khống chế tăng tốc.
Giây phút đứng trên sân khấu, Lục Tư Việt lập tức tìm kiếm bóng người trên hàng ghế đầu.
Lúc này, mắt Lục Tư Việt cực kỳ sáng.
Anh cả và chị dâu của anh đã đến, Lục Tinh Trầm và Lục Phù Sênh ở bên cạnh họ, người nhà họ Lục đều tới.
Trong thoáng chốc, đáy mắt Lục Tư Việt như phủ kín sao trời lấp lánh.
Anh cầm micro lên, ngang bướng ngổ ngáo nhếch môi.
“Chào mừng mọi người tới nghe buổi hòa nhạc này…”
Tiếng thét của các fan hâm mộ lập tức cất cao, buổi hòa nhạc bắt đầu.
Thời gian chậm rãi trôi qua, buổi hòa nhạc đã qua hơn nửa.
Lúc này, Lục Tư Việt ngồi một mình trên sân khấu, trên tay ôm một cây đàn guitar. Anh nhìn người nhà họ Lục bên dưới, trong đôi mắt phượng hiện lên rất nhiều tia sáng.
Giọng nói tản mạn cuốn hút vang lên, rơi vào trong không khí.
“Tôi chưa từng hát bài hát này trước mặt mọi người, tên bài hát này là…”
Lục Tư Việt nhìn xuống sân khấu, anh nhấn từng chữ.
“Người nhà.”
Dưới sân khấu lập tức trở nên yên tĩnh.
Bàn tay thon dài của Lục Tư Việt nhẹ nhàng gảy dây đàn, tiếng nhạc tươi sáng chậm rãi rơi vào trong không khí, mọi người không khỏi nín thở.
Đôi môi mỏng của Lục Tư Việt chạm vào micro.
Mồ hôi chảy xuống từ cằm anh, uốn lượn dọc theo hầu kết.
Chàng ca sĩ chính kiêu căng khó thuần này lần đầu tiên dùng giọng ca dịu dàng hát một bài hát tình ca chậm.
Kết thúc bài hát, rất nhiều fan hâm mộ đều bị cảm động đến rơi nước mắt.
Lục Tư Việt nhìn dưới sân khấu không nháy mắt.
Dưới ánh đèn, dường như đường cong lạnh lẽo của Lục Lẫm cũng trở nên dịu dàng hơn.
Khương Tự cười nhìn anh, giống một con mèo ranh mãnh.
Lục Tinh Trầm cầm bảng đèn trong tay, tay cậu đặt ở bên môi giống như đang hô gì đó.
Về phần Lục Phù Sênh… Hình như cái người độc mồm ngạo kiều(2) này cũng cười.
(2) Ngạo kiều: Ý chỉ người bên ngoài thì tỏ ra lạnh lùng khó ưa nhưng thật ra tính cách bên trong lại dịu dàng ấm áp.
Lục Tư Việt nhếch môi.
Trong yên tĩnh, Lục Tư Việt cất tiếng, từng chữ truyền vào trong tai mọi người.
“Hôm nay… là ngày tôi vui vẻ nhất trong đời.”
Tiếng thét của các fan hâm mộ bỗng dưng cao lên.
Lục Tư Việt đặt tay lên môi, im lặng lắc đầu, tiếng thét dần dần nhỏ xuống.
Anh nhìn người nhà họ Lục không chớp mắt, âm cuối khẽ run.
“Bài hát vừa rồi là tôi viết cho người nhà của tôi, bài hát này tặng cho anh cả và chị dâu của tôi…”
Nghe vậy, Lục Lẫm nhướng mày.
Khương Tự cong môi.
Lúc này, Lục Tư Việt nhìn về phía Lục Tinh Trầm, giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Bài hát này cũng tặng cho em trai của tôi…”
Nghe thấy tên của mình, Lục Tinh Trầm kích động lắc lư bảng đèn.
Lục Tư Việt nhắc tới tất cả mọi người nhà họ Lục, Lục Phù Sênh bỗng dưng thấy hơi hồi hộp.
Quan hệ của họ kém như vậy, Lục Tư Việt sẽ nhắc tới anh chứ?
Nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Lục Phù Sênh, Lục Tư Việt cười bỡn cợt.
“Lục Phù Sênh, anh cúi đầu làm gì?”
Lục Phù Sênh chợt ngẩng đầu.
Lục Tư Việt khẽ nhướng mày, âm thanh rõ ràng vang lên từ trong loa.
“Bài hát này cũng tặng cho anh, cảm ơn anh đến nghe buổi hòa nhạc tối nay.”
Nghe vậy, khuôn mặt diễm lệ của Lục Phù Sênh hơi ngẩn ra.
Mấy giây sau, anh nhẹ nhàng cong môi.
Dường như vào hôm nay cặp sinh đôi này đạt thành một loại hoà giải nào đó.
Sau buổi hòa nhạc, người nhà họ Lục nhanh chóng leo lên mười vị trí đầu trên hot search.
#Nhan sắc thần tiên của vợ chồng tập đoàn họ Lục#
#Khương Tự đến buổi hòa nhạc của Lục Tư Việt#
#Người nhà họ Lục cùng nhau xuất hiện#
…
Vô số cư dân mạng ùa đến bình luận bên dưới.
[Cô J đẹp quá đi mất, tổng giám đốc Lục đẹp trai quá a a, nhan sắc của hai người này xứng thật đó.]
[Tối nay tôi may mắn được ngồi sau tổng giám đốc Lục, ánh mắt anh ấy nhìn cô chủ Lục tràn đầy yêu thương, hu hu hu đây là tình yêu tuyệt đẹp gì vậy chứ!]
[Đây hình như là lần đầu tiên người nhà họ Lục cùng nhau xuất hiện nhỉ, đẹp quá đi mất, làm fan hâm mộ của cô J, tôi quyết định muốn hâm mộ người cả gia đình này.]
Cư dân mạng biết trước đây quan hệ của người nhà họ Lục rất lạnh nhạt.
Người cầm quyền nhà họ Lục là Lục Lẫm cứ như người trong truyền thuyết, là người không có trái tim.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào quan hệ của người nhà họ Lục dần dần trở nên hoà thuận.
Cho đến hôm nay, Lục Lẫm lạnh lùng vẫn có cả dịu dàng, những người khác trong nhà họ Lục cũng thu hồi lớp gai của họ.
Những thay đổi này đều do Khương Tự mang đến.
Khương Tự như một chùm sáng, có thể gột rửa tất cả bóng tối, chiếu sáng sinh mạng của mọi người.
–
Buổi hòa nhạc kết thúc, đoàn người đi về phía nhà hàng.
Xử lý xong những chuyện sau khi kết thúc buổi hoà nhạc, Lục Tư Việt cũng tới.
Lục Phù Sênh cho rằng bữa tối bất ngờ này là tiệc ăn mừng bọn họ tổ chức cho Lục Tư Việt, thật sự không biết Khương Tự chuẩn bị niềm vui bất ngờ gì cho anh.
Lục Tinh Trầm làm trợ lý nhỏ của Khương Tự, tìm cớ ra khỏi bàn ăn.
Chỗ khúc quanh trên hành lang, Lục Tinh Trầm chạm mặt Khương Tự.
Nhân viên phục vụ nhà hàng đã sớm nhận được thông báo, cầm một khay bánh gato tới.
Lục Tinh Trầm kinh ngạc hô: “Lấy đâu ra nhiều bánh gato nhỏ thế?”
Cậu đếm qua, khoảng chừng 23 cái!
Khương Tự đưa khay bánh gato nhỏ cho Lục Tinh Trầm bảo cậu cầm.
“Lục Phù Sênh trước giờ đều ở nước ngoài, chưa từng ăn sinh nhật tại nhà họ Lục, chúng ta tổ chức bù sinh nhật trước kia cho cậu ấy. Cái bánh gato to bên cạnh là của Lục Tư Việt.”
Lục Tinh Trầm nhìn qua: “Không đúng, lúc bốn tuổi anh hai mới rời khỏi nhà, chỗ này có 23 cái bánh gato, thừa 4 cái.”
Khương Tự nhíu mày, suy nghĩ mấy giây, Lục Tinh Trầm nói không sai.
Cô nhìn liếc qua bánh gatô trên khay, chỉ mấy cái: “Bốn cái này trông không đẹp, cậu ăn mấy cái này đi.”
Nghe đến đó, Lục Tinh Trầm không phục.
Lúc chín tuổi cậu mới về nhà họ Lục, sinh nhật chín năm trước cũng không đón ở nhà họ Lục nhé.
Lục Tinh Trầm tủi thân: “Thế tôi thì sao? Tôi cũng phải có 9 cái bánh gato.”
Khương Tự trừng mắt, cảm thấy dáng vẻ này của Lục Tinh Trầm rất buồn cười.
“Bây giờ cậu ăn hết 4 cái.” Cô cố ý trêu cậu: “5 cái còn lại đợi trên đường về nhà tôi mua bù cho cậu.”
Ý của cậu là thế chắc?
Lục Tinh Trầm căm giận nhét bánh gatô vào miệng, dùng sức cắn, lầm bầm trong miệng
“Bất công, rõ là chị bất công.”
Lúc này, Lục Tư Việt bất ngờ xuất hiện sau lưng cậu.
“Mày nói thầm cái gì đấy?”
Lục Tinh Trầm giật nảy mình, cậu bị sặc bánh gato, trực tiếp ho lên người Lục Tư Việt.
Lục Tư Việt nhíu mày lùi về sau mấy bước.
Lục Tinh Trầm bị ghét bỏ một cách rõ ràng.
Cậu hừ một tiếng: “Đây là cho anh trai anh, anh cầm đi.”
Lục Tư Việt không nhận bánh gato, anh xoay người rời đi, còn bỏ lại một câu.
“Hôm nay là sinh nhật của anh, đương nhiên là mày cầm vào.”
Khương Tự đứng bên cạnh không định giúp đỡ.
Cô ủng hộ Lục Tinh Trầm về mặt tinh thần: “Ai bảo cậu ra đời muộn nhất chứ, quen là tốt rồi.”
Lục Tinh Trầm: “…”
Nói xong, Khương Tự cũng đi.
Làm đứa con nhỏ nhất trong nhà họ Lục, hai tay Lục Tinh Trầm đầy ắp, cầm bánh gato đi vào.
Cậu cẩn thận đi đến trước bàn ăn.
“Đây là của anh hai, đây là của anh ba.”
Đôi mắt phượng của Lục Phù Sênh đảo qua, trong mắt anh như nổi lên một chùm tia sáng.
Ngoài miệng lại không nói gì.
Anh nhanh chóng đếm thầm số lượng bánh gato, con mắt càng sáng đến kinh người. Lông mi khẽ chớp, làn da tái nhợt, như một người đẹp yếu đuối mong manh.
Lục Phù Sênh cố gắng khống chế nụ cười trên môi.
Hoá ra hôm nay là sinh nhật của anh à?
Suýt chút nữa thì anh quên mất.
Đây là lần đầu tiên người nhà họ Lục cùng chúc mừng sinh nhật anh.
Đây là ý của Khương Tự và Lục Lẫm ư?
Hệ thống nhắc nhở: [Nhận được 30 giá trị số mệnh từ Lục Phù Sênh.]
Khương Tự ngẩng đầu nhìn qua, bất ngờ nhìn thấy vành tai anh đỏ lên, hình ảnh hiếm gặp khiến cô nhìn nhiều thêm mấy giây.]
Từ trước đến nay Lục Phù Sênh rất sĩ diện, anh quay qua lườm Khương Tự một cái.
Nhưng chẳng có tý lực uy hiếp nào.
Đối mặt Khương Tự, tất cả gai trên người Lục Phù Sênh lúc trước đều thu lại.
Dọc đường Lục Tinh Trầm vẫn luôn nơm nớp lo sợ, sợ làm rơi bánh gato.
Vất vả lắm cậu mới được ngồi xuống, thở dài một hơi: “Được rồi, mọi người cùng nhau hát chúc mừng sinh nhật đi.”
Một giây sau, mọi người đồng loạt nhìn về phía cậu.
Khương Tự và Lục Lẫm đương nhiên là không có có chuyện hát.
Hôm nay lại là sinh nhật của Lục Phù Sênh và Lục Tư Việt, hai người không định mở miệng, nhiệm vụ này tự nhiên là rơi xuống đầu Lục Tinh Trầm.
Lục Tinh Trầm chỉ chính mình: “Cho nên, một mình tôi hát?”
Không ai phản bác.
Lục Tinh Trầm cam chịu nhắm mắt lại, bắt đầu hát chúc mừng sinh nhật.
Tiếng ca vừa cất lên, trên bàn ăn càng im lặng.
Màng nhĩ của Khương Tự chịu sự tra tấn to lớn, cô vô ý thức cầm lấy tay Lục Lẫm.
Ai có thể nói cho cô biết sao Lục Tinh Trầm có thể lạc nhịp ghê thế không?
Ngay cả một chữ, thậm chí một dấu chấm câu cũng không đúng nhịp!
Ấn đường Lục Lẫm nhảy thình thịch.
Trong phòng bao, giọng ca ma quỷ của Lục Tinh Trầm lượn quanh tai, Lục Lẫm che tai giúp Khương Tự.
“Đủ rồi, đừng hát nữa.”
Lục Tư Việt định bảo Lục Tinh Trầm ngậm miệng, anh quyết định tự chúc phúc bản thân.
Anh trưng vẻ mặt đau khổ nói: “Lục Tinh Trầm, bây giờ anh đã rất vui vẻ rồi.”
Lục Phù Sênh nhìn sang chỗ khác, tự chủ trương tuyên bố.
“Bài chúc mừng sinh nhật kết thúc, có thể ăn bánh gato rồi.”
Vẻ mặt Lục Tinh Trầm đầy khó hiểu: “Tại sao? Em còn có thể hát tiếp mà.”
Cậu cảm thấy vừa rồi mình hát rất không tồi.
Dưới gầm bàn, Khương Tự nhẹ nhàng chạm vào chân Lục Lẫm.
Giọng nói nặng nề của Lục Lẫm vang lên: “Hát không tồi, sang chuyện tiếp theo đi.”
Ý ngoài lời của anh là…
Hát rất khá, nhưng lần sau không cho hát nữa.
Lục Tinh Trầm sửng sốt không nghe ra.
Lúc này, Lục Tư Việt lại dẫn chủ đề sang một hướng khác.
Từ trước đến nay Lục Tư Việt và Lục Phù Sênh không hoà thuận.
Bọn họ có thể hài hoà ngồi trên cùng một bàn ăn như hiện tại đã là điều cực kỳ hiếm có rồi.
Lục Tư Việt nhanh chóng liếc qua những chiếc bánh gato trước mặt, sau đó so sánh với Lục Phù Sênh.
Anh nghiêm túc đếm mấy lần.
“Em chỉ có một cái, anh ấy có 19 cái.” Lục Tư Việt lên tiếng phàn nàn: “Đây là bất công.”
Lục Phù Sênh nheo mắt: “Bánh gato của Lục Tư Việt lớn hơn tôi, đây mới là bất công.”
Một giây sau, không ngờ Lục Tinh Trầm cũng tới tham gia náo nhiệt.
“Các anh đều chưa từng đón sinh nhật với em, em cũng muốn đón sinh nhật lại, em muốn đón sinh nhật 18 tuổi lần nữa.”
Khương Tự tức không chịu nổi, quyết định trị ba thằng ranh này một trận.
Đây là sinh nhật do cô cố ý chuẩn bị, thế mà lại còn chọn ba nhặt bốn.
Khương Tự cười, trong mắt hiện lên ánh sáng gian trá: “Không vấn đề, đợi lát nữa đều bù lại hết cho các cậu.”
Lục Lẫm là người hiểu rõ Khương Tự nhất, anh liếc mắt một cái là nhìn ra cô có kế khác.
Anh sẽ không phá sân khấu của Khương Tự, ngược lại còn nghiêm túc quấy rối cùng cô.
“Từ trước đến nay chị dâu của các cậu nói lời giữ lời.”
Sau khi nhận được hứa hẹn, tiếp theo, mấy anh em không tiếp tục cãi vã nữa.
Lúc quay về xe có thêm Lục Tư Việt.
Ba người chen nhau trên hàng ghế sau.
Khương Tự nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên chỉ vào một cửa hàng bánh gato bên đường.
“Quán kia không tồi, đỗ ở cửa một lát đi.”
Lục Lẫm phối hợp dừng xe.
Khương Tự nhìn về ba người phía sau, ngoắc tay, kiêu căng ra lệnh cho họ.
“Còn không xuống xe? Niềm vui bất ngờ đang chờ các cậu đấy.”
Làm em út, Lục Tinh Trầm được ngồi ở giữa.
Cái từ niềm vui bất ngờ này cậu rất quen, sống lưng cậu vô thức căng chặt, đồng thời vươn khuỷu tay huých huých hai người bên cạnh.
Lục Tinh Trầm nháy mắt ra hiệu, ý đồ truyền tin tức qua bảo bọn họ chuẩn bị tâm lý cho tốt.
Không ai có thể hiểu nỗi khổ tâm của cậu.
Khương Tự mất kiên nhẫn, dậm chân: “Mau lên.”
Sau lưng Khương Tự nhanh chóng nhiều thêm ba tuỳ tùng nhỏ.
Bọn họ đi theo cô vào cửa hàng bánh gatô.
Khương Tự chỉ vào tủ kính: “Tôi muốn mua 30 cái bánh gato.”
Nhân viên cửa hàng còn tưởng là mình nghe nhầm, mỉm cười xác nhận lại một lần.
“Quý khách, là 3 cái hay 30 cái ạ?”
Khương Tự nháy mắt một cái, chỉ chỉ mấy người sau lưng, giọng điệu đương nhiên: “30.”
“Mỗi người bọn họ 10 cái, tôi sợ bọn họ không đủ ăn sẽ đánh nhau trên đường.”
Ánh mắt tò mò của nhân viên cửa hàng bay qua.
Đây là sức ăn cỡ nào chứ?
Phí phạm ba khuôn mặt đẹp trai như vậy.
Chị gái của mấy cậu trai này lại càng xinh đẹp, không hổ là người một nhà.
“Chị vất vả rồi, nuôi bọn họ không dễ dàng nhỉ?”
Nhân viên cửa hàng viết hoá đơn, hạ giọng an ủi Khương Tự.
Cô ấy tự cho là giọng rất khẽ, thật ra đều bị bọn Lục Tinh Trầm nghe thấy hết.
Khương Tự phối hợp gật đầu, trợn mắt nói dối: “Bọn họ không chỉ có thể ăn, tính tình còn rất cáu kỉnh, cứ muốn tôi dỗ bọn họ.”
Lục Tinh Trầm: “…”
Anh cả ở đằng sau nhìn, bọn họ không thể phá huỷ sân khấu của chị ấy.
Không có nhiều bánh gato làm sẵn đến vậy, nhân viên cửa hàng chuyển thêm từ chi nhánh khác qua.
Lúc ra cửa, trong tay mỗi anh em nhà họ Lục đều xách theo hai cái bánh gatô, trên cánh tay còn treo mấy cái bánh gatô nữa.
Lúc này bọn họ mới ý thức được chuyện không ổn rồi.
Chờ Khương Tự rời đi, một nhân viên cửa hàng khác vội vàng chạy đến, hưng phấn túm lấy cô gái đứng quầy: “Người vừa rồi là Khương Tự đó a a a!”
“Mấy anh đẹp trai có thể ăn 10 cái bánh gato là người nhà họ Lục đó!”
Cô gái ngẩn ra, cô ấy còn chưa kịp xem hot search, không biết tối nay Khương Tự đã lộ mặt.
Chẳng trách người ta đẹp thế, biết sớm thì cô ấy đã xin chữ ký rồi.
Tối nay, nhà họ Lục xuất hiện hình ảnh cực kỳ hùng vĩ.
Trên bàn dài trong nhà ăn bày đầy bánh gato, trên mỗi cái bánh gato đều thắp nến.
Rất nhiều nến chập chờn theo gió.
Giống như không cẩn thận thì sẽ xảy ra hoả hoạn vậy.
“Nếu không thì, đừng tắt đèn nữa?”
Khương Tự giả vờ vô tình nói một câu.
Lục Phù Sênh kinh ngạc nhìn qua.
Trong đầu lại quanh quẩn câu Khương Tự nói với anh ở trước hành lang.
Có điểm yếu không mất mặt.
Anh sợ tối cũng không cần giấu giếm.
Mặc dù Lục Phù Sênh sợ bóng tối chật hẹp, không sợ tắt đèn, nhưng sâu trong lòng anh vẫn nảy lên cảm giác ấm áp.
Khi anh làm sai chuyện gì, mẹ thường nhốt anh vào phòng tối để phạt anh.
Cứ nhốt là nhốt cả buổi chiều, khoá chặt cửa, trong phòng rất yên ắng, rất tối tăm, anh duỗi tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón.
Khi đó anh đã nghĩ, Lục Tư Việt có người nhà làm bạn, nhưng anh không có.
Dồn nén bao tháng ngày.
Lục Phù Sênh càng yêu nhà họ Lục thì lại càng hận.
Mãi đến khi Lục Phù Sênh về nước mới phát hiện sự thật khác so với những gì anh nghĩ.
Nhà họ Lục không hề ấm áp, quan hệ của mọi người cứng nhắc, như cát rải rác khắp nơi.
Bọn họ cũng khao khát giống như mình, hi vọng có người có thể chủ động bước đi bước đầu tiên.
Chẳng phải là anh cũng luôn gạt người nhà họ Lục ra khỏi thế giới của anh sao?
Nhưng tới bây giờ…
Lục Phù Sênh bỗng bật cười, đuôi mày khóe mắt đều nhiễm ý cười, mắt phượng sống động.
Anh rất ít khi bày ra dáng vẻ này.
Hệ thống nhắc nhở lần nữa: [Nhận được toàn bộ giá trị số mệnh từ Lục Phù Sênh, yêu thích.]
Khương Tự nhìn sang Lục Phù Sênh.
Lục Phù Sênh nhìn cô chằm chằm: “Vừa rồi tôi thổi nến rồi, chị thổi đi.”
“Tôi tặng điều ước sinh nhật của tôi cho chị.”
Lục Tư Việt cũng nói theo.
Lúc này, ý kiến của bọn họ lại thống nhất.
Hôm nay là sinh nhật của Lục Tư Việt và Lục Phù Sênh, nhưng người ước lại biến thành Khương Tự.
Khương Tự không khách sáo với họ, cô cũng muốn thử sự long trọng khi cầu nguyện với 30 cái bánh gato.
Cô chắp hai tay trước ngược, ánh nến lay động.
Hai mắt Khương Tự nhắm nghiền, lông mi dài đen nhánh xinh đẹp.
Ánh nến chiếu rọi, khiến cái cằm nhỏ của Khương Tự càng có vẻ nhỏ nhắn tinh tế, giọng nói thanh thuý kiêu căng vang lên trong bầu không khí yên tĩnh.
“Hi vọng hàng năm tất cả mọi người đều đón sinh nhật cùng nhau.”
Vừa dứt lời, không ai lên tiếng.
Không khí rất yên tĩnh.
Mắt Lục Tinh Trầm nóng lên, sợ mọi người cười cậu không có tiền đồ bèn dùng sức chớp mắt mấy cái.
Mũi Lục Tư Việt cay cay, tay rũ ở bên người, nắm chặt thành nắm đấm.
Mắt Lục Phù Sênh khẽ chớp, đôi môi xinh đẹp hơi mím.
Khương Tự mở mắt ra, không muốn lần lượt thổi tắt từng ngọn nến.
Vậy thì tốn thời gian quá.
Cô sai Lục Tinh Trầm rút hết nến ra, tuỳ tiện bó thành một bó.
Sau đó thổi tắt nến.
Khương Tự dịu dàng nói: “Được rồi, ăn được rồi.”
“Mỗi người 10 cái, không quá mức chứ.”
Bọn họ nhìn về phía cọng rơm cứu mạng cuối cùng, Lục Lẫm.
Trước đó Khương Tự còn dạy cho bọn họ một bài học, ai mới là người đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn nhà họ Lục.
Bây giờ lại lần nữa nghiệm chứng.
Lục Lẫm nhìn sang Khương Tự, không, là nhìn vào con dao răng cưa bằng nhựa cạnh tay Khương Tự.
Anh trầm giọng nói: “Nghe chị dâu của các cậu đi, cô ấy chia bánh gato.”
!!!
Lục Tinh Trầm trợn to hai mắt, ngay cả người từ trước đến nay vốn bình tĩnh là Lục Phù Sênh cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Còn có thể làm thế nào chứ?
Ăn chứ sao.
Quản gia Trịnh đúng lúc nói: “Để tôi chia cho.”
Trong mắt ông ấy thì lời nói của cô chủ chính là thánh chỉ, cô chủ ra tay một cái là nhà họ Lục lập tức trở thành một gia đình hoà thuận.
Nếu là trước kia thì sao có thể nhìn thấy hình ảnh người nhà họ Lục ngồi cùng nhau?
Khương Tự cũng không làm khó bọn họ, một người ăn hết một miếng tỏ lòng là đủ rồi.
“Được rồi được rồi, tạm thời buông tha các cậu.”
“Hôm nay, chúng ta đón sinh nhật cho tất cả mọi người một lần.”
Cuối cùng, người nhà họ Lục từ trên xuống dưới đều được chia một miếng bánh gato.
Giờ phút này trong căn nhà vốn vắng vẻ tràn ngập tiếng cười, giống như ngay cả không khí cũng ấm áp đến mức khiến người ta muốn rơi nước mắt.
Bởi vì Khương Tự đã đến, người nhà họ Lục mới trở thành người một nhà thật sự.
–
Sau khi kết thúc bữa tiệc bánh gato, trong biệt thự thiếu đi chút náo nhiệt.
Cả ngày Khương Tự không nói với Lục Lẫm được vài câu.
Cô đứng sau lưng vòng tay ôm lấy cổ Lục Lẫm, nhón chân gác cằm lên vai anh.
Khương Tự õng ẹo làm nũng: “Em đau chân, nhưng em còn chưa gội đầu!”
Ý tứ trong lời cô nói đã rất rõ ràng.
Muốn Lục Lẫm gội đầu giúp cô.
Lục Lẫm cười một tiếng: “Anh có vinh hạnh này sao?”
Khương Tự khẽ cọ lên vai Lục Lẫm: “Đúng vậy.”
Đêm đã khuya.
Lục Lẫm ôm Khương Tự vào phòng tắm.
Mái tóc dài của Khương Tự trút xuống, tóc đen như thác.
Trong lòng bàn tay đầy bọt, Lục Lẫm dịu dàng vuốt v e mái tóc đen của cô.
Khương Tự rảnh đến nhàm chán, lúc thì dùng chân khều áo sơ mi trắng của Lục Lẫm, lúc thì đong đưa chân nhỏ, liên tục táy máy.
Giây sau, Khương Tự không cẩn thận nghiêng đầu, mắt chạm phải bọt.
Mắt cảm thấy đau nhói, bọt vào mắt rồi.
Nước mắt s1nh lý bộp bộp rơi xuống, mắt đau đến nỗi không mở ra nổi.
Trong giọng của Khương Tự xen lẫn tiếng khóc, đổ lỗi: “Lục Lẫm, đều tại anh.”
“Bọt rơi vào mắt em rồi, đau lắm.”
Thấy Khương Tự còn định lộn xộn, Lục Lẫm giữ chặt tay cô.
“Ngoan, tạm thời đừng nhúc nhích.”
Anh ôm lấy Khương Tự, đứng trước bồn rửa mặt.
Giày trên chân không biết đã bay đi đâu, Khương Tự đi chân trần, mỗi ngón chân đều trơn bóng trắng nõn như ngọc.
Lục Lẫm để Khương Tự giẫm lên chân mình.
Chuyện như vậy cũng từng xảy ra ở kiếp trước.
Khi đó, Lục Lẫm dùng đôi tay cầm súng kia, dùng sự quan tâm dịu dàng không hợp với anh rửa bọt giúp Khương Tự.
Rửa sạch bọt, mắt Khương Tự vẫn thấy đau.
Lục Lẫm bảo cô đừng mở mắt ra.
Trong đêm tối tĩnh mịch, trong phòng tắm chỉ có tiếng nước chảy.
Lục Lẫm gội sạch mái tóc dài giúp Khương Tự, sau đó lập tức quấn mái tóc đen của cô lên.
Khương Tự giang tay về phía Lục Lẫm, muốn anh ôm cô.
Nhưng anh chậm chạp không đưa tay.
Khương Tự hơi híp mắt, xuyên qua hơi nước mông lung, chỉ nhìn thấy từng vòng sáng vàng ấm và bóng người mơ hồ của Lục Lẫm.
Cô nghiêng đầu nhìn qua: “Lục Lẫm?”
Trong giọng nói cũng nhuộm đầy hơi nước.
Trải qua trận giày vò vừa rồi, quần áo trên người Khương Tự đã hơi ẩm ướt, cô nheo mắt, như nữ yêu tinh quyến rũ đoạt hồn.
Trong không khí ấm áp, sự mập mờ nóng bỏng như lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Khương Tự không chờ được cái ôm của Lục Lẫm.
Cô chỉ cảm thấy trên người bỗng trống trơn, trên da thịt nổi lên cảm giác se lạnh.
Cô lại gọi một tiếng: “Lục Lẫm?”
Gương mặt Lục Lẫm thanh tuấn, nhìn chằm chằm vào Khương Tự.
Anh cúi người hôn lên bờ môi cô.
Nụ hôn này không lướt qua rồi ngừng như những lần trước, mà là tiếp tục kéo dài.
Hôn lên mùi hương hoa hồng mát lạnh của riêng cô.
Khương Tự ngồi trên bồn tắm, quần áo của cô nửa ướt, như một đoá hồng non nớt bị nước mưa tẩm ướt, tựa một bức tranh đẹp nổi tiếng thế giới.
Lục Lẫm nhắm mắt lại, vẻ mặt thành kính.
Nhịp tim rối loạn nổ vang trong lồ ng ngực.
Đêm nay là một giấc mộng tươi đẹp.